Chương 13: Lớp Độc Dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Alex vội vàng chạy ra khỏi lớp, tâm tình của Harry vô cùng tốt. Anh từng nghĩ đợi đến khi Alex đi học, thì có lẽ y sẽ không ỷ lại vào mình giống như trước đây nữa, hoặc là rất nhanh sẽ có những người bạn của mình, sẽ phiền chán mình nhiều chuyện hay gì đó. Nhưng xem ra trước mắt, vẫn chưa có những vấn đề này xuất hiện.

Anh nhanh chóng lật thời khóa biểu, tìm thấy thời khóa biểu của năm nhất Slytherin, lớp độc dược, vẫn là học cùng với Gryffindor, Merlin ban phước cho bọn chúng... Không đúng, nên cầu nguyện Merlin ban phước cho giáo sư Bligh. Harry nhớ về cuộc sống thời học sinh của mình, lớp học chung của viện sư tử và viện rắn luôn trở thành những thảm họa, càng không cần nói đến lớp độc dược thảm họa này. Mỗi lần nghĩ đến điều này anh vẫn luôn cảm phục Snape, khóa học suốt hai tiếng ròng, thầy ấy làm sao mà giám sát mỗi cái vạc bảo đảm chúng không bất chợt phát nổ nhỉ, đồng thời còn có thể nhận xét trình độ của tất cả mọi người, còn có thể rút ra thời gian chế nhạo mình và những đứa Gryffindor khác?

Mặc dù có sự hiện diện của "Sát thủ vạc", thì trong lớp độc dược chỉ xảy ra mấy vụ nổ có quy mô nhỏ, chưa từng gây ra thiệt hại gì, điều này chắc chắn có liên quan đến sự thận trọng của Snape. Bản thân Harry từ khi làm giáo sư mới hiểu được việc dẫn dắt lớp học có Gryffindor và Slytherin học chung khó nhằn như thế nào. Mà lớp độc dược của giáo sư Bligh thì quả thật là khu vực tập trung nhiều vụ nổ nhất, những người không biết chuyện mà đi ngang qua còn tưởng rằng trong đó đặt pháo nổ dạng dây dài.

Không ngoài dự đoán, lớp học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của Ravenclaw mới trải qua một nửa, thì có một thân ảnh xông mạnh vào lớp học, thắng ngay trước mặt anh.

"Cậu học trò này, ở đây ta còn đang trong giờ dạy học đó." Vừa tiến vào là một học trò Slytherin, nhìn dáng vẻ như bị dọa cho sợ mất mật, thở dốc liên tục nửa ngày cũng không thể cất tiếng nói.

"Giáo sư, là, là trò Potter, cậu ấy..." đứa nhỏ đó ngâp ngừng, có vẻ như không biết nên nói cái gì, "Vẫn là thầy nên đi xem một cái đi ạ, giáo sư Bligh nói chỉ có thầy mới có thể giúp thôi ạ."

Harry chỉ có thể yêu cầu đám học trò Ravenclaw tự học, sau đó gấp rút chạy đến phòng học độc dược ở hầm.

Được rồi, ở đây cơ hồ không còn được gọi là lớp học nữa. Dung dịch màu cam bao phủ đại bộ phận nền đất, mà còn giống như axit không ngừng ăn mòn bàn ghế xung quanh. Tất cả học sinh đều đứng dồn vào một góc nơi không bị cái thứ dung dịch đó tràn qua, nhưng xem ra việc nó tràn qua đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhanh chóng đem tất cả các học sinh cứu ra khỏi cái lớp học đó, Harry có chút đau đầu nhìn cái tên cuối cùng bị anh gắp ra giáo sư Pete Bligh. "Ta nghĩ thầy có thể giải thích cho ta một chút chỗ nào rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Chỉ đơn giản là sự cố độc dược mà thôi, chả có gì to tát cả..." ánh mắt của giáo sư Bligh có chút né tránh.

"Thôi được rồi, những người khác, ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì không?" Harry nhìn nhìn Alex đang đứng một bên, sau đó quay đầu sang bên cạnh nhìn những đứa nhỏ khác.

"Là vạc của trò Potter bị nổ, thưa thầy." người đang nói là một đứa nam sinh nhà Gryffindor. "Nhưng mà nguyên nhân là do giáo sư Bligh."

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Harry ngyà càng mơ hồ, lần trước Alex làm nổ vạc đã là chuyện bốn năm năm về trước, độc dược năm nhất là đơn giản nhất rồi, không thể nào xuất hiện vấn đề được.

"Mọi chuyện là như thế này, giáo sư Potter," Một nữ sinh nhà Slytherin giơ tay, "Giáo sư Bligh đem các bước thao tác viết lên trên bản sau đó thì cho chúng con tự làm, khi mọi người đều làm đến bước thứ ba, cũng là lúc độc dược có màu tím, thì độc dược của Alexander Potter đã biến thành màu cam rồi, và trên thực tế phải đến bước thứ năm màu độc dược mới biến hóa thành nhưu vậy...."

"Cho nên giáo sư Bligh bắt đầu nói cậu ấy làm sai rồi, sau đó giật lấy cái muôi tự mình độn thủ." Cậu bé nhà Gryffindor bĩu môi, "Thế là vạc nổ luôn."

"Alexander đã nói với giáo sư đừng có tiếp tục khuấy, nhưng mà thầy ấy không nghe." Một đứa Slytherin bực mình nói. "Không được tùy tiện đụng vào độc dược của người khác, đây là thường thức."

"Được rồi, được rồi, ta nghĩ đại khái ta cũng hiểu tình huống rồi, cảm ơn các trò, bây giờ lớp độc dược tạm thời dọn qua phòng học kế bên nhé, các trò tự học trước đi, xem lại cách bào chế nào." Harry chỉ huy những đứa nhỏ đi qua lớp học trống bên cạnh.

Sau khi cánh cửa phòng học được đóng lại, Harry cuối cùng cũng nhịn không được nữa. "Giáo sư Bligh, ta nghĩ ta cần một lời giải thích, nể mặt Merlin thầy làm thế nào mà có thể đem trình độc độc dược năm nhất quậy thành cái chất lỏng có khả năng ăn mòn cao như vậy? Thầy phải biết là với cái trình độ phá hoại này bọn gia tinh phải tốn mất mấy ngày mới có thể dọn xong, càng không cần nói ở đây vốn dĩ còn có thần chú phòng vệ, toàn bộ đều là mới làm lại thôi đó, học kỳ trước ta mới giúp thầy gia cố hai lần đó, thầy chẳng lẽ là cố ý muốn ta làm lại từ đầu một lần nữa sao?"

"Omm... ta chỉ là muốn giúp đỡ thôi mà, lại nói độc dược đó đích thật là không phù hợp với yêu cầu trong sách, trong vòng hai mươi phút biến thành màu cam, có lẽ vốn dĩ nó đã mang mầm mống của một vụ nổ lớn..." Bligh chột dạ nhìn trái nhìn phải, lặng lẽ đem dung dịch màu cam ở đáy giày lau đi.

"Đó chính là phản ứng của đá thủy tinh mài nhỏ đã dung hợp với thảo linh trùng, thầy là một tên ngu ngốc!" Một giọng nói giận dữ truyền đến từ bên cạnh, Harry quay đầu, không chút ngạc nhiên khi thấy Alex đứng ở cửa ra vào, giận dữ mà nhìn Bligh. "Chẳng lẽ lúc viết cách bào chế cái thứ đồ chơi trên cổ thầy căn bản không hề được sử dụng hay sao? Hay căn bản nó chỉ chứa một đống hồ nhão mà không phải những nơ ron thần kinh bình thường? Cho dù trong đầu thầy quả thật trống lốc đi chăng nữa, thì cũng phải nhớ đến những gì mình vừa mới viết chứ, bước thứ năm trên bảng đen viết rất rõ ràng, axit trong thảo linh trùng sẽ trung hòa với thuốc trong vạc, cho dù thầy không rõ cách làm của tôi, thì cũng có thể thông qua nồng độ bay hơi, mùi vị và màu sắc mà cho ra kết luận rằng lúc đó độc dược trong vạc hoàn toàn nằm trong trạng thái ổn định, hoặc là cái bằng đại sư của thầy là do nhặt được ở trên đường? Còn có ai cho thầy cái quyền khi chưa được sự đồng ý đã tự ý chạm vào vạc của người ta vậy? Mỗi tấc da thịt trên người thầy đều đang tỏa ra mùi vị ngu xuẩn rất có khả năng sẽ hủy đi thành phẩm độc dược của tôi! Càng không cần nói đến việc thầy còn vọng tưởng muốn chỉnh sửa "lỗi sai" của tôi, trước tiên hãy nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng đi!"

"Alex!" Harry thừa nhận những lời này vô cùng chất, nhưng anh vẫn phải giả vờ vô cùng nghiêm khác mà giáo huấn một câu. "Không tôn trọng giáo sư, trừ Slytherin hai điểm." sau đó xoay người, "Rất xin lỗi giáo sư Bligh, con nuôi của ta nhanh mồm nhanh miệng, hy vọng thầy không ngại."

"Oh... không, ta không ngại." Bligh miễn cưỡng cười một cái, có chút bộ dáng muốn lên cơn đau tim, hiển nhiên là đã bị lời nói của Alex hù cho một trận.

"Nhưng cũng hy vọng thầy hiểu cho, Alex vẫn luôn dùng phương pháp của mình làm độc dược, mỗi người đều có sở thích nhỏ của mình không phải sao? Điều này cũng không hề ảnh hưởng đến giáo trình của thầy đúng không?" Khi Harry nói không chú ý mà nheo mắt lại, đánh giá Bligh một chút, "Đương nhiên, chỉ cần thầy không còn làm ra những hành động như hôm nay, ta tin Alex cũng không làm rắc rối mọi chuyện lên."

"Đương nhiên, tôi hiểu rồi." Bligh có chút kinh hãi nhìn nhìn Alex rồi quay qua nhìn Harry, "Cái đó, tôi cần phải đi xem những học sinh khác." Nói xong lập tức cahỵ vào trong phòng học.

"Được rồi, Ta quả thật chưa từng nghĩ đến sẽ... kinh sư động chúng như vậy." Anh nhìn nhìn dung dịch màu cam vẫn còn đang sủi bọt, "Thật là khiến người khác khắc sâu ấn tượng, ta còn nghĩ chỉ có mỗi đầm lầy di động của cặp song sinh mới có thể so sánh với cái đống bầy nhầy này thôi, nhưng ít nhất nó không trực tiếp nuốt luôn bàn ghế." Nhưng vẫn nó vẫn gây ra rất nhiều rắc rối cho mụ Umbridge đó thôi, cảm tạ sự thông minh của cặp song sinh.

"Tôi nghĩ thông qua sự giáo huấn hôm nay, thầy ấy sẽ nhớ thật kỹ, sẽ không tùy ý chạm vào vạc của người khác nữa." Alex hừ một tiếng, "Tôi có thể xin miễn lớp độc dược không? Nhược trí có thể lây truyền đấy."

"Đừng khắc nghiệt như vậy, Hogwarts vẫn chưa có trường hợp nào được miễn học đâu, nhóc vẫn nên thành thật một chút, thuận tiện cầu nguyện rằng giáo sư Bligh sẽ không trụ lại lâu hơn đi, tốt nhất là không cần lâu hơn tiền nhiệm của thầy ấy."

"Tại sao trường học không thể tìm được giáo sư tốt một chút chứ?" Alex có chút không vui, "Đây quả thật là không có trách nhiệm đối với học sinh. Lần này chỉ là hủy đi lớp học, lần sau tổn thương người thì làm sao?"

"Được rồi, nhóc nghĩ có bao nhiêu phù thủy nguyện ý đến làm thầy giáo chứ? Tiền công không cao, điều kiện không tốt, còn phải quản lý một đám nhóc con, vận khí không tốt còn có thể đụng đến đám nhóc hormone dâng cao trong kỳ thanh xuân, còn có trong học kỳ phải luôn ở lại đây không được về nhà. Đại bộ phận đại sư ma dược đều muốn tự nghiên cứu, bọn họ không có đủ kiên nhẫn đến trường cđể dạy những thứ cơ bản này. Cũng giống như đại bộ phận những chuyên gia Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám bọn họ đều đến Oro hết rồi, rất ít người nguyện ý lưu lại dạy học."

"Nhưng mà anh đã ở lại, và đối với phương diện Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám anh tuyệt đối là đại sư."

"Đúng vậy, nhưng giống ta thì gọi là an phận thủ thường, nói khó nghe một chút là không biết tiến thủ, có lẽ một trăm người có thể chọn được một người. Ma dược đại sư vốn không nhiều, nguyện ý làm giáo sư càng ít." Anh bất lực thở dài, "Từ khi... Hogwarts rất lâu rồi chưa có qua một giáo sư thật sự."

"Từ khi Snape?"

Đúng vậy, từ khi Snape, từ khi chiến tranh kết thúc, khi vẫn còn hỗn loạn, ai cũng không có tâm trí đi tìm một giáo sư đúng chức, dẫn đến trình độ lớp độc dược của Hogwarts xuống cấp trầm trọng. Harry nhìn đáp án của OWLs và NEWTs của mấy năm trước, thành tích trước năm 1997 đều là O hoặc E, mà sau đó lại từ từ giảm dần, những năm gần đây đều lọt vào giữa A và D. Cách dạy của giáo sư Bligh thì càng khiến các học sinh bất lực hơn nữa, thậm chí triệt để buông tha môn độc dược, học sinh có thiên phú và hứng thú trời sinh càng thất cọng và uất ức, những tài năng có thiên phú thì lại bị ngáng chân và kìm hãm quá nhiều.

Công bằng mà nói, Harry không muốn nhìn thấy tình trạng như bây giờ, mỗi lần nghe thấy tiếng kêu kinh hãi và tiếng nổ truyền từ phía hầm, anh đều nhớ đến ngày xưa, chiếc áo choàng màu đen tung bay theo từng bước chân của người đàn ông đó, tốc độ nhanh nhẹn giống nhưu một con hắc báo, chuyển động nhẹ nhàng như một con dơi, lặng lẽ đi tuần trên hành lang ngang qua những phòng học trống. Cho dù thành tích độc dược của bản thân anh không tốt, anh không thích độc dược đến như thế nào đi chăng nữa, và có khả năng cả đời này anh cũng không thích nỗi cái môn này, nhưng anh dành cho Snape lòng kính trọng sâu sắc nhất. Cho dù nọc độc của thầy ấy cứ nhằm vào anh mà xông vào, nhưng đối với những học sinh khác mà nói (Harry đã từng rất nghiêm túc mà suy xét qua, và cũng nhận định luôn Neville không nằm trong phạm vi các học sinh khác), không có trở ngại nào trong môn học này, mà môn độc dược còn là một môn học không tệ chút nào.

Bây giờ, nhìn những thứ tâm huyết của người đàn ông đó bị quậy thành nồi cháo heo tan tành như thế này, Harry quả thật cảm thấy vô cùng xin lỗi và tội lỗi. Đặc biệt là đối với những chất vấn của Alex, anh có cái cảm giác như được trở về thời học sinh, đứng trước mặt Snape tiếp nhận những câu hỏi.

"Trở về đi, tiếp theo là tự học, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu. Còn có, nhóc có thể phớt lờ giáo sư Bligh, đừng để bản thân mình bực bội vì một tên ngốc." Harry cười một cái, thuận tay vỗ vỗ vai Alex. "Ta cũng phải về đây, lớp học của Ravenclaw vẫn còn đang đợi ta đó."

"Được rồi, chỉ cần cái tên ngu ngốc đó không đến khiêu chiến với tôi, tôi vẫn có thể nhịn được."Alex vẫy vẫy tay, xoay người quay về lớp học.

Anh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng y, lấy ra đũa phép chặn lại chất lỏng trên mặt đất, sau đó gọi gia tinh đến giải quyết (Anh phát hiện khi đám gia tinh nhìn thấy đống chất nhầy đó trên mặt vô cùng đau khổ), bản thân thì đứng ở cửa phòng học phóng ra mấy câu thần chú, đảm bảo trước khi mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, sẽ không có ai đi qua lớp học này, lúc này anh mới yên tâm quay về lớp của mình.

Đi trên hành lang, Harry nỗi lòng nặng nề, hy vọng trong thời gian Bligh còn dạy học, Alex có thể nhịn một chút. Nhưng có lẽ anh nên đi tìm hiểu xem những trường hợp trước đó, nếu như có thể giúp nhóc ấy miễn học môn này thì tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net