Chương 14: Giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tin đồn trong tháng chín dường như vừa mới qua, lớp độc dược vẫn là một trong những khu vực hạn chế trong trường, Trong vô thức, mùa Giáng sinh cũng lẳng lặng đến thăm. Vòng hoa nguyệt quế được treo trên mỗi cánh cửa, những cây thông cao lớn đứng kiêu hãnh trong rừng cấm, những bông tuyết đã được phù phép qua rơi trên ngọn cây, không khí lễ hội ngày càng sôi động.

"Nhóc không muốn ở lại trường hả?" Harry đang cẩn thận trang trí một cây thông noel, một chuỗi bóng đèn ngũ sắc bay ra từ cây đũa phép của anh, theo động tác của anh tự treo lên thân cây.

"Anh cảm thấy tôi muốn ở lại sao?" Alex ngồi trên chiếc ghế bên cạnh lật sách, nhưng tâm tư lại không hề đặt trên đó, "Làm ơn đi Harry, những thứ treo trên đó đã đủ nặng rồi, thay một cái khác đi."

"Ohm... Nhóc nói đúng, có lẽ treo quá nhiều bóng đèn lên trên đó không phải một ý hay, chúng nó đúng là rất nặng, và tùy thời cũng có thể phát nổ." Nhìn sang đối phương chống cằm suy nghĩ, nhưng cuối cùng Harry vẫn quyết định không thu hồi cái núi bóng đèn đó, "Những thứ này để Hagrid nghĩ đi, nói gì đi nữa, thì đây là cây thông của chú ấy." Harry nhẹ vẫy đũa phép, cây thông cao lớn lập tức biến mất. "Đối với vấn đề có ở lại trường hay không, được rồi, mấy năm trước chúng ta đều qua lễ ở nhà, ta còn nghĩ nhóc muốn cảm nhận một chút không khí ở trường chứ."

"Không cần, tôi kiên quyết trốn khỏi tất cả các khả năng có thể đụng mặt Bligh, tên đó quả thật là một tên điên đúng nghĩa." Y phiền lòng buông xuống cây bút lông ngỗng , thuận tiện đem cuốn sách <<Giải mộng>> thật dày nhét vào trong cặp.

"Là Bligh giáo sư, Alex." Lần thứ N phải chỉnh lại xưng hô cho y Harry trợn trắng mắt, "Nhóc phỉa biết ta rất ghét chính mình trông giống Hermione, cho nên xin nhóc đó, đừng có lại gọi như vậy nữa được không?"

"Kệ đi, cho dù có gọi như thế nào đi nữa, thì anh ta đều là một tên điên." Alex nhún nhún vai, chơi cái vòng nguyệt quế trên tay.

"Cố gắng tìm lỗi sai trong tất cả các bài độc dược của nhóc không thể chứng minh anh ta là một tên điên, chỉ có thể chứng minh anh ta có chút ngu xuẩn, không chịu chấp nhận cái sự thật nhóc giỏi hơn anh ta. Người ta tốt xấu gì cũng là một giáo sư, giữ chút mặt mũi cho anh ta được không? Gần đây anh ta nhìn thấy ta thì quay lưng chạy, còn nhanh hơn thỏ, đều là do bị nhóc làm cho sợ đó."

"Cũng không phải tôi khiên khích anh ta, rõ ràng là tri thức không bằng ai lại không chịu thừa nhận, đáng đời." Y bĩu môi, "Khó khăn lắm mới đến kỳ nghỉ có thể không nói đến những chuyện không vui này hay không?"

"Được rồi, giáng sinh có muốn ra ngoài chơi không? Năm nay tuyết rơi cũng không tệ lắm, chúng ta có thể đi Thụy Sĩ trượt tuyết. Ta mới hỏi Teddy, nó cũng đồng ý thông qua cái kế hoạch này."

"Tam giác vàng của anh năm nay không tập hợp sao?"

"Bé Rose mới ba tuổi, nhóc cảm thấy Ron và Hermione có thể để bé ở nhà mà đi chơi sao?" Harry nhìn Alex lắc lắc đầu sau lại nhún nhún vai, "Neville phải về nhà qua giáng sinh với bà, còn phải tới bệnh viện Thánh Mungo để thăm cha mẹ, Luna... cô ấy có kế hoạch của mình, ví dụ như cố gắng bắt một con quái thú căn bản không hề tồn tại đại loại vậy. Cho nên tổng kết lại, chỉ có ta, nhóc, Teddy và Andromeda."

"Nghe có vẻ không tệ lắm, nhưng trước tiên là anh phải chắc chắn rằng mình có thể rút ra được thời gian rảnh."

"Có ý gì?"

"Lễ giáng sinh, một kỳ nghỉ lãng mạn như vậy chẳng lẽ anh không có một kế hoạch cá nhân nào sao? Ví dụ như hẹn hò gì đó?" Ý thức được ngữ khí của mình có chút không đúng, Alex nhanh chóng cuối thấp đầu xuống, giả vờ như rất có hững thú với rễ cây rậm rạp của cây thông.

"... Ta vẫn luôn một mình không đi hẹn hò, tại sao năm nay lại đột nhiên nói đến cái này vậy?" Harry bị y làm cho đến mơ hồ luôn rồi, cây đũa phép vẫn còn đang phun ra những ngôi sao năm cánh màu vàng bỗng run một cái, giống như đánh một cái nấc sau đó liền phun ra một ngôi sao màu đỏ thật to.

"Ôi, trời ơi,... chết tiệt." Nhanh chóng vẫy vẫy đũa phép, cái ngôi sao màu đỏ chói lóa đó biến mất. "Alex, tại sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện hẹn hò? Harry cười một cái, "Chẳng lẽ nhóc muốn tìm một người mẹ sao?"

"Trước khi nói ra câu đó nên nhìn lại mình một chút, chỗ nào giống một người cha chân chính cơ chứ?" Y đối với việc tự cho là đúng của Harry vô cùng bất lực, "Nói chung, giáo sư Dracour gần đây không phải luôn theo đuổi anh sao? Người vừa đẹp lại thông minh, mà cả hai mỗi ngày đều gặp mặt nhau, tôi không nghĩ được lý do anh từ chối. Đặc biệt là trong thời gian giáng sinh, cô ấy sẽ kéo anh đi bằng mọi giá."

"Nghe có vẻ nhóc đang ghen đấy, Gabrielle muốn hẹn ta đó là chuyện của cô ấy, nhưng có đồng ý hay không đó là chuyện của ta." Harry lúc này đã bắt đầu trang trí cho cây thông thứ hai, mặc dù Alex không nhìn thấy ămtj của anh, nhưng có thể nghe ra được sự vui vẻ trong cái ngữ khí đó.

"Anh nói cái cây thông hồi nãy là cây thông của Hagrid, là ý gì? Chẳng lẽ mỗi người đều có một cây cho mình?" Nhìn cái cây thông trang trí bằng cỏ mèo ngộ nghĩnh và những chiếc chuông màu hồng nhạt, chẳng lẽ đây là cho giáo sư McGonagall?

"Đúng vậy, không biết là ai đề nghị, ngoại trừ những cây thông trang trí trong trường, trong đại sảnh, còn phải trang trí cây thông độc quyền cho mỗi giáo sư, mà đặc biệt là khi nhìn vào là biết cái cây đó là của ai. Minerva đang bận rộn với cuộc họp hồi đồng hàng năm, cho nên nhờ ta giúp, con Hagrid... ta tin nếu như để chú ấy tự mình làm, vậy thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm." Harry đứng dậy vô cùng vừa ý nhìn cái cây trước ămtj mình, sau đó múa may đũa phép khiến cái cây biến mất. "Được rồi, tiếp theo là cái cây cho ta, nhưng nói thật, ta cũng không biết trang trí cái gì lên nữa."

"Mô hình tầm thủ? Chổi tia chớp? Sư tử? hoặc là treo một đống tia sét lên? Tất cả đều đại diện cho anh." Alex chậm rãi chạm vào chiếc cành cuối cùng của cái cây.

"Vậy nhóc đến làm đi, cho ta một cái kinh hỉ."

"Hả?"

"Đúng nha, dù gì thi cử gì cũng kết thúc rồi, nhóc có vẻ vô cùng rảnh rỗi. Để tránh cuộc quyết đấu lần thứ bốn mươi bảy giữa nhóc và Bligh, ta cảm thấy ta có nghĩa vụ khiến nhóc trở nên bận rộn một chút. Còn có, cái này xem như là quà giáng sinh tặng ta đi." Trơ mắt nhìn đối phương chính trực bước ra cửa, còn dặn dò bức họa trông coi cửa hầm không được cho y ra khỏi cửa, Alex đứng ngốc nữa ngày mới phản ứng lại.

"Đáng chết..." Y nhìn cái cây cao to gần chạm tới trần nhà, bất lực ngồi bệch xuống đất vò đầu bức tai. Trang trí cái gì mới có giá trị đại biểu cho anh ấy đây? Mặc dù vừa rồi thuận miệng nói ra rất nhiều, nhưng nghĩ kỹ lại thì không có cái nào thích hợp hết. Tầm thủ và chổi tia chớp thì chỉ có thể đại diện cho cầu thủ, sư tử, chỉ cần là Gryffindor đều có thể đại diện, nhưng tia chớp điện... thôi đi, Alex rất rõ Harry chán ghét vết sẹo đó bao nhiêu, đó không phải ký ức vui vẻ gì.

"Đáng chết, sao anh lại không có một chút đặc điểm nào hết vậy? Mình không thể đem mấy con động vật hắc ám treo lên trên đó, khiến người khác nhìn vô thì biết cái cây này là của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám được? Hoặc là... dù gì cũng cho mình trang trí, vậy nên trang trí theo bộ dáng Harry Potter mà mình nhận thức?" Y nằm dài lên tấm thảm, tiếng tí tách vang lên từ lò sưởi là âm thanh duy nhất trong phòng, y chìm vào suy nghĩ của mình, trong đầu lướt qua vô số hình ảnh.

Trong lần đầu tiên gặp mặt sự phòng bị của mình thậm chí còn đánh lên người của anh cũng không khiến Harry giận, sau đó còn được anh dẫn đi dạo một vòng ở thế giới phép thuật.

Sau này bọn họ thành cha nuôi con nuôi, quảng trường Grimmauld đó không thích hợp để sống, nhưng Harry luôn có cách khiến cái ngôi nhà lạnh căm ấy trở nên ấm áp.

Harry có một thời gian bị trầm cảm, cho dù anh ta có đang cười vô cùng sáng lạng trước mặt, nhưng trong mắt anh ấy chỉ có tịnh mịch, dường như không có bất kỳ thứ gì có thể đánh động anh, bản thân cũng từng rất sợ hãi, khủng hoảng một ngày nào đó có khi nào Harry sẽ im lặng ngã xuống, sau đó sẽ không bao giờ đứng lên nữa.

Sau này mọi thứ trở nên tốt hơn, Harry dường như tìm được mục tiêu và tự tin trong cuộc sống, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả mình, cho dù là bởi vì không muốn tiếp tục sống một cuộc sống lầm đường lạc lối như vậy, hay chỉ đơn giản là không muốn anh ấy xảy ra chuyện, Alex cũng vô cùng cảm kích anh đã bước ra khỏi đó. Hermione đã từng có một lần vô cùng nghiêm túc mà cảm ơn mình, cô ấy nói nếu không có mình, Harry có lẽ cả đời này cũng không thể tỉnh táo trở lại.

Sau đó thì sao? Không biết từ lúc nào, y đã vô cùng tin tưởng anh, thậm chí mỗi lần mơ thấy ác mộng, cái đầu tiên nghĩ đến là đi đến bên người Harry.

Y phiền não xoa xoa mày, nhớ đến ác mộng, gần đây dường như ít gặp đi, nhưng cũng không phải là chuyện tốt gì, có lẽ những cơn ác mộng này cũng đang chờ đợi một thời cơ nào đó thích hợp rồi mới bùng nổ?

Harry đã vì mình mà làm ra độc dược vô mộng có nồng độ thấp, tỉ lệ một phần sáu, nhưng Alex vẫn là cố gắng không sử dụng nó. Độc dược vô mộng rất khó nghiện, nhưng một khi đã nghiện thì không bỏ được, rất sẽ dẫn đến việc lượng thuốc quá nhiều mà chết ngay trong mơ.

Không đúng không đúng, tập trung lại vấn đề chính, y bây giờ nên tập trung vào cây thông noel mới đúng. Alex ngẩng đầu lên nhìn rất lâu, cuối cùng cũng vẫy đũa phép.

Rất nhanh, trên cành cây tràn ngập những con rối dễ thương, có Hermione và Ron đang ôm lấy Rose bé bỏng, có Neville đang chăm sóc cây cỏ trong vườn, có Teddy cưỡi cây chổi đồ chơi bay liên tục ba vòng, còn có James Potter và Lily Potter mặc lễ phục cưới – Đó đều là những gì mà y tạo ra dựa trên những tấm hình bảo bối của Harry, còn có rất nhiều con rối khác, đại đa số đều là những cảnh tượng xưa cũ, còn có những hình ảnh mới gần đây nữa.

Y ngập ngừng một chút, thêm vào mấy con rối có bộ dáng của mình nữa, có cái là dáng vẻ y cùng với Harry ăn kem ở Hẻm Xéo, có cái là hình ảnh cả hai ngủ chung với nhau vào buổi tối, có một cái gần nhất là, y đang nghiên cứu độc dược, còn Harry thì đang chấm bài bên cạnh.

Hình như những con rối của mình đều có liên quan đến Harry nhỉ? Alex sờ sờ cằm, định bỏ đi vài con, những con rối này nếu để những bạn học khác nhìn thấy, có khi nào trở thành trò cười không, y có khi nào trở thành một đứa nhỏ chuyên dính người?

Y suy nghĩ rất nhanh, nhưng những con rối đó còn nhanh hơn, khi y định giơ tay lên vẫy đũa phép, con rối của mình (tất cả đều chau mày lại) kéo lấy Harry trốn sau những cành cây.

"Hey! Nghe lời một chút!" Alex thanh âm phiền não của Alex mới phát ra, thì cánh cửa văn phòng đã bị mở ra.

"Một tiếng rồi đó, Alex, ta tới để kiểm tra thành quả làm việc của nhóc đây... Hể?" Thanh âm của Harry từ từ nhỏ dần, Alex chỉ cảm thấy thật mất mặt mà.

"Anh tự mình chỉnh chỉnh lại nha, tôi đi trước." Nói xong thì tông cửa mà chạy. Cố gắng thuyết phục mình không cần nghĩ đến việc khi Harry nhìn thấy những "đồ chơi trẻ con" đó thì sẽ cười ngặt nghẽo đến mức nào.

Đêm giáng sinh đã gần đến, có những học sinh đã về nhà từ sớm, bàn ăn của Slytherin để trống rất nhiều chỗ, trong lễ đường đã để bốn mươi tám cây thông xung quanh – có màu sắc của cả bốn học viện. màu đỏ của Gryffindor, màu xanh ngọc của Slytherin, màu xanh của Ravenclaw, Hufflepuff màu vàng. Nhưng rõ ràng, phần lớn học trò chú ý đến những cây thông được đặt trước bàn ăn giáo viên.

"Mình đoán đây là của giáo sư dạy bói toán! Cậu nhìn xem trên cây treo những quả cầu pha lê kìa, giống như những quả cầu thủy tinh vậy? còn có là trà và bài tarot."

"Sao lại nói như vậy... Mình đoán đó là của hiệu trưởng đó! Hình thái hóa thú của cô ấy là mèo, anh của mình nói khi cô ấy còn là giáo sư môn biến hình, có khi sẽ thi triển cho học sinh xem nữa đó."

Ah... kỹ xảo của Harry bị nhìn ra rồi, Alex đang vô cùng nhàn nhã ăn bữa ăn giáng sinh của mình, đến khi nghe được bọn họ thảo luận... Merlin ơi, bọn họ nói cái gì vậy?

"...Giáo sư Potter! Đây là cây thông của thầy sao? Con nhìn thấy giáo sư Longbottom, còn có ngài Ron Weasley."

"Cậu xem nè, Teddy cũng có trên đó, hình như đều là bạn của thầy phải không ạ?"

"Bọn họ đều là người thân của ta, cảm ơn, không nghĩ đến các trò hiểu ta quá cơ đấy." Harry cười cười trả lời một câu, sau đó còn có ý thăm dò qua bên phía Alex, lúc đó y đã buông dao nĩa xuống, chuẩn bị tùy thời chạy đi.

Bữa cơm vừa mới kết thúc, Harry chặn lại Alex người đang định chạy về hầm. "Gấp gáp vậy? Ta còn chưa cảm ơn nhóc về cái cây thông noel đặc biệt này nữa đó." Anh lấy ra hai con rối từ trong túi áo, Alex nhìn một cái, rõ ràng là những con mà mình đã thêm vào.

"...Được rồi, biết tôi làm vậy là rất ngốc, nhưng tại sao anh lại phải đem nó trưng ra chứ?" trong lòng cảm thấy vô cùng phiền não, chẳng lẽ Harry tới là để cười nhạo mình hay sao?

Có lẽ gương mặt của y đã biểu hiện hết ra những gì mà y nghĩ, Harry khom lưng, "Ta đến không phải để chê cười nhóc, mà là đến để cảm ơn, ta rất thích trang trí của nhóc. Còn cái này... được rồi, ta nhận thấy nhóc có khả năng sẽ không muốn những bạn học khác nhìn thấy nó."

"Anh nghĩ như vậy thật sao?" Alex còn nghĩ sẽ nhận được những lời nhận xét trẻ con gì gì đó.

"Thật đó, ta cảm nhận được những người xung quanh ta đều rất yêu thương ta. Đây là món quà giáng sinh tuyệt nhất mà ta nhận được." Harry đặt tay lên cổ y, cuối đầu xuống hôn một cái lên mặt y.

"Rất vui khi có nhóc bên cạnh, Alex."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net