Chương 16: Thời kỳ thanh xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng xanh... hắc ám... những tiếng tê tê kinh hoàng... hôn góc áo choàng... vô số mặt nạ... tháp chiêm tinh và những vì sao... không gian tối tăm trong căn lều thét...

...Bóng dáng một con nai màu bạc chạy qua... Một cái hộp sọ phun ra một con rắn... cây kiếm có đính viên hồng ngọc ở chuôi... một con rán sọc trắng bò về phía y...

...càng ngày càng nhiều máu... một giọng nói âm lãnh đọc ra một câu tahàn chú "Avada Kedavera"

"KHÔNG!!!" Alex thét lên giật mình tỉnh dậy từ ác mộng, mồ hôi chảy từ thái dương xuống rơi trên ga trải giường, y run rẩy che mặt, không muốn nhớ về giấc mơ vừa rồi chút nào.

Đây đã là năm thứ ba mà y học tại Hogwarts, độc dược vô mộng cũng đã uống ba năm, những cơn ác mộng không hề tốt hơn, ngược lại diễn biến càng ngày càng kịch liệt hơn, có lúc khi giật mình tỉnh giật từ những cơn ác mộng, y thậm chí còn thất thần một thời gian rất dài, không biết là cảnh trong mơ là mọt cuộc sống khác của y không nữa. Hoặc là một bộ phận mà y bị thiếu khuyết?

Y đã từng vô số lầnmuốn nói cho người khác biết, đặc biệt là Harry, Nhưng những cảnh trong mơ lại trở nên mờ ảo và xa vời như đang đùa với y vậy, sau khi tỉnh mộng, cho dù có kinh động nhân tâm hoặc chân thận đến mức nào đi chăng nữa, đều sẽ biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại sợ hãi tột độ và bi thương dài đăng đẵng.

Quả thật là như đang đùa y vậy, cho dù Harry có đưa chậu tưởng ký cho y đi chăng nữa, những dòng ký ức màu trắng bạc chỉ là một đám mơ h, cái gì cũng nhìn không thấy.

Alex đứng lên đi vào phòng tắm, nhìn gương mặt của chính mình trong gương, bất lực hạ khóe miệng xuống.

Cho dù những cơn ác mộng này đại diện cho cái gì đi chăng nữa, là nỗi sợ vô thức hay những trải nghiệm của kiếp trước, đều chỉ có thể nói rõ một điều – tất cả đều không phải ký ức đẹp đẽ gì.

Bầu trời dần sáng, đã vô cùng tỉnh táo Alex từ bỏ suy nghĩ quay về giường ngủ thêm một chút, xoay người cầm lấy cặp sách đi ra phòng sinh hoạt chung của Slytherin. Lúc này vẫn còn sớm, y có chút hốt hoảng nhìn phòng sinh hoạt chung không một bóng người, thế là quyết định đi tìm Harry.

"Khẩu lệnh...Ah, là nhóc sao?" Bức tranh đang ngủ mơ màng cảm thấy hình như có người đứng trước cửa, vô thức mở miệng hỏi, xoa xoa mắt mới tỉnh dậy.

"Là tôi, Harry tỉnh dậy chưa?"

"Dậy rồi, nhóc có thể vào ngya bây giờ." Bức tranh nháy nháy mắt với y, cánh cửa gỗ yên lặng hé ra.

Y đi vào phòng làm việc yên tĩnh, phớt lờ móng vuốt của Grindillo trong bể nước, mở cảnh cửa sau giá sách, là phòng ngủ của Harry. Chiếc mền màu xanh đậm bị vò lộn xộn trên giường, rèm cửa sổ bên cạnh còn chưa mở ra, chỉ có một số tia nắng mỏng manh nho nhỏ xuyên qua lọt vào trong phòng.

"Harry?" Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Alex hoài nghi quay đầu nhìn phòng làm việc trống không.

"Alex?" Cánh cửa phòng tắm bên cạnh mở ra thật mạnh, trong miệng của Harry còn ngậm bàn chải, khăn lông còn quấn trên mái bóng ướt đẫm, và anh chỉ mặc một chiếc quần cộc nho nhỏ đưungs ở đó.

"Sao anh dậy muộn thế..." Bị tiếng mở cửa đột ngột hù cho một cái Alex vô thức xoay đầu, sau đó đóng băng ngay tại chỗ.

Kinh nghiệm chơi thể thao và thi đấu Quidditch nhiều năm khiến cho thân thể Harry trở nên thon thả và khỏe mạnh, cơ ngực cơ bụng ẩn hiện và bả vai dài rộng, trên cổ còn dính những lọn tóc đen ướt át, có một số giọt nước chảy từ hầu kết xuống cơ ngực, sau đó lại tiếp tục thuận theo những đường nét cơ thể của anh chảy xuống chui tọt vào trong chiếc quần đùi.

Fuck. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Alex sau khi đã hồi thần. Y cư nhiên lại nhìn chăm chăm vào Harry tận năm phút đồng hồ!

Mà lúc này Harry đã mặc xong quần áo. Có một số giọt nước vẫn không nghe lời chảy xuống từ hai bên tóc mai, làm cho chiếc áo sơ mi màu trắng của anh trở nên bán trong suốt...

Ngừng! Alex nhanh chóng xoay người, hít sâu mấy lần sau đó mới mở miệng, "Anh... sao lại..."

Chết tiệt! y thậm chí nói không ra một câu hoàn chỉnh? Alex không gnừng nói với mình phải thật bình tĩnh, nể mặt Merlin! Bất quá chỉ ở trần thôi mà, bọn họ tahạm chí đã từng ngủ chung một chiếc giường! Tại sao trước giờ chưa bao giờ cảm thấy anh ấy lại...

Cái gì cái gì đây? Xinh đẹp? Có mị lực? Gợi cảm?

Khi đầu Alex đang loạn cào cào nhanh biến thành một đống hồ, Harry đã lau khô tóc của mình và đang đi qua đó.

"Sao vây? Sắc mặt nhóc không tốt lắm." Y ép buộc mình dứt ra khỏi những suy nghĩ loạn thất bát tao đó, nhìn Harry đang lo lắng nhìn mình, một tay còn đặt lên trán của mình.

"Không, không có gì." Y cố gắng cuối đầu thật thấp lãng tránh ánh mắt của Harry, ánh mắt đột nhiên khóa chặt vào hai nút áo trên cùng vẫn chưa được Harry cài chắc chắn nên nó đã bung ra, lộ ra xương quai xanh hấp dẫn.

Khỏi cần sờ y cũng biết hai má mình bây giờ như bị lửa đốt, Alex lùi về một bước, quăng lại một câu "Tôi đi ăn sáng trước đây" sau đó chạy ra khỏi phòng làm việc. Cả đường đụng đổ tứ tung, khi gió lạnh buổi sớm thổi một chốc, mới khiến cho tâm mình của y bình tĩnh một chút.

Mình làm sao thế này? Sau khi cảm thấy nhịp tim đã trở về lại bình thường, y ngồi bên cạnh hồ, mơ màng mà nhìn chăm chăm vào mặt hồ.

Bắt đầu từ năm ngoái, Harry mua rất nhiều sách nói về thời kỳ thanh xuân của thanh thiếu niên cho y xem, cho nên y biết phản ứng của sáng nay là bình thường, bởi vì y đã tới cái tuổi đó rồi, đúng là nên có cái loại phản ứng đó.

Nhưng, tại sao lại là Harry cơ chứ? Chẳng lẽ hocmoon thời kỳ thanh xuân nghiêm trọng đến nỗi bây giờ y nhìn thấy ai thuận mắt một chút đều có cái "phản ứng" này sao? Nếu vậy thì cái thời kỳ thanh xuân này tuyệt đối, tuyệt đối là một thảm họa. Nếu không phải, chẳng lẽ tình cảm y đối với Harry....

Trong khi suy nghĩ vẫn còn loạn thất bát tao, y nhanh chóng bức mình ra khỏi nó. Làm sao có thể là Harry được? Bọn họ là cha nuôi con nuôi đó! Harry mà biết được, chắc sẽ giận dữ mà mắng y mất? Cư nhiên lại có loại suy nghĩ này...

Hay là nói y nên kết giao bạn gái rồi? Những nam sinh cùng tuổi trong Slytherin đại đa số đều có bạn gái rồi, có một số đã có từ khi còn là năm nhất, giống như y cô đơn không cảm thấy hững thú với chuyện đó cơ hồ là lạc loài. Sau khi vào năm ba, cái loại tình cảm lãng mạn này càng ngày càng rõ ràng, ngay cả Ravenclaw thích nghiên cứu sách cũng bắt đầu viết thư tình hẹn hò rồi. Mỗi tuần khi được dịp đi chơi làng Hogsmeade, một đôi một đôi tình nhân ngập cả phố phường, đều kéo kéo ôm ôm năm tay hôn môi, trò chuyện yêu đương ở trong góc của quán ba cây chổi hoặc ở trong tiệm công tước mật.

Alex đã từng rất xem thường những thứ này, trong mắt y hẹn hò nói chuyện yêu đương căn bản là chuyện lãng phí thời gian, cho dù có thâm mật tới như thế nào đi chăng nữa, đa số đều sẽ chia tay sau khi tốt nghiệp vào năm bảy, sau đó liền tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Như vậy thay vì tập trung quá nhiều năng lượng làm những việc căn bản là không có kết quả, vậy thì thà đi nghiên cứu độc dược của mình, ít nhất như vậy thì y cũng sẽ đạt được một điều gì đó.

Thế nhưng hiện giờ y có chút không dám chắc chắn như vậy nữa, nếu như kết giao một người bạn gái có thể khiến cho y chuyển hướng sự chú ý vậy thì...

Nhìn nhìn đồng hồ đã đến giờ ăn sáng rồi, y cầm lấy cặp sách chạy về hướng lâu đài,

Đại đa số học sinh đã ngồi vào bàn và đang ăn sáng, y như cũ ngồi vào vị trí của mình, cách xa mấy cô gái nhiều chuyện trong Slytherin, sau đó như một thói quen ngẩng đầu lên nhìn về phía bàn ăn giáo viên.

Sau đó y lập tức hối hận rồi, Harry dường như không cảm thấy chuyện buổi sáng có gì không đúng, anh đang hưởng thụ bữa ăn sáng của mình, nói nhỏ với vị giáo sư bên cạnh mình. Mà từ màu sắc của mái tóc đó có thể đoán ra, là giáo sư Gabrielle Dracour.

Có vẻ như Harry vừa nói chuyện gì đó rất buồn cười, giáo sư Dracour cười đến nhũn cả người, một cánh tay mềm mại đặt lên vai của người kế bên, mái tóc màu bạc kim chạm vào cổ của Harry, hai người có vẻ rất thân mật. Còn những giáo sư khác, đều rất vui mừng mà nhìn hai người bọn họ, như hiệu trưởng McGonagall và Hagrid, hai người bọn họ có vẻ vô cùng cao hứng.

Chẳng lẽ Harry vô pháp chống lại cuộc tấn công kịch liệt từ Dracour sao, anh ấy giơ tay đầu hàng rồi? Y nắm chặt cái nĩa, giận dữ mà nhìn chăm chăm Harry người vẫn không biết gì.

"... Ôi, cậu nhìn kìa, giáo sư Dracour và giáo sư Potter, hai người bọn họ có thật hay không là..." Trong Slytherin cũng không thiếu những người nhiều chuyện đâu, hai người nữ sinh năm nhất có vẻ rất hưng phấn mà thì thầm to nhỏ.

"Nhìn là biết rồi, giáo sư Potter là ông hoàng độc thân nóng bỏng đó, giáo sư Dracour lại đẹp như vậy, hai người vốn dĩ là một đôi trai tài gái sắc mà."

"Đúng vậy, nếu là giáo sư Dracour, vậy thì chúng ta chấp nhận thôi, người vừa đẹp lại thông minh, ai có thể thắng cô ấy chứ?"

Alex bất đắc dĩ hừ một tiếng, bỏ bữa sáng vẫn còn một nửa của mình, rời khỏi đại sảnh.

Xứng dôi vừa lứa hả? Cảnh tượng hai người ngòi chung với nhau, từ góc độ trực quan thì quả thật vô cùng tốt, điểm này Alex không thể không thừa nhận. Nhưng Harry chưa từng thừa nhận qua là thích cô ấy nha, cho dù giáo sư Dracour có thể hiện rõ ràng như thế nào đi chăng nữa, anh ấy chưa từng đồng ý...

Nhưng, anh ấy cũng chưa từng từ chối một cách rõ ràng ah, cũng chưa từng nói chán ghét cô ấy. Alex dừng chân một chút, nghĩ đến Harry đã từng chọc ghẹo y "Chẳng lẽ nhóc muốn có một người mẹ?"

Không, mình không muốn, cuộc sống bây giờ rất tốt, mình không muốn tự nhiên có thêm một người xuất hiện rồi đem Harry đi mất.

Thế nhưng, mày hiểu mà, Harry không thể bên cạnh mày cả đời như vậy, chưa nói tới việc anh ấy là ông hoàng độc thân nóng bỏng của cả thế giới phù thủy này nữa, có bao nhiêu phụ nữa đang nhìn chăm chăm vào anh? Nói không chừng ngày mai, ngày mốt, sẽ có tin tức rằng anh đang hẹn hò cùng với ai đó, thậm chí tin tức anh kết hôn nữa.

Nhưng anh đã không kết giao hẹn hò với ai trong bảy năm qua rồi.

Nên điều này cũng chứng mình được là anh ấy sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới nhanh thôi, mày không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi sao?

Có hai giọng nói không ngừng tranh luận trong đầu y, đến khi y tiến vào nhà ấm thứ ba của lớp thảo dược học, mùi ẩm trong không khí và mùi hăng kích thích mới khiến y hồi thần.

Toàn bộ bài học hôm nay là thay đất và trích nhựa ép ra từ thân cây, bởi vì không tập trung chú ý, y bị dây leo đánh cho năm sáu cái, trên mu bàn tay lập tức xuất hiện vết thương màu tím đỏ.

"Được rồi, bài học hôm nay đến đây kết thúc, về viết một bài luận một thước ba inch về lợi ích của nhựa cây trong độc dược, còn có làm sao để lấy nhựa cây mà không để bị thương." Neville vỗ vỗ tay, vẫy tay cho phep học sinh rời khỏi nhà ấm, trên đường về lâu đài, anh ta ngăn Alex lại.

"Alex, có ngại không khi ta trì hoãn thời gian của trò một chút? Ta chú ý thấy trò không tập trung trong thời gian học." Neville trước tiên ếm vài thần chú trị thương cho y.

"Con không sao, chỉ là hôm qua ngủ không được ngon lắm." Y không muốn bất kỳ ai phát hiện ra tâm tư của mình.

"Trò chắc chứ? Ta nhìn thấy sáng lức ăn sáng..."

"Con xác định con không sao." Alex không thể không tăng giọng lên, nhìn thẳng vào mắt của Neville, hy vọng như vậy có thể gia tăng thêm một chút sức thuyết phục.

Rất rõ ràng, điều này có tác dụng, Neville không hỏi nữa, chỉ đơn giản vỗ vỗ vai của y. "Không sao là đuwọc, Harry rất lo lắng cho trò."

"Ha, Lo lắng cho con?" Anh nhịn không được cười khẩy, sợ rằng bây giờ trong não anh chỉ đang nghĩ về nụ cười ngu ngốc của cô gái có huyết thống bán Veela và mái tóc óng ả bay bay trong gió thôi.

"Đúng vậy, từ lúc trò chạy ra khỏi đại sảnh đường là câu ấy không thể tập trung được nữa."

"Anh ấy không thể tập trung là do bên cạnh có một mái đầu sáng chói đang không ngừng phát sáng!" Nói ra xong y liền hối hận, cái ngữ khí này khi nghe vào ai cũng nhận ra có gì không đúng ngay.

"Ghen tị sao?" Neville cười cười lắc đầu, "Ta còn không biết trò dính Harry đến như vậy, nhưng Harry dù gì cũng không còn nhỏ nữa, cậu ấy cũng đến lúc nên tìm người chăm sóc mình rồi."

"Con có thể chăm sóc anh ấy." Câu nói này không đủ sức thuyết phục, hình như vẫn luôn là Harry chăm sóc y.

"Sau khi nhóc lớn lên nhóc sẽ rời khỏi cậu ấy thôi, đến lúc đó cậu ấy phải làm sao đây?" Neville sắc mặt nghiêm túc hẳn, dường như có chút suy tư nhìn Alex, "Trò đã thấy qua cái dáng vẻ suy sụp của harry lúc trước, khi cậu ấy sinh sống một mình thì tình hình đó càng thêm trầm trọng, cậu ấy cần người bên cạnh, không chỉ đơn giản là một thời gian, mà là cả đời."

Alex cố gắng mở miệng nói mình có thể bên cạnh Harry cả đời, nhưng thực tế đã đánh y một cái tát thật mạnh, y thậm chí còn không thể khẳng định tình cảm của mình, dựa vào cái gì mà có thể nói ra một lời hứa như vậy?

"Con hiểu rồi." Alex cuối cùng cũng mở miêng jnói, "Nhưng mà thầy có chắc là giáo sư Dracour là người có thể ở bên cạnh anh ấy sao?"

"Ta hy vọng là có thể." Neville nhìn về phía lâu đài. "Bọn họ không phải rất xứng đối sao?"

"Đúng vậy... rất xứng dôi." Alex hốt hoảng nhìn về phía trước, lẩm bẩm tự nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net