Chương 99 - 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 99: Narcissa cướp người từ miệng cẩu
Edit: Cung Nguyệt Ngư
Beta: Jabami Yumeko

Chớp mắt một cái đã đến ngày nghỉ lễ Giáng sinh, lúc này, khó có được một lần Harry không đăng ký ở lại trường. Buổi tối trước kỳ nghỉ, cậu đến hầm để chào tạm biệt Snape. Lúc này, phần lớn học sinh khác đang ở phòng ngủ thu xếp đồ đạc, bên trong hành lang im lặng, có thể nghe thấy tiếng thì thầm của các bức họa.

"Hy vọng sau mấy ngày gặp lại em, thì chỉ số thông minh của em không cần giảm xuống mức tiêu chuẩn của con cẩu đần kia." Nhìn thấy cậu tiến vào, Snape buông quyển sách trên tay xuống, giả cười nói. Anh lại không cần phải chuẩn bị gì cả, lễ Giáng sinh năm nay anh sẽ ở trang viên Malfoy, nên Lucius sẽ giúp anh chuẩn bị hết mọi thứ.

Harry nhẹ nhàng khiễng mũi chân, dâng môi mình lên. Từ sau khi Snape phát hiện cậu đã sắp cao bằng mình liền ngừng nấu độc dược dinh dưỡng cho cậu, không biết là vì ngừng uống độc dược dinh dưỡng hay là nguyên do khác mà hai năm nay cậu không có cao thêm chút nào, chiều cao cơ bản bảo trì ở dưới cái mũi to của Snape.

Snape mừng rỡ khi người nào đó chủ động yêu thương nhung nhớ, anh nhẹ đỡ ót Harry, sau đó làm nụ hôn này thêm sâu sắc.

"Chờ sắp xếp xong em sẽ đến tìm anh." Chờ hai người vất vả tách ra, Harry thở hổn hển nhẹ nhẹ nói.

Snape gật đầu, cho dù không tính con cẩu đần kia, thì anh cũng biết Harry phải đi quảng trường Grimmauld, dù sao thì hộp dây chuyền Slytherin ở chỗ đó, lại chờ tiểu hỗn đản này làm xong mọi chuyện rồi nói sau.

"Kỳ nghỉ này, có lẽ em sẽ tìm Slytherin các hạ." Harry đưa bàn tay đeo nhẫn Rubi lên.

"Nếu nhẫn chỉ nóng lên một lần, anh không cần để ý."

Snape gật đầu.

"Nếu gọi lần thứ hai ta sẽ đến."

Nhẫn này nếu kêu gọi sẽ gọi luôn tất cả những người đeo nhẫn khác, Harry bởi vì chuyện của dây chuyền Slytherin nên mới muốn đi tìm Salazar, còn Snape tất nhiên là không muốn vào nhà của đối thủ một mất một còn rồi.

Trong hầm đốt lò sưởi nên rất ấm áp, ánh lửa rọi lên khuôn mặt phiếm hồng mượt mà của Harry, còn thêm đôi mắt xanh ngọc bích, thoạt nhìn cực kỳ...hấp dẫn.

Snape vươn tay kéo cậu vào trong ngực, sau đó vò rối mái tóc vốn đã như tổ quạ của cậu càng thêm rối xù mới chịu thả cậu đi.
Ngày hôm sau, Snape thông qua lò sưởi trực tiếp đến trang viên Malfoy, đây là lời mời của một nhà Malfoy, nếu không có gì đột xuất thì phần lớn thời gian nghỉ lễ Giáng sinh năm nay anh sẽ ở đây, bởi vì anh còn phải dạy cho Draco 'Bế quan bí thuật'.

Harry thì lên tàu tốc hành Hogwarts trở về sân ga 9¾ ở Ngã tư Vua, còn chưa ra khỏi tàu, Harry đã nhìn thấy Sirius đang hào hứng đứng chờ cậu.

Nhớ lại đời trước, đối phương chỉ có thể biến thành đại cẩu trộm đến để đưa cậu lên tàu, có thể thấy Sirius quang minh chính đại mà đứng dưới ánh mặt trời thật sự là quá tốt.

Harry cong môi, nhào vào trong ngực Sirius, không để ý chút nào đến những ánh mắt của học sinh xung quanh.

"Harry!" Sirius cũng ôm chầm lấy cậu.

"Để ta nhìn con xem, nếu để James biết con đã lớn như vậy nhất định sẽ rất cao hứng, còn có Lily..."

Nam nhân anh tuấn lại sáng lạn như mặt trời giờ phút này lại như mất hồn không chịu buông Harry ra. Sau mấy tháng nghỉ ngơi đã làm cho người nam nhân từng ở Azkaban mười hai năm này khôi phục một chút, ít nhất không còn xanh xao vàng vọt, gương mặt hốc hác như lúc Harry gặp hắn ở phòng hiệu trưởng.

"Cha đỡ đầu..." Âm thanh của Harry có chú run rẩy.

Từ lúc năm học thứ năm ở sở thần bí của bộ phép thuật Sirius ngã vào màn che, hình ảnh đó đã trở thành ác mộng không thể nào xóa nhòa trong lòng Harry, làm cậu vô số lần bừng tỉnh từ trong mộng.

Thời điểm năm thứ ba, cậu còn cho rằng chính mình đã có nhà, một gia đình thuộc về mình, nghỉ hè cậu không cần phải trở về tủ chén nhà dì Petunia ở đường Privet, cậu sẽ có một phụ huynh cùng nhau chơi cùng nhau náo loạn...

Nhưng chung quy, đó cũng chỉ là thiếu chút nữa. Ngay lúc đó cậu không có nghĩ tới rằng, đó chỉ như trăng trong nước, chỉ trong thời gian bốn năm đều biết mất...đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình cậu.

"Sirius!" Harry lẩm nhẩm gọi bên tai của đối phương.

Harry gắt gao ôm chặt cha đỡ đầu đã từng rất yêu thương quan tâm cậu. Người này mạo hiểm cả tính mạng giúp cậu mà không cần hồi đáp, nghe nói cậu gặp phải Voldemort ở bộ pháp thuật liền không quan tâm thân phận phạm nhân bị truy nã của mình, chạy tới cứu cậu, đến cuối cùng... Cậu mất đi Sirius trong cuộc chiến đó.

Đã có một đoạn thời gian rất dài, Harry cho rằng chính cậu đã hại chết Sirius, hai chết người thân cuối cùng của mình, khi đó mỗi ngày Harry đều chìm vào trong đau khổ. Sau này cho dù có Dumbledore khuyên nhủ, Ron cùng Hermione an ủi, thì cái chết của Sirius thủy chung là nỗi đau khó phai mờ trong lòng cậu, cậu cho rằng sẽ không còn chuyện gì đau thương hơn nữa.

Chính là càng về sau, cậu mới biết được, cái chết của Sirius cũng chỉ là mở đầu, từ đó về sau, Dumbledore, Fred, Remus, cuối cùng là...Severus, những người đều bỏ cậu mà đi.

Chiến tranh luôn có người phải hy sinh, nhưng vì cái gì, người sống sót cuối cùng lại là cậu? Nếu chỉ đơn giản là cứu thế chủ phải sống sót để chiến đấu với kẻ kia, thì cậu tình nguyện cũng gã đồng quy vu tận còn tốt hơn là cô độc một mình.

Ký ức đời trước thoáng hiện lên trong đầu cậu, Harry liều mạng chịu đựng, không để cho mình phải rơi nước mắt.

Sirius hơi hơi nhắm mắt lại, cảm nhận thân tình đến từ con đỡ đầu của mình, hắn thấy được cảm xúc bất đồng của Harry, nhưng lại không rõ nguyên do. Chờ lần thứ hai mở mắt ra, hắn đột nhiên nhìn thấy Draco đang đứng cách Harry không xa.

"Harry." Hắn nói nhỏ bên tai Harry.

Harry giãy dụa ra khỏi cảm xúc của mình, cậu ngẩng đầu, có chút nghi hoặc mà nhìn về phía cha đỡ đầu của mình.

"Ân?"

"Cách xa Malfoy ra một chút, đại quý tộc không phải thứ tốt lành gì." Sirius nói.

Harry: "..." Nước mắt nguyên bản sắp trào ra lại bị câu nói của Sirius sinh sinh nghẹn trở về, cậu cùng Draco đều ngủ chung một phòng ngủ rồi có có thể tránh xa thế nào?

"Sirius, ngươi nói ai không phải thứ tốt?" Một giọng nữ cao ngạo đột nhiên vang lên từ sau lưng Sirius.

Sirius bị dọa, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn, nhất thời biến thành mặt khổ qua.

Người tới đón Draco lần này là Narcissa, đang đứng sau lưng Sirius thì 'không khéo' mà nghe được lời của đối phương. Harry có chút muốn cười, cậu biết lúc trước quan hệ giữa cha đỡ đầu của mình và người chị họ này rất tốt, nếu không phải nàng gả vào nhà Malfoy, chỉ sợ bọn họ sẽ luôn duy trì liên lạc. Nacissa chưa bao giờ giống với những người khác trong nhà, vì Sirius vào Gryffindor mà bài xích hắn, cho nên quan hệ giữa bọn họ vẫn rất tốt.

Nhìn thấy có người ngoài đến, Harry triệt để thu hồi cảm xúc không nên có của mình, mỉm cười giải vây cho Sirius.

"Dì Narcissa."

Ngược lại, Narcissa nhìn thấy Harry lại rất cao hứng.

"Harry lễ Giáng sinh năm nay con có muốn đến trang viên Malfoy lần nữa không?" Nói xong nàng cố ý liếc liếc nhìn Sirius một cái.

Quả nhiên, nghe vậy Sirius liền kinh ngạc.

"Lần nữa?!" Nói như vậy, con đỡ đầu đáng yêu của hắn đã từng qua lễ Giáng sinh ở nhà của tên khổng tước chỉ biết xài keo xịt tóc kia? Harry với Malfoy đã thân đến độ này rồi sao?

Harry muốn đỡ trán.

"Đúng vậy, năm nay Severus cũng đến trang viên Malfoy." Narcissa cười nói.

"Harry lại rất thích Severus đấy."

Harry nhìn gương mặt xanh lè của cha đỡ đầu nhà mình, không khỏi phục Narcissa sát đất, quả thật mỗi câu đều đâm trúng điểm yếu của Sirius.

Harry còn chưa mở miệng thì Sirius đã gào lên.

" Harry tuyệt đối sẽ không đến trang viên Malfoy! Nhất là ở đó còn có tên Snivellus kia! Thằng bé chỉ ở cùng cha đỡ đầu là ta đây!"

Đại khái đã sớm đoán được phản ứng không có chút hình tượng quý tộc nào của em họ mình, cho nên độ cung trên môi của Narcissa vẫn không giảm chút nào.

"Ta muốn nghe ý kiến của Harry."

Harry: "..." cậu đã sắp khóc không ra nước mắt rồi có được không? Hai người đã thành niên rồi còn chơi trò chơi ấu trĩ như vậy, lại còn lấy cậu làm nhân bánh a?

Nhưng mà trước mắt không chỉ có Nacissa và Sirius mà còn Draco đang trưng đôi mắt nhỏ trông mong mà chờ Harry lựa chọn.

Harry sắp có xúc động muốn trả thù xã hội luôn rồi, cậu cắn cắn môi dưới, giả bộ đáng thương hề hề mà nhìn ngược lại Sirius.

"Cha đỡ đầu, lễ Giáng sinh chỉ có hai người sẽ không náo nhiệt a..."

"Ai nói chỉ có hai người?" Sirius suất khí mà hất tóc.

"Trở về mang con đi gặp một người."

Sirius vừa ra tù có thể mang cậu thấy ai? Harry có chút nghi hoặc, sau đó cúi đầu nghĩ nghĩ, có quan hệ tốt với Sirius chỉ có nhóm đạo tặc, mà Peter Pettigrew đang ở Azkaban, mà lão ba nhà mình đã thành bức họa, cho nên...

Hắn tìm được Remus?

Đương nhiên lúc này không phải là thời điểm để rối râm vấn đề về Remus, Harry xoay xoay ngón tay, lễ Giáng sinh cân nhất định phải đi trang viên Malfoy, không nói chuyện khác, ngươi yêu nhà mình ở đó, chính là hiện tại cha đỡ đầu cậu như vậy....thật sự là rầu chết người!

Cậu vươn tay giữ chặt góc áo của Sirius.

"Chính là con đã hứa với Draco."

"Con có thể mời nó đến quảng trường Grimmauld, ta sẽ rất hoan nghênh." Sirius không cấp một chút cơ hội nào để Harry gặp Snape.

Nếu con đỡ đầu đáng yêu của hắn có quan hệ tốt với Draco, hắn có thể ngầm thừa nhận, dù sao đó cũng là con trai của chị họ hắn. Nhưng mà đi nhà Malfoy tuyệt đối không được! Sirius kiên định mà nghĩ, hiện tại Snivellus là người giám hộ của Harry, nếu Harry cứ ỷ lại vào hắn ta như vậy, thì người làm cha đỡ đầu là mình phải làm thế nào?

Rốt cuộc Harry cũng hết cách, cậu nhìn về phía Narcissa cầu cứu.

Narcissa cũng không so đo thái độ của Sirius, nàng cũng không trông mong gì người em họ từ nhỏ đã tràn ngập tư tưởng phản nghịch này có thể nói chuyện đoàng hoàng với mình, so ra thì nàng vẫn quan tâm đến Harry hơn, ở cùng một chỗ với tên cha đỡ đầu không đáng tin này, thì đã có thể tưởng tượng được lễ Giáng sinh không cách nào diễn tả nỗi của Harry sau đó.

"Harry có rảnh đến Trang viên Malfoy chơi, ta luôn hoang nghênh con đến." Nàng mỉm cười nói với Harry.

Hô, cuối cùng Harry cũng có thể thở nhẹ một hơi. Thật sự là khó chết cậu a.

Cậu cảm kích mà nhìn Narcissa cười gật gật đầu.

"Cảm ơn dì Narcissa, mặt khác thay ta giữ lời thăm hỏi đến Lucius thúc thúc, còn có viện trưởng nữa."

Narcissa bày ra một bộ biểu tình ' Con đỡ đầu của ngươi hiểu chuyện hơn ngươi nhiều.' Mà nhìn Sirius, làm đối phương túc giận đến suýt hộc máu.

_________oOo_________

Chương 100: "Nhà ma" Black
Edit: Cung Nguyệt Ngư
Beta: Jabami Yumeko

Quảng trường Grimmauld nằm ở phía tây Luân Đôn, cách nhà ga Ngã tư Vua chỉ có 12 phút đi bộ, cho nên Sirius trực tiếp dẫn Harry về.

"Narcissa thật sự rất đáng giận!" Sirius một bên giúp Harry cầm vali một bên oán hận nói.

"Một lòng một dạ muốn đem con tha đến trang viên Malfoy!"

Hedwig đang ở trong lồng bị động tác của Sirius làm nàng lăn hai vòng liên tiếp, vì thế đập cánh trừng trừng nhìn đối phương, còn thầm thì kêu vài tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Harry muốn cười.

"Cả gia đình Malfoy đều đối xử với con rất tốt, nhất là Draco, cậu ấy là bạn thân nhất của con." Cậu giải thích. Hơn nữa cậu còn định chung thân với Severus nữa, người nào đó yên lặng ở trong lòng mà bổ sung thêm.

Đương nhiên, là cậu không dám nói ra, nếu không cậu thật sự không chút nghi ngờ gì lễ Giáng sinh năm nay sẽ trở thành tai nạn của cả nhà Malfoy.

Ai mà biết trong lòng họ nghĩ gì, Sirius nói thầm trong lòng. Nhưng mà, hắn còn nhớ rõ lời Dumbledore khuyên lần trước, Harry không thân quen với cha đỡ đầu là hắn, hắn không thể để lại ấn tượng xấu cho đối phương được. Cho nên không nói ra những lời đó.

Sự trầm mặc của hắn làm Harry cảm thấy có chút kinh ngạc, trong trí nhớ của cậu cha đỡ đầu là một người chính trực, sáng lạng, chưa bao giờ ngầm chấp nhận chuyện mà hắn không thích.

"Bất quá, cha đỡ đầu quen biết dì Narcissa hả?" Harry nhìn Sirius, có ý hỏi.

Sirius gật đầu.

"Narcissa trước khi lập gia đình mang họ Black, cũng xem như là chị họ của ta."

Harry không có nhiều hứng thú đối với chuyện đi lòng vòng chỗ nào cũng đụng phải người có quan hệ huyết thống, nhưng không hỏi không được, nếu không thì người thần kinh thô như Sirius cũng sẽ thấy kỳ quái vì sự trầm mặc của cậu. Cậu nhanh chuyển qua vấn đề khác, nói đến chuyện ở trường học. Sirius vô cùng hứng thú với chuyện này, hắn chủ động đem chuyện lý thú của nhóm đạo tặc kể cho Harry nghe.

Quảng trường Grimmauld không xa lắm, hai người nói chuyện phiếm vài câu thì đã đến nơi. Harry nhìn qua nhìn lại chỉ thấy nhà số 11 và số 13, ra vẻ buồn bực mà nhìn Sirius .

"Tập trung, nghĩ về số 12 Quảng trường Grimmauld." Sirius thấp giọng nói.

Đối với Harry đây chỉ là chuyện nhỏ, quả nhiên một cái cửa rách nát xuất hiện trước mặt giữa nhà số 11 và số 13, kế tiếp bức tường bẩn thỉu cùng cửa sổ âm trầm xuất hiện, nhìn qua giống như một tòa nhà đang lớn dần lên. Harry kinh ngạc tán thưởng một tiếng, còn Sirius thì vẻ mặt đắc ý.

Số 12 quảng trường Grimmauld, đã từng là khu nhà cao cấp của gia tộc Black. Đã phủ bụi hơn mười năm, nơi này đã sớm trở nên rách rưới không thể chịu nổi.

Giống như lần Harry lần đầu đến đây vậy, bậc thang bằng đá trước cửa vỡ nát, cánh cửa trước mặt đã tróc sơn từng mảng từng mảng lòi lõm, tay nắm cửa là một con rắn uốn lượn, tượng trưng cho gia tộc luôn xuất thân từ Slytherin.

Sirius lấy đũa phép ra, sau đó lớn giọng gọi.

"Remus, chúng ta đã trở về!" Âm thanh của hắn vang vọng khắp căn phòng trống trải âm u, nghe có vẻ phá lệ dọa người. Khó trách Snape cứ thích gọi nó là 'Nhà ma'.

Nghe được cái tên quen thuộc, Harry ở trong lòng yên lặng cho mình một like, quả nhiên bị mình đoán đúng rồi.

Đi theo Sirius vào cửa nhà, một mùi ẩm mốc, bui phất phới, hỗn loạn thêm một mùi thối thối xộc thẳng vào trong phổi, bọn họ vẫn còn chưa bước vào nhà, thì một người, à không, là lang, liền xuất hiện trước mặt bọn họ.

Remus vẫn bộ dáng ôn hòa như trước kia, nhưng y lại rất cao hứng khi nhìn thấy Harry. Remus không có già nua tiều tụy như lần đầu tiên Harry gặp y, tuy vẫn còn chút nhợt nhạt, nhưng lại không có vẻ mệt mỏi, hiển nhiên đã không còn phải bôn ba vì cuộc sống nữa.

"Thật cao hứng khi có thể nhìn thấy con, Harry." Y mỉm cười nói.

Harry giả bộ như không hiểu chuyện gì đang diễn ra, quay đầu hỏi Sirius.

"Vị này là?"

Thấy ánh mắt của Remus nhìn mình, Sirius xấu hổ mà cười nói.

"Mình chỉ muốn cho Harry một kinh hỉ."

Nhất thời Remus mặt chảy đầy hắc tuyến, người này thật là! Không biết kinh hỉ chổ nào?

"Remus Lupin" Remus cười giới thiệu với Harry.

"Ta cũng giống như Sirius, là bạn tốt của James."

"Thật cao hứng khi được gặp ngài, Lupin tiên sinh." Harry khách khí nói.

"Gọi ta là Remus là được rồi." Remus nở nụ cười ấm áp như mặt trời.

"Sirius mau đưa Harry về phòng nghỉ ngơi một chút đi, Harry đã ngồi trên tàu cả ngày, nhất định là mệt chết rồi, cơm chiều sắp xong, chút nữa ta gọi xuống ăn cơm."

Harry cảm kích mà gật đầu, sau đó tiếp tục đi theo Sirius.

Trên tường treo một loại đèn kiểu cũ, trên một hành lang dài lởm khởm, cùng với thảm trải sàn xỉ màu. Trên đỉnh đầu bọn họ, là một bộ đèn phủ đầy mạng nhện lấp lóe chút ánh sáng nhạt, trên tường treo vài bức chân dung xiêu vẹo và đã biến thành màu đen vì đã lâu không ai lau chùi, phía cuối cùng có treo một bức họa bị che bởi một cái màn mốc meo, Harry biết đó là bức họa chỉ cần thức dậy là phát ra tiếng mắng chửi khủng bố phu nhân Walburga Black, mẹ của Sirius và Regulus. Lại nhìn xung quanh, cái đèn treo trần nhà kế bên và một cái giá cắm nến trên bàn đều có hình những con rắn uốn éo mà thành.

Là một gia tộc xuất thân Slytherin điển hình, Harry yên lặng nghĩ, có lẽ giống như gia tộc Prince và Potter, gia tộc Black cũng có sự cuồng nhiệt từ trong máu, là Fans cứng của Kế phụ đại nhân nhà mình.

Cầu thang lên lầu một có một chỗ ngoặc, đại khái là do lâu lắm không có người ở, cho nên mỗi bước đi của bọn họ, cầu thang bằng gỗ sẽ phát ra tiếng cọt cà cọt kẹt, mặc dù có phép thuật bảo vệ, nhưng mỗi lần nó phát ra âm thanh như vậy, làm người ta nghĩ là nó lung lay sắp sập.

Cầu thang lên lầu hai treo đầy những đầu gia tinh đã từng phục vụ cho gia tộc Black. Harry nhớ rõ, Sirius đã từng nói qua, nguyện vọng của Kreacher là khi nó chết, chủ nhân của nó sẽ cắt đầu nó xuống treo ở chỗ này, cũng giống như mẹ nó vậy.

Nghĩ đến Kreacher, Harry lại nghĩ đến năm thứ bảy cậu cùng Ron và Hermione ở nơi này tị nạn.

Cũng không phải quá lâu rồi, đối với cậu nó cũng chỉ là chuyện của hai năm trước mà thôi, cho nên nhớ lại mọi chuyện đều vẫn còn rất rõ ràng ở trước mặt.

Lầu hai có một phòng khách thật lớn, qua vách tường loang lỗ vẫn có thể thấy được nơi này đã từng hoa lệ tinh xảo như thế nào, chính là hiện tại đã bịt kín một tầng màu đen khó có thể bỏ qua. Ánh mắt Harry bị hấp dẫn bởi một tấm thảm treo tường có ghi gia phả, trên cùng là hàng chữ bắt mắt: Gia tộc cổ xưa cao quý, vĩnh viễn thuần khiết. Cậu còn nhớ rõ, chỗ có tên của Sirius đã bị đốt thành một cái lỗ, tượng trưng cho việc bị gia tộc xóa tên khỏi gia phả.

Tầng này Sirius không có dẫn cậu xem kỹ, mà trực tiếp dẫn cậu lên phòng ngủ ở lầu ba. Đương nhiên, tạm thời Harry cũng không muốn tham quan, đối với chỗ này cậu cũng chỉ là lại lần nữa làm quen mà thôi, thậm chí ngay cả việc trong alpha có một con Hoa Bồ Nhung đã chết, trong hộc bàn làm việc có một con Boggart (Ông kẹ) cậu đều biết đến rõ ràng.

Lúc đi theo Sirius lên lầu ba, ánh mắt cậu không kiềm được mà nhìn về phía tủ thủy tinh bên cạnh lò sưởi một cái, nếu cậu nhớ không lầm, trước khi hộp dây chuyền bị Mundungous Fletcher đánh cắp thì nó đã từng nằm trong cái tủ đó.

Harry nhắm mắt lại, thu lại hưng phấn chợt lóe lên trong mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Đến lầu ba, Sirius giúp Harry mở một cánh cửa, sau đó nói.

"Con nhìn phòng ngủ của mình xem, có thích không? Nếu có chỗ không thích, nói cho ta biết, ta cùng Remus nghĩ biện pháp đổi cho con."

Harry đi vào phòng, ngẩng đầu nhìn trần nhà đen tuyền nhưng lại rất cao, không khổ cười rộ lên. Đời trước cậu cùng Ron cũng ở căn phòng này.

So với những chỗ khác trong nhà, thì chỗ này có chút cũ nát, nhưng ít ra sạch sẽ chỉnh tề, xem ra Sirius cũng đã vì cậu mà phí không ít tâm tư.

"Cảm ơn cha đỡ đầu, ta rất thích." Harry cười nói.

Sirius cũng rất cao hứng với phản ứng của cậu, khuôn mặt anh tuấn kia tràn ngập vui vẻ cùng ý cười ấm áp.

"Con thu nhập một chút, chút nữa chúng ta xuống ăn cơm."

Harry gật đầu, sau đó nhìn Sirius đóng cửa phòng.

Hô, xác định chỗ này đã không có người thứ hai, cậu liền ném mình lên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net