36. Thú tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ với báo cáo giám định bút tích cũng không thể làm ông Fraser nhận tội.

Thần sáng giữ đũa phép của ông ta, tìm được chú ngữ ông ta đã dùng ở thư đe dọa, lấy ra linh kiện Muggle tìm được từ chỗ đổ rác của nông trang Vernon, có mấy sợi tóc của ông Fraser mới làm ông Fraser mở miệng thừa nhận, đồng ý sử dụng chân dược nói ra hết.

Ông Fraser nói, ý tưởng của ông khác so với lúc đầu.

Lúc đầu, ông chỉ không muốn Malfoy tiếp cận con gái, ông biết con gái thích Malfoy cho nên ông gửi thư đe dọa muốn Malfoy rời xa nơi này, hy vọng Malfoy có thể làm theo.

Ông đã từng dùng nấm đen hại chết vị hôn phu trước của con gái, (đúng vậy, ông cũng thừa nhận biết rõ nhưng vẫn mang canh có dùng nấm đen cho con rể tương lai), thủ đoạn như vậy đã xem như ôn hòa. Khi đó ông còn nhớ rõ Malfoy rất tốt với mình, anh ta cho ông vay 30 vạn Galleon.

Nhưng con gái là mọi thứ của ông, ông một mình nuôi con gái lớn 13 năm. Không mời bảo mẫu người hầu gì, tất cả đều là ông một tay chăm sóc con. Con gái càng lớn càng giống người vợ đã mất, nhà Fraser lưu truyền một câu nói, trong linh hồn con gái cũng có linh hồn người vợ đã mất, con gái ông nhất định phải ở bên cạnh ông cả đời, không có chuyện gì quan trọng hơn.

Phải nhắc tới gần một thế kỷ trước, Fraser đã từng là một gia tộc tâm linh có chút danh tiếng, bọn họ có một ít chú ngữ xa xưa không truyền ra ngoài, biến chủng chú ngữ Tarantallegra là một trong số đó. Nhưng tâm linh yêu cầu thiên phú, ba đời liên tục không xuất hiện người thừa kế thích hợp, nhà Fraser không thể không bỏ, từ đời ông của ông Fraser đã bắt đầu kinh doanh khách sạn nhỏ này.

Nhưng những bức thư đe dọa liên tục của ông Fraser cũng không thể ngăn cản bước chân của Malfoy nên ông đành phải nhắc tới ngày 13 tháng 11 trong bức thư đe dọa thứ năm. Là vì con gái ông nhắc nhở nên mời Malfoy tham gia tiệc tối kỉ niệm 50 năm vào tối 12 tháng 11, tuy cô nói vì Malfoy là khách vip, là ân nhân, nhưng ông biết không phải, ông biết con gái mình rất muốn khiêu vũ với Malfoy ở tiệc tối.

Mà ông sẽ không từ chối ngay trước mặt con gái, nhưng ông  hy vọng Malfoy không nhận lời mời này, ông đặc biệt viết ngày 13 tháng 11 hy vọng có thể ngăn cản Malfoy tham dự.

Nhưng Malfoy lại xuất hiện vào ngày 8 tháng 11, đi cùng Potter.

Ông Fraser đứng ở quầy nhìn con gái vui vẻ chào đón Malfoy, Malfoy cũng nhận lời mời, hoàn toàn không để ý bức thư cảnh cáo kia. Tối đó, nhìn con gái hưng phấn lải nhải, ghen tị bùng phát, ông quyết định dùng con cú mèo mình chuẩn bị cho ngày 13 vào tối đó, ông chỉ muốn dọa Malfoy.

Nhưng sáng sớm hôm sau, trên báo lại xuất hiện tuyên ngôn tình yêu của Malfoy và Potter. Vốn sẵn thành kiến trong lòng, ông Fraser cho rằng Malfoy vừa thông đồng với Potter vừa trêu chọc con gái của mình, nhìn con trốn ở trong phòng khóc thương tâm, tâm tình mang ơn Malfoy dần phai nhạt.

Hơn nữa ngoài vay Gringotts và bộ pháp thuật tiền, ông còn vay công ty tư nhân Knockturn, sắp phải trả mà ông lại không có tiền. Vì thế ông bắt đầu nghiêm túc tự hỏi mình được bao nhiêu ích lợi khi làm theo thư đe dọa.

Ông nghĩ tới bảo hiểm, nếu khách sạn bị cháy vì khủng bố tấn công, ít nhất ông có thể được một số tiền. Mà nếu Malfoy chết, cuối năm ông có thể không cần trả lại 30 vạn Galleon…

Ngày càng nhiều nhân tố hấp dẫn, khi đó Malfoy đã đăng ký ở lại nhưng mỗi ngày khách sạn vẫn có một giờ vào quét dọn. Ông chọn một ngày đi kiểm tra, sau khi phục vụ phòng dọn dẹp sạch sẽ ông vào căn phòng đó một mình.

Ông biết Potter là một thần sáng, nếu ông quyết định tấn công Malfoy, ông không thể dùng chú ngữ gì nên ông lựa chọn bom Muggle. Một nguyên nhân khác là ông hy vọng bom Muggle có thể làm khách sạn tổn thất nhiều một ít, như vậy ông có thể được càng nhiều tiền. Thậm chí bị đóng cửa cũng không sao, lúc đó ông có thể mang con gái đi khỏi nơi này đến một nơi không có ai biết hai cha con họ sinh sống.

Sau khi bố trí xong, Malfoy bị con cú mèo tấn công nhưng vẫn không đi, thậm chí còn tham gia tiệc tối, nhảy với con gái vài điệu, điều đó thúc đẩy ông Fraser quyết tâm.

Nhưng ông Fraser vẫn có một chút giãy dụa.

Malfoy cho vay 30 vạn Galleon giúp ông rất nhiều, mà Malfoy cũng là một chủ nợ khoan dung, Malfoy không yêu cầu dùng tài sản thế chấp, lợi tức cũng rất thấp. Giãy dụa giữa chán ghét và cảm kích, ông cài đặt vài giây nhắc nhở trước khi bom Muggle nổ.

Ông nghĩ để tất cả cho Merlin quyết định. Nếu Malfoy nghe được tiếng đếm ngược, anh ta có vài giây rời khỏi, nếu không, hành động của mình là thuận theo ý Merlin. Tư tưởng số mệnh này đến từ gia tộc tâm linh Fraser.

Về phần Ben chết là vì mục đích lấy được tiền bảo hiểm.

Dù Malfoy có chết hay không, công ty Knockturn vẫn thúc giục trả nợ, tiền bảo hiểm trở nên ngày càng bức thiết. Cho nên ông phải bảo đảm có một người nhận hết trách nhiệm, nếu không trước khi xác định được phạm nhân, công ty bảo hiểm sẽ không trả tiền bảo hiểm nhanh. Mà Ben tố tụng ở thung lũng Godric ai cũng biết, anh ta có lý do tấn công Malfoy, để Ben gánh tội có thể thoát khỏi sự điều tra thư đe dọa, lại lấy được tiền bảo hiểm, lúc ấy Ben chết rất quan trọng…

Ông Fraser uống chân dược nói ra toàn bộ câu chuyện.

Ông Fraser dùng một buổi tối nói hết, thần sáng phải chỉnh lý vật chứng và lời khai giao lên bộ thần sáng, chỉ dùng chân dược nói không thể chứng minh là chứng cứ chính xác.

Cho nên ba ngày liên tiếp Harry đều bận.

Khi hoàn thành thì cũng đã là ngày 23 tháng 12, hôm sau chính là đêm giáng sinh.

Nhưng Harry vẫn rất vui vẻ. Anh có thể yên tâm hưởng thụ ngày nghỉ, quan trọng hơn là Draco sẽ có một Giáng Sinh an toàn.

Nhưng mấy ngày nay trong lòng Harry còn nghĩ một chuyện, là buổi tối mấy hôm trước, anh và Draco quan hệ.

Anh không muốn bọn họ tiến triển nhanh như vậy, anh cho rằng Draco còn chưa thích mình đến mức đó. Nhưng tối đó Draco quá ngọt ngào, anh không thể kháng cự Draco đụng vào, tay Draco lướt khắp cơ thể làm lửa dục bùng cháy không thể dập tắt, mà cũng chỉ có Draco có thể vuốt ve làm dịu nó.

Cảm xúc quá mãnh liệt, anh đã quên mình cởi quần áo bọn họ như thế nào, anh sợ là mình đã xé rách áo choàng của Draco, anh cũng quên mình có chuẩn bị cho Draco tốt hay không, anh chỉ nhớ rõ cái lưỡi nóng cháy của Draco, lồng ngực mềm mại, thắt lưng mềm dẻo, khi anh lấy lại chút lý trí, anh phát hiện mình đã vào thật sâu trong cơ thể Draco, bắn ra lần đầu tiên.

Harry có chút sợ hãi nhớ lại đêm đó, không chỉ là sợ chính mình xúc động, càng nhiều là xấu hổ. Hình như anh đòi lấy Draco không ít lần, bởi vì anh không nhịn được, không ngừng tiến vào. Anh nhớ mang máng Draco rên rỉ và những lời thỉnh cầu mỏng manh nhưng không nhớ rõ Draco có kháng cự hay không, anh chỉ nhớ rõ mình không đồng ý, anh không tự chủ được đẩy đùi Draco ra, thử mọi tư thế có thể để mình càng xâm nhập sâu hơn, bùng nổ ở bên trong.

Tệ hơn là sáng sớm hôm sau anh đi quá vội vàng. Báo cáo giám định hôm đó quá quan trọng, anh không thể bỏ qua. Ở bên ngoài chậm chạp không đợi được Draco đi ra, anh không thể không đi.

Cho nên anh chỉ tới kịp hỏi Draco một câu em có khỏe không nhạt nhẽo, anh không kiểm tra mình có làm Draco bị thương không, thậm chí còn không có một cái hôn chào buổi sáng. Harry còn nhớ rõ mình nhìn thấy những dấu bầm tím trên cổ Draco, hình như anh từng hung hăng mút cắn…A, Merlin a…

Vài ngày sau khi bắt ông Fraser, một đống điều tra và chỉnh lí anh phải xem xét. Harry hy vọng có thể dọn dẹp xong hết trước đợt nghỉ dài hạn, cho nên mấy ngày nay anh không tìm Draco.

Bây giờ nhớ lại, Draco sẽ rất để ý.

Biểu hiện của anh, hoàn toàn có thể nói là của một tên khốn kiếp…

Harry đứng ở trước cửa phòng Draco, vò tóc, càng nghĩ càng lo lắng.

Khi anh đang giãy dụa, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.

Draco mở cửa cũng rất kinh ngạc, anh không biết trước cửa phòng mình có một thần sáng đang bị phạt đứng.

Draco kinh ngạc rồi hỏi, “Anh đứng đây làm gì?”

Harry kéo tóc, có chút khẩn trương, “Ưm…Anh, anh tới tìm em.”

“Vậy anh nên gõ cửa.” Draco nhíu mày. Sau đó anh quay người bật đèn.

Xem ra Draco đang muốn về phòng ngủ.

Harry đi theo Draco vào phòng làm việc, anh không dám hỏi có phải Draco không để mình vào phòng ngủ nữa không.

Bọn họ ngồi xuống sô pha, Harry bảo trì khoảng cách giữa bọn họ. Anh sợ mình lại giống đêm đó nhào vào Draco, “Anh…Em, em có khỏe không?” Harry hỏi.

Draco thoạt nhìn giống bình thường, “Tốt lắm, thật vui khi vụ án có thể chấm dứt nhanh như vậy.”

“Anh…” Harry cố lấy dũng khí muốn nói đến buổi tối đó nhưng Draco lại hỏi, “Ông Fraser thế nào rồi?”

Harry thở ra trả lời Draco.

“Ông ta đang bị tạm giam. Trước khi thẩm phán định tội, ông ta sẽ bị giam lại. Sau hôm anh gửi thư cho em, ông Fraser đồng ý dùng chân dược, mấy ngày nay bọn anh đã chỉnh lý tài liệu đưa lên, có lẽ em sẽ được gọi ra tòa làm chứng.”

Draco gật đầu, “Em sẽ để luật sư chuẩn bị tốt. Em có cần giúp đỡ gì không?”

“Không cần, báo cáo là thần sáng chuẩn bị.” Harry lắc đầu, “Người bị hại không cần làm gì.”

“Tốt lắm, như vậy xem như đã xong.” Draco đột nhiên đứng lên, vươn tay phải muốn bắt tay Harry, “Rất cảm ơn thần sáng giúp đỡ.”

Harry đứng lên, có chút kích động, vì Draco có chút lạnh lùng. Nhưng anh vẫn cầm tay Draco, anh sẽ không bỏ tay Draco ra nữa, “Draco…”

Draco nắm tay xong muốn rút ra nhưng lại phát hiện Harry nắm chặt không buông.

“Đã khuya, anh cần phải về.” Ám chỉ Harry nên buông tay đi về.

Harry khẩn trương, “Draco, đừng như vậy… Anh…Anh xin lỗi, đêm đó, anh làm em bị thương sao?”

Draco cứng ngắc, “Anh không làm em bị thương, đó là em tự nguyện.” Draco càng dùng sức muốn rút tay về, “Chúng ta không cần thảo luận cái này, anh có thể làm như không…”

Nhưng Harry không nghe Draco nói xong, anh rất sốt ruột. Anh dùng sức kéo Draco đến gần, cầm hai tay Draco.

“Draco, anh…Anh xin lỗi, anh xin lỗi, tối đó…. Anh nên ôn nhu một chút! Nhưng anh thật sự không nhịn được, em…em rất…”

Harry dừng lại, anh không nên trách Draco quá hấp dẫn.

“Anh quên phải khống chế, anh làm em đau đúng không? Anh không cố ý…..Anh…anh chưa bao giờ như vậy, thật đấy!!”

Draco dừng lại, kinh ngạc nghe Harry nói.

Harry cho rằng Draco tiếp nhận, anh tiếp tục cường điệu.

“Thật sự, bình thường anh không bá đạo như vậy….. Nhưng là…Đêm đó rất đột nhiên, anh không chuẩn bị tốt, anh…Anh chạm vào em đã quên tất cả… Anh biết anh làm em sợ đúng không? Tha thứ cho anh được không, xin em đó, lần sau anh sẽ chú ý, anh cam đoan…”

“Lần sau?” Draco thì thào.

Mặt Harry tái nhợt.

“Em, em không cho anh chạm vào em sao? Anh làm em sợ đến vậy sao?”

Harry chú ý tới tay mình vẫn nắm chặt tay Draco, anh nhanh chóng buông ra.

“Anh…Anh sẽ không bắt buộc em nữa! Thật sự…Anh, anh chỉ có chút kích động…”

Draco nhìn Harry. Phát hiện Harry không như mình đoán.

Trong lòng anh có rất nhiều nghi ngờ nhưng anh rất vui khi nghe được Harry vẫn rất muốn mình.

Draco nghĩ mình không có gì có thể mất nữa, anh thăm dò.

“Em nghĩ lần đó coi như thoải mái, em hy vọng anh cũng thấy vậy.”

“…Thật sao? Draco, em thật sự…” Harry ảo não, “Em thật sự không nên như vậy.”

Harry kéo Draco lại gần, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ, trước khi hôn anh nói,

“Anh không thể chịu được khi em nói như vậy …”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net