35. Đáp án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Draco mở mắt.

Anh cảm thấy bên cạnh có một nguồn nhiệt tản ra ấm áp cuồn cuộn không dứt, Draco nhích người lại gần. Nhưng mũi ngứa làm anh khó chịu, cũng kéo anh ra khỏi giấc ngủ thoải mái. Vài giây sau Draco mở mắt ra, trước mắt đen sì, anh có chút mơ hồ, giật giật cổ lui về phía sau thì mới nhìn rõ.

Đúng rồi, đêm qua anh giữ Harry lại.

Draco dần tỉnh táo lại nhưng ngoài mở mắt, anh không làm gì. Đầu Harry ở chỗ cằm anh, một bàn tay Harry luồn qua người anh, tay kia thì để trên lưng, hai chân quấn lấy anh.

Mà khác với đêm bọn họ cùng ngủ ở thung lũng Godric, cả hai người đều không mặc gì.

Draco nhìn chằm chằm mái tóc đen lộn xộn của Harry, nhớ tới tối hôm qua.

Là anh hấp dẫn Harry, vì Harry kháng cự trước. Nhưng anh không cho Harry dừng lại, anh tận lực cọ xát phía dưới của Harry, cũng là anh luồn tay vào trong áo Harry. Harry vẫn ấm áp như trước, nhưng cường tráng mạnh mẽ hơn, anh không thể dừng lại, không thể không đụng vào Harry.

Harry mới bắt đầu cự tuyệt làm anh tổn thương, cho dù anh đã khuyên bảo mình không cần vậy.

Harry không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh, anh có thể hiểu. Harry vẫn là một Gryffindor, có lẽ trong kế hoạch của Gryffindor, chuyện tối hôm qua không nên xảy ra. Mà nó cũng gián tiếp chứng minh điều anh đoán, báo thù.

Nhưng Draco không hối hận chuyện xảy ra vào tối hôm qua.

Draco nhẹ nhàng vuốt tóc Harry.

Draco vui vẻ khi Harry khuất phục, mặc kệ là khuất phục với tình cảm mãnh liệt, xúc động hay bản năng động vật gì đó. Anh còn có cơ hội cảm nhận Harry ôm, nhiệt liệt âu yếm, nhiệt tình đốt cháy trong cơ thể.

Harry nặng hơn trước, khi đè lên làm anh khó thở, tuy rằng bọn họ đã sớm thở hồng hộc. Harry mạnh hơn nhưng tự chủ lớn hơn, trong toàn bộ quá trình làm anh không quá đau đớn, nhưng mỗi lần va chạm vẫn kịch liệt làm anh ngây ngất choáng váng. Harry còn ôm được anh lên, khi còn ở trong cơ thể anh, đồng thời xâm lược sâu hơn. Draco tê dại, anh chưa từng bị xâm nhập sâu như vậy.

Harry là một người tình đủ tư cách. Hiện tại Harry không gấp gáp lỗ mãng như thời thiếu niên, cho dù khi bọn họ đều hưng phấn đến phát run, Harry còn nhớ rõ làm anh thả lỏng, âu yếm, có thể nói là quá bướng bỉnh, chỉ vào khi anh mở miệng yêu cầu. Tận lực va chạm ma xát làm anh choáng váng, ra vào, gặm cắn, Draco không đếm được tối hôm qua mình ra mấy lần, nhu cầu của Harry làm Draco có chút sợ, tuy rằng tối hôm qua là anh bắt đầu trước nhưng cuối cùng anh chỉ có thể vô lực thở gấp mặc Harry đùa nghịch.

Draco cảm thấy thân thể hơi nóng lên. Anh nhắm mắt, mạnh mẽ cắt đứt kí ức tối qua, vì, anh phải trở lại hiện thực.

Như vậy Harry sẽ làm như thế nào tiếp đây?

Sau khi bọn họ lên giường?

Không để ý tới đau đớn trong tim, Draco đoán.

Anh nghĩ sau khi mình và Harry lên giường, Harry sẽ không có lý do gì dây dưa với mình nữa. Tuy rằng đó không phải lí do mình hấp dẫn Harry nhưng anh đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi. Draco hy vọng mình có thể lý trí nhìn Harry đi, thậm chí còn chúc phúc mà không phải rơi lệ khi Harry nói là mình đang trả thù. Tựa như chưa lấy lại được ký ức, Draco sẽ giả như anh không có cảm giác gì.

Mà điều này cũng không còn xa, có lẽ ngay sau khi đêm Giáng Sinh qua đi.

Sau khi công bố quan hệ của bọn họ, mọi người sẽ biết, Draco không nghĩ ra còn có lý do nào có thể làm Harry lùi lại kế hoạch vứt bỏ mình giống điều anh đã làm mười năm trước.

Nhưng anh còn từng hy vọng thời gian có thể dài hơn một chút…

Draco tiếp tục sờ mái tóc đen lộn xộn, động tác mềm nhẹ, hoàn toàn cân xứng với bi thương trong lòng.

Lúc nàygiọng nói khàn khàn của Harry vang lên, “Draco?”

“Ừ?”

Harry nói, “…Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Draco há miệng, giọng anh cũng có chút khàn khàn.

Harry nằm im một lúc rồi mới lẩm bẩm, “Mấy giờ rồi?”

Tay trái của Draco bị đầu Harry đè nên anh dùng tay phải sờ đũa phép ở đầu giường, chú ngữ hiện giờ, “Sắp 9h30.”

Ban đầu Harry còn cọ cọ ôm chặt người bên cạnh, lúc này anh cứng đờ, ngẩng đầu,

“Cái gì!?”

“9h30.” Draco lặp lại, “Anh có kế hoạch gì sao?”

Harry ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải rồi gãi đầu.

“Hình như anh có hẹn, vào 9h…”

Draco nằm ngửa trên giường, chăn bị kéo xuống đến eo, Harry ngồi dậy, nhiệt độ ấm áp rời xa làm anh hơi lạnh, anh nhíu mày, “Em không giúp được anh.”

Harry nhìn Draco đang muốn nói cái gì đó nhưng thấy hai điểm mẫn cảm trên lồng ngực trắng nõn của Draco vì hoạt động tối hôm qua mà có chút sưng đỏ. Mà cổ Draco có một chuỗi dấu bầm tím ái muội, đó là tác phẩm tối hôm qua của mình…

“Em…” Harry nhớ tới tối hôm qua, áy náy, anh cảm thấy mình rất thô lỗ. “Em thấy thế nào…”

Draco thấy Harry áy náy thì tim đập nhanh.

Harry như vậy như là cảnh cáo anh tối hôm qua không phải Harry muốn, Harry đang hối hận.

Vì thế Draco không nhìn Harry nữa mà kéo chăn xuống giường.

Anh không mặc đồ, thứ tối hôm qua Harry để lại trong cơ thể đang dọc theo đùi chậm rãi trượt xuống, vững bước đi đến phòng tắm, cố để giọng nói mình vững vàng.

“Bên trái cũng có phòng tắm, anh chuẩn bị rồi đi đi.”

Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, Draco ở trong thật lâu thật lâu.

Anh ngồi trong đó thật lâu, anh nghĩ Harry đã đi, anh không muốn nghe Harry nói gì về chuyện tối qua.

“Anh, anh tới muộn một giờ!!” Max oán giận.

Harry xấu hổ, anh thường mắng tổ viên đi trễ, hôm nay đến lượt anh.

“Xin lỗi, anh ngủ quên, anh sai.”

Zoe nhìn Harry từ trên xuống dưới rồi nói ra ý kiến chuyên nghiệp của mình.

“Em nghĩ chúng em có thể hiểu được. Anh mặc quần áo hôm qua, tóc ẩm ướt, giọng khàn khàn, ngủ quên là đương nhiên.”

Connor và Max lập tức trợn to mắt nhìn Harry.

Ánh mắt Connor tỏa ánh sáng hỏi.

“Anh Harry, là Malfoy đúng không? Em cá cược theo lời anh đó, anh không thể chạy lên giường người khác đâu đấy!”

Mặt Harry lập tức đỏ ửng.

Anh mất tự nhiên gãi đầu, phát hiện nó ướt (vừa mới tắm xong).

Anh đỏ mặt trừng mọi người, “Câm miệng! Anh không cần báo cáo cái này với mấy người!”

Max vui vẻ cười, “Ai, anh Harry thẹn thùng nha.”

Zoe nháy mắt, “Có lẽ anh Harry…Ưm…là bị yêu thương?”

“Cái gì? Không giống cái tớ đánh cuộc a.” Connor kinh ngạc.

Sau đó anh ta sầu lo nhìn Harry, “Không thể nào…”

Harry nói, “Anh nhớ là hôm nay có chuyện rất quan trọng, không phải sao? Đừng lãng phí thời gian.” Harry phất tay tỏ vẻ dừng ở đây. “Báo cáo giám định đâu rồi? Có chưa? Bộ giám định cam đoan trước 9h hôm nay sẽ có.”

Max chỉ chỉ tư liệu bọn họ mới vừa thảo luận.

“Có rồi, đúng 9h tới bộ giám định đòi. Bọn họ đến tận 9h20 mới làm xong.”

Harry lấy lật xem, “Kết quả?”

“Bút tích của Tyler Fraser giống thư đe dọa.”

“Bao nhiêu?”

“97%.”

Harry lật đến cuối báo cáo xác nhận.

“Tốt lắm, chỉ chờ cái này. Chỉ cần hơn 85% là có thể bắt người.”

Anh đứng lên, mặc dù mới ngồi xuống, những người khác cũng đứng lên đi theo anh ra ngoài.

“Toby đã đi xin lệnh bắt khẩn cấp. Lấy được thì cậu ta sẽ đến đó, chúng ta đi thung lũng Godric chờ.”

“Cô Fraser thì xử lý như thế nào?”

“Biết chuyện này, đối cô ấy là thương tổn.”

“Zoe, đi giữ chân cô Fraser, chúng ta để ông Fraser dùng lí do nào đó chào cô ta.”

“Rõ.”

“Chuẩn bị còng áp chế ma lực, phạm nhân quen thuộc chú ngữ hi hữu.”

“Rõ.”

“Khi cần hóa đá cũng không sao, trở về báo cáo anh viết.”

“A! Có những lời này thì an tâm rồi!”

Nói đến đây, bọn họ đã ra đến khu vực có thể độn thổ.

Lúc này Connor gọi Harry lại. “Anh Harry.”

“Gì?”

“Là Malfoy đúng không?”

“…”

Đêm, Draco nhận được thư Harry gửi.

Harry viết ngoáy, ông Fraser đã nhận tội.

Hai sự cố ở thung lũng Godric, thư đe dọa, cái chết của Ben, đều là một tay ông Fraser bày ra.

Em đã an toàn.

Ngón tay Draco xẹt qua dòng chữ cuối cùng trên tấm da dê, nghĩ, sắp kết thúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net