16. Thăm phòng độc dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Harry đi, Draco bắt đầu sinh hoạt nhàn nhã đã lâu anh chưa có.

Ngày đó sau khi ôm Scorpius về phòng, dùng bữa tối với Scor xong (bởi vì buổi chiều hoạt động xã giao có nhiều, Malfoy buổi sáng có mặt cả nhà, bữa tối thì tự túc), Draco lập tức dùng lò sưởi tìm Blaise bắt đầu những chuyện mình dự định hoàn thành.

Nhưng Blaise nghe chưa đến nửa giờ đã tuyên bố đã đến giờ hẹn hò của mình, cũng nghiêm khắc chỉ trích Draco không nên để người làm công 7h30 còn làm việc, rất không có đạo đức, có lẽ anh không muốn nghỉ ngơi nhưng người làm công vẫn có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc, sau khi nói xong, người đã không thấy tăm hơi bóng dáng, để lại Draco trừng lò sưởi.

Draco đến phòng làm việc, nghĩ nếu đầu óc Blaise chỉ có ban ngày có thể dùng (còn buổi tối tràn ngập X trùng), thì mình nên lợi dụng khoảng thời gian này kiểm duyệt báo cáo tài vụ, bình thường Draco chỉ đủ thời gian nhìn kết luận, để họ báo cáo quá trình.

Nhưng khi anh mở cửa phòng thì anh mới nhớ tới mấy ngày trước mình dời chỗ làm việc, tư liệu tương quan đều để ở chỗ kia. Draco khẽ cắn môi, lần đầu phát hiện quá mức chu toàn cũng là một khuyết điểm.

Cho nên Draco đành phải đi qua đi lại giữa phòng làm việc và thư viện trong nhà, phí công tìm một việc làm. Hiện tại mới là 8h tối, đây là thời gian trên giường của Scorpius mà không phải của anh. Mà lúc này anh mới phát hiện, hậu quả vài năm chỉ chuyên chú sự nghiệp là anh bỏ rất nhiều thứ mình thích, mà chúng nó hiện tại trở nên rất xa lạ. Ví dụ như anh đã không nhớ được đã bao lâu không sờ tới chổi bay, anh còn quên mình vứt cái chổi bay cuối cùng đến nơi nào. Hay là anh đã từng hứng thú với độc dược, đó cũng là một trong những nguyên nhân anh lựa chọn kinh doanh cỏ Esarfonk, mà cha đỡ đầu Severus Snape trước khi anh đi học đã bắt đầu dạy anh một chút kỹ xảo cơ bản…

Draco xin lỗi trong lòng vì anh nhớ đã thật lâu không đi thăm cha đỡ đầu. Vì thế anh đi vào một hành lang dài cạnh phòng làm việc, đó là một căn phòng đặc biệt dùng để thí nghiệm độc dược, cũng là Draco cố ý mở ra.

Đến trước cửa phòng độc dược, Draco gõ cửa. Rồi anh nói tủy rồng, cửa đá chậm rãi mở ra.

Tiếng sôi sùng sục và mùi gay mũi đặc biệt của độc dược, giống như mùi thoang thoảng Snape luôn mang trên người truyền tới khi cửa đá mở ra.

Trong căn phòng này có 3 gia tinh bận rộn nhưng chúng nó rất yên tĩnh, Draco đi vào chúng cũng coi như không nhìn thấy, chuyên chú công việc trên tay.

Draco liếc nhìn chúng nó, anh cũng không thấy kỳ quái, anh đi đến cuối phòng, ngẩng đầu,

“Giáo sư, gần đây thế nào?”

Trên tường có treo một khung ảnh cao, trong khung ảnh là một người đàn ông tóc đen mặc áo choàng đen như vừa tỉnh lại từ giấc ngủ, “Draco? Đã đến rồi sao.”

Draco gật gật đầu, “Thật có lỗi, hình như con quấy rầy đến giáo sư?”

Người đàn ông trong khung ảnh, Snape, cong khóe miệng,

“Thời gian của ta vĩnh viễn đầy đủ, đừng nói tới quấy rầy.”

“Đúng vậy.” Draco co rụt lại rồi gục đầu xuống, “Con thật xin lỗi…”

Snape nghiêng đầu nhìn đỉnh đầu Draco, thở dài,

“Ngẩng đầu lên Draco, đừng mẫn cảm giống một người phụ nữ, ta nhớ Lucius sinh con trai. Nhớ kĩ, ta cảm kích con, đây đã là điều tốt nhất có thể làm được.”

Draco ngẩng đầu, “Nhưng nếu con có thể càng…Nếu con có thể làm tốt hơn, nói không chừng chúng ta cũng không ở chỗ này.”

Snape liếc Draco, giọng nói lành lạnh như tơ lụa.

“Nếu con có đầy đủ năng lực cứu sống ta, con đã sớm thành công giết chết Dumbledore, làm một Tử Thần Thực Tử quang vinh, cũng sẽ không có cơ hội phát hiện ta nửa chết nửa sống.”

Mà giống như Snape nói.

Trong cuộc chiến ở Hogwarts, Draco được Harry cứu ra, anh tách ra khỏi Tử Thần Thực Tử, khi đó người nào cũng ốc còn không mang nổi mình ốc. Mà Draco biết mình không nghĩ thật sự nguyền rủa địch (cũng chính là giáo sư hoặc bạn học), anh chỉ có thể chọn chỗ hẻo lánh, vì thế đánh bậy đánh bạ gặp Snape toàn thân là máu.

Lúc ấy Draco hoàn toàn không có năng lực cứu Snape, thân thể Snape bị độc ăn mòn biến thành màu đen,cứng ngắc, gần như không cảm nhận được khí tức sinh mệnh, Draco chỉ có thể hoảng sợ nhìn Snape đi đến tử vong.

Nhưng anh không muốn Snape đi như vậy, anh còn chưa xin lỗi chuyện Dumbledore, cũng chưa cảm ơn chuyện ở tháp thiên văn, anh còn chưa xin lỗi chuyện hiểu nhầm vì cha…

Lúc này Draco đột nhiên nhớ tới bức họa ở nhà. Nó dùng chú ngữ bảo tồn linh hồn, đó cũng là bí mật nhà Malfoy mỗi đời đều có bức họa linh hồn truyền lại đời sau, anh lợi dụng vài giây cuối cùng bảo vệ linh hồn Snape nên sau chiến tranh có bức họa linh hồn này.

Vừa mới bắt đầu, Snape cũng không cảm kích.

Snape chưa từng nghĩ phải ở trong một bức họa, thế giới này đã không có bất cứ cái gì Snape lưu luyến. Snape trách cứ Draco làm điều thừa, cũng cầu Draco tìm ra cách giải phóng linh hồn, một lần nữa giết chết mình.

Nhưng khi Draco thật sự đứng ở trước mặt mình, mặt trắng bệch nói tìm được, Snape lại nhớ tới Draco là một cậu bé mềm lòng, hoặc nói nhát gan cũng được. Draco không muốn làm chuyện thương tổn người khác nhưng luôn bị bắt miễn cưỡng chính mình.

Giống như Lucius yêu cầu, cũng như mình cầu xin.

Vì thế Snape nhượng bộ, đương nhiên Snape chưa bao giờ thừa nhận.

Ông trách cứ Draco làm mình nhàm chán muốn chết, trách cứ Draco không nên để mình ở trong một bức họa không có chuyện để làm.

Snape được chuyển qua phòng độc dược, có 3 gia tinh phụ trách nghe lệnh ông chỉ huy làm độc dược.

Mà không thể phủ nhận, gần đây Snape rất khoái trá .

Draco lần trước đề xuất đá phục tinh có khả năng làm độc dược có giá trị nghiên cứu thực nghiệm.

Snape nghĩ mình đã đột phá trạm kiểm soát kết cấu đá phục tinh bài xích hiệu lực của độc dược, kế tiếp đến lượt nghiên cứu nguyên liệu đặc tính phục tinh để kết hợp cùng với dược liệu nào…

“Hy vọng nơi này luôn tốt đẹp.” Draco nói làm ông thoát khỏi đoạn hồi tưởng, “Gia tinh thao tác thuận lợi chứ?”

Snape không kiên nhẫn phất tay, “Tốt lắm.” Ông dừng lại, “Nhớ rõ đưa báo cáo của viện nghiên cứu tới, hy vọng bọn họ đã hoàn thành yêu cầu của ta.”

Draco gật đầu.

Nhưng khác những lần trước, Draco bắt đầu đi quanh phòng, đây là hiện tượng trước kia không có.

Không phải nói Draco là một đứa nhỏ không muốn làm bạn cha đỡ đầu mà là anh luôn có rất nhiều chuyện phải làm, lúc nào cũng vội vàng.

Giữa bọn họ cũng không phải ỷ lại làm bạn hoặc nói chuyện để duy trì tình cảm.

Cho nên Snape ngạc nhiên,

“Ta gần đây không rảnh chú ý tin tức nhật báo tiên tri, hy vọng nó không có tin tức nhà Malfoy phá sản.”

Draco nghe đến tên nhật báo tiên tri thì biểu tình có chút cứng ngắc,

“Đương nhiên không có, vì sao cha đỡ đầu hỏi như vậy?”

“Chính là kinh ngạc con đi dạo giờ này, hình như con không có việc gì làm?”

Snape hoài nghi nhìn Draco.

Draco ngượng ngùng, “Không, chỉ là…có thời gian.”

Snape nghiêm mặt, nháy mắt trở thành giáo sư độc dược,

“Nói, đầy đủ.”

Mà Draco biết Snape còn đang nhẫn nại và thích ứng việc bị giới hạn trong khung ảnh.

Snape cũng thống hận giấu diếm, nó nhắc nhở ông đã vĩnh viễn đánh mất cơ hội tự mình khai quật chân tướng.

Bởi vậy Draco ngoan ngoãn nói chuyện xảy ra gần đây.

Về phần scandal trên nhật báo tiên tri, Draco quyết định bỏ bớt đi không đề cập tới.

Anh nói với mình, chuyện này không liên quan đếnvấn đề Snape hỏi mình, mình ở đây cũng không phải là vì chuyện báo chí.

Mà khi Snape nghe xong thư đe dọa và công kích, mày nhíu lại.

“Potter lại cho rằng một mình có thể xử lý chuyện này? Trải qua nhiều năm như vậy, Potter vẫn tự đại đáng ghét như cũ, cũng đủ ngu xuẩn.”

“Tuy rằng Potter như vậy,” Draco cười, thật hoài niệm Snape phê bình Harry, “Nhưng không thể không nói một câu, có chút chuyện bé xé ra to. Con cho rằng kỳ thật mình không cần ở chỗ này.”

Snape không đồng ý liếc nhìn Draco,

“Như vậy con cũng thành một tên tự đại tên ngu xuẩn, con đã ăn nhiều nước miếng của Potter sao?”

Draco nghe vậy thì đỏ mặt,

“Nhưng, nhưng thư đe dọa chỉ khiến con cú mèo, ách, nổ mạnh, cha biết đó, chứng minh nó không có lực sát thương lớn, ta cho là vậy.”

Mà Snape càng hoài nghi vì Draco nói bắt đầu nói năng loạn xạ, thậm chí quên chú ý lễ nghi. Cho nên ông càng cẩn thận hồi tưởng đoạn đối thoại vừa rồi nhưng không tìm thấy bộ phận có thể khiến Draco không được tự nhiên, như vậy…..nhất định là có một số việc đã bị bỏ qua, “Draco, con xác định không có quên chuyện khác?”

“Không có, cha.” Draco lập tức tiếp lời.

Snape nhướng mày,

“Tốt lắm.” Nếu có, Snape nghĩ mình sẽ tìm ra, “Hai ngày nữa đến đây, ta chuẩn bị độc dược cho con tùy thân mang theo.”

Mà Draco đi ra rất nhanh.

Không thong thả giống như khi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net