18. Dạ tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 3 ngày kể từ ngày con cú mèo xuất hiện, báo cáo điều tra cũng đã xong.

Con cú mèo tử vong được xác nhận là cú mèo đánh số AC00539.

Nhiệm vụ cuối cùng của nó là nửa tháng trước, đánh dấu là vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ cho thấy nó bị chặn lại trên đường làm nhiệm vụ, thay kẻ bắt cóc công kích.

Tổ kỹ thuật còn đang nghiên cứu kẻ bắt cóc khống chế cú mèo công cộng như thế nào, không phải dùng chú ngữ bình thường là được, một tháng cũng không đủ để thay đổi một con cú mèo trường kỳ nhận huấn huyện trung thành.

Nhưng ngày con cú mèo mất tích cũng gần với ngày Malfoy nhận được bức thư đe dọa cuối cùng.

Có thể giải thích là kẻ bắt cóc từng chỉ rõ Malfoy trái với yêu cầu của mình, phát hiện đe dọa không đủ để ngăn cản Malfoy tiếp tục đến Godric, từ khi đó hắn ta đã bắt đầu nghĩ ra kế hoạch dùng cú mèo công kích, như vậy khá hợp lý.

Cho nên thần sáng đang đưa ra giả thiết kẻ bắt cóc không quen thuộc các hành vi phạm tội, cũng không quy hoạch dài, tính tình cũng vội vàng xao động.

Điểm ấy có thể chứng minh từ việc hắn ta chặn con cú mèo và vụ Malfoy vừa đến thung lũng Godric đã công kích, đêm đó những người biết Malfoy tới cũng không nhiều, rất bất lợi cho việc giấu kín bản thân.

Mà mọi chứng cứ đều chỉ hướng Ben Vernon.

Cá tính của anh ta sáng sủa nhưng vội vàng hấp tấp, bản thân làm nghề nông, chưa từng có hành vi phạm tội.

Nhưng báo cáo giám định bút tích lại phủ định giả thuyết của bọn họ.

Trên tờ giấy đi theo con cú mèo cũng có dấu vết chú ngữ. Trải qua bộ phận giám định phân tích, không chỉ có chú ngữ giống trên thư đe dọa, bút tích cũng hoàn toàn trùng khớp.

Thần sáng đối chiếu với hóa đơn Ben ký mà bọn họ lấy được thì phát hiện bút tích Ben khác bút tích trên thư đe dọa.

Mà bút tích là tích lũy của một người qua nhiều năm tháng nên khó có thể bắt chước.

Bắt đầu từ góc nào, lực đè, chỗ kết thúc, toàn thế giới không có hai người có bút tích giống nhau như đúc.

Tác phẩm tận lực bắt chước trong thời gian ngắn rất khó thoát khỏi ánh mắt của một chuyên gia giỏi.

Trong một số vụ án, chứng cứ bút tích không khớp có thể trở thành lý do tuyên vô tội.

Cũng bởi vậy phần báo cáo này khiến cho vụ án mới xuất hiện ánh nắng lại đi vào sương mù lần nữa.

Harry không thể không họp điều chỉnh phương hướng điều tra.

“Tốt lắm, chúng ta cũng biết hiện tại Ben có bùa hộ mệnh, giám định bút tích không khớp. Chúng ta phải kiểm tra một lần nữa xem có bỏ sót chỗ nào không.”

“Có lẽ Ben nhờ người khác viết giúp, cũng không phải không có khả năng.”

“Đúng, đương nhiên là đó là một trường hợp nên tôivẫn sẽ cho duy trì liên tục theo dõi anh ta.”

“Nhưng nếu không phải anh ta, chúng ta theo dõi anh ta thì cũng không tìm được thủ phạm, chúng ta phải có giả thiết mới.”

“Nguyên nhân Ben bị hoài nghi là quyền kế thừa và Ellie Fraser.”

“Chúng ta đi điều tra Fraser sao?”

“Đó là ý tôi.” Harry gật đầu.

“Anh, anh có địch ý với cô Fraser này a…”

Một thần sáng khác tiếp lời,

“Anh, em đã điều tra sơ bộ. Người ở đây kết hôn rất sớm nhưng Ellie Fraser tuổi này rồi còn không đính hôn kết hôn, tôi có chút tò mò cho nên tra xét cô ta một chút.”

“Rất tuyệt, Max, độ sắc bén với phụ nữ của cậu ngày càng tốt.”

“Lần sau hai bạn gái của cậu lại đánh nhau thì đừng đẩy tôi ra đấy.”

“…Anh, anh nên khen ngợi em!”

“Tôi không tìm cái gì giống vậy.”

Harry để cậu ta tiếp tục nói.

“Ellie Fraser đã từng có vị hôn phu nhưng anh ta chết do dị ứng nghiêm trọng. Ngay tại khách sạn Fraser.”

“Quả thật không tầm thường. Khi nào? Đã có thần sáng xác nhận chưa?”

“5 năm trước, Ellie Fraser đau khổ, chuyện kết hôn cũng trì hoãn. Vị hôn phu của cô ta là người quận bên, báo cáo tử vong cần tới phân bộ quận, nơi này không có.”     

“Đến xem, dùng công văn khẩn cấp.”

Một thần sáng nói giỡn,

“Oa, chẳng lẽ Ellie Fraser là mỹ nữ bị nguyền rủa? Đàn ông cô ta thích đều sẽ gặp bất hạnh…”

Harry liếc người kia,

“Cũng không phải không có khả năng, mà người nguyền rủa có khả năng chính là hung thủ. Chúng ta nên biết rõ ràng về nhà Fraser.”

“Dạ.”

“Còn nữa, ngày mai là 12, vũ hội tôi sẽ dùng bộ dáng Draco tham gia. Đến lúc đó Ben, Connor đi theo, cần người đi theo Ellie Fraser…, Max, cậu đi.”

“Rõ.”

“Toby và Zoe ở bên ngoài, chú ý chỗ khả nghi, hai người phải duy trì liên tục đến hết ngày 13, hai ngày, OK?” Harry nhắc nhở, “Thủ phạm nhắc tới ngày 13, có khả năng liên quan đến tiệc tối, có thể là lúc chấm dứt tiệc tối đến ngày 13.”

“Anh, ai đi theo anh? Nếu như là Draco thì anh tương đương cái bia ngắm.”

“Tôi  sẽ cẩn thận.” Harry phất tay, nhìn những người khác muốn phản bác, anh nói, “Sau tiệc tối anh sẽ ở đây nhìn xem có cái gì xảy ra không, nơi này còn được phòng vệ.”

Tối hôm đó, khi Harry vào nhà Malfoy thì đã rất khuya .

Hai bản báo cáo hôm nay làm bọn họ nhức đầu, điều chỉnh phương hướng điều tra cũng không thoải mái.

Harry đứng trước phòng ngủ Draco, lo lắng có nên đi vào hay không.

Nhưng hai ngày này là hai ngày mấu chốt, anh phải ở thung lũng Godric không thể rời khỏi đó, anh muốn đi gặp người này.

Không kháng cự được ý tưởng này, cuối cùng anh vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trong phòng đã không còn bật đèn, chỉ có ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào nhuộm một lớp màu bạc trên sàn.

Harry nhanh chóng đóng cửa, sợ ánh sáng trên hành lang đánh thức Draco.

Nhưng anh quá lo lắng, trong bóng đêm một giọng nói cảnh giới vang lên, “Potter?”

“Đúng vậy, là anh.” Harry an tĩnh đi đến bên giường.

Draco xác nhận là Potter thì khẩn trương chuyển thành thả lỏng, anh lại nằm xuống giường.

“Trễ như này, chuyện rất quan trọng sao?”

Từng ở cùng phòng với vị thần sáng này nên Draco đã quen chuyện Potter xuất hiện trong phòng ngủ.

“Em còn chưa ngủ.” Harry khẳng định.

“Vô nghĩa, tôi không cho là tôi sẽ nói mơ.” Giọng Draco mềm mại khi buồn ngủ. “Có chuyện nói nhanh, Potter.”

Harry ngồi xuống giường, xoay người hôn trán Draco rồi thấp giọng nói, “Em mệt.”

Draco đẩy anh, “Cách xa tôi một chút, anh có…”

“Xuỵt —Draco.” Harry giống như Draco dỗ Scorpius, đẩy Draco, “Xích vào một chút. Chừa chỗ cho anh ngồi với, sàn nhà rất lạnh.”

“Này.” Draco kháng nghị nhưng Harry đã gọn gàng chuyển sang nằm, đè lên chăn làm Draco không thể nhấc chân đá văng mình, “Anh không thể nằm đây, đây là giường tôi.”

Nhưng Harry không để ý, anh nói chuyện sẽ khiến Draco chú ý.

“Giám định bút tích không khớp chữ Ben, hôm nay vội muốn chết.”

Anh kéo một chút gối đầu của Draco, gối lên rồi thoải mái thở dài, “A, rất thoải mái.”

Mà Draco lần này không bị Harry dẫn dắt, anh kiên trì đứng dậy đẩy Harry nhưng chăn cản trở động tác này, “Cút ngay Potter! Anh bẩn chết, anh không thể nằm đây!”

Nhưng Harry kêu oan, “Anh mới tắm rửa xong, em ngửi xem.”

Nói xong Harry vươn cổ đến bên mũi Draco, cả người đè lên người Draco, thuận tiện nắm lấy tay Draco còn đang đẩy mình.

Draco không dự đoán được, anh ngửi thấy hương bạc hà bay qua chóp mũi, đột nhiên trên người xuất hiện sức nặng và nhiệt lượng làm anh thở hổn hển, “Anh làm cái…”

Harry lại tự nói, “Từ mai có hai ngày anh không đến đây, tất cả thần sáng sẽ nhìn chằm chằm Godric. Scorpius em phải chú ý.”

Draco chú ý, anh dừng lại,

“Ngày 13 anh không đến? Vì sao?” Đây là ngày thủ phạm chỉ định.

Harry giải thích,

“Anh phải dùng bộ dáng của em tiếp tục ở đó, anh đoán từ ngày 12 đến hết ngày 13, thủ phạm sẽ làm gì đó.”

Draco nhíu mày, không muốn thừa nhận có Potter mình sẽ càng yên tâm, đương nhiên là vì Scorpius.

“Như vậy tôi chỉ có thể tin tưởng chú ngữ bảo vệ anh dùng, tốt nhất là anh phải cam đoan chúng nó thật sự dùng được.”

Harry cúi đầu trấn an Draco,

“Anh cũng muốn ở bên em và Scor nhưng anh càng muốn bắt được người kia sớm.”

Draco quay đầu, không được tự nhiên đánh trả, “Tôi vốn không trông cậy vào anh. Hiện tại, cút ngay Potter, anh nặng như cự quái vậy.”

“Không phải anh muốn nói vậy.” Harry vẫn áp lên Draco, “Em rất chậm chạp.”

Draco lập tức trừng Harry, cho rằng Potter đang cười nhạo mình không thể tránh thoát nên anh lại bắt đầu đẩy Harry, anh cắn răng nói,

“Là anh rất lỗ mãng, Malfoy không cần vặn vẹo giống cự quái ngu ngốc, chúng ta có đũa phép!”

Nói xong anh lại dùng lực cố muốn tránh hai tay Potter nhưng nó bất động.

Harry thở dài, hơi thở ấm áp phả lên mặt Draco.

“Draco, có một số việc em quên đi cũng không sao, nhưng em không thể bài trừ anh bên ngoài.”

Draco né tránh hơi thở của Harry, anh thấy nóng,

“Anh nói chuyện ma quỷ gì vậy?”

Harry bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu tìm môi Draco, cố ý hôn chụt một cái.

“Em chưa từng nghĩ anh rất thích em đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net