Chương 15: Ngày kỷ niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống cứ thế mà trôi qua từ ngày, mùa đông cũng rất nhanh mà qua đi, tuyết bắt đầu tan, học sinh cũng đã quay về trường. Teddy ngồi trên tàu háo hứng thảo luận cùng đám bạn thảo luận về phong cảnh ở Thụy Sĩ, Harry và Alex đã chụp rất nhiều tấm hình. Hai tuần du lịch gần đây khiến bọn họ triệt để thư giãn.

Cuộc sống dần trở lại quỹ đạo của nó, học tập, luận văn, thi cử, bất giác mùa xuân đã đến, vào đầu tháng năm, cả thế giới phù thủy lại chào mừng một kỷ niệm mới.

"Em biết đó, bọn họ gọi đó là ngày anh hùng Harry Potter, quả thật là quá ngu xuẩn. Đó bất quá chỉ là nhày mà Tom Riddle chết đi mà thôi, tại sao mọi người không trực tiếp gọi là ngày kỷ niệm Voldemort chết đi? Hoặc gọi là ngày kỷ niệm chiến tranh? Ít nhất như vậy sẽ không đem một số người kéo vào trong đó." Ron người vừa mới kết thúc một trận đấu sau khi quay lại Hogwarts giờ đang ngồi trên sofa trong phòng làm việc của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, trong tay cầm một ly rượu, miệng thì lầm bầm đầy oán khí.

"Anh không thích nó là bởi vì mỗi năm đều phải bỏ thời gian đến đây để diễn thuyết thôi đúng không." Hermione vừa mới dỗ Rose ngủ xong , bất mãn trừng mắt nhìn chồng mình.

"Cố lên Ron, mình ủng hộ cậu." Cũng lười nhác như Ron ngồi cạnh chiếc lò sưởi Harry nâng ly.

"Im miệng, đều bởi vì cậu không bao giờ chịu tham gia nghi thức lễ kỷ niệm, nên mới khiến mình phải chịu tội dùm cậu, mỗi năm phải có một bài diễn văn, mình dễ dàng lắm hả? Còn mỗi năm mỗi khác nữa chứ." Ron nốc một hơi hết sạch ly rượu, ỉu xìu nằm dài trên ghế.

"Sau lưng Hermione là Bộ Pháp Thuật, mình không tin là bọn họ không thể làm ra một bài diễn văn, còn cậu chỉ cần đọc thuộc nó sau đó phát biểu là được." Harry chậm chạp nhìn cái đồng hồ trên tường, cây kim có tên Alexander vừa mới từ "Học tập" nhảy qua "Nghỉ ngơi".

"Alex dạo gần đây như thế nào?" Hermione nhìn theo hướng của Harry, thuận miệng hỏi.

"Không tệ, ngoại trừ thỉnh thoảng nằm thấy ác mộng." Harry có chút phiền lòng đem ly rượu buông xuống.

"Vẫn không chịu nói với cậu giấc mơ đó là gì sao?"

"Đúng vậy, nhóc luôn nói chả có chuyện gì lớn hết, nhưng nhiều năm như vậy vẫn luôn nằm mơ thấy ác mộng... Mình vẫn có chút lo lắng."

"Có lẽ chỉ là những ký ức không vui khi còn ở cô nhi viện để lại, nếu không cậu sử dụng Triết Tâm Trí Thuật xem xem?" Ron nảy ra một chủ ý tồi tệ, lập tức nhận lại ánh mắt giận dữ của hai người bên cạnh. "Hey, mình chỉ nói thôi mà. Năm đó lão dơi già không phải cũng làm vậy với cậu sao?"

"Hừ nhưng cậu cũng phải nhớ, lúc đó mình đang theo học Bế Quan Bí Thuật với thầy ấy, điều này giống nhau sao? Tùy ý sử dụng Triết Tâm Tri Thuật là xâm phạm đời tư đó." Harry trợn trắng mắt, và anh có chút xem thường cái não đang hoạt động trong đầu bạn mình.

"Nói đến giáo sư Snape, các cậu có cảm thấy Alexbây giờ vẫn trông rất giống thầy ấy không?" Hermione đột nhiên hỏi.

"Có sao?" Harry sững người ra một lúc, "Mình không biết, có lẽ bởi vì ngyà nào cũng gặp mặt, mình không có cảm giác quá giống. Lại nói trong phần ký ức mà Snape cho mình không có hình ảnh lúc thầy ấy mười hai tuổi, mình không có biện pháp để so sánh."

"Bọn họ quả thật rất giống nhau, cho dù là bề ngoài hay tính cánh, thậm chí cách nói chuyện. Chỉ có điều khác biệt là Alex không có xanh xao như thầy ấy, đầu tóc cũng không có nhớp nháp, Snape... thầy ấy giống hệt một con ma cà rồng." Ron cũng buông ly rượu xuống, "Mình nói nè, có khi nào cậu nổi da gà khi nhìn thấy y không? Lão dơi già đi rồi sau đó một con dơi con lại đến..."

"Ronald!" Harry lần này quả thật nóng lên rồi đó, "Nói chuyện chú ý một chút, cậu không thể nói giáo sư Snape như vậy, cũng không được nói Alex như vậy."

"Được rồi được rồi, cậu bây giờ trông hệt như một con gà mái bảo vệ trứng của mình." Ron giơ hai tay lên thể hiện anh đầu hàng rồi.

Khi ba người quậy nháo ở trong phòng, cửa đột nhiên mở ra, Alex vẫn như thường ngày bước vào.

"Harry, Hermione, Ron?" Y nhướng mày hỏi khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong không khí. "Lại uống hết bao nhiêu rồi?"

"Hết nửa bình rồi, giống như năm ngoái." Hermione kéo Alex ngồi xuống, "Đừng quan tâm bọn họ, mỗi năm lại đây đều như vậy."

"Ngày mai Ron không phải còn có buổi diễn thuyết sao?" Alex như cười mà không cười nhìn Ron đang nằm trên sofa, "Cô chắc chắn là ngày mai chú ấy dậy nỗi?"

"Dù gì cũng chỉ là công việc bình thường, lúc trước đã từng làm, đi cho có mặt thôi." Hermione hắc xì một cái. "Con thì sao? Ngày mai được nghỉ cả ngày, ngoại trừ nghe những bài diễn văn vô vị như này con còn muốn làm gì không?"

"Harry nói sẽ dẫn con đi đến một nơi." Alex nhún nhún vai, "Có vẻ rất thần bí."

Hermione có chút suy tư gật gật đầu, "Dì đại khái đã đoán ra là nơi nào." Nói xong cô cười cười, vỗ vỗ tay Alex, "Ngày mai khi đi, nhớ đem theo một chút hoa Lily."

Lúc này, hai người đàn ông ngồi bên lò sưởi đã bắt đầu uống đợt thứ hai.

"Ngày mai... cậu vẫn muốn đi tới đó?" Ron nhìn dug dịch màu vàng trong ly phát ngốc.

"Đúng vậy." Harry có vẻ như không muốn nói sâu hơn.

"Năm nào cũng vậy?"

"Năm nào cũng vậy."

"Cũng là lúc cậu nên đi ra rồi."

"...Mình biết." Harry ngẩng đầu nốc hết ly rượu, "Chỉ là mình không muốn."

Ngày thứ hai, sân Quidditch đã được trang trí thành một quảng trường, một lượt một lượt những nhân viên Bộ Pháp Thuật những anh hùng trong thời chiến tiến lên diễn thuyết. Ron vẫn còn mang theo dáng vẻ say rượu ngày hôm qua, mặt mày trắng bệch còn có quầng mắt thâm đen, bị Hermione đẩy lên đài diễn thuyết.

"Alex, chúng ta đi thôi." Harry lặng lẽ đi đến bên dãy bàn Slytherin bên này, đem Alex dẫn đi.

Rừng cấm vào tháng năm, mọi thứ như đang sinh sôi, màu xanh tươi mát của cỏ cây, thân cây cao lớn, thỉnh thoảng còn có vài con động vật chạy ngày qua. Ánh nắng mặt trời xuyên qua từng từng lá cây chiếu lên mặt đất.

"Chúng ta phải đi đâu?" Bọn họ đi càng ngày càng sâu vào trong rừng cấm, những tán cây rậm rạp bắt đầu chắn lại ánh mặt trời, mọi thứu xung quanh bắt đầu tối dần, vốn còn có thể thỉnh thoảng nghe được bài diễn thuyết văng vẳng đâu đây mà giờ xa đến nỗi không thể nghe được nữa.

"Đi thăm một người." Harry quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Alex đang cầm một bó hoa Lily trong tay. "Nhóc làm sao biết được vậy?"

"Hermione nói." Alex có chút ngượng ngùng đưa hoa cho anh.

Harry nhẹ cười một cái, cái bệnh lo chuyện bao đồng của cô ấy vẫn không thay đổi nhỉ.

"Rất thích hợp, cảm ơn." Hoa Lily trắng tinh còn đọng lại sương sớm, giấy gói màu xanh đen bao lại xung quanh, còn có một cái nơ con bướm màu bạc dán trên đó. "Thầy ấy chắc chắn sẽ rất thích."

"Ai?" Alex hỏi rất nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ có được đáp án, cuối cùng khi đi đến nơi sâu nhất trong rừng cấm, Harry mới dừng chân lại, nhìn tấm bia màu đen trước mặt.

Severus Snape 1960.1.9 – 1997.5.2

Không có bất kỳ văn tế nào, cho dù chỉ một câu ngắn ngủi.

"Thầy ấy không thích người khác bình luận cuộc sống của mình, cho nên ta để trống không viết gì hết, mọi thứ để những người đó muốn gì thì nói đi." Harry đơn giản nói một câu, sau đó cuối người đặt đóa hoa trước mộ.

"Giáo sư, lâu rồi không gặp, năm nay tốt không thầy?" Harry động thủ dọn dẹp bụi bặm và cây cỏ xung quanh mộ. (Alex phát hiện anh không hề dùng pháp thuật.)

"Con xin lỗi, con biết thầy không thích người khác tới quấy rầy, đặc biệt là con, thế những đã qua một năm rồi, con làm sao cũng phải đến đây nhìn một cái. Con nhờ Firenze mỗi tháng đến đây nhìn một chút thầy sẽ không thấy phiền chứ? Cái tên ngu ngốc Bligh mấy tháng trước vừa mới đem lớp độc dược của thầy nổ cho banh chành, nếu là thầy thầy khẳng định sẽ mắng chết anh ta đúng không? Hầm giống như nhà thứ hai của thầy vậy, cho dù bị hủy đi cho dù chỉ một chút cũng sẽ bị thầy cấm vận, con vẫn còn nhớ năm đó Neville sợ chết luôn." Harry nhẹ nhàng cười một cái, dường như nhớ lại cuộc sống ngày xưa của mình. "Thật ra con rất nhớ thầy, mặc dù con biết thầy nếu như có thể nghe được, khẳng định sẽ cười nhạo con, hoặc là mỉa mai con? Có lẽ sẽ nói, 'Potter, ta còn không biết trò cũng có những tình cảm thương xuân bi thu như vậy, ngay lập tức biến mất khỏi trước mắt ta nếu không Gryffindor sẽ bị trừ năm mươi điểm?' Thế nhưng quả thật con là như vậy đó." Lúc này Harry đã đem mộ phần dọn dẹp sạch sẽ, anh nhìn tấm bia lớn, bất lực cười. "Giáo sư, tại sao thầy chưa từng xuất hiện trong tranh vậy? Những hiệu trưởng tiền nhiệm đều có mặt, thầy Dumbledore còn cả ngày cười meo meo hỏi người khác có muốn uống trà ăn kẹo không, nhưng thầy chưa từng xuất hiện qua, Minerva cũng không biết nguyên nhân, là bởi vì thầy không muốn nhìn thấy bất kỳ ai sao?"

"Harry..." Alex đứng đằng sau, có chút lo lắng nhìn Harry. Cảm giác bi thương này qua rõ ràng, khiến y cũng khó chịu theo, thậm chí thở không nổi.

Harry không có quay lại, chỉ lặng lẽ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cái bia. Alex lặng lẽ thở dài một hơi, đi lên phía trước nắm lấy tay anh. "Harry, anh vẫn ổn chứ?"

"Ta không sao." Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng Alex nhìn ra anh căn bản không như vậy, đã nhiều năm rồi, đã rất nhiều năm y không còn nhìn thấy Harry lộ ra biểu tình như vậy nữa, dùng ánh mắt như vậy nhìn bất kỳ ai khác. "Alex, nhóc biết thầy ấy là ai không?"

"Severus Snape, tôi có nghe qua."

"Ân, thầy ấy là một tên khốn, vất bỏ tất cả mọi người cứ thế mà chết đi, thầy ấy cuối cùng cũng giải thoát rồi, nhưng những người ở lại vẫn..." Harry lộ ra một nụ cười khổ. "Đều là do ta quá vô dụng, nếu là Hermione, cô ấy nhất định sẽ nghĩ ra câu thần chú trị liệu hiệu quả nhất."

"Đây không phải là lỗi của anh." Alex có chút gấp gáp, trạng thái của Harry giống hệt như mấy năm trước, tuyệt đối là chán ghét bản thân mình, giống như Hermione đã từng nói qua. "Thật đó, tin tôi, không thể trách anh được, lúc đó anh mới mười bảy tuổi, căn bản là không nên gánh quá nhiều trách nhiệm như vậy."

Harry từ từ quay đầu qua Alex, "Không phải lỗi của ta?"

"Đúng, không phải lỗi của anh."

Harry vươn tay ôm lấy gương mặt của Alex, hết tóc mình ra khỏi trán, lộ ra một nụ cười nhẹ thật nhẹ, Alex căng thẳng nhìn anh, cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập thật mạnh.

"Ta hy vọng biết bao, thầy ấy là người nói ra những lời này..."

Nói xong Harru buông tay xuống, xoay người rời khỏi, trên đường đi khỏi rừng cấm, đột nhiên đôi diện đang đi đến một người không ngờ đến.

"Draco." Qua nhiều năm hòa thuận, Harry và Draco đã cơ bản bình tĩnh mà ở chung với nhau. "Ngươi cũng đến để nhìn thầy ấy sao?"

"Đúng." Draco có chút thâm ý nhìn Alex, sau đó xoay sang Harry. "Tại sao lại không đi nói chuyện với những người ngưỡng mộ ngươi? Ta nghĩ bọn họ càng thích Cứu Thế Chủ diễn thuyết, chứ không phải những lời sáo rỗng của đám người trong Bộ Pháp Thuật."

"Đó là cách Bộ Pháp Thuật thu mua nhân tâm, không liên quan với ta. Mà chiến tranh đã kết thúc rất lâu rồi, cái danh Cứu Thế Chủ đã sớm nên gỡ xuống." Harry bình tĩnh nói, không chút nào để ý đến ngữ khí mỉa mai trong lời nói của Draco.

"Ngươi quả thật cũng không ngốc." Draco bước lên trước vỗ vỗ vai của Harry, "Lau mặt đi, ta nghĩ đám học sinh sẽ không muốn nhìn thấy Cứu Thế Chủ đôi mắt ửng đỏ như vậy đâu."

"... Cảm ơn."

Nhìn bóng lưng của Draco từ từ biến mất trong rừng cấm, Alex quay đầu nhìn Harry. "Chẳng lẽ hai người không phải chưa nói được hai câu đã bắt đầu mỉa mai nhau sao."

"Hôm nay sẽ không như vậy." Harry cười cười.

"Ở đây, hôm nay yên bình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net