Chương 1: Đón trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Alexander Watson cảm thấy cuộc sống gần đây của mình có chút không đúng.

Hai năm trước trong một lần sốt cao bị hiểu nhầm thành bệnh truyền nhiễm nên bị nhốt trên căn phòng gác mái, đến khi chính mình tỉnh dậy thì phát hiện xung quanh như vừa bị một cơn lốc quét qua, bốn bức tường lốm đốm cũ kỹ giăng đầy những vết nức, cửa sổ cũng bị vỡ vụn ra.

Không có thời gian phát ngốc, Alex lập tức nhớ đến những chuyện "Kỳ quái" thường xảy ra trên người mình, và sau khi những chuyện đó xảy ra y thường sẽ bị người chăm sóc đánh cho một trận nên thân.

Lần này lại làm mọi thứ nát bét như vầy, không biết người chăm sóc sẽ làm gì y nữa? Lấy roi da đánh năm mươi cái lên người y? Bỏ đói năm ngyà? Hay là ném y xuống núi, như những lần trước mà hắn đã y hiếp y?

Rùng mình một cái, Alex quyết định thay vì thực sự bị người ta quẳng xuống núi, mình tự chạy trốn vẫn tốt hơn, như vậy ít nhất cũng còn một tia hy vọng.

Trời cuối cùng cũng tối, Alex chạy ra ngoài bằng cửa sổ bị vỡ, tâm lý căn thẳng sợ hãi băng qua vách đá, đi đi ngừng ngừng, đi gần cả ngày trời, cuối cùng mới đến được khu dân cư gần nhất, và còn ở đây ngốc hai năm.

Mới bắt đầu Alex cũng rất lo lắng, không biết mình làm sao mà tiếp tục sống sót, sau đó tình cờ y tìm được một công việc, đưa thư cho những ngôi nhà gần đó, sau đó nữa, không chỉ là đưa thư nữa, mà còn cả bưu kiện, báo, thậm chí bao cả việc cắt cỏ ở một số gia đình. Mặc dù kiếm không được bao nhiêu, nhưng được cái là người mình nhỏ, tiêu cũng không nhiều, nên miễn cưỡng cũng đủ dùng.

Nhưng bắt đầu từ tuần trước, mọi chuyện bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Trước tiên, có cảm giác bị theo dõi, mặc dù không có bất kỳ ác ý nào, nhưng cái cảm giác bị giám sát khắp mọi nơi khiến y khó chịu.

Thứ hai, xung quanh hình như có thêm những nhân vật lạ mặt, cổ quái, mặc áo choàng và đôi giày có hình dáng kỳ lạ, lắc lư quanh nơi y sống.

Mà ngày hôm qua, khi y đang giao báo, đột nhiên có một người phụ nữ mặc áo choàng tím kéo y lại, hỏi y có phải Alexander Watson hay không. Thượng đế ơi, Rốt cuộc đây là có chuyện gì? Người phụ nữ kỳ lạ này sao lại biết tên họ đầy đủ của y?

Nhưng y không có thời gian để hỏi, vì có một số gia đình gần đó đã bắt đầu thứ dậy hoạt động rồi, trên đường đã có mấy chiếc xe đến đến đi đi, nếu để bọn họ nhìn thấy mình cùng với người "không bình thường" đứng chung một chỗ, thì có lẽ công việc cũng bị mất luôn.

Cho nên hành động duy nhất của Alex là xoay lưng chạy đi, trồn trong những lùm cây um tùm, nhìn chăm chăm vào bóng người áo tím kia tìm kiếm xung quanh vài lần, cuối cùng chỉ có thể bất lực mà rời đi.

Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Mặc dù không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra xung quanh đây, nhưng Alex có một loại trực giác, hình như những con người kỳ quái đó, đến đây là vì y.

Mà hôm nay, Alex cân nhắc rất cẩn thận, và lên kế hoạch là sẽ ra khỏi nhà trước một tiếng, như vậy có lẽ sẽ trốn khỏi những con người kỳ quái đó?

Không thể không nói cái suy nghĩ này quá đúng đắn, ngay cả Alex cũng không thể tin được, cho nên khi y thấy một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu y là "Quả nhiên là vậy."

"Chào nhóc, ta tên là Harry. Potter." Người đàn ông có mái tóc đen lộn xộn kia, đứng dưới ánh nắng mặt trời, nheo lại đôi mắt xanh lá mà nhìn y.

Vì vậy, mọi thứ dường như đã thay đổi.

Có lẽ là bởi vì Harry. Potter không giống những người kia mặc một cái áo choàng to dài mà chỉ là chiếc áo sơ mi và chiếc quần bò bình thường, có lẽ bởi vì ánh mắt của anh nhìn y không chút ác ý nào, cũng không có ánh mắt nghiên cứu, hoài nghi của những người kỳ quái kia, sự cảnh giác của Alex mới hơi hơi hạ xuống.

"Tôi không quen biết ngài." mặc dù không có phòng bị, nhưng Alex vẫn nhẹ nhàng lui lại một bước, thận trọng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

"Không sao, ta biết cậu, và ta tới là để tìm cậu."

Nghe được câu nói này, bản năng của Alex là muốn chạy trốn, nên y nhân lúc người đó không để ý, từ phía bên phải của anh lao nhanh ra ngoài.

Alex chạy rất nhanh, nhưng y đã quên, trên người còn đeo một chồng giấy báo của cả khu xóm này, hôm nay y còn chưa phát được bao nhiêu.

Cho nên mới chạy được vài con phố, Alex đã bị người đàn ông sau lưng bắt lại.

"Buông tôi ra!" Cố hết sức giãy ra, cái túi đựng đầy báo giờ thành vũ khí của y, y tập trung đánh vào mặt của đối phương.

"Được rồi, được rồi nhóc con, Ta không muốn tổn thương nhóc." Người đó không chống trả, mặc Alex vừa đánh vừa đá, ngữ khí đầy bất lực.

Thở hổn hển ngừng tay lại, Alex căn nhắc tình huống trước mặt, hiển nhiên là cái cách liều mạng mà đánh của y không gây được bất kỳ tổn hại nào cho người đối diện, anh bay giờ đang ngồi xổm trước mặt y, nhặt lên từng phần từng phần báo bị rơi rớt.

"Ngươi muốn làm gì? Tôi không tiền, cũng không có cha mẹ có thể đưa tiền cho ngươi." Alex thực sự không thể nào hiểu được một cô nhi giống mình, tại sao lại bị người ta nhìn trúng chứ?

"Cái ta muốn không phải là tiền." ngữ khí của anh càng bất lực hơn nữa.

"Chẳng lẽ ngươi là người của cô nhi viện, muốn bắt ta trở về?" nếu vậy thì khi trở về cuộc sống của càng thêm tồi tệ hơn so với ngày trước, trở về cô nhi viện đồng nghĩa việc bị đánh đập và mắng chửi, cái ngày mà mình bỏ chạy thì đã không còn cái suy nghĩ sẽ quay về.

"Cũng không phải, ta không phải người cô nhi viện." người đối diện phiền não gãi gãi tóc, nhỏ giọng lầm bầm "Đáng chết, chẳng lẽ mình giống người xấu lắm sao?"

"Vậy vị tiên sinh này ngìa rốt cuộc muốn ta làm gì? Ta biết là có người đã quan sát ta từ rất lâu rồi, các ngươi có phải cùng một bọn?" Mặc dù không có chứng cứ chứng minh, nhưng Alex lại cảm giác được, người trước mặt cùng với đám người mặc áo choàng dài lắc lư mấy ngày nay là cùng một bọn.

"Có thể nói như vậy, những cũng không hẳn là vậy, chỉ là đây đều không phải là mục đích mà ta tới đây." Người đối diện đứng dậy. "Được rồi, điều này chắc cần có một chút thời gian, nhóc không ngại chúng ta tìm một nơi nào đó ngồi xuống rồi tiếp tục nói chứ? Dù sao cũng tốt hơn là đứng ở bên đường."

Nheo mắt lại đánh giá đối phương gần nửa ngày, Alex cuối cùng cũng gật đầu. Dù gì cũng chạy không thoát đánh thì đánh không lại, tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn mà đi theo.

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi đối phương đẩy cánh cửa của một quán cà phê cao câó, y vẫn nhịn không được mà đánh giá xung quanh một chút, phải biết là y chưa bao giờ được phép bước vào những nơi cao cấp này, ngay cả cửa cũng không thể nhìn lâu một chút, nếu không sẽ bị những người canh cửa đi ra đuổi.

Đến khi Alex hồi thần, bản thân đã ngồi vào vị trí, trước mặt còn có một ly chocolate nóng.

"Được rồi, nếu bây giờ nhóc đã bình tĩnh rồi, thì chúng ta bắt đầu thôi." Rồi người đàn ông đó thản nhiên quấy ly cà phê trước mặt mình, bắt đầu kể một câu chuyện khó có thể tin được.

"... Vậy ý của anh là, tôi là một phù thủy?" Alex nhảy dựng lên, "Đừng có đùa như vậy, cái gì phù thủy đều chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi, căn bản không có trong thực tế!"

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Alex liền lập tức cảm thấy có chút không đúng, trong tiệm cà phê tuy rằng người không nhiều, nhưng ít nhất cũng có bảy tám người, chính mình vừa rồi hét lớn như vậy mà họ lại không hề chú ý đến y.

"Không cần kinh ngạc như vậy, phép thuật đích thật là có tồn tại, đây cahửng qua chỉ là một câu thần chú yên tĩnh mà thôi." Người đàn ông cười cười nhìn biểu tình kinh ngạc mất khống chế của Alex. "Chẳng lẽ trong những lúc cảm xúc bị kích động xung quanh nhóc không xuất hiện bất kỳ hiện tượng kỳ quái nào sao?"

Nói về những hiện tượng kỳ quái, Alex mới nhớ lại những tai nạn và căn phòng trên gác bị vỡ nát ở cô nhi viện.

"... Được rồi, như vậy tôi là một phù thủy, vậy tại sao các ông lại tới tìm tôi?"

"Bởi vì muốn nhóc sớm một chút có thể bước vào thế giới phù thủy, hiểu biết hơn về thế giới phù thủy, cũng vì muốn giúp nhóc chuẩn bị một chút trước khi đi học."

"Đi học? Phù thủy cũng có trường dạy học sao?"

"Đương nhiên, trường Hogwarts là trường dạy phù thủy tốt nhất nước Anh, nhóc sẽ nhận được thư nhập học vào năm mười một tuổi, thực tế, trên danh sách học sinh năm nhất của Hogwarts đã có tên của nhóc, cho nên ta mới đến tìm nhóc. Sau khi đến thế giới phép thuật, nhóc có thể chọn một gia đình nhận nuôi mình, ít nhất cũng không cần mỗi ngày đều phải phát báo nuôi sống bản thân."

"Tại sao tôi phải tin ông?"

"Nếu nói cái gì mà lời thề bất khả khán thì chắc chắn nhóc cũng không tim, nếu vậy thì, cùng nhau đến thế giới phép thuật nhìn một cái xem sao?" Ra khỏi quán cà phê, người đàn ông đó đưa tay ra, Alex ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng vươn tay của mình ra.

Một giây sau, hai người đã biến mất khỏi con đường rợp bóng cây.

Sau khi cái cảm giác bị đè ép trong ống nước qua đi, Alex mở mắt, kinh ngạc phát hiện mình đang đứng trên một con phố đông đúc, các cửa hàng xung quanh nhộn nhịp bán những thứ mà trước đây y chưa từng nghe hay nhìn thấy.

"Nồi gan 15 Sickle một cái..."

"Ba ba, con muốn mua một con ưng..."

"Cây chổi mới nhất mới được ra mắt đây!"

"Người đàn ông bên cạnh cười cười vỗ vỗ vai y, "Alex, hoan nghêch đến Hẻm Xéo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net