Chương 98: Rồng nhỏ hốt hoảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 98: Rồng nhỏ hốt hoảng
Edit: Cung Nguyệt Ngư

Draco hối hận đã gửi thư quá sớm, cậu hẳn là đem chuyện tối nay bị chiết tâm trí thuật viết vào thư gửi cho ba mẹ.

Vừa trở về tới phòng ngủ của mình, Draco do dự một chút, còn chưa kịp chào Harry đã lao nhanh chạy về phía hầm. Hiện tại cậu không có kiên nhẫn để viết thêm một lá thư gửi về nhà, nếu muốn được đáp án kỳ thật có một phương pháp khác đơn giản hơn.

Harry lo lắng Draco sẽ gặp lại Voldemort lần nữa nên đi theo, nhưng cậu không có đi vào hầm, bất quá may mắn là có lẽ Voldemort đã trở về trước, cho nên lần này bọn họ không có gặp được gã.

Snape vẫn còn ngồi trên bàn làm việc chấm luận văn, nhìn thấy Draco tiến vào, không khỏi nhíu mày.

"Ta cho rằng, ngài Malfoy biết hiện tại đã mấy giờ, hay là cậu còn tiếc nuối buổi cấm túc hôm nay quá ngắn?"

"Cha đỡ đầu!" Draco vội la lên.

Âm thanh thê lương của cậu làm tim Snape nhảy nhanh một nhịp, nhưng mặt vẫn không đổi sắc như trước. Từ năm trước khi vào Hogwarts, con đỡ đầu của anh chưa bao giờ gọi anh như vậy ở trong trường học, anh đã từng nhắc nhở Draco rằng ở trường quan hệ giữa bọn họ chỉ có quan hệ sư sinh mà thôi, nhưng điều đó cũng không trở ngại việc anh quan tâm con đỡ đầu của mình.

"Làm sao vậy?"

Đối phương xưng hô như vậy làm Snape có dự cảm không tốt, giống như đối với Harry, Snape cũng bảo gia tinh đưa cho Draco một ly sữa.

Snape rất rõ ràng con đỡ đầu của anh hiện tại đang cần sự quan tâm của phụ huynh, mà không phải cần sự chỉ đạo của giáo sư, nếu không cậu cũng sẽ không kêu 'Cha đỡ đầu'.

Sữa rất nhanh được bưng lên, nhưng Draco không rảnh bận tâm đến nó.

"Nói cho con biết, Keyden Lestrange rốt cuộc là ai?" Âm thanh của Draco không thấp. Di chứng của Chiết Tâm trí thuật làm khuông mặt nguyên bản đã nhợt nhạt của Draco càng thêm trắc bệt chư giấy.

Tên "Keyden Lestrange" thành công khiến Snape cảnh giác.

"Gã đã làm gì ngươi?" Anh khẩn trương hỏi.

Lucius biết Keyden Lestrange có vấn đề, chuyện này Snape biết rất rõ, nếu không Dobby cũng sẽ không ở ngay đêm Halloween chạy đến Hogwarts tìm Harry. Nhưng mà chuyện này Draco cũng không biết, Lucius cưng chiều con trai đến cực điểm, nếu không đến mức cùng đường, thì Lucius sẽ cố gắng đảm bảo sinh hoạt học đường vui sướng cho Draco, cho nên dưới sự âm thầm bảo vệ của Snape, thì Lucius không nói cho Draco tình huống của Lestrange.

Hô hấp Draco dồn dập, trên mặt không che dấu được sự sợ hãi, cậu dùng âm thanh run run nói.

"Gã sử dụng Chiết Tâm Trí thuật với con!!!"

Snape đứng bật dậy, "Chiết Tâm Trí thuật" có ý nghĩ như thế nào anh rõ ràng hơn so với bất cứa ai, anh bước ra khỏi chỗ ngồi, lấy một lọ 'An thần' đưa cho Draco.

"Uống đi, sau đó nói cho ta biết, gã đã nhìn thấy những gì."

Draco nhận lấy lọ độc dược uống một hơi cạn sạch, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống yết hầu đang khô khốc, giống như suối mát dễ chịu, làm trấn an lại cảm xúc đang phập phồng của cậu.

Để lọ ma dược trở lại trên bàn của Snape, Draco hít sâu một hơi.

"Gã nhìn thấy không nhiều lắm, Harry tới vừa lúc ngăn cản gã."

Snape gật đầu, cũng may tiểu hỗn đản đủ tỉnh táo, cũng may là Lucius không có đem bí mật giữa bọn họ nói cho Draco, nếu không Voldemort thực dễ dàng mà lấy được tin tức từ chỗ này.

"Ta đã biết." Sắc mặt Snape vẫn âm trầm như trước, nhưng trong giọng nói đã dịu đi nhiều.

"Chút nữa, ta đưa người về phòng ngủ của Harry, từ hôm nay đến giáng sinh tạm thời cứ ở cùng Harry đi, còn có ban ngày cố gắng không hành động một mình."

"Chính là..." Draco muốn hỏi, như vậy có phải sẽ liên lụy đến Harry hay không.

Nhìn thấy sự do dự của cậu, Snape nhẹ giọng nói.

"Yên tâm, ma lực của Harry đủ để bảo vệ cả hai."

Harry thực hoan nghêng bạn cùng phòng mới mà Snape vừa sắp xếp, cậu chủ động biến bàn học của mình thành một cái giường phù hợp để Draco ngủ. Draco cảm kích mà nhìn cậu cười cười.

Bởi vì buổi tối bị Snape cấm túc, cho nên hiện tại Draco chưa tắm rửa gì cả, thừa dịp Draco đi tắm, Snape đem chuyện tối nay sơ lược nói cho Harry.

"Voldemort muốn tranh thủ lấy sự ủng hộ của gia tộc Malfoy?" Harry hỏi.

Snape không phủ nhận mà gật đầu.

Gia tộc Malfoy giàu có, tất nhiên Voldemort sẽ không thể nào bỏ qua, Harry không khỏi thì thầm, đời trước nguyên nhân mà tên mặt xà kia kiêu ngạo như vậy, nguyên nhân thứ nhất là thực lực, thứ hai là sự duy trì của gia tộc Malfoy với tài sản kết xù. Xem ra mảnh hồn này bị nhốt trong vương miện Ravenclaw mấy chục năm, vẫn không thay đổi sự theo đuổi lợi ích.

Nên nói đã nói xong, Snape xoay người trở về hầm.

Harry cùng Draco nói một tiếng, sau đó đi đến phòng ngủ của Draco, giúp cậu ta lấy áo ngủ cùng với sách để mai lên lớp.

Dọc đường đi, ngược lại cậu không có thấy thân ảnh Voldemort, an an ổn ổn mà đem đồ của Draco về tới phòng ngủ.

Draco thay xong áo ngủ, đi đến giường ngủ mới của mình. Lúc này Harry đã nằm trên giường ngủ của mình mà nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt có chút mê mang.

Draco đột nhiên nhớ đến lời cha đỡ đầu nói với cậu lúc nãy, cậu ta ngồi lên giường quay sang hỏi Harry.

"Cha đỡ đầu nói ma lực của bồ rất mạnh?"

Âm thanh của Harry đã ẩn ẩn mang theo mơ màng buồn ngủ.

"Giáo sư Snape nói như vậy sao?"

Đừng trách cậu không tin, loại chuyện như lão dơi già khen cậu thật sự làm cậu khó mà tin được.

"Ách..." Đại khái Draco cũng hiểu được lời nói của mình có nhiều nghĩa, Draco nghĩ nghĩ, rồi lại nói.

"Thầy ấy nói bồ có thể bảo vệ mình." Cho nên Snape mới để cậu ở chung phòng ngủ với Harry.

"Cũng chỉ hơn Lestrange một chút thôi." Harry hàm xúc nói.

Hơn một chút? Draco khẽ nhíu mày, một ít đoạn ngắn xẹt qua trong đầu cậu.

Dùng thần chú 'Tước vũ khí' làm cho tên bao cỏ Lockhart nằm bệnh thất ba ngày, mà còn phải uống vô số độc dược mới khôi phục, cũng không phải là chuyện mà một học sinh năm 5 có thể làm được, thậm chí ngay cả ba ba cậu cũng không thể. Mà 'Chiết tâm trí thuật' lại là cấm chú, vậy mà gã lại vận dụng rất tự nhiên...

Nháy mắt Draco lạnh cả sống lưng, cho dù đối phương mạnh đến vậy, mà cha đỡ đầu lại để Harry bằng tuổi với cậu đến để bảo vệ mình, vậy đối phương đã mạnh đến trình độ nào?

Đột nhiên cậu nhớ tới hai lần tai nạn của lớp bùa chú, hai lần đều là vì Harry thất thần, đũa phép vung lên làm ảnh hưởng cả phòng học, giáo sư Flitwick nói ma lực Harry bị mất khống chế, hiện tại cậu hoài nghi, đối phương căn bản không phải là mất khống chế, mà là quên khống chế ma lực cho nên mới bày ra thực lực chân chính.

Draco biết Harry dùng được phép thuật vô trượng, nhưng yếu tố thiết yếu của phép thuật vô trượng là thực lực, bên cạnh đó quan trọng nhất là sự dẫn đường cho ma lực càng khó khăn gấp bội, không cần thiết phải có ma lực cường đại mới có thể thực hiện phép thuật vô trượng. Chính là hiện tại, Harry không chỉ sử dụng được Phép thuật vô trượng, mà thực lực cũng không thể khinh thường.

Draco hít sâu một hơi, sau đó quay đầu muốn mở miệng hỏi Harry để chứng thực, lại phát hiện đối phương đã ngủ từ đời nào.

Draco: "..." Cậu đành ngoan ngoãn mà cầm lấy đũa phép tắt hết đèn trong phòng ngủ, sau đó lại ngoan ngoãn đắp chăn đi ngủ.

Mấy ngày kế tiếp thực bình thường, Voldemort tựa như chỉ là cảnh cáo Draco mà thôi, có thể là gã thấy Draco mấy hôm nay đều đi theo Harry để biểu lộ rõ lập trường nên gã không có tìm Draco gây phiền toái nữa. Mà thư hồi âm của Lucius cùng với lời của Snape không sai biệt lắm, chỉ dặn dò không được nói chuyện này cho bất luận kẻ nào, mặt khác phải luôn đi theo Harry.

___ Nói cho cùng thì gã cũng chỉ là một mảnh linh hồn của Voldemort mà thôi, cho dù nhà bọn họ không đứng về phe Cứu thế chủ, thì cũng sẽ không đặt cược lên một mảnh linh hồn.

Cuối thư Lucius có nói, trước hết phải đảm bảo an toàn của chính mình, an tâm học tập, chuyện khác chờ lễ giáng sinh lại bàn tiếp.

Lúc này cách ngày nghĩ giáng sinh không đến một tháng, học sinh liên hệ với người nhà rất thường xuyên, thời tiết lạnh giá cũng không ngăn nổi sự mong chờ của mọi người với ngày này. Không khí trong Hogwarts có thể nói là rất vui vẻ, đại bộ phận tâm tư của học sinh đều không đặt trong sách vở, một số giáo sư hiểu lòng người sẽ cho giảm bớt số lượng bài tập, là còn Snape thì.... Harry không còn gì để nói mà nhìn mỗi ngày đều có một đám học sinh buồn rũ rượi bị Snape an bài đến chỗ Filch lao động phục vụ, không khỏi cảm thán nam nhân nhà mình thật sự là quá độc ác.

Nếu có người xem mấy ngày này không khác ngày thường, thì đại khái chỉ có mình Harry mà thôi, tuy rằng bản thân cậu vẫn chưa phát hiện. Từ sau hôm ở câu lạc bộ quyết đấu thì Harry đã tăng thêm vô số tiểu fans, nhưng bất hạnh là mỗi ngày cậu đều như hình với bóng cùng thiếu gia Malfoy, cho nên không ai tìm được cơ hội để nói chuyện với cậu.

(Ngư Ngư: Trình độ phun lửa của rồng nhỏ cũng không kém mấy cha đỡ đầu của cậu ta đâu...
( ̄- ̄) ai dám nhào vô rù quến 'mẹ đỡ đầu' tương lai của rồng nhỏ thì chết chắc rồi.)

Trước ngày nghĩ 1 tuần Harry có nhận được thư mời của Sirius, trong thư mời cậu đến số 12 quảng trường Grimmauld để qua lễ Giáng sinh. Cậu rất mau hồi âm lại, vui vẻ mà nhận lời mời. Cậu không biết mình đi quảng trường Grimmauld có làm Snape mất hứng hay không, nhưng dù sao Sirius cũng là cha đỡ đầu của cậu, hắn thật lòng quan tâm cậu, chính cậu không muốn cũng như không có khả năng bất hòa với hắn, mà về phương diện khác cũng thuận tiện để cậu đi lấy hộp dây chuyền Slytherin tiêu hủy, cho nên bất luận thế nào, lễ Giáng sinh này cậu cần thiết phải đến đó.

Cậu đem quyết định của mình nói cho Snape, Snape cũng không nói gì, trước đến nay phần lớn lễ Giáng sinh của anh đều trải qua ở trang viên Malfoy, hơn nữa năm nay anh đã nhận được thư mời của Lucius, hỏi anh có thể dạy Draco 'Bế quan bí thuật' hay không. Anh đã đáp ứng.

Trước mắt chỉ chạy đến mảnh linh hồn trong vương miện Ravenclaw còn đỡ, nhưng ai biết được sau này Draco có đụng phải chủ hồn hay không? Học 'Bế quan bí thuật' trước đã, lo trước khỏi họa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net