27. Potter vs giáo sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm qua, câu cuối cùng Harry nói làm đầu anh nhiều thêm vài chỗ sưng.

Điều này cũng dẫn đến anh không được vào cái giường lớn trong phòng nghỉ nhưng Harry cũng không quá để ý, anh vẫn thành công trộm được mấy cái hôn từ Draco.

Harry mỹ mãn dựa vào sô pha ôm cái chăn mỏng Draco bố thí ngủ một đêm.

Hôm sau Scorpius hưng phấn cả một ngày. Scor vui vẻ khi không tỉnh lại trên cái giường lớn của mình.Tuy rằng cái giườngxa lạ này không mềm mại như cái kia nhưng Scor vẫn ở bên cha, mới lạ lăn lộn một lúc lâu rồi mới lưu luyến không rời dậy ăn sáng.

Sau đó tất cả đều mới mẻ.                                                      

Scor không cần quy củ ngồi trước mặt ông bà sử dụng một đống thìa dĩa. Cậu bé ngồi cùng cha và Harry trên ghế sa lông nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, trận bóng vẫn chưa xong, ăn sáng.

Scor còn cắn sandwich của cha, nó hơi cứng nhưng cậu bé vẫn cố gắng nhai nhai nhai, Scor muốn cùng ăn với cha. Nhưng Scor không được uống cà phê của cha, tuy nó đen đen nhưng rất thơm. Khi Harry giấu cha muốn trộm cho Scor uống một chút, Harry bị cha vỗ một cái. Harry cười vui vẻ chớp mắt với Scor, Scor không hiểu nên cậu bé cũng chớp chớp mắt. Kết quả cha cười.

Cho nên Scor thích bọn họ ở cạnh nhau. Harry sẽ chơi với Scor, Harry cũng sẽ chơi với cha. Có rất ít người có thể chơi với cha, tuy bọn họ có nói chuyện, Scor không hiểu lắm nhưng cậu bé biết cha vui vẻ hơn bình thường. Cha khi vui cũng không cười nhiều nhưng Scor biết.

Bọn họ đi về vào giữa trưa.

Harry thấy tiếc vì khi bọn họ đi trận bóng còn chưa có kết quả.

Draco cũng rất tiếc nuối, nếu không anh có thể đi theo Harry vào phòng nghỉ cầu thủ cười nhạo Weasley mệt giống con chó nhưng lại thua. (thắng anh sẽ không đi)

Harry đưa bọn họ về trang viên Malfoy nhưng anh không lập tức đi, sau khi Draco đưa Scorpius về phòng, anh đưa Harry đến chỗ một cái cửa đá. Harry nhớ tới văn phòng của Snape, anh đã từng luyện tập Bế Quan Bí Thuật mỗi tuần mấy ngày ở đó. Mà anh đoán đúng, Draco nói cho anh biết Snape ở trong phòng, Snape yêu cầu gặp anh một mình nên Draco không đi vào.

Harry gật gật đầu nhưng kỳ thật anh có chút khẩn trương.

Chiến tranh đã qua lâu như vậy, Harry không nghĩ rằng mình còn có một ngày gặp được Snape.

Harry hô khẩu lệnh chờ cửa đá mở ra. Khi mùi độc dược quen thuộc tràn ra, Harry cảm thấy hốc mắt nóng lên. Snape phát hiện Harry xuất hiện, ông phất phất tay để gia tinh biến mất.

Ông đánh giá Harry, câu ân cần thăm hỏi đầu tiên là, “Potter, cậu gọn gàng hơn nhiều.” Chỉ kiểu tóc mới của Harry. Nhưng đây là lần đầu tiên Harry nhìn thấy Snape trong tranh. Tâm tình anh phức tạp, há mồm rồi đóng lại, một lúc lâu không nói gì. Snape vẫn giống 10 năm trước, thân hình, giọng nói, nhưng trong tranh là một thế giới khác.

Harry không phân biệt được rõ lúc này mình vui vẻ nhiều hơn hay là bi thương nhiều hơn. Snape đợi thật lâu không thấy Harry đáp lời thì nhíu mày, “Nhưng thật tiếc nuối, đầu của cậu hình như không có tiến bộ gì.”

Harry nuốt nước miếng, “Giáo sư, gặp ngài thật tốt.” Anh tựa như trở lại quá khứ, lúc mới bắt đầu vào học, co quắp trước mặt Snape.

“Đương nhiên, nói vậy cậu nhất định sẽ rất vui vẻ.” Snape châm chọc, “Hiện tại ta chỉ có thể ở trong tranh, mà cậu an toàn.”

“Không.” Harry lập tức lớn tiếng phủ nhận.

Snape kinh ngạc nhướng mày.

Harry nhớ tới mục đích của mình, anh gãi đầu, nói năng lộn xộn,

“Em, em một chút cũng không vui! Em rất tiếc nuối….. Nhưng em rất vui khi được gặp giáo sư, thật đó!!”

Snape trừng Harry, “Ta hoàn toàn không quan tâm cậu nghĩ như thế nào, tốt nhất là cậu…”

Nhưng Harry xem nhẹ lời Snape nói, anh nói hết những gì mình muốn nói.

“Em, em xem ký ức giáo sư để lại, em muốn xin lỗi giáo sư!! Em xem những chuyện giáo sư phải che dấu, em vẫn luôn hiểu lầm giáo sư….. Giáo sư giúp em, em…em lại không phát hiện, cố ý gây chuyện, em nghĩ giáo sư là bên kia. Giáo sư còn là người bảo vệ em, em lại ngu ngốc không phát hiện…”

Harry xấu hổ cúi xuống nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói tiếp,

“Em…em thấy Nagini tấn công giáo sư, khi đó em ở gần đó.”

“Nhưng em không cứu giáo sư!”

“Xin lỗi giáo sư, xin lỗi…”

Snape nhìn chằm chằm đỉnh đầuHarry, nhìn Harry xấu hổ giống Draco.

Snape nhíu mày, vì sao mỗi người đều cho là mình có nghĩa vụ cứu vớt mình? Đối với kết cục của mình, Snape đã đoán trước được. Cuộc đời của ông vốn nên chấm dứt vào buổi tối Lily chết vì lời tiên tri mình báo lên. Từ đó về sau, mình chỉ là chuộc tội, nhưng đó cũng là quyết định của chính mình. Mà sau những gì mình làm, Potter còn sống, mình vừa lòng. Ít nhất việc mình làm không thất bại. Nhưng đó là toàn bộ, không có người nào thiếu mình cái gì. Những gì mình làm, không vì ai mà chỉ vì mình.

“Ta không cần cậu xin lỗi.” Snape nói. “Nó không có ý nghĩa với ta, tiết kiệm nước miếng của mình đi.”

Nhưng Harry hiểu lầm ý Snape, anh cứng đờ, như bị trách cứ vậy.

“Em biết, em biết mình nói đã quá muộn, nhưng em…”

Snape hừ lạnh, “Đừng nghĩ mình quá cao Potter, những gì ta làm không phải vì cậu.”

“Nhưng em đã được giúp đỡ!” Harry tranh luận, “Mà em không giúp giáo sư!”

“Được rồi.” Snape ngắt lời Harry, “Dừng cái đề tài ngu xuẩn này lại. Ta cho cậu nhìn những kí ức đó là muốn cậu tự giác trục xuất tiêu diệt mảnh linh hồn trong đầu chứ không phải nghe cậu buồn nôn ở đây! Nếu cậu có thể nhìn ra ý đồ của ta thì tức là ta ngu xuẩn giống cậu, cậu định dùng cái này vũ nhục ta?”

Harry ngẩng đầu trừng Snape, “Không phải…” .

“Nếu cậu tiếp tục xin lỗi, ta sẽ xem như cậu có ý đó.” Snape tức giận trừng lại. “Mà cậu vẫn tự đại làm ta ngạc nhiên, Potter.” Snape tiếp tục khinh miệt, “Lúc đó cậu cho rằng mình có đủ năng lực cứu ta?”

“Ít nhất em nên thử!” Harry tức giận phản bác.

“Sau đó để những cố gắng trước đó của ta là uổng phí?” Snape nói, “Ta cũng không muốn nhận loại ăn khớp ngu xuẩn này! Nghe, ta làm những gì mình muốn làm, ta quyết định mình chết như thế nào, ta không muốn ai chỉ trỏ. Nhất là cậu, hiểu không?”

“Nhưng em chỉ là…” Harry căm giận hừ hừ.

Mình chỉ muốn xin lỗi mà thôi, vì sao Snape không thể nói lý như thế!? Chẳng lẽ Snape không thể thân thiện một lần!?

Snape không muốn dây dưa với Harry, ông không kiên nhẫn nói,

“Đầu óc cậu thật không tốt, 10 năm, cậu vẫn luôn làm chuyện không đâu! Ta bảo Draco tìm cậu không phải là vì lãng phí thời gian thảo luận chuyện này.”

Harry thở sâu, tự nói với mình phải nhẫn nại, mình đến xin lỗi chứ không phải đến cãi nhau với con dơi già đã chết, mình không nên cãi nhau nhưng Snape vẫn rất đáng giận!

“Vậy là vì cái gì?”

Snape nhìn mặt Harry lúc trắng lúc xanh, cuối cùng thoát khỏi biểu tình nửa chết nửa sống kia. Ông vừa lòng cong khóe miệng, nhưng Harry nhìn đến vẫn là châm chọc.

Snape gật đầu chỉ thị, “Bùa tĩnh âm Potter, phiền toái.”

Harry lập tức trừng Snape, “Em nghĩ Voldemort đã chết thưa giáo sư, ngài muốn làm gián điệp cho ai?”

“Không cần nghi ngờ ta Potter.” Snape căm tức.

“Nhưng nơi này không phải là trang viên Malfoy sao?” Harry hoang mang.

“Tốt lắm.” Snape khinh bỉ liếc Harry, “Nếu cậu muốn Draco nghe chuyện 10 năm trước, hiện tại mời Draco vào là được. Rinky, đi mời Draco đến đây.”

Harry nhảy dựng, “Từ từ, em làm.” Harry làm xong thì nghi ngờ nhìn Snape.

Chuyện 10 năm trước, Harry nhớ đến Draco rời khỏi mình. Nhưng anh không cho là Snape sẽ biết chuyện của bọn họ. Giữa bọn họ trừ bỏ Blaise, ngẫu nhiên Draco sẽ yêu cầu anh ta che dấu, không có người khác biết mới đúng. Mà mình có bản đồ đạo tặc và áo choàng tàng hình nên ngay cả Ron và Hermione cũng không rõ ràng chuyện bọn họ.

Snape nhìn Harry, “Kinh ngạc khi ta biết?”

Harry gật đầu, anh xác định bọn họ nghĩ đến cùng một chuyện.

“Bởi vì ta là người xóa kí ức cho Draco.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net