CHƯƠNG 78. ĐÂY LÀ TÌNH HUỐNG GÌ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bữa tối, Harry nhìn thấy Albus nâng cốc hướng mình tỏ ý chúc mừng, Harry mỉm cười đáp lại, sau đó nhận thấy Albus quay ra nhìn Moody một cách trầm tư.

Trên thực tế, trước khi khai giảng, Harry đã cùng Albus trò chuyện rất lâu, kết quả cuối cùng của cuộc thảo luận là Albus sẽ cung cấp cho Harry phương tiện thuận lợi để cho Harry sắp xếp đảm bảo an toàn cho các học sinh, song song với đó, Harry sẽ kể tất cả những gì cậu biết với Albus.

Vì vậy, Lupin đã tạm thời vắng mặt và thay vào đó là Moody trở thành giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám năm nay, làm như vậy để thuận tiện cho Barty Crouch con có thể thuận lợi giả dạng ông ta. Lupin là người sói, anh có những đặc điểm nổi bật lại từng dạy ở Hogwarts một năm, mọi người đều quen thuộc với anh, giả dạng thành Lupin rất dễ lộ ra khuyết điểm nhưng Moody thì khác, ông ta là một người xa lạ với tất cả mọi người, một kẻ điên, tình cờ lại là vai diễn mà Barty Crouch có thể đóng tốt nhất.

Lần này, thứ mà Voldemort phải đối mặt không chỉ là Harry đã 300 tuổi hay lão ong mật Albus mà là sự liên kết của cả hai.....

Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, Harry thu dọn đồ đạc và bước ra khỏi phòng sách đã thấy Snape ngồi trầm ngâm suy nghĩ trên ghế sofa. Dựa trên sự hiểu biết của Harry về Snape, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt, cậu đã có thể biết được hắn đang có tâm trạng không tốt. Harry bước tới, ngồi lên đùi Snape, nép mình vào vòng tay ấm áp. 

"Anh sắp có khách à?" Harry đoán sau khi nhìn thấy Snape chưa cởi áo choàng.

"Karkaroff." Snape không muốn nói nhiều với cậu, bây giờ Karkaroff vẫn chưa biểu hiện thái độ, hắn thuộc phe nào? Karkaroff không phải người hắn có thể tin tưởng.

Harry không khỏi có ý nghĩ muốn đi tìm Karkaroff để chỉnh hắn ta một phen, vì hắn ta mà đã gần như đẩy giáo sư vào hiểm cảnh, nếu Albus không tin tưởng giáo sư bây giờ đã ở trong Azkaban rồi.

Nhìn thấy sắc mặt Harry, Snape nhịn không được đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ đang tức giận của cậu.

"Hiện tại người đang phải phiền lòng là tôi, sao em lại tức giận vậy?"

"Hắn đụng đến anh, em muốn dạy cho hắn một bài học." Harry lạnh nhạt nói.

Snape nghe vậy mỉm cười, tâm trạng  phiền muộn dần tan đi. Có Harry bên cạnh thật tốt, Snape nhịn không được ôm chặt người trong lòng, chỉ cần có Harry ở bên cạnh, cuộc đời của hắn đã có hy vọng.

"Karkaroff là cao thủ  Pháp thuật hắc ám, em không sợ bị hắn dạy dỗ sao?" Snape nheo mắt hỏi.

"Em là cao thủ Phòng chống nghệ thuật hắc ám đây này!" Harry ngẩng đầu phản bác.

"Mà này, tên ngu ngốc đó.... Vì sao hôm nay cha đỡ đầu của em không tới?" Snape dần khống chế chính mình, cố gắng không dùng từ "con chó ngu ngốc" trước mặt Harry.

"Hagrid có một chuyến hàng vận chuyển tiểu tinh linh từ Ba Lan về Anh, hôm nay chú Sirius đi nhận hàng." Harry trợn mắt

"Sao vậy? Anh nhớ chú ấy à?" Harry rất vui khi Snape không dùng danh hiệu con chó ngu ngốc cho chú Sirius nữa.

Snape thật sự cảm thấy bất đắc dĩ. Nghĩ sao vậy, tốt nhất là hắn đừng bao giờ gặp Sirius nữa.

Mười giờ đêm, Karkaroff lẻn vào trường Hogwarts, sau đó biến mất trong bóng tối, hai bên hành lang đuốc cháy rực sang đung đưa theo gió, từng đoạn đối thoại truyền đến.

"Severus, ta đã nghĩ tới chuyện này rồi. Hai chúng ta sẽ hợp tác giao thằng nhóc ra, để kẻ đó tha thứ cho chúng ta."

"Igor, đừng hiểu lầm. Đó là "cậu" không phải "chúng ta"." Snape chế nhạo, có vẻ hắn và Karkaroff chưa hiểu rõ ý nhau lắm.

"Cậu cho rằng, sau khi cậu đầu hàng Albus ông ta sẽ thả cậu đi sao?" Karkaroff hiển nhiên cảm thấy đối phương và hắn là những con châu chấu trên cùng một sợi dây, hắn đã dành cả đêm để suy tính, đây quả thực là một biện pháp hay. Hắn ta sẽ đưa Harry Potter cho Voldemort để hắn có thẻ lập được chiến tích vĩ đại! Có lẽ Voldemort sẽ có thể tha mạng cho hắn, hắn biết rõ Voldemort bị ám ảnh bởi thằng nhóc đó đến mức nào.

"Cậu nghĩ làm sao Voldemort biết được thông tin về Hội Phượng Hoàng? Chỉ bằng con chuột kinh tởm đó thôi?" Snape luôn chỉ nói nửa câu, còn lại để đối phương tự đoán.

Ở một khía cạnh nào đó, hắn thực sự là một gián điệp hai mang. Sau khi biết sự thật, để bảo vệ Lily, hắn đã đến gặp Albus và bắt đầu việc làm gián điệp của mình. Nhưng Voldemort thực sự dễ bị lừa như vậy sao? Hắn chỉ giúp Voldemort pha chế mấy bình độc dược, nếu hắn không có cống hiến gì nổi bật, Voldemort sẽ không để hắn biết về những bí mật kia chứ. Vì lý do này mà hắn đã tiết lộ rất nhiều thông tin về Hội Phượng Hoàng mà không nói cho Albus biết, nhiều thành viên của Hội đã chết vì sự phản bội này của hắn, và mọi người cho rằng Peter Pettigrew phải chịu trách nhiệm về những việc này. 

Đúng vậy, tên hèn nhát đó quả thật đã phản bội một số người, nhưng rất nhiều phù thủy máu lai là thành viên của Hội Phượng Hoàng đã bị giết, làm sao gã ta có thể làm được điều này chỉ bằng cách phản bộ. Cho đến sau này, khi Harry được sinh ra.... Lily chết.... Snape hít sâu một hơi. Nhưng những thứ này đến bây giờ đã không còn quan trọng nữa, sẽ không có người đi sâu tìm hiểu nguyên nhân phản bội, những người đã chết dần bị thời gian quên lãng. Snape chưa bao giờ nói ra những điều đó và Albus cũng chưa bao giờ nghi ngờ những điều đó, vậy thì ai có thể  biết được.

Karkaroff sửng sốt, ý hắn là gì? Snape làm gián điệp cho Voldemort? Hắn đã sớm nghi ngờ Snape chính là bầy tôi trung thành của Voldemort, trong khoảng thời gian vừa qua, pháp thuật của Voldemort rất không ổn định, mỗi ngày đều cần có thuốc ổn định do Snape điều chế riêng cho gã, địa vị của Snape đối với Voldemort quan trọng như vậy sao có thể dễ dàng phản bội chủ nhân của mình dễ dàng như vậy được. Nhưng Snape từ chối giải thích tình hình một cách rõ ràng, nên hắn chỉ có thể đưa ra những giả định.

"Cậu còn có át chủ bài sao?"  Karkaroff cố gắng đoán xem đối phương có ý gì.

"Igor, ta cho cậu một lời khuyên." Snape lúc này cả cơ thể như hóa thành một con dơi, hòa mình vào bóng đêm.

"Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn, cứ thoải mái làm điều đó. Nhưng đừng bao giờ có ý định gì đối với cậu bé đó. Cậu không gánh được hậu quả đâu." Sở dĩ Snape đến đây để nghe những lời nói nhảm này của Karkaroff là vì hắn lo lắng hắn ta sẽ làm liều, sẽ đụng đến Harry. Quả nhiên. Karkaroff giống như một con chó bị dồn đến chân tường, hơi bị kích thích một chút sẽ bắt đầu cắn bừa.

"Ôi, rất cảm động đó Severus, cậu bây giờ nhìn giống như một người cha hiền lành! Tôi tưởng cậu chỉ vì lấy được sự tin tưởng của Albus mới đồng ý làm đạo sư của cậu ta chứ."

"Suy nghĩ kỹ đi Igor, lần này cậu quyết định giúp đỡ ai. Ta hy vọng cậu sẽ không lựa chọn sai lầm, nếu không lần này sẽ không có danh sách nào có thể cứu cậu lần nữa đâu." Snape cho là mình không có nghĩa vụ phải quan tâm đến cuộc sống của Karkaroff, hắn ta muốn làm gì đó là việc của hắn.

Karkaroff sắc mặt không mấy thiện cảm, hắn ta nhìn chằm chằm bóng dáng Snape vừa rời đi, nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Khuôn viên trường Hogwarts nửa đêm rất yên tĩnh, một chút tiếng động cũng trở nên rất rõ ràng, Karkaroff đang trên đường trở về thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ khi đi ngang qua sảnh. Karkaroff nghiêng đầu nhìn về phía lễ đường, lập tức trở nên cảnh giác.

Đó là ai? Karkaroff không nhịn được bước tới, đưa tay ra, đẩy cửa vào.....

-----------------------------------------------------------

"Phòng chống Nghệ thuật hắc am!" Moody viết mấy chữ trên bảng đen. Các học sinh nhìn chằm chằm vị giáo sư mới trông khá kỳ lạ này, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Bọn chúng vẫn thích giáo sư Lupin hơn, cho dù Lockhart ngu ngốc trước khi cũng tốt hơn bây giờ nhiều.

"Cá nhân ta ủng hộ việc các trò cần luyện tập thực hành nhiều hơn." Moody cười nửa miệng.

Harry cố gắng để trông thật tự nhiên, bày ra vẻ mặt sợ hãi ngu ngốc như các học sinh khác.

"Ai có thể nói cho ta biết ba lời nguyền không thể tha thứ là gì không?" Moody khập khiễng đi xuống.

Draco ngồi trong góc, kéo Ron tránh xa ra khỏi Moody, cậu nghe cha nói tên này là một kẻ điên.

"Weasly! Nói cho ta nghe!"

Ron sợ tới mức toàn thân run rẩy, từ từ đứng dậy, cậu vẫn là tránh không thoát.

"Em, em...." Ron ngập ngừng, khuôn mặt méo mó của Moody ở trước mặt cậu thật sự rất đáng sợ.

"Lời nguyền Tra tấn." Draco đột nhiên đứng dậy, cảnh giác nhìn Moody. Việc công khai thảo luận vấn đề này ở trong lớp và đặt câu hỏi cho học sinh quả thực là đáng sợ.

"Một trong ba lời nguyền không thể tha thứ được gọi là Lời nguyền Tra tấn, cha em đã kể cho em nghe." Draco nói.

"Haha!"Moody nhìn Draco và cười, như thể ông ta nghĩ câu trả lời vừa rồi của cậu rất buồn cười.

"Chính xác, Malfoy. Trên thực tế, cha em rất giỏi trong việc này."

Vẻ mặt của Draco thay đổi khi nghe đến điều này, mọi người trong lớp cũng nhìn Draco bằng ánh mắt kỳ lạ.

"Đừng lo lắng, chỉ là nói đùa thôi." Moody xoay người đi lên bục giảng.

"Bất cứ kẻ nào sử dụng ba lời nguyền không thể tha thứ sẽ bị giam ở Azkaban. Cha của cậu có lẽ vẫn đang sống khỏe mạnh nên hắn không sử dụng thần chú này, phải không?" Moody vừa nói vừa từ trong chiếc bình lấy ra một con bọ cạp và lập tức sử dụng Lời nguyền Tra tấn lên con bọ cạp, sau đó lại lập tức sử dụng Lời nguyền Độc đoán.

"So với thần chú còn lại, Lời nguyền Tra tấn và Lời nguyền Độc đoán nhẹ nhàng hơn nhiều" Moody đặt con bọ cạp vào tay, chậm rãi đi về phía Harry.

"Trò có biết đó là gì không? Potter?" Đôi mắt giả to lớn của Moody cứ liên tục quay tròn trong hốc mắt, nhìn chằm chằm vào Harry.

"Đó là Lời nguyền Chết chóc, thưa Giáo sư." Harry cúi đầu xuống, con bọ cạp đang nằm trước mặt cậu.

"Avada Kedavra."

Khi ánh sáng xanh lóe lên, con bọ cạp ngừng di chuyển. Câu thần chú này khơi dậy suy nghĩ của Harry, bỗng cậu đột nhiên cảm thấy vết sẹo của mình đau đớn. Cậu đã đối mặt với cái chết ba lần, lần đầu là ngay từ khi mới sinh ra, lần thứ hai là lần đối mặt với Voldemort, và lần cuối cùng là khi cậu thực sự chết. Ba lần, cậu đều thoát khỏi bàn tay tử thần và dường như cả đời của cậu dùng để chiến đấu với cái chết. Cậu đã thắng, có lẽ không ai may mắn hơn được nữa. Đúng vậy, cậu đã có thể trốn thoát ba lần, vậy sao lần thứ tư lại không được!

"Avada Kedavra." Moody thì thầm, lớp học im lặng

"Cho đến nay, chỉ có duy nhất một người có thể thoát khỏi cái chết của bùa chú này, và người này...." Moody nhìn Harry.

"Ngay trước mặt ta bây giờ, quả là một đứa trẻ thần kỳ." Moody bỏ xác con bọ cạp xuống trước mặt Harry, quay người bước đi. Xác con bọ cạp tản ra dấu vết của phép thuật hắc ám, vẫn bất động ở đó, như đang cười nhạo Harry rằng đay là kết quả của việc bị trúng lời nguyền chết chóc, không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu!

Harry lắc đầu dữ dội, không, cậu sẽ sống sót.... Cậu là.... cậu bé sống sót mà, không phải sao?

Tan học xong, mọi người dự đính đi đến lễ đường xem Chiếc cốc lửa, Hermione đang đi bên cạnh Harry, đột nhiên vỗ vào vai Harry.

"Này, có chuyện gì không ổn với cậu à?" Hermione hỏi. Hôm nay Harry đặc biệt im lặng, điều này không giống cậu chút nào.

"Hermione, cậu nói cho tớ biết, làm thế nào con người có thể đánh bại được cái chết?" Harry đột nhiên hỏi.

Đầu óc Hermione rất nhạy bén, cô nghĩ đến những gì xảy ra trong lớp hôm nay, cô e rằng những câu thần chú đó đã gợi lại những ký ức tồi tệ của Harry.

Hermione cầm cuốn sách, suy nghĩ một lúc rồi quay lại nhìn Harry.

"Ý chí, một khao khát mãnh liệt có thể giúp cậu vượt qua thời khắc đen tối nhất trước bình minh." Hermione mỉm cười.

"Bà nội tớ là một Muggle, nhưng bà là một thần tượng của tớ. Đối với tớ, bà là một Muggle tuyệt vời nhất trên đời."

Harry nhìn Hermione, đôi mắt nâu của cô ấy sáng ngời trí tuệ và kiến thức, luôn tỉnh táo và mạnh mẽ, tràn đầy hy vọng.

"Hermione, cậu quả là phúc tinh của tớ, chúng ta hãy cùng nhau đánh bại cái chết!" Harry bắt đầu không đứng đắn khoác tay lên vai Hermione.

"Chuyện này cậu biết là được rồi, ưu tiên phụ nữ cũng không phải thể hiện lúc này." Hermiione khoát khoát tay.

Rất nhiều học sinh tập trung tại lễ đường, tụ tập xung quanh Chiếc cốc lửa, ngọn lửa màu xanh nhạt chiếu sáng khiến toàn bộ lễ đường giống như một đại dương sâu thẳm

"Harry." Cedric bước vào lễ đường đang được bao quanh bởi các bạn học. Anh nhìn thấy Harry đang nhìn mình và mỉm cười.

"Anh có định tham gia cuộc thi không?" Harry đi đến chỗ Cedric hỏi, mắt nhìn vào ngọn lửa xanh thẳm.

"Có, tôi cũng đang có ý định này..." Cedric do dự cúi đầu, liên tục vuốt tóc.

"Harry, nếu tôi thằng trong cuộc thi Tam pháp thuật, cậu có thể....." Cedric lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, rất dũng cảm nhìn Harry.

"Ý tôi là, cậu có thể đi chơi một mình với tôi không?" Cedric đã suy nghĩ rõ ràng, làm sao một người lại có thể chấp nhận thất bại trước khi lâm trận chứ? Đàn ông độc thân và phụ nữ chưa lập gia đình, ai cũng có cơ hội, cạnh tranh công bằng!

Harry ngạc nhiên nhìn Cedric, điều này.... điều này có nghĩa là gì? Harry bối rối, Cedric đang muốn hẹn hò với cậu à?

"Wow! Oops!" Các học sinh bên cạnh bắt đầu ổn ào, thực sự rất phấn khích.

Harry ôm trán đau đầu nhìn Cedric, anh chàng này chẳng phải thích Cho Chang sao? Làm sao......

Draco, Hermione và những người khác cũng reo hò vỗ tay! Giáo sư Snape có tình địch, có người công khai thách thức địa vị của hắn, cảnh này rất thú vị!

"Tôi nói, Cedric...."

"Cho tôi một cơ hội." Cedric trông rất chân thành, giống như một Hufflepuff, đến nỗi Harry không nỡ làm tổn thương đến anh ấy.

Harry gãi đầu cẩn thận suy nghĩ, dù sao cậu nhất định phải là quán quân cuối cùng, cho nên cậu đồng ý cũng không sao đâu nhỉ, tránh để Cedric xấu hổ trước mặt nhiều người.

"Được rồi, đợi anh đoạt chức vô địch rồi nói sau." Harry lúng túng nói.

Draco và Hermione nhìn nhau, không biết Harry đang nghĩ gì, nhưng thấy cậu cũng không từ chối, nếu lời này lọt vào tai giáo sư Snape thì sẽ nguy hiểm chết người đó!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC