14. Gặp Scor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạm biệt vợ chồng Malfoy, Draco dẫn Harry đi quanh trang viên để tăng mạnh bảo vệ.

Không bao lâu sau, bọn họ đến phòng Scorpius, mà Harry tò mò.

Lần trước khi bọn họ tới, Scorpius đang ngủ trưa nên bọn họ cũng không đánh thức cậu bé.

Nhưng khi đó Harry có ấn tượng khắc sâu với phòng Scorpius.

Anh nghĩ căn phòng trong mơ của một cậu bé 4 tuổi là căn phòng của Scorpius.

Đó là một căn phòng ấm áp thú vị.

Trên bức tường màu lam nhạt, mây trắng giống kẹo đường, Golden Snitch bay lượn xung quanh.

Đến buổi tối, màu xanh sẽ chuyển thành bầu trời đêm, trên đó là chòm sao bò cạp và chòm thiên long Scorpius quen thuộc nhất, đại biểu cho Draco vẫn luôn ở bên cạnh Scor.

Mà đồ đạc trong phòng đều có đường cong mượt mà, góc cạnh đều được mài thành những đường cong. Sàn nhà được phủ một lớp thảm mềm mại thật dày, những món đồ chơi tinh xảo lớn nhỏ không đồng nhất rơi trên mặt đất cho thấy Draco cũng không yêu cầu con mình nên quy củ. Nhưng chỉ cần nhìn căn phòng thì cũng đủ biết chủ nhân của nó được yêu nhiều thế nào.

Ngoài ra, những căn phòng thông với phòng này được thiết kế thành phòng sách, phòng chơi, phòng thay quần áo, phòng phơi nắng, luyện tập chú ngữ, độc dược.

Bên trái còn có một khoảng sân, bên trong là một bể bơi lớn, chiều sâu được điều chỉnh thành độ cao phù hợp trẻ con 4 tuổi. Xung quanh là những cây hoa xanh tươi vô hại, một thác nước nhỏ, là một công viên thích hợp cho một cậu bé chơi đùa.

Khi đó Brown tán thưởng không thôi, vẫn luôn la hét muốn gặp cậu bé được yêu thương nhất thế giới này.

Mà hôm nay, Scorpius không ngủ trưa. Khi Draco và Harry mở cửa, một tiếng thét vui vẻ và một thân hình nhỏ nhắn lập tức chạy nhào về phía bọn họ.

“Cha ————–!!”

Draco cúi người ôm lấy viên đạn nhỏ màu vàng.

Anh hôn hai má Scorpius rồi lập tức nhíu mày, “Không phải đã nói đừng chạy sao?”

Nhưng Scorpius không sợ Draco nghiêm túc, cậu bé cười khanh khách.

“Nhưng cha hôm nay không phải làm việc, Scor rất vui vẻ!”

Draco phụng phịu nhưng phối hợp Scorpius.

“Scor đã quên lần trước đau đau? Scor thích đau đau?”

“Scor không thích.” Scorpius cau khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng lập tức lại vui vẻ. “Nhưng cha ở đây, cha sẽ đuổi đau đau đi! Cha không phải làm việc, Scor muốn chạy nhanh đến để chơi với cha!!”

Draco mềm nhũn, nghĩ gần đây đã xa con thật lâu.

Anh vuốt mái tóc mềm mại của Scorpius rồi nói, “Vậy cha không làm việc mấy ngày được không?”

“Dạ được ——!!” Scorpius vui vẻ hét lên, cánh tay mũm mĩm ngắn ngủn ôm cổ Draco, vui vẻ dùng mũi cọ cọ mặt cha, đó cũng là hành động cha thường làm. “Cha không phải làm việc!! Chơi với Scor!”

“Đây là con của em? Thật giống em.”

Lúc này Harry nghiêng đầu, mới lạ nhìn hai cha con.

Đúng vậy, Scorpius như là phiên bản của Draco lúc bé.

Harry còn nhớ rõ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Draco, nếu anh nhớ không nhầm, đó là tại cửa hàng trường bào Madam Malkin.

Anh nhớ rõ khi mình vừa vào trong cửa hàng thì đã nhìn thấy một cậu bé tóc vàng tinh xảo đứng trên ghế.

Mái tóc bạch kim lóng lánh mềm mại, hai má hồng hồng, lông mi dầy cong vút cùng ánh mắt màu lam xám, tựa như búp bê cao cấp đặt trong tủ kính, anh còn nhìn trộm mấy lần.

Nhưng đồng thời, Harry tự ti vì khi đó anh vừa tới một thế giới thần kỳ, cái gì cũng không hiểu, mà búp bê vẫn luôn nói những gì mình không biết, anh không muốn người kia khinh thường mình.

Cho nên Harry xoi mói.

Harry cảm thấy cậu bé kia nói chuyện không đủ khiêm tốn, như Dudley vậy, lại cảm thấy cậu ta nói xấu Hagrid thì nhất định không phải người tốt, lập tức, Harry thoải mái đánh dấu người này là người nên rời xa.

Nhưng cho dù như thế, cho dù sau đó gặp được Ron, còn cự tuyệt bàn tay hữu nghị, Harry vẫn không tự chủ được âm thầm chú ý người kia, như người kia vẫn luôn tìm mọi cách gây chuyện với mình, anh cho rằng bọn họ nên như vậy.

Sau đó chứng minh, ảnh hưởng của Draco với mình, luôn mạnh hơn mình tưởng tượng.

Tựa như, anh cho rằng mình có thể thoát khỏi Draco, sau chuyện kia, mà anh cũng đã làm vậy.

Nhưng chín năm qua đi, anh phát hiện nó chưa bao giờ thành công.

Cho nên Harry quyết định, thay vì thử thoát khỏi Draco, không bằng lần thứ hai bắt lấy Draco, thoát khỏi giãy dụa.

Harry chớp mắt phát hiện mình nhớ lại khi nhìn Scorpius.

Mà Scorpius cũng đang dựa vào Draco tò mò nhìn anh.

Draco đung đưa con, “Scor, lễ phép của con đâu?”

Scorpius rụt bả vai, dựa sát vào Draco sau đó mỉm cười e lệ với Harry, mềm mềm nói,

“Chào buổi chiều, cháu là Scor Malfoy, năm nay 4 tuổi, thực…thực…”

“Rất hân hạnh được biết chú.” Draco biết Scorpius đang học lễ nghi nhưng tiến bộ không lớn. “Còn nữa, tên của con là Scorpius Malfoy, đừng quên.”

Nhưng Harry cảm thấy Scorpius cực kỳ đáng yêu. Anh không nghĩ con Draco lại ngọt ngào đơn thuần như vậy, anh còn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một con gà trống nhỏ kiêu ngạo, như ấn tượng đầu tiên Draco cho anh, tuy rằng như vậy cũng rất đáng yêu.

“Xin chào, chú là Harry Potter, năm nay 27 tuổi. Chú cũng rất hân hạnh được biết cháu.”

Sau đó anh vươn tay ra muốn bắt tay Scorpius.

Mà Scorpius có vẻ rất vui. Cậu bé còn chưa học được bắt tay nhưng đã nhìn thấy cha làm, chính là nắm tay nhau lắc lắc! Scor cũng vươn tay ra, nhưng sai lầm là Scor chỉ dùng ngón tay nhỏ nhắn bắt lấy ngón trỏ của Harry quơ quơ, sau đó cười khanh khách. Scor cảm giác mình giống một người lớn, như cha vậy! Trẻ con tuổi này luôn nóng bỏng mô phỏng hành vi cử chỉ của cha.

“Chú cũng giống cha không phải làm việc chơi với cháu sao?” Ấn tượng của Scor về Harry rất tốt, cậu bé nghiêng đầu, ánh mắt lóe sáng nói.

“A, chú rất hy vọng được như vậy nhưng lát nữa chú phải làm việc.”

Harry nhịn không được sờ sờ tóc Scorpius, nghĩ tóc Draco lúc bé có phải cũng mềm mại như thế hay không.

Scorpius có chút thất vọng, nhưng hiểu chuyện gật đầu, học một câu cha thường nói với mình.

“Dạ, Scor biết, công việc rất quan trọng, không thể lười biếng.”    

Điều này làm cho Draco thấy có lỗi, anh biết mình thường nói như vậy.

Anh ôm chặt Scorpius, quyết định từ hôm nay ở bên Scor nhiều hơn.

Vì thế Draco ôm Scorpius hưng phấn vặn vẹo.

Đưa Harry đi đến những nơi Scorpius hoạt động, một lần nữa đổi mới chú ngữ bảo vệ.

“OK. Trước ngày 14, chỉ cần không ra khỏi khu này thì an toàn.” Harry cất đũa phép nói. “Nhớ rõ, không cú mèo, cũng đừng để người khác vào trang viên, thành thật ở lại…”

Draco chen ngang, “Potter, đầu tôi khác anh, nói một lần là đủ rồi.”

Bởi vì hiện tại Scorpius đang ngủ trong ngực anh, anh phải nhẹ giọng nói chuyện.

Scorpius trước khi ngủ luôn thích có người ôm đi dạo, một đường đi tới, đã thôi miên cậu bé.

“Hy vọng đầu của em còn nhớ rõ ai là người chạy tới Godric.” Harry nhún vai. “Cho anh một sợi tóc của em.”

“Làm cái gì?” Draco nhíu mày.

“Ngày 12, tiệc tối, đừng nói cho anh em muốn đi.” Harry cảnh cáo nhìn Draco. “Mà anh cho rằng tối đó có lẽ là mấu chốt, kẻ bắt cóc chỉ định ngày 13, hẳn là có dụng ý đặc biệt, anh cần tóc em để dùng độc dược đa dịch đi nhìn xem.”

Nhưng Draco không quá tình nguyện, “Anh có thể bảo chứng không dùng bộ dáng tôi làm chuyện kỳ quái?”

“Nhìn bộ dáng em không mặc quần áo? Có lẽ.” Harry nhướn mày, nhưng anh nhìn lông mày Draco dựng thẳng lên, lập tức trấn an, “Không đùa, thật sự, rất quan trọng, có lẽ chúng ta sẽ phát hiện manh mối quan trọng.”

Draco trừng Harry nhưng cuối cùng vẫn kéo một sợi tóc.

“Nhưng tôi còn phải cường điệu, không cần lỗ mãng vô lễ khi dùng bộ dáng của tôi. Ngày đó trường bào tôi sẽ chuẩn bị, tôi không thể dễ dàng tha thứ thưởng thức của anh mặc trên người một Malfoy…”

Nhưng Harry đã không chuyên tâm nghe Draco nói cái gì .

Anh nhìn Draco luồn ngón tay trắng hồng vào mái tóc mềm mại, linh hoạt giật xuống một sợi tóc.

Điều này làm cho anh nhớ tới mình cũng từng luồn tay vào nơi đó…

Nhất thời, Harry cảm thấy có một luồng khí nóng đánh trúng bụng dưới, thật không đúng lúc.

Cầm tóc, giọng Harry có chút khàn khàn.

“Như vậy anh cũng nên đi.”

Draco sửng sốt, hiển nhiên còn không nghĩ vậy, “Anh phải đi?”

Harry gật đầu, “Tối hôm qua công kích còn có nhiều chỗ không rõ ràng, anh nên đi bảo đảm bọn họ bỏ sót cái gì.”

“Vậy sao?” Draco muốn nói gì thêm, anh không hiểu sao mình lại có chút không tình nguyện.

Nhưng anh nghĩ đại khái là vì mình bị hạn chế hoạt động, mà Potter không bị.

“Như vậy nếu tôi phải ở chỗ này, cú mèo lại bị cấm, tôi liên lạc với bên ngoài như thế nào? Tôi không thể bị ngăn cách.”

“Em có thể trò chuyện qua lò sưởi, chỉ cần đặt ra người liên lạc cố định, có lẽ Zabini sẽ nguyện ý? Nhưng em phải chú ý, chỉ có thể trò chuyện, không được mở ra.”

Draco nhíu mày, anh quên cái này.

Anh không thích dùng lò sưởi trò chuyện, bụi luôn làm bẩn trường bào đầu tóc của anh.

Nhưng có vẻ phương pháp này khả thi nhất hiện nay, anh không tình nguyện đồng ý, “Được, tôi sẽ liên hệ qua lò sưởi, tôi…”

Anh đột nhiên dừng lại vì phát hiện mình thế mà lại muốn hỏi liên hệ với Potter như thế nào, Potter không có khả năng luôn ở trước một lò sưởi cố định, cứ như thể anh rất muốn liên lạc Potter vậy, vì thế anh dừng lại.

“Cái gì?” Harry nhìn Draco.

Draco nói, “Không có việc gì.”

Harry nghi vấn nhìn Draco nhưng cuối cùng không hỏi, “Không có việc gì thì anh đi đây.”

Harry nhìn Scorpius ngủ say rồi lại liếc nhìn Draco.

Đột nhiên, một bức tranh người nhà tiễn đưa nhảy vào đầu anh, anh dừng một chút rồi nói,

“Scor rất ngoan, em có một đứa con đáng yêu…..Anh có thể hôn bé được chứ?”

Draco trợn to mắt, anh nghĩ Potter thật đúng là thích trẻ con, anh gật đầu, “Chỉ cần đừng đánh thức Scor.”

Harry tiến lên một bước, hôn mái tóc mềm mại của Scorpius, nhẹ giọng nói,

“Goodbye, Scor.”

Sau đó, Harry đãi ngộ ngang bằng hôn hai má Draco,

“You too, Draco.” Rồi Harry lập tức lui một bước, độn thổ đi.

Để lại Draco ở chỗ đó trừng chỗ Harry vừa đứng, hai gò má chậm rãi tăng nhiệt độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net