Chương 10: Mua đũa phép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn năm sau, vào một ngày xuân ấm áp, Alexander Potter nhận được thư nhập học của Hogwarts.

Giống như sáng mỗi ngày, Alex ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng, trước đánh răng rửa mặt. Khi y bước xuống lầu, Harry đã ngồi trên bàn ăn đang ăn sáng. Y thần trí bay bỗng ngồi một bên mắt thì nhìn chăm chăm vào ly sữa phát ngốc.

"Lại mơ thấy ác mộng? "Harry có chút lo lắng xoa xoa đầu của y, "Nhóc có chắc là không cần ta ngủ chung với nhóc tối nay?"

Alex lắc lắc đầu, "Còn mấy tháng nữa là tôi phải đi học rồi, anh không thể tới lúc đi học vẫn ngủ cùng tôi? Dù sao cũng phải làm quen thôi." Nói xong y lại chìm vào trong suy nghĩ của mình, nghĩ về cảnh mơ mà mình đã thấy đêm qua.

Không biết là bắt đầu từ lúc nào, cơ hồ từ lúc y có ý thức, y gần như mơ thấy cùng một cảnh tượng, và mỗi khi tỉnh lại, chỉ nhớ đến một mảng sao trời, còn lại thì trống rỗng. Trong mơ, bản thân mình nằm ở một nơi nào đó, xung quanh tối đen như mực. Y biết chính mình rất nhanh sẽ chết đi, mặc dù trong mơ không cảm thấy đau, nhưng y biết, cảm giác giống như sinh mệnh đang dần biến mất. Và trước lúc y chết, y cảm thấy thật hoang mang, cố gắng muốn ngẩng đầu lên nhìn cái gì đó, lúc đó, trong tầm nhìn của y bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt màu xanh lá. Không biết tại sao, điều đó cơ hồ khiến y bình tĩnh lại, giống như đi nhiều rồi cuối cùng cũng có thể về đến nhà, là một loại cảm giác an tâm.

Và mỗi khi Alex cố gắng nhìn rõ người trong mơ đó là ai, y đột nhiên lại giật mình tỉnh dậy. Hình dáng mơ hồ trong mơ dần biến mất, chỉ lưu lại đôi mắt xanh lá tuyệt đẹp đó.

Đây cũng là lý do tại sao người không thích tiếp xúc thân mật với người khác là mình đây, sau khi bị giật mình thức giấc trong đêm lại đi tìm Harry, còn Harry chỉ đơn giản dịch người kéo y lên giường. Y có lúc muốn lúc giữa đêm bị giật mình dậy có thể nhìn thấy đôi mắt của Harry, có lúc lại không muốn nữa. Hơn bốn năm sống cùng nhau, điều này cơ hồ đã trở thành bản năng, sau khi thấy anh vẫn yên tĩnh mà nằm trên giường của mình liền khiến y cảm thấy an tâm.

Sau đó, một con cú màu xám bay vào cửa sổ quảng trường Grimmauld, đáp xuống bàn ăn, cao ngạo đưa một cái chân về hướng Alex.

Lá thư màu vàng nhạt, dùng màu mực xanh ngọc lục bảo, số 12 quảng trường Grimmauld, nhà ăn, người nhận Alexander Potter. Ở phía sau bìa thư còn có một con dấu bằng sáp, con dấu có hoa văn ký hiệu, Một chữ 'H' thật lớn được bao quanh bởi một cái đầu sư tử, một con chim ưng, một con lửng và một con rắn – Truyền thống của Hogwarts. Alex cản thận tiếp nhận lá thư mở ra, không có gì ngạc nhiên, giống như những gì Harry đã kể qua.

Hiệu trưởng trường Phù Thủy và Pháp Sư Hogwarts: Minerva McGonagall (Phó chủ tịch hội phù thủy, Huân chương Merlin đệ nhị)

Ngài Potter thân mến: Chúng tôi rất vui khi được thông báo đến ngài, ngài đã trúng tuyển vào trường phép thuật Hogwarts. Kèm theo lá thư là danh sách những cuốn sách và thiết bị cần thiết. Học kỳ sẽ bắt đầu từ ngày một tháng chín. Chúng tôi hy vọng nhận được thư trả lời của ngài trước ngày hai tháng năm.

Phó hiệu trưởng Filius Flitwick thân gửi.

Và lúc này, Harry đã vôi vàng tìm một tấm giấy da, nghệch ngoạc viết thư trả lời, sau đó đưa cho con cú đem đi.

"Hey, Tôi nghĩ đó là thư của tôi mà." Y có chút không vui nhìn cái bóng dáng màu xám của con cú từ từ bay xa, Alex quay đầu trừng mắt nhìn Harry.

"Ta là người giám hộ của nhóc, điều này hoàn toàn hợp lý." Trên mặt Harry nở một nụ cười cẩu thả. Những năm gần đây, những cuộc cãi vã của hai người đã trở thành một thói quen, Hermione vẫn luôn lắc đầu thở dài, chưa bao giờ nhìn thấy cha con nào giống như hai người.

Y không thèm quan tâm đến Harry, quay đầu nghiên cứu tấm giấy da thứ hai:

Trường học pháp thuật Hogwarts:

[Đồng phục] Học sinh năm nhất cần có:

1. Ba bộ áo choàng học tập đơn giản (màu đen)

2. Một chiếc mũ nhọn đơn giản để mang trong ngày (màu đen)

3. Một đôi bao tay (da rồng hoặc chat liệu tương tự)

4. Một chiếc áo choàng dùng trong những ngày đông (Màu đen, khuy bạc) xin hãy chú ý: Tất cả quần áo của học sinh đều phải được gắn thẻ tên lên.

[Sách giáo khoa] Tất cả các học sinh phải chuẩn bị những cuốn sách sau:

<<Chú ngữ tiêu chuẩn, sơ cấp>>, Miranda Gossack

<<Lịch sử phép thuật>>, Bahida Bashat

<<Lý luận phép thuật>>, Adebe Wovlin

<<Biến hình sơ cấp>>, Emery Swich

<<Danh sách ngàn loại thảo mộc và nấm độc>>, Filida Spor

<<Độc dược sơ cấp>>, Pete Bligh

<<Quái vật và nguồn gốc của chúng>>, Newt Skaman

<<Năng lực hắc ám: Tự vệ>>, Quentin Trimbu

[Những thiết bị khác] một cây đũa phép, một cái vạc (thiết, kích thước tiêu chuẩn số 2), một bộ bình dược bằng thủy tinh hoặc pha lê, một cái kính viễn vọng, một bộ cân bằng đồng. Học sinh năm nhất không được đem theo chổi cá nhân.

"<<Độc dược sơ cấp>>?" Y ngẩng đầu lên hoài nghi nhìn Harry, Pete Bligh... là ai vậy?

"Ah, là giáo sư độc dược hiện tại viết đó, nhóc có thể phớt lờ anh ta. Có thể nói cái tên này cùng tiêu chuẩn với Lockhart, nói tào lao thì chắc không có vấn đề gì, dạy học thì hoàn toàn không được, lần trước còn cần ta giúp gia cố thêm thần chú bảo vệ để lớp học không bị nổ cho tan nát, quả thật không biết anh ta có điểm nào đạt được đến trình độ đại sư nữa." Harry nói với giọng điệu khinh bỉ, tay thì dùng sức đâm vào ổ bánh mì.

Anh rất quan tâm người đó à?" rất ít khi thấy Harry dùng biểu tình giận dữ như vậy để bàn luận về một người nào đó, Alex có chút hiếu kỳ.

"Anh ta? Ta tình nguyện không nhìn thấy anh ta còn hơn. Ta chỉ là cảm thấy lớp độc dược không nên biến thành như vậy... Anh ta thâm chí còn dạy tình dược trong lớp độc dược cao cấp! Trời mới biết là phải giải quyết hậu quả của cái đám hoocmon thanh xuân tràn trề kia đã rất mệt mỏi roòi, anh ta còn đổ thêm dầu vào lửa như vậy nữa. Ta nghe Poppy oán giận rất nhiều lần rồi. Nếu không phải vì ma dược đại sư thật sự là quá ít, Minerva mới không mời anh ta tới dạy đâu." Nhìn Harry giận dữ bừng bừng cắn miếng bánh mì nọ, Alex đột nhiên cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng.

Hửm? Cái cảm giác dường như giận dữ này là sao? Mình tại sao lại cảm thấy không hài lòng với giáo sư độc dược không hợp cách kia?

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể đưa ra được kết luận nào, y chỉ có thể đem vấn đề đổ cho việc môn độc dược mà mình thích bị chà đạp mà cảm thấy bi thương, chứ không phải lãnh vực mình giỏi bị đạp vỡ mà cảm thấy phẫn nộ, tiếp tục cuối đầu nghiên cứu danh sách sách vở.

"Đại đa số các cuốn sách đều đã có, chỉ còn <<Quái thú và nguồn gốc của chúng>> và <<Lịch sử phép thuật>> là cần phải đi mua. Nhưng mà quan trọng nhất là, tôi cần phải đích thân đi chọn một cây đũa phép cho riêng mình." Những năm nay, cây đũa phép dành cho con nít hoặc người mới sử dụng đã không còn phù hợp với yêu cầu của y nữa, ma lực phát ra không ổn định, thường thường xảy ra một số vấn đề đều đến từ nhược điểm của cây đũa phép cho người mới sử dụng này.

Cho nên vào cuối tuần, hai người thông qua lò sưởi đi đến Hẻm Xéo.

"Tôi bây giờ vô cùng hoài nghi việc anh vẫn luôn kiên trì mua đũa phép cho tôi sau ngày sinh nhật, có phải muốn bớt một món quà sinh nhật hay không?" Alex phủi lớp tro bụi dính trên người xuống, giảo hoạt nhìn Harry.

"Tặng quà cho cậu quá phiền phức, đều là những nguyên liệu độc dược quý hiếm, mà đại đa số còn khó kiếm. Nhóc biết đó, mặc dù bên cạnh Hogwarts là rừng cấm, nhưng các loại nguyên liệu quý hiếm đó sẽ không xông tới nhảy vào người ta một cách vô cớ." Sắc mặt Harry trắng bệch tiếp lời y, cố hết sức phớt lờ ánh mắt khinh bỉ Alex không ngừng quăng qua anh.

Có lẽ tất cả các phù thủy đều sẽ đặt câu hỏi, tại sao của hàng đũa phép của Ollivander lại có bề ngoài tồi tàn không thu hút một chút nào vậy, và còn cho người ta cảm giác có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, Alex nhìn vào lớp sơn đã bong tróc lốm đốm trên tấm bảng cửa hiệu và xung quanh nó (Ollivander: cửa hàng đũa phép tinh thuần được xây dựng từ năm 382 trước công nguyên). Những ô cửa sổ bụi bặm, một cây đũa phép bạc màu màu tím nhạt bị treo đơn độc trên tấm cửa kính.

"Vẫn luôn khiến người ta cảm thấy lông tóc dựng ngược như vậy..." Y nghe được Harry đang nhỏ giọng lầm bầm bên cạnh, hàng ngàn chiếc hộp được đặt chồng lên nhau cao đến đụng trần nhà, trong cửa hàng yên tĩnh như tách biệt hoàn toàn với mọi thứ ồn ào trên con đường Hẻm Xéo.

"Chào buổi sáng, các quý ông." Trong khi y đang suy nghĩa vẫn vơ, một thanh âm bỗng nhiên vang lên bên tai. Ngẩng đầu lên y nhìn thấy một đôi mắt sáng màu đang chớp chớp nhìn y.

"Buổi sáng tốt lành." Alex cuối cùng cũng biết tại sao Harry lại nói ông ấy có "Bệnh thần kinh" có nghĩa là gì, đôi mắt có màu giống như ánh trăng đó quả thật có chút khủng bố, đặc biệt là trong hoàn cảnh tối tăm như vậy.

"Ông Ollivander, chúng tôi tới đây là để mua đũa phép."

"Oh, đúng vậy đúng vậy, ta vẫn còn đang nhớ xem ta gặp cậu là vào lúc nào nhỉ cậu Harry Potter, mười thước anh, gỗ nhựa ruồi, tim lông phượng hoàng, độ chính xác cao, sử dụng trong chiến tranh là tốt nhất, nhưng nghe nói nó bị gãy rồi?"

"Nó đã được sửa lại từ lâu lắm rồi, cảm ơn sự quan tâm của ngài, nhưng hôm nay chúng tôi đến là mua đũa phép cho đứa nhỏ này, những chuyện này sau này hãy nói."

"Đương nhiên đường nhiên, vậy... chúng ta đến nhìn cậu nhỏ này một chút nào." Ollivander lấy ra một cây thước màu bạc, "Cậu bé, cậu dùng tay nào cầm đũa phép?"

"Tay phải ạ." Alex hoa mắt khi nhìn thấy cây thước di chuyển liên tục đo đạt tay cậu, đầu tiên là đo từ vai đến đầu ngón tay, sau đó, lại từ cổ tay đến khủy tay, vai đến sàn, từ đầu gối đến nách, và cuối cùng là đo chu vi đầu. Lúc này, Ollivander đã từ những chiếc kệ lấy xuống một đống hộp, còn cổ vũ y mở chúng ra.

"Để ta xem xem... gỗ cây dương đỏ và lông đuôi kỳ lân, dài mười tất anh."

Cây đũa phép vào tay mới vẫy một cái còn chưa có bất kỳ phản ứng nào đã bị ông Ollivander giật đi.

"Không, không đúng, thử cái này, gỗ táo gai và gân rồng... Oh không, cũng không đúng, thử cái này..."

Các hộp gỗ càng chất càng cao, tình tự của ngài Ollivander càng ngày càng kích động, Alex có chút không yên lòng nhìn đống lộn xộn mình vừa tạo ra trong tiệm, vừa rồi khi cầm cây đũa phép gỗ đào còn phát sinh ra một vụ nổ nho nhỏ nữa, gần một nữa cửa tiệm của ông đều bị một loại chất lỏng giống như rượu vang đỏ xối qua, còn không ngừng phát ra mùi kỳ lạ.

"Thả lỏng nào, năm đó ta cũng đã chọn rất lâu." Harry cổ vũ vỗ vỗ vai y. "Có một cách nói đó là đũa phép chọn chủ nhân, khi đũa phép của nhóc càng mạnh, thì càng đặc biệt, đũa phép thích hợp càng hiếm, cho nên từ một khía cạnh nào đó thì kén chọn là một chuyện tốt."

"Ngài Potter nói rất đúng, vẫn luôn là đũa phép chọn phù thủy, đứng vậy, không sai." Trên tay ông Ollivander cầm một chiếc hộp, hứng phấn rút đũa phép ra.

"Ta sớm nên nghĩ tới chứ, đến đây thử cây này nào, gỗ bạch dương, vảy rắn, mười hai thước anh."

Alex cầm đũa phép, liền cảm thấy một luồng hơi ấm truyền từ đầu ngón tay ra toàn thân, y giơ đũa phép cao lên sau đó dùng lực vẫy một cái, một loạt ánh sáng xanh lấp lánh bắn về phía bức tường. Ông Ollivander rất cao hứng không ngừng vỗ tay bên cạnh, không ngừng nói: "Tuyệt vời, quá tuyệt vời..."

"Thưa ông, lần này lại tuyệt vời ở điểm nào?" Harry có chút bất lực nhìn ông.

"Mỗi cây đũa phép đều do chính tay ta làm, phải biết, mỗi cây ta đều nhớ rất rõ. Cây này không giống với những cây khác, bên dưới lớp ngoài cùng gỗ bạch dương là một lớp gỗ hắc dương, hắc dương đại biểu cho cái chết, và bạch dương lại đại biểu cho sự trùng sinh, vốn dĩ là không thể gộp chúng chung được. Ta đã tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm được công thức phù hợp, đây là cây đũa phép độc đáo nhất đấy, cậu Potter." Alex nhìn đôi mắt màu ánh trăng hiện lên cảm xúc tự hào, "Cậu sẽ làm nên sự nghiệp lớn."

"Đũa phép tượng trưng cho cái chết và sự sống sao?" Buổi trưa cả hai ngồi bên đường dưới ánh mặt trời thưởng thức kem lạnh, Harry hiển nhiên một chút lo lắng.

"Mọi người đều nói ông Ollivander mỗi một vị khách đến đều sẽ nói như vậy, không giống với mọi người... Cũng chả có gì đặc biệt cả, sự nhàm chán đó không kém gì so với dự đoán về cái chết của giáo sư Trelawney." Đã nghe Alex nói qua chuyện này rất nhiều lần nên Alex không chút để ý đến chuyện này, thay vì cứ mãi suy nghĩ về những thứ thần thần bí bí như vậy, đọc sách mình thích vẫn tốt hơn.

"... Nhóc phải tôn trọng thầy một chút mới đúng, một học sinh vẫn còn chưa nhập học, mà đã kiêu ngạo như vậy, sau này sẽ rất khó khăn đấy." Thân là giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám nhưng vẫn luôn bị đứa con nuôi này phớt lờ, Harry cảm thấy vô cùng bất lực.

"Tôi cũng không phải bị ép chọn môn bói toán." Alex trả lời rất ngắn gọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net