Chương 2: Hẻm Xéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry nhìn Alex thận trọng đi bộ trên phố Hẻm Xéo, hiếu kỳ mà nhìn xung quanh, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

Hèn gì Hermione lại kiên trì muốn chính anh đến đón đứa trẻ này, không có gì lạ khi cô ấy nói, anh nhất định sẽ thích đứa trẻ này.

Alexander Waston lớn lên quá giống người đàn ông đó.

Severus Snape, vị giáo sư độc dược của trường phép thuật Hogwarts, dành cả ngày tìm đủ mọi lý do để trừ điểm Gryffindor, bị các học trò gọi là "Lão dơi già bất công", trong thời gian chiến tranh ông ấy gần như bị tất cả mọi người nghi ngờ, chính tay giết chết cụ Dumbledore lại chính tay dâng chính mạng mình lên tế đàn, người đàn ông ở cuối đời vẫn cố gắng bảo vệ Harry. Cái người không bao giờ biểu lộ bất kỳ tâm tình nào, tình nguyện bị hiểu lầm, cũng không cần bất cứ ai thấu hiểu, chỉ vì mục tiêu của mình mà nổ lực, cho dù đánh mất tất cả cũng không làm người đàn ông này chùng bước. Người đàn ông có thể đem tất cả những gì mà mình có để chuộc tội với Lily, vì Lily nguyện ý dùng cả đời mình đi bảo hộ Harry, người lớn lên giống hệt với tình địch hồi thời niên thiếu của ông.

Harry còn nhớ, sau khi quyết chiến với Voldemort xong, chính mình bị đưa đến bệnh thánh Mungo, ba ngày sau mới được phép xuống giường. Đến khi anh hỏi về lieu hét và thi thể của Snape, mọi người đều hai mặt nhìn nhau không biết.

Lều hét bị thiêu rụi rồi, đó là việc làm điên rồ cuối cùng của một tên Tử Thần Thực Tử sau khi trận quyết chiến đó kết thúc, bọn hắn dùng lửa quỷ đốt gần nửa cái làng Hogsmeade, bao gồm cả lều thét, đừng nói là một khối thi thể, ngay cả kim loại cứng rắn còn không thể tồn tại sau đám cháy đó.

Cho nên trong mộ của Snape, chỉ đặt những bộ áo choàng mà ông ấy mặc thường ngày. Harry kiên trì muốn đem Snape chôn ở trong rừng cấm, anh cảm thấy nơi yên tĩnh này, mới có thể để con người đặt yêu cầu quá cao lên mình yên nghỉ.

Sau khi chiến tranh kết thúc, Harry đã vô cùng kiên định giúp Snape chứng minh sự vô tội của ông ở trên các phiên thẩm phán ở Bộ Pháp Thuật, chò dù anh cảm thấy người đàn ông đó không cần những thứ hư vinh này, đại khái có đặt một chiếc huân chương Merlin đệ nhất trước mặt ông ấy đi chăng nữa, thì cũng chỉ nhận được một cái khịt mũi mà thôi. Chỉ là anh cảm thấy đây là điều cuối cùng mà anh có thể làm vì Snape. Anh không muốn sau khi chết Snape còn phải đeo trên lưng tiếng ác cựu Tử Thần Thực Tử.

Còn tất cả những di vật, bao gồm những lọ độc dược và nguyên liệu độc dược mà ông ấy còn để lại ở Hogwarts, những quyển sách, và cả căn nhà ở đường Spinner's End, sau khi thông qua kiểm nghiệm huyết thống, chứng minh rằng Snape không hề có bất kỳ người thân nào, toàn bộ đều bị xung công quỹ, Bộ Pháp Thuật thiếu chút nữa dán lên cái tên "Di vật cảu anh hùng chiến tranh" mà đem chúng nó đi đấu giá. Harry dưới sự giúp sức của Hermione mới có thể ngăn chặn cái kế hoạch này. Còn ngôi nhà ở Spring End thì vẫn đuwọc xem nhủ một tài sản nhàn rỗi bình thường trong thế giới Muggle, nhưng căn phòng dưới hầm của Snape thì vẫn được bảo quản rất kỹ, một tấm giấy da cũng chưa từng bị chạm qua. Harry đem chậu tưởng ký lưu lại nơi đó, thỉnh thoảng quay lại xem xem. Mặc dù không dám thừa nhận, nhưng anh quả thật là có chút nhớ cái tên lão hỗn đản đó, nên cậu gửi gắm nổi nhớ đó vào một loại phương pháp vô cùng đặc thù để bảo quản di vật của người đó.

Khi lần đầu tiên Harry nhìn thấy Alexander Waston, anh còn nghĩ mình nhìn thấy cậu bé có gương mặt gầy gò nhợt nhạt vàng vọt trong chậu tưởng ký, mặc một bộ đồ không hợp với dáng người, nấp sau bóng cây lén nhìn cô bé Lily Evans đang chơi đùa.

Nếu không phải ma pháp kiểm tra huyết thống không thể nào xuất hiện sai xót, anh còn nghĩ rằng Snpae quả thật còn có một đứa con trai...

Khi tâm hồn anh còn đang lơ lửng đâu đó, thì Alex đã đem tất cả các cửa hàng ở Hẻm Xéo nhìn qua một lượt, bây giờ y đang đứng trước cửa hiệu sách Phú Quý và Cơ Hàn, khát vọng mà nhìn chăm chăm vào những cuốn sách bên trong.

Có thể y sẽ là một Ravenclaw? Từ điểm này có thể thấy y và Snape không hề giống nhau. Harry cười nhẹ, kéo Alex bước vào tiệm sách.

Chưa tới một tiếng sau, khi thấy Alex cầm một quyển sách trên tay không nỡ bỏ xuống, thì Harry biết mình đã sai rồi, bởi vì cuốn sách đó có tiêu đề là <<Những loại độc dược cơ bản>>.

"Thích cuốn sách này sao?" anh chỉ đơn giản cầm lấy quyển sách trên tay Alex bỏ nó lên quầy tính tiền, nghĩ nghĩ còn phải mua thêm <<Hogwarts, một lịch sử>> và những cuốn sách giới thiệu cơ bản khác.

"Tôi có tiền." khi Alex nhìn thấy Harry rút ví ra, thì nhanh chóng nói.

"Nhóc không có tiền phù thủy, muốn đổi tiền thì trước hết nhóc phải mở một tài khoản." Harry đếm đủ tiền, "Không sao, ngóc có thể từ từ trả lại ta sau."

Alex thận trọng ôm những cuốn sách đó vào trong lòng, nghiêm túc gật gật đầu, "Tôi sẽ trả tiền lại cho ông."

Buổi chiều, Harry dẫn Alex đến Bộ Pháp Thuật.

"Hey, cậu vẫn nhận định nhất định pahỉ là mình sao? Tại sao? Ý mình là, ở Thế Giới Phép Thuật có rất nhiều gia đình thích hợp hơn mình, ví dụ như cậu và Ron..."

"Chúng mình có nghĩ qua chuyện đó rồi, nhưng cậu phải biết, năm nay Ron mới thăng lên làm cầu thủ chính thức của đội, đội Quidditch của anh ấy hiện đang phải luyện tập ở Romania, trung bình một tháng chỉ được về nhà ba ngyà, mà mình thì quá bận." Hermione nói đến lúc sau thì biến thành giọng điệu cầu xin. "Hai năm nay việc nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi đã trở nên vô cùng phổ biến, những gia đình thích hợp thậm chí đã nhận nuôi một hoặc hai đứa, còn lại thì lại không thích hợp."

"Vậy sao cậu lại cho rằng mình là người thích hợp? mình chưa có kinh nghiệm và cả lý luận, thậm chí khi mình còn nhỏ còn chưa từng chơi cùng với những đứa con nít khác."

Cậu cơ hồ bị biểu tình của Hermione đánh bại rồi, Harry bây giờ chỉ vùng vẫy trong vô vọng mà thôi.

"Bởi vì mình biết cậu chắc chắn sẽ dối xử tốt với nhóc ấy, cho dù là bởi vì ngoại hình của cậu nhóc hay là những gì mà cậu nhóc đã trải qua." Hermine cười cười, biết là mình đã thành công rồi. "Harry, chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thấy, một đứa nhỏ giống hệt như giáo sư Snape, nếu nhưu có thể lớn lên trong một điều kiện tốt, sẽ trở thành một người tài giỏi như thế nào?"

"... Mình phục cậu rồi, Hermione, hèn gì cậu có thể đi trên con đường chính trị."

"Quá khen."

Buổi tối, Harry dẫn theo Alex đến quán Cái Vạc Lủng ăn tối, anh dang suy nghĩ nên để đứa nhỏ này nghỉ ngơi ở đâu.

"Alex, nhóc đã ở đâu khi chạy ra khỏi cô nhi viện?" Đây là điều mà anh vẫn luôn muốn hỏi, phải biết là một đứa nhỏ năm tuổi có thể tránh khỏi các viên cảnh sát tuần tra định kỳ là một điều vô cùng giỏi.

"Không có nơi nào cố định, tôi từng sống ở tàu điện ngầm, nhưng sau đó người tuần tra ở đó ngày một nhiều tôi chỉ có thể đi nơi khác, hè thì ở công viên, màu đông thì kiếm một nơi nào đó ấm một chút, ví dụ như cái công trường cũ mà bây giờ tôi đang ở."

"Được rồi, vậy chúng ta nhanh chóng giúp nhóc tìm một gia đình." Harry đưa tập tư liệu tất cả các thông tin cho Alex. "Trong đó là thông tin các gia đình thích hợp nhận nuôi nhóc, đương nhiên ta cũng nằm trong số đó, chỉ có ta là đơn thân, chưa có gia đình..." Anh lúng túng cười một cái, "Chủ yếu là xem sự lựa chọn của nhóc, thích gia đình nào thì nói với ta, ta sẽ giúp nhóc liên lạc."

Alex đơn giản lật hai trang, sau đó ngẩng đầu lên. "Rất nhiều gia đình đã có những đứa nhỏ khác cần chăm sóc đúng không?"

"Đúng vậy." nói đến chuyện này Harry có chút chột dạ. "Đại đa số những đứa nhỏ cô nhi đều được tìm về từ hai năm trước, cái cô nhi viện mà nhóc ở trước đây chúng ta lúc trước cũng có qua đó tìm, nhưng lúc đó nhóc đã chạy mất rồi. Ma pháp cũng cần phải tìm ra phương pháp mới có thể theo dõi được hành tung của nhóc, cho nên mới tốn nhiều thời gian như vậy."

Alex gật gật đầu, "Không sao, hai năm nay tôi sống cũng không tệ lắm, mặc dù mệt một chút, nhưng không có bị bỏ đói cũng không có bị ăn đòn, tốt hơn rất nhiều so với hồi còn ở cô nhi viện." y cuối đầu tiếp tục xem tư liệu, "Tiên sinh, tôi có thể chọn ngài không?"

"... Tại sao lại chọn ta?" Harry không cảm thấy sự thân thiện của mình mạnh đến như vậy.

"Bởi vì những gia đình khác đều đã có những đứa trẻ cần chăm sóc rồi, tôi vẫn không muốn bị kéo vào những cuộc tranh chấp." Alex cười cười, "Dù gì đợi đến lúc mười một tuổi tôi đã có thể đến trường rồi, nếu ngài cảm thấy tôi phiền, vậy thì tôi có thể trực tiếp nghỉ lễ tại trường học."

Harry khóc cười không xong, "Ta có thể nói nhóc rất phiền phức, chỉ là ta chỉ có một mình, có lẽ một số chỗ sẽ không chăm sóc nhóc được chu đáo. Nhưng mà bởi vì nhóc đã quyết định chọn ta, thì ngày mai chúng ta đi làm thủ tục vậy."

"Vậy bây giờ tôi nên gọi ngài bằng cái gì đây? Cũng không thể gọi tiên sinh mãi được?"

"Harry, gọi ta Harry là được, tuyệt đối đừng gọi Dad hay Father nhé, ta vẫn chưa có tâm lý chuẩn bị."

Harry nghiêm túc nhìn chăm chăm vào mắt của Alex, phảng phất như nhìn thấy, Snape lúc sắp mất, cũng chưa từng gọi cậu một tiếng Harry.

"... Harry." Alex bỏ dao nĩa của mình xuống. "Chúng ta về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net