37. Tiệc tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm qua đi, Draco có chút hối hận khi đã nói câu đó.

Như là vì rửa nhục, cả buổi tối Harry làm tình rất thong thả. Đến tận nửa đêm Draco mới chỉ tới có hai lần. Một nửa thời gian, Harry để anh cao trào nhưng không thể giải phóng. Harry bướng bỉnh vuốt ve toàn thân anh, từ trong ra ngoài, liếm mọi chỗ trên da thịt anh, từ lông mi đến ngón chân. Draco không thể không cầu xin Harry, cuối cùng còn mắng anh, bắt anh làm nhanh hơn nhưng Harry kiên trì giữ nguyên tốc độ, thậm chí còn không cho anh tự an ủi. Harry kiên trì, kết quả là anh ra hai lần mà giống như sắp chết vậy. So với buổi tối mấy hôm trước, tối hôm qua Harry mới thực sự là một tên khốn kiếp.

Nhưng hôm sau đã là 24 tháng 12.

Hôm nay, từ sau bữa sáng Draco đã phải bắt đầu tiếp khách, một số người khách không quan trọng không được mời đến tiệc tối nên ban ngày họ đến tặng quà, đồng thời xác nhận những công việc cuối năm và đầu năm sau. Còn tiệc tối cũng phải từ người đứng đầu gia tộc quyết định nên Draco bận rộn cả ngày.

Mà hoạt động trên giường tối hôm qua duy trì liên tục đến gần hừng đông, anh mới được ‘cho phép’ ngủ. Draco choáng váng, không có tinh thần tự hỏi những gì tối hôm qua Harry đáp lại và điều mình đoán.

Tiệc giáng sinh của nhà Malfoy bắt đầu từ 7h tối.

Harry đã bị bắt chạy về nhà mình từ sáng sớm, Draco cấm anh xuất hiện tại bữa sáng. Anh không muốn Scorpius nghe cha mình nói gì không thoải mái về chuyện của mình và Harry trong bữa sáng.

Bọn họ hẹn gặp nhau vào 6h tối ở phòng làm việc, sau đó Harry sẽ là bạn nhảy của Draco và cùng đón khách với anh. Draco vốn muốn bỏ qua phần này, anh nghĩ Harry chỉ muốn lướt qua, nhảy với anh một bài là có thể hoàn thành nhiệm vụ tuyên bố cho mọi người. Nhưng Harry còn đặc biệt nghiên cứu lễ nghi. Anh hỏi Draco mấy giờ bắt đầu đón khách, anh sẽ đến trước nửa giờ để Draco điều chỉnh vẻ ngoài cho anh. Đây là lần đầu tiên anh tham dự hoạt động ở nhà Malfoy, anh không muốn Draco dính vào bất cứ phiền toái nào.

Nhưng cho dù Harry băn khoăn đến điểm ấy, thì nội việc anh tham dự cũng đã đủ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp rồi.

Cửa thứ nhất đương nhiên là Lucius.

Đến tận hơn 5h chiều Draco mới tới khu cha mẹ ở phía tây trang viên báo cho cha mẹ, hai người đã chuẩn bị xong và đang ngồi trong vườn hoa hồng ăn nhẹ.

Narcissa không có ý kiến gì, bà chỉ gật gật đầu, hỏi Scorpius và Harry đã chuẩn bị xong chưa. Draco không biết có phải mẹ mình không phản đối quan hệ của bọn họ không, theo truyền thống của gia tộc thuần huyết, chuyện Harry làm bạn nhảy được hiểu là bọn họ đã phát triển quan hệ riêng tư trên mức bạn bè.

Mà phản ứng của Lucius thì ‘dễ hiểu’ hơn. Ông vừa nghe xong thì đã buông tách hồng trà trong tay xuống, cạch một tiếng để xuống bàn, Draco rất rõ ràng cha mình đang tức giận.

“Ta nghĩ vụ án ngu xuẩn kia đã kết thúc, mấy ngày hôm trước nhật báo tiên tri nói như thế.”

“Đúng vậy, vụ án đã chấm dứt.” Draco đứng ở bên bàn trả lời, anh không ngồi xuống.

Đối mặt cha mình, có đôi khi tư thế có thể cho anh sức mạnh.

“Như vậy con có ý gì? Potter là bạn nhảy sao? Ta nhớ con từng nói những gì đăng trên báo chỉ là ngụy trang.” Lucius nhìn chằm chằm Draco.

“Đã từng là vậy, hiện tại không phải.”

Lucius rít lên, “Điều này không buồn cười chút nào đâu Draco. Con đang nói với ta con muốn bán mông cho kẻ thù của Malfoy, còn là một máu lai nữa sao? Có lẽ ta quên không nhắc nhở con, đêm nay có tiểu thư Andrew tham dự. Cô bé rất thích hợp, cha cô ta còn không ngại chuyện con đã có con.” Lucius mệnh lệnh, “Mà con ‘phải’ nắm chắc cơ hội này, đuổi Potter về đi.”

“Cha.” Draco bất động, mí mắt cụp xuống. “Con thấy không có người nào mang lại lợi ích cho nhà Malfoy  nhiều hơn Potter. Chúng ta cần tẩy trắng, không có cái gì hữu hiệu hơn việc anh hùng chiến tranh đứng ở bên chúng ta.”

“Tốt lắm, ta thật hy vọng có thể khen ngợi con.” Lucius cười lạnh, “Nhưng hai đứa là cái gì? Ta không cho là Potter sẽ nguyện ý kết hôn với con, thậm chí con không thể cho nó người thừa kế. Nếu không có hôn lễ chính thức thì loại chuyện dơ bẩn của hai đứa có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.”

“Đúng vậy, có thể Potter sẽ nguyện ý đứng ở bên cạnh con.” Ông nói với giọng điệu lạnh lùng. “Nhưng bên ngoài sẽ không để ý ‘người tình của Potter’. Dù sao nó vẫn luôn đổi người, không phải vậy sao?”

Draco đứng thẳng, tận lực không để mình nao núng vì những câu nói đó, dù rằng cha anh nói đúng.

Anh chỉ có thể cố gắng vững vàng.

“Khi đó con sẽ bắt Potter trả giá, cái giá của việc đùa bỡn một Malfoy sẽ không rẻ. Ích lợi lớn nhất. Cha vẫn luôn nói như vậy còn gì.”

Lucius kinh ngạc nghe Draco trả lời, ông suy nghĩ một chút rồi hừ một tiếng, “Ta nghi ngờ điều này. Nhưng ta có thể đồng ý hoãn lại chuyện Andrew, nhưng cuối cùng con vẫn phải kết hôn với cô ta.”

Lucius cười nhạo nhìn Draco, “ Điều này còn phụ thuộc vào việc con có thể giữ được Potter bao lâu.”

Draco nghe vậy thì biết Lucius đã đồng ý với vị trí của Harry trong bữa tiệc. Anh gật đầu rồi đi ngay. Anh cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đây đã là lần thứ ba trong ngày hôm nay. Anh nghĩ mình nên tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút trước khi Harry đến.

Nhưng khi đi đến cửa vườn hồng thì Harry đã chờ anh ở đó. Harry cho hai tay vào túi, tựa vào cửa đợi anh.

Hôm nay Harry mặc áo choàng đen, đường viền màu bạc, ở cổ là một cái nơ màu bạc, cặp kính cũng được tháo xuống, dùng chút keo cố định tóc làm anh sắc bén hơn bình thường.

Draco thấy Harry đang nhìn qua, trái tim lạnh đi, anh không biết Harry đã nghe được bao nhiêu.

Nhưng ngay lập tức, cảm giác vô lực thổi quét. Anh nghĩ sao mình phải đoán nhiều như vậy?

Nếu Harry nghe được, để ý thì sẽ mở miệng hỏi anh. Mà nếu Harry nghe được nhưng không để ý…thì không cần hỏi.

Không phải cũng giống như là Harry không nghe thấy, mình không cần giải thích sao?

Cho nên Draco đứng lại, nhìn Harry chờ anh mở miệng.

Nhưng Harry chỉ nghiêng đầu giải thích sao mình lại ở đây.

“Rinky nói em ở đây nên anh đến đây.”

Nghe vậy, Draco thất vọng, anh gật gật đầu, bước đến, “Anh đến sớm.” Draco cảm thấy rối rắm nhưng miệng thì lại nói, “Còn chút thời gian, chúng ta có thể ăn một chút gì đó trước.”

Harry đi bên cạnh, nghe vậy thì dường như rất hạnh phúc, lại như là cố ý nói sang chuyện khác.

“Tốt quá. Anh không cho là mình có thể chống đến lúc chính thức bắt đầu…”

Mà Draco không nhìn Harry nữa. Anh nhìn bầu trời chiều, hoàng hôn màu tím phủ lên người hai người.

Anh nghĩ đứng gần nhau như vậy mà sao anh lại có cảm giác xa xôi như thế.

Sáng sớm thân mật tựa như một giấc mơ.

Tiệc tối tiến hành rất thuận lợi.

Mọi người khách đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn bàn tay Harry đặt ở trên lưng Draco.

Một số người từng là Tử Thần Thực Tử không cầm đũa phép chỉ vào Harry, Harry cũng xứng chức sắm vai bạn nhảy.

Từ điệu nhảy mở màn đầu tiên của bọn họ, Harry làm người nhìn tán thưởng mà không đạp vào chân Draco. Lucius không to tiếng với Harry, Harry chào hỏi Nacissa. Thậm chí Scorpius bị Harry dẫn dắt chịu lên giường ngủ không giống năm vừa rồi.

Hết thảy như Draco mong muốn, hoặc là như Harry mong muốn.

Thừa dịp Harry xung phong nhận việc đưa Scorpius trở về phòng ngủ, Draco có thời gian ở một mình.

Từ tối đến giờ anh chưa ăn cái gì mà chỉ không ngừng uống rượu.

Anh vội vàng nói chuyện, vội vàng xã giao, hiện tại anh cảm thấy dạ dày cuộn lên.

Hiện giờ trước mắt anh không bị đen lại mà tốt hơn nhiều, có thể là vì anh đang ngồi.

Draco thở dài.                                                

Anh biết mình mệt như vậy có một nửa nguyên nhân là vì Harry, vì cuộc đối thoại buổi chiều kia.

Draco rất để ý cái nhìn của Harry.

Nếu có thể, anh không muốn Harry hiểu lầm cái gì, anh không muốn những giờ phút ngọt ngào của họ bị bôi đen bởi lí do anh chuẩn bị để ứng đối cha. Nhưng Harry không cần anh giải thích…Vừa nghĩ tới có khả năng này, anh lại đau khổ.

Mà Draco không biết sắc mặt mình đã tái nhợt, tái nhợt đến mức trị liệu sư của gia đình Malfoy đã đi tới chỗ anh. Draco chào hỏi ông, ông là người chữa bệnh cho Draco từ bé đến lớn.

“Ông Caspar, hy vọng tối nay ông vui vẻ…”

“Ngồi đi ngài Malfoy.” Caspar thân thiết bảo Draco ngồi xuống. “Tôi đến đây cũng không phải để người bệnh không thoải mái.”

“Cháu yếu ớt đến vậy sao?” Draco cười. “Cháu chỉ cảm thấy dạ dày thắt lại, sau đó choáng váng, cháu còn cho rằng bề ngoài mình rất tốt.”

Caspar cười tủm tỉm ngồi xuống cạnh Draco, “Ngài uống nhiều rượu lắm rồi, có lẽ ngài không nên uống nhiều như vậy.”

Ông rút đũa phép ra, “Có cần tôi làm cho ngài thoải mái hơn không?”

Draco cảm ơn, “Không cần đâu, cháu nghĩ cháu chỉ cần nghỉ ngơi một chút mà thôi.”

“Hãy hưởng thụ đêm nay, tôi cũng không tính toán thêm phí khám bệnh tại nhà vào ngày nghỉ đâu.” Caspar nghiêng đầu nhướng cặp lông mày màu trắng. “Ngài không nên mặc kệ, ngài vừa nói mình choáng váng đúng không?”

“Đúng vậy.” Draco gật đầu, “Nhưng chỉ là tối hôm qua cháu ngủ không ngon thôi.”

“A, tối hôm qua ngủ không ngon.” Caspar vừa nói vừa gật đầu, “Là một biểu hiện.”

“Biểu hiện gì?” Draco nhíu mày, “Ngài có thể nói rõ ràng hơn không?”

“Hãy kiểm tra một chút được không?” Caspar lại cầm đũa phép. “Sẽ không mất nhiều thời gian đâu nhưng có thể làm ngài thấy tốt hơn nhiều.”

Draco biết tính cách vị trị liệu sư này, không kiểm tra thì sẽ không kết luận gì. Anh đành phải gật gật đầu để Caspar kiểm tra, ánh sáng màu lam bao trùm toàn thân anh.

“Ừm, rất tốt…” Caspar lẩm bẩm rồi cất đũa phép.

Nhưng Draco cảm thấy không tốt hơn tý nào, dạ dày anh vẫn cứ cuộn lên.

“Đã chữa xong rồi sao? Nhưng cháu cảm giác vẫn thế?”

Caspar nhìn anh, “Đương nhiên, đó không phải chữa trị, chúng ta không thể chữa.”

“Vậy ông vừa làm gì vậy?” Draco nhíu mày.

“Ngài mang thai. Cẩn thận một chút. Từ hôm nay trở đi, ngài không thể uống rượu như vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net