28. Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Snape nhớ rõ kết thúc năm thứ năm, Draco đến tìm mình.

Khi đó con đỡ đầu của ông đã không để ý ông một thời gian.

Lúc đầu ông tưởng rằng nguyên nhân là Lucius bị đưa vào Azkaban, Draco cho rằng ông không nói giúp cho Lucius trước mặt Voldemort, Voldemort cự tuyệt vận dụng quyền lực của bộ pháp thuật giảm án hoặc cứu Lucius ra. Voldemort nói với cấp dưới là chưa nên bại lộ người của mình trong bộ pháp thuật, nhưng những người mẫn cảm đều biết gia tộc Malfoy đã đánh mất niềm tin của Voldemort khi Lucius thất bại.

Narcissa đã van cầu ông giúp nhiều lần nhưng trên thực tế ông cũng bất lực. Draco biết chuyện này nên bất mãn.

Snape vẫn luôn cho là như thế.

Nhưng đến khi năm học thứ năm chấm dứt, Snape mới biết được nguyên nhân chân chính.

Draco tái nhợt đến Đường Bàn Xoay tìm ông vào một buổi chiều hè nào đó. Draco muốn che dấu bất lực và kích động nhưng ngón tay cái bấu chặt không che dấu được Snape. Snape biết động tác nhỏ này của Draco, không chỉ là vì Draco là con đỡ đầu của ông, một gián điệp hơn 10 năm phải quan sát tỉ mỉ mọi thứ. Nhưng Draco làm ông kinh ngạc .

Draco nói bây giờ người mình có thể xin giúp đỡ cũng chỉ có ông.

“Con muốn ta điều chỉnh kí ức?” Snape nhìn Draco kinh ngạc hỏi.

Draco ngồi trên cái ghế sa lông cũ trong phòng khách, cầm tách trà nóng cố gắng trấn định.

“Đúng vậy.” Draco lo âu nên giọng nói có chút dồn dập,                                     

“Con phải làm như vậy, cuối tuần con…con sẽ nhận… dấu hiệu hắc ám.”

“Con cần quên đi cái gì?” Snape nhíu mày, “Nó liên quan gì tới chuyện con nhận dấu hiệu hắc ám?”

Draco mím môi, mặt tái nhợt hơn trước.

“Cha đỡ đầu, con, con có thể có được hứa hẹn của ngài trước không?”

“Về chuyện con nói hôm nay, con khẩn cầu ngài đừng nói cho người khác…”

Draco nhìn thấy Snape không kiên nhẫn và chán ghét thì sốt ruột nói,

 “Không phải con không thể tin ngài, nhưng con biết ngài…trung thành với người kia. Nhưng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến sự trung thành đó! Con không nói, cũng sẽ không có người nào biết…Ngài chỉ cần làm như không biết chuyện này là được. Chuyện này thật sự rất quan trọng với con, cha đỡ đầu, có được không?”

 “Liên quan đến Dark Lord?” Snape kinh ngạc nhưng cẩn thận hỏi.

Draco lập tức gật đầu.

Snape nhíu mày, trầm ngâm một lúc.

Trong giai đoạn này, Snape không thể tưởng được Draco có liên quan gì đến Voldemort.

Nhưng có lẽ là gia tộc Malfoy có bí mật gì đó không muốn Voldemort biết?

Snape biết Draco không giống Lucius, Draco chưa từng học Bế Quan Bí Thuật, nếu như là vậy, Snape có thể hiểu. Mà ông đã giấu diếm Voldemort rất nhiều chuyện, bớt một chuyện cũng chẳng hơn gì nên Snape gật đầu.

“Được, con có lời hứa của ta.”

Draco nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nhưng lập tức lo lắng.

Draco thử mở miệng nhưng không đến vài giây lại ngậm lại, hình như rất khó quyết định phảibắt đầu như thế nào.

Snape luôn luôn không có kiên nhẫn với học sinh, đối với con đỡ đầu của mình, ông cũng chỉ kiên nhẫn nhiều hơn một chút chút.

Snape nhìn Draco như vậy thì không kiên nhẫn hừ lạnh.

“Con đang lãng phí thời giờ của ta Draco. Ta nghĩ trước khi đến đây con cũng đã có quyết định. Hay trà của ta đã cải biến chủ ý của con?”

Draco nghe xong thì cứng (người) lại rồi thả tách trà xuống bàn, ngồi thẳng, hít sâu, gian nan mở miệng,

“Con nghe cha nói qua…Người kia am hiểu Chiết Tâm Trí Thuật, ngài cũng biết. Con…Con có chuyện không thể để người kia biết, con phải che dấu, con…”

Snape nghĩ quả nhiên như mình đoán nhưng ông vẫn cười nhạo.

“Ta thực hoài nghi. Cậu mới bao nhiêu tuổi? Sao biết được chuyện Dark Lord muốn biết mà chưa biết? Cho dù ngay ngày mai cậu trở thành Tử Thần Thực Tử thì cũng không thể để Dark Lord muốn vào đầu cậu lúc nào thì vào.”

Nhưng Draco hoàn toàn không thèm để ý lời Snape nói mà tránh tầm mắt Snape nhìn chằm chằm tay mình, giọng nói yếu ớt,

“Là…Là về Potter …”

“Potter?” Snape kinh ngạc nhướng mày, lệch khỏi những gì mình đoán.

“Liên quan gì đến Potter?”

Draco khẩn trương nuốt nước miếng.

“Con, con biết một lời tiên đoán, về Potter và người kia…”

Snape đứng lên, nghiêm khắc nhìn Draco.

“Lời tiên đoán gì? Từ chỗ nào?”

Draco không có khả năng biết cái này!

Draco nao núng. Cậu không dám nói với Snape, lời tiên đoán kia chính là thứ cha cậu phải lấy được dâng lên Dark Lord.

Draco không rõ ràng lắm Snape có biết không, cậu sợ hãi Snape hỏi.

Draco gian nan né tránh Snape,

“Giáo sư, đừng ép con nói cái này, lời tiên đoán không phải trọng điểm.”

“Nó chỉ giải thích vì sao người kia nhằm vào Potter; mà người kia đã sớm làm như vậy, không phải sao? Người kia lấy máu Potter, lời tiên đoán đã thành chuyện râu ria…”

“Vậy trọng điểm của con là cái gì?”

Snape không thể xác định, ông xiết chặt đũa phép trong túi áo, điều chỉnh kí ức Draco là điều chắc chắn phải làm. Nhưng ông không rõ vì sao Draco lại biết nhiều như vậy, Snape quyết định hỏi trước.

Draco lại nhìn chằm chằm tay mình một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu, chua sót nói,

“Con yêu cậu ấy, giáo sư, chắc chắn ngài không tin, nhưng con yêu Potter.”

“Mà con quyết định nhận dấu hiệu hắc ám, vì cha, con…con phải quên.”

Draco bắt đầu kể lại chuyện mình và Potter bắt đầu hiểu nhau rồi tới thích nhau từ sau cuộc thi đấu tam pháp thuật.

Draco cho rằng mình có thể tránh được chiến tranh, cậu có thể không cần chọn chỗ đứng. Cho tới bây giờ Draco chưa từng muốn giết người, cho dù là hỗn huyết hay Muggle. Cậu và Potter hiểu biết nhau tiếp cận nhau, cậu cho rằng không có chuyện gì lớn. Đó chỉ là chuyện của bọn họ, không liên quan đến ai.

Nhưng quả cầu tiên đoán đã làm bại lộ lập trường của Lucius. Potter bắt đầu cãi nhau với cậu vì cái chết của Sirius. Potter không thể tha thứ Lucius, cho dù Sirius là do Bellatrix giết. Sau đó Lucius bị bắt.

Draco và Narcissa đến Azkaban thăm cha, nơi đó rét lạnh, trống rỗng và tuyệt vọng. Lucius chật vật, ông yêu cầu Draco khẩn cầu Dark Lord, dùng mọi thứ của gia tộc Malfoy bao gồm cả cậu chỉ cần để ông có thể mau chóng ra khỏi cái nơi quỷ quái này.

Nhưng người Draco đi tìm trước kỳ thật lại là Potter.

Draco thất vọng, Potter cự tuyệt không giúp Lucius.

Tuy Harry đồng ý giúp gia tộc Malfoy chuyển trận doanh nhưng dù như thế, Lucius vẫn phải trả giá. Potter sẽ không vì lý do gì giúp Lucius.

Draco không nói cho Snape điều này, cậu biết mình còn một phương pháp khác. Dùng lời tiên đoán Potter đã nói với mình. Draco rất rõ ràng chỉ cần cung cấp cho Dark Lord cái này thì nhất định có thể thỉnh cầu người kia cứu cha.

Nhưng…Nhưng đó là Potter tin cậu nên mới tiết lộ cho cậu. Nếu cậu nói tin này cho Dark Lord, hậu quả là Potter sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn, cũng đồng nghĩa với việc hoàn toàn phản bội Potter. Draco không làm được. Nhưng ý nghĩ không thể cứu cha cũng dày vò cậu.

Cho nên nhận dấu hiệu hắc ám chính là lựa chọn duy nhất của Draco. Nhận nó, hoàn thành nhiệm vụ, sau đó Dark Lord sẽ đưa cha ra khỏi Azkaban. Cho dù nó vi phạm ý nghĩ của mình, nhưng đó là con đường duy nhất.

Mà sau khi nói xong, Draco như là quả bóng bị chọc thủng, vô lực ngã vào lưng ghế dựa. Draco còn không nhìn biểu tình Snape, cậu dựa vào ghế thì thào thuyết phục chính mình.

“Đúng vậy, con phải làm như vậy, nếu không cha sẽ như thế nào? Con phải nhận dấu hiệu hắc ám, trốn không thoát được.”

Draco nản lòng vùi mặt vào lòng bàn tay.

“Sao con lại cho rằng… cho rằng, mọi chuyện đều có khả năng?”

Snape nhìn Draco, nhìn con đỡ đầu của mình giãy dụa giữa kẻ thù và người yêu, nội tâm khiếp sợ không thôi.

Snape như nhìn thấy chính mình 15 năm trước, ông biết cảm giác đó nhưng khi đó ông không có nhiều thời gian lựa chọn, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên Snape từng hối hận vì sự lựa chọn của mình. Snape không hy vọng Draco trải qua những gì mình đã trải qua, nhưng ông cũng biết Draco không có khả năng buông cha mẹ mình, Snape phát hiện mình không tìm ra một con đường nào khác để có thể khuyên Draco.

Snape trừng thiếu niên tóc vàng ngồi trước mặt mình, thật lâu không nói gì.

Draco ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn.

“Nhưng con còn muốn bảo vệ Harry, con không muốn Harry bị áp chế vì mình…Con đã quyết định từ bỏ Harry, con cũng muốn Harry từ bỏ con. Quên đi sẽ tốt cho cả hai. Con sẽ không lo lắng bị nghi ngờ, mà Harry sẽ rất an toàn…Cũng sẽ càng hận con.”

Draco cười vặn vẹo.

“…Đây là phương pháp hữu hiệu nhất, đúng không?”

Nói xong Snape nhìn Harry.

“Cho nên ta biết vì sao cậu theo dõi Draco năm thứ sáu, ta cũng biết vì sao cậu làm Draco bị thương trong WC. Draco làm được điều mình muốn làm, Draco thành công làm cậu hận đúng không?”

“Em…”

Harry khiếp sợ không nói được gì, nhưng anh không thể phủ nhận.

Bởi vì khi đó anh hận.

Draco dùng một tấm da dê viết những lời tàn khốc gửi cho anh.

Draco nói sẽ quên mọi thứ, nói bọn họ vốn nên như thế.

Draco lựa chọn quên đi, ký ức sẽ gây trở ngại cho con đường tương lai của họ, Draco đề nghị anh cũng nên làm vậy. Ký ức đã không còn ý nghĩa, ký ức chỉ có một người có là vọng tưởng mà không phải nhớ lại.

Harry shock.

Anh từng cho rằng tình cảm giữa hai người họ đối với Draco chỉ là rác rưởi, có thể dễ dàng vứt bỏ.

Harry thật lâu thật lâu không thể nhận, cũng đã hận.

Harry đối mặt Draco kiêu căng đã không còn ký ức, từ vọng tưởng trên tấm da dê làm Harry máu chảy đầm đìa.

Cho nên cuối cùng Harry nhịn không được tấn công Draco, cắt vào ngực Draco.

Sau đó kết quả thảm thiết đến, không thể sửa chữa.

Mà đến 10 năm sau, Harry mới biết được đó là vì bảo vệ mình.

Harry ngã ngồi lên ghế, vô ý thức nhìn chằm chằm tay mình.

Mình đã làm cái gì?

Mình nhìn thấy Draco làm gì?

“Cho nên, ta phải nói cho cậu biết.”

Giọng Snape xuyên qua suy nghĩ hỗn loạn của Harry, Harry ngây ngốc nhìn Snape.

“Vốn cậu sẽ vĩnh viễn không biết, đó cũng là điều ta đáp ứng Draco. Nhưng hiện tại ta đã chết, chú ngữ trung thành đã không còn tác dụng. Ta không biết cậu tiếp cận Draco có ý đồ gì nhưng nếu cậu còn chưa tha thứ Draco, muốn Draco tổn thương thêm nữa, thì ta khuyên cậu nên dừng lại. Dù Draco không chọn cậu nhưng Draco đã làm mọi chuyện mình có thể làm vì cậu.”

Lúc này mặt Harry xanh trắng, anh đứng lên chạy ra ngoài.

Mà Snape cũng không yêu cầu Harry trả lời.

Snape biết khi biết sự thật này, Harry sẽ không làm ra chuyện gì sai lầm nữa.

Nhưng kỳ thật còn một điều Snape không nói tới.

Trước khi điều chỉnh kí ức Draco có đưa cho ông một đoạn chú ngữ cổ xưa. Draco thỉnh cầu Snape thêm đoạn chú ngữ này vào.

Snape không biết đoạn chú ngữ kia, khi đó ông yêu cầu Draco giải thích nhưng Draco chỉ nói đó là để bảo hiểm, Draco không xác định nó có tác dụng hay không, cậu tìm được nó trong sách. Có lẽ nó bảo đảm Draco sẽ không bị hỗn loạn ký ức, sẽ không hoài nghi khoảng trống trong kí ức.

Snape làm theo vì Draco đau khổ cầu xin. Snape có chút nghi ngờ nhưng khi đó ông không có thời gian tra tìm.

Snape nghĩ những gì gần đây Draco mơ có liên quan tới đoạn chú ngữ kia.

Draco ở trong phòng làm việc có chút thấp thỏm nghĩ Snape và Harry đang nói chuyện gì. Snape vẫn không muốn nói cho anh biết vì sao muốn nói chuyện một mình với Harry. Nhưng Draco chỉ hy vọng Snape có thể tuân thủ ước định, đừng nói cho Harry những gì mình mơ gần đây.

Draco không được tự nhiên nghĩ, tuy rằng chỉ là mơ, anh cũng không nói cho Snape biết trong mơ mình rất vui, nhưng anh thường xuyên mơ thấy Harry như thế có tỏ vẻ chính mình đồng ý quan hệ giữa hai người không?

Mà Draco không thừa nhận cũng không được, mơ và hiện thực ảnh hưởng đến anh.

Harry trong mơ và Harry hiện thực rất giống nhau, có thể đổi chỗ cho nhau. Nói như vậy mặc dù có chút quái dị nhưng Draco thật sự nghĩ như vậy.

Ban đầu Draco không cho rằng giấc mơ có khả năng thành sự thật, đương nhiên, đó là thời gian bọn họ học năm thứ năm.

Nhưng dứt bỏ nhân tố thời gian, quan hệ của mình và Harry trong mơ, vốn dĩ là chỗ khiến anh cười nhạo lại dần trùng khớp với quan hệ hiện tại của hai người họ.

Ít nhất Harry là như vậy, mà chính mình vẫn giữ lại.

Nhưng mình giữ lại cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net