Chương 18: Bày tỏ tấm lòng
Kể từ lần nói chuyện với Neville, Alex cố gắng hết sức duy trì khoảng cách với Harry. Cho dù là trên lớp, thời gian nghỉ ngơi hay ăn cơm, đều cố gắng ra vẻ bản thân rất bận, không muốn nói chuyện với anh. Nhìn ánh mắt không hiểu của Harry, y cảm thấy cả người không thoải mái, đặc biệt là khi bên cạnh Harry có Gabrielle Dracour, cái cảm giác không thoải mái này được phóng đại tới cực hạn, khiến bản thân mình thậm chí không muốn cùng anh ở chung một nơi.
Ba ngày gần đây, gần như cả học viện Slytherin đều phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì y đã rất lâu rồi không làm bài tập ở phòng sinh hoạt chung nữa, từ năm hai, y vô cùng phiền chán đám con cháu quý tộc mỗi đêm điều diễn đi diễn lại cái loại khách khí và thăm dò giả tạo với nhau, cho nên phần lớn thời gian y đều ngốc trong phòng làm việc của Harry. Cho nên liên tục ba ngày xuất hiện ở phòng sinh hoạt chung làm luận văn, phớt lờ những lời thì thầm to nhỏ xung quanh, rõ ràng đã thu hút sự hcú ý của đám quý tộc đó.
Và một tuần sau đó, hiện tượng này đã lan sang những học viện khác, Teddy thậm chí còn ngăn lại y sau khi kết thúc lớp bùa chú vào buổi chiều thứ năm, nói bọn họ cần nói chuyện một chút.
"Cậu có biết gần đây cậu rất kỳ lạ không?" không một câu khách khí, trực tiếp vào vấn đề, điển hình là phong cách của Gryffindor. Alex có chút lơ đãng nghĩ.
"Không biết, tôi cảm thấy mình rất bình thường." Y cố gắng giữ thái độ thường ngày, nhưng rõ ràng Teddy không tin, xem ra Gryffindor cũng có một trực giác rất nhạy bén, hoặc nên gọi là sự nhạy bén của động vật?
"Xin cậu đó, mình không cần nhìn cũng cảm thấy được cậu gần đây có chút không thích hợp." Teddy bĩu môi, "Cái bộ dáng ỉu xìu này của cậu, tôi còn nghĩ là cậu thất tình rồi đó chứ."
Kỳ thực theo một góc độ nào đó mà nói, có lẽ đúng thực là đã thất tình, chỉ là y còn chưa bắt đầu "yêu" thì đã "thất tình" thôi. Y lại lần nữa cảm thán về sự nhạy bén của Gryffindor.
"Cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, ngày mai đi làng Hogsmeade dạo một vòng sao nào? Tạm thời quên đi những chuyện không vui đó đi, có lẽ sẽ có bất ngờ cho cậu đó." Teddy không ngần ngại gác tay lên vai y.
"Tại sao ngày mai sẽ có bất ngờ?" Lời vừa nói ra y liền nhìn thấy Teddy dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn y, "Sao vậy? Chẳng lẽ ngày mai là ngày gì đặc biệt hả?"
"Xin cậu đó, ngày 14 tháng 3 đó, đừng nói với mình cậu không biết ngyà Valentine trắng là gì nha." Teddy trợn trắng mắt, "Thôi được rồi, dù gì ngày mai nhớ tới đúng giờ, mình sẽ giới thiệu cho cậu mấy cô gái tốt, cậu biết đó, ngày Valentine có khi có vận khí tốt thì sao."
Được rồi. Ngày thứ hai khi y đi cùng Teddy và mấy người bạn ra khỏi trường đi dạo, y nghĩ một cách khinh bỉ. Mặc dù y không cần mấy "cô gái tốt", nhưng y tuyệt đối cần một chút vận khí tốt.
Nhưng cái gọi là vận khí tốt không chiếu cố y thì phải, khi cả đám quyết định tránh xa đám đông đến một quán bar nhỏ uống một chút bia bơ, thì y sâu sắc nhận ra một điều.
Trong cái quán bar lỗi thời, tối tăm này chỉ có mấy vị khách thôi, trong tiệm dường như dùng thần chú ánh sáng để tạo không khí, mặc dù bên ngoài ánh nắng rực rỡ, nhưng lại không chút ảnh hưởng đến ánh sáng mơ ảo trong tiệm, chỉ có ánh sáng màu vàng phát ra từ quầy bar mà thôi. Trong bầu không khí mơ hồ này, hai người ngồi gần cửa sổ trở nên vô cùng nổi bật.
Harry Potter và Gabrielle Dracour.
"Teddy, đó không phải giáo sư Harry sao?" Một học sinh Ravenclaw nhỏ giọng hỏi Teddy bên cạnh.
"Đúng, mình không biết thầy ấy sẽ đến đây."
"Hẹn hò?"
"...Có lẽ, hôm nay là Valentine trắng, ngoại trừ hẹn hò, còn có thể có lý do nào khác?"
Khi bọn họ đang nói chuyện, hai người đó cơ hồ bắt đầu tranh cãi gì đó, sau đó, từ góc độ Alex đứng hiện tại chỉ có thể nhì thấy mái tóc bạc dài của Gabrielle, và động tác cô nghiên người về phía trước...
Chết tiệt, cô ấy đã hôn Harry.
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu y trong lúc này, bởi vì đợi y hồi thần, y phát hiện trong quán bar đã biến thành một đống hỗn loạn. Rõ ràng mới có người làm ngã những chiếc thùng đựng rượu bên cnahj tường. Có lẽ là mình làm đỗ đó? Y cũng không nhớ nữa.
Sau đó suy nghĩ còn lại trong đầu là phải nhanh chóng rời khỏi đây, y thật tình không muốn nhìn thấy hai người trước mặt diễn một màn thân thiết quấn quýt lấy nhau. Cho nên y nhanh chóng rời khỏi cái nơi hỗn loạn đó, phớt lờ Teddy và những người khác đang không ngừng gọi y từ phía sau.
Y chạy một mạch đến trường mới dừng chân lại, y cảm thấy mình cần bình tĩnh lại, hình ảnh vừa rồi không ngừng quanh quẩn trong đầu y, xen lẫn với những lời Neville nói, "Bọn họ rất xứng đôi không phỉa sao?", "Cậu ấy cần một người bên cạnh, không chỉ là một thời gian, mà là một đời."
Mặc dù sớm đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng chính mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, vẫn khiến y vô cùng khó chịu. Cô ấy làm sao dám, làm sao dám hôn anh ấy cơ chứ?
Được rồi, bây giờ y cần bình tĩnh lại, bình tĩnh nòa, nhưng nể mặt Merlin có ai nói với y làm sao có thể bình tĩnh lại được không!
"Alex!"
Trước mắt cái y không muốn nhất đó là nói chuyện với bất kỳ ai. Vừa mới bình tĩnh được lại một chút Alex nhanh chóng chạy về phía hầm, cố gắng phớt lờ tiếng nói sau lưng mình.
"Alex!" khi y đi đến một góc cua, y cảm thấy mình bị kéo lại, ép y quay người lại.
"Harry..." Y có chút kinh ngạc, nhưng cơn giận lập tức dâng lên trong ngực. "Anh về làm gì?"câu tiếp theo là sao không tiếp tục hôn môi với cô bạn gái ngu xuẩn của anh đi, nhưng tất cả học sinh đang hóc chuyện, nên y đã nuốt trọng câu nói đó vào lòng. Câu nói đó quá sắc bén, mà cảnh tượng vừa mới xảy ra ở quán bar vẫn còn luẩn quẩn không ngừng trong đầu y, nhưng nếu mở miệng, trời biết nếu y lỡ miệng nói ra chuyện gì không nên nói hay không.
Harry có vẻ khác lúng túng, dường như không biết nên trả lời như thế nào, không khí lúng túng giữa hai người hình như chỉ kéo dài hai phút hoặc có lẽ dài vô cùng, đến khi Harry hắng giọng, quyết định nói gì đó.
"Uhm... ta không nghĩ tới nhóc sẽ đến chơi làng Hogsmeade." Có vẻ Harry dường như muốn bắt đầu bằng một chủ đề thoải mái một chút, nhưng điều đó chỉ khiến Alex càng thêm giận dữ. Đúng vậy, nếu tôi không đi thì anh có thể hôn môi cô bạn gái của anh lâu hơn rồi đúng không?
"Xin lỗi vì đã làm phiền hai người." Y cố gắng khắc chế sự phẫn nộ của mình, nghiến răng mà nói.
"Chúng tôi chỉ uống một ly, tôi cũng không nghĩ tới cô ấy lại đột nhiên đề nghị kết giao, càng không nghĩ tới cô ấy lại hôn ta..." Lời giải thích của Harry càng là đổ dầu vô lửa, đặc biệt là ngôn ngữ cơ thể quá đà, có vẻ rất ngốc nghếch, sự giận dữ của Alex gần như bị kích nổ.
"Không nghĩ tới?" Ha, không nhĩ tới, ba chữ này quá đơn giản rồi, không nghĩ tới hôm nay là Valentine trắng, không nghĩ tới đều là cái không khí lãng mạn ngu ngốc, không nghĩ tới Dracour sẽ gọi anh ra ngoài , không nghĩ tới chuyện phải tránh cái nụ hôn chết tiệt đó sao?!
Harry vẫn còn ngốc nghếch gật gật đầu trước mặt y, dường như có vẻ rất ủy khuất, răng còn cắn môi dưới, đôi mắt màu xanh lá nhìn thẳng vào mắt y.
"Vậy anh có nghĩ tới chuyện này không?" Alex hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt kích thích, hoàn toàn nghe theo tiềm thức mà hành động, y kéo lấy cổ áo của Harry, đem anh kéo tới trước mặt mình, dùng sức ôm lấy eo của anh, sau đó hôn lên môi anh.
Lúc này Alex vô cùng cảm ơn chiều cao của mình đã phát triển từ năm ngoái, y bây giờ chỉ lùn hơn Harry một chút thôi, cho nên không cần tốn quá nhiều sức khi hôn.
"Anh không nghĩ tới chuyện này đúng không?" Alex nói gay gắt, chiếc lưỡi của y ôn nhu quấn lấy môi của Harry.
Hary bởi vì quá kinh ngạc mà hơi hé miệng khiến mọi thứ trở nên càng dễ dàng, bản thân Alex không hề có kinh nghiệ, chỉ dựa theo bản năng và một số kiến thức đọc được trên sách báo, lưỡi của y thăm dò vào giữ hai môi của anh, lướt qua những chiếc răng trắng đều, sau đó chạm vào hàm dưới, vào chiếc lưỡi run rẩy. Điều này đã kích thích chiếc lưỡi đang vô thức đó, bởi vì nó đang vô thức đáp trả lại kẻ xâm nhập.
"Ưm..." Không biết từ lúc nào, Harry đã nhắm hờ mắt lại, hai bàn tay vô thức đặt lên vai của Alex, những ngón tay anh siết chặt lấy vai y.
Thời gian hai người hôn nhau dường như rất dài, Harry ngân một tiếng dài từ sâu trong cổ họng, sau đó dường như mới nhận thức được mình vừa mới làm gì, giây tiếp theo anh giật mạnh thoát ra từ vòng tay của Alex, thần sắc không yên nhìn y.
Alex vốn dĩ chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng một lần cũng có chút hoang mang đối với tình cảnh hiện tại, nhưng y không hối hận, cho dù lần hôn môi này có thể tạo ra một kết quả vô cùng nghiêm trọng.
"Harry..." Y căng thẳng nhìn Harry lùi về sau hai bước, trên môi còn dính một chút nước, hơi đỏ lên, dường như nhiệt độ vừa rồi vẫn còn lưu lại trên dó.
"...Tại sao?" Một câu nói thật bất lực, dường như sự tình vừa rồi quá kinh hãi, khiến anh không thể nói lớn tiếng được.
Còn Alex mới phát hiện bọn họ vẫn còn đang đứng ở nơi cách phòng sinh hoạt chung Slytherin không xa, măy mắn là lúc này không có học sinh nào đi ngang, nếu không chuyện với Dracour trong vòng mười phút nữa sẽ biến từ tin tức nóng hổi thành tin tức cũ.
"Anh nghĩ là vì lý do gì?" Alex cố gắng bình phục lại hơi thở của mình, khiến đầu óc đang hỗn loạn của mình hiểu được tình hình hiện tại. Tin tốt là lúc hôn nhau Harry không hề có biểu hiện chán ghét nào cả, nhưng tin tức xấu là, sau khi anh đã tỉnh táo thì cự tuyệt rất rõ ràng.
"Harry, tôi thích anh." Cuối cùng y quyết tâm không để Harry tiếp tục hiểu sai suy nghĩ của mình nữ, nếu anh nghĩ đây chỉ là do một lúc quá mức hưng phấn, thì mình chết chắc luôn.
Chỉ là một câu nói đơn giản dường như tốn của Harry rất nhiều thời gian để hiểu. "Thích?" Sau đó đôi mắt của anh kinh ngạc đến mức mở thật to. "Thích ta? Nhóc đang đùa cái gì vậy..."
"Tôi không có đùa!" Alex nắm chặt nấm đấm cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, "Tôi nghiêm túc đó, Harry, tôi biết tôi đang nói cái gì, và tôi không hề hối hận về chuyện vừa rồi."
Sau đó y xấn tới lại đặt thêm một nụ hôn lên môi của Harry, "Tôi nhìn thấy Dracour hôn anh ở trong quán bar, tôi đã rất ghen tị với cô ta."
"Chúng tôi không có..." Harry bất giác trả lời, sau đó mới kịp phản ứng lại, "Đợi một chút, đây không phỉa là trọng tâm, quan trọng là làm sao nhóc lại, lại thích ta? Alex chúng ta không có khả năng... Chêt tiệt chúng ta là cha con đó!" Câu cuối anh thậm chí còn hét lên nữa, sau đó căng thẳng nhìn xung quanh, dường như sợ rằng có người sẽ nghe được.
"Chúng ta không phải, chẳng lẽ anh không nhớ Ron và Hermione đã rất nhiều lần đã nói rằng chúng ta căn bản không hề giống..."
"không liên quan đến chuyện này! Cho dù không giống như thế nào, cho dù chúng ta đem đối phương xem như bạn bè những nó vẫn có khác nhau đấy, mối quan hệ giữa chúng ta vẫn là cha con, và vẫn luôn là." Y không nhìn rõ được ánh mắt của Harry bởi vì anh vẫn luôn tránh né, bản thân mình chỉ có thể nghe được giọng nói anh vẫn luôn run rẩy. "Cho nên cho dù nhóc có suy nghĩ gì đi chăng nữa, quên nó đi, quên hết nó đi, điều này không được phép xảy ra."
"Quên nó đi? Ha!" Alex cảm thấy mình đã giạn quá mức rồi, giận tới mức bật cười luôn rồi. Y bước lên trước mấy bước, ngón tay dừng sức nắm lấy cằm của người đối diện. "Quên đi cái gì? Quên đi chuyện vừa nãy anh cũng rất hưởng thụ sao? Quên đi chuyện anh vừa rồi không có đẩy tôi ra sao? Tại sao anh lại đẩy tôi ra?"
"Ta...." Harry cố gắng giãy khỏi tay của y, "Điều đó không quan trọng! Quan trọng là nhóc không thể! Chúng ta không thể!"
"Chúng ta có thể." Alex kiên quyết nói, "Harry, anh phải biết, tôi không chỉ đơn giản nói bằng miệng mà thôi."
Sau đó y buông lỏng tay ra, mặc Harry té trên mặt đất, "Đợi xem, tôi không ngại ánh mắt của những người khác, tôi chỉ quan tâm anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net