Chương 20: Lễ tạ ơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là một dịp lễ tạ ơn bình thường, Hermione mới sáng sớm đã dậy đi mua quà cho dịp lễ, thăm cha mẹ mình, sau đó thấy Fleur cư nhiên đã giúp Molly chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho lễ tạ ơn, bởi vì ngày này là ngày cả gia đình sẽ tụ họp đầy đủ, và ở gia đình Weasley, mỗi năm đến ngyà lễ lộc là sẽ đồng nghĩa với việc sẽ có rất rất nhiều người.

"Được rồi, chúng ta có Bill, Fleur và ba đứa con của nó, đương nhiên là Teddy sẽ theo luôn dính theo Victoria rồi, điều này có nghĩa là Andormida cũng sẽ đến, có lẽ Fleur sẽ dẫn theo cả Gabrielle đến. Charlie sẽ trở lại vào trước buổi tối, Percy đã về tới rồi, vợ Percy vẫn còn trên đường tới đây, George vẫn còn đang bận rộn ở tiệm giỡn, vào dịp lễ tết mỗi năm đều là thời điểm đông khách nhất, Ron nói còn phải đi đón Rose, cho nên bọn họ sẽ trễ một chút mới đến được, Ginny và chồng nó lập tức sẽ đến... Harry và Alex đâu?" Molly đến đầu người, lo lắng phòng ăn không đủ chứa.

"Sáng sớm đã qua đây một lần, trong trường vẫn còn chút chuyện chưa giải quyết xong, bọn họ đảm bảo là trước khi buổi tối bắt đầu sẽ đến." Hermione tay chân lúng túng giúp nướng gà trong phòng bếp, nói thật là có chút mệt. Mặc dù có phép thuật giúp đỡ, nhưng làm bữa tối cho hai mươi người không phỉa là một chuyện dễ dàng gì.

"Trường học trường học, Harry đã đem trường xem như nhà mình luôn rồi, rõ ràng ngày mai là cuối tuần mà, Alex cũng không chịu khuyên nó?" Molly đối với hành vi làm việc điên cuồng như vậy có chút không vui.

"Đối với Alex mà nói ở đâu cũng không sao cả." Vốn cô còn muốn nói thêm một câu nữa, chỉ cần là ở cũng với Harry là được, nhưng cẩn thận nghĩ một chút tốt nhất vẫn là ngậm miệng lại, trước khi có bất kỳ chứng cứ nào không nên nói bậy bạ vẫn tốt hơn.

Molly hạ thấp giọng lẩm bẩm cái gì mà "Một đám bất cẩn", "Nam nhân", tùy ý vẫy đũa phép, làm cho trứng tự động khuấy lên, bột mì rải đều lên mặt mâm.

Khi màn đêm buông xuống, hai mươi người lần lượt cũng đến Hang Sóc một cách đầy đủ, Harry và Alex đến muộn nhất, mặc dù Harry vẫn giống như cũ, vừa vào cửa đã cho Molly một cái ôm, nhưng Hermione vẫn cảm thấy có gì đó không giống nữa, cô tốn cả một buổi tối, không tiếng động đánh giá hỗ động và cách nói chuyện giữa Harry và Alex, cuối cùng quyết định cần phải nói chuyện với Harry.

Sau buổi tối là thời gian hoạt động tự do, những đứa nhỏ nhỏ tuổi đã đi ngủ rồi; Ron và George đang đánh cờ tướng với nhau quyết liệt, bên cạnh là Percy và Charlie đang bu lại xem và cố gắng giúp đỡ, cuối cùng có thắng có thua; Fleur đang nói chuyện bằng tiếng Pháp với Gabrielle, tốc độ nói nhanh tới mức những người xung quanh xin cáo lui nhường lại một không gian trống cho bọn họ; Bill đang hào hứng kéo lấy Alex thảo luận về mấy vấn đề bùa chú; Arthur, Molly và Andormida ngồi trước lò sưởi uống một ly rượu mật ong, vẻ mặt của Molly đỏ hồng bà đang cười khach khách; Còn về Teddy và Victoria, sợ là sớm đã dắt tay nhau chạy ra vườn hẹn hò rồi.

Cô nghĩ một chút, lấy hai ly rượu đi về phía phòng khách, tìm thấy Harry người đang ngồi phát ngốc trên cầu thang.

"Hôm nay câu rất yên lặng, có chuyện gì sao?" Đơn giản ngồi cạnh Harry, cô đưa một ly rượu qua. "Cậu biết, cậu có thể tâm sự với mình mà."

"Rất khó mở miệng." Harry cười cười, nhận ly rượu sau đó uống một ngụm lớn, "Cậu nên cho mình một ly rượu mạnh một chút, mình cảm thấy mình đang rất cần nó."

"Không, cậu không cần, uống quá nhiều rượu không tốt cho sức khỏe của cậu," Hermione lắc lắc đầu, "Tâm sự của cậu có liên quan đến chuyện tình cảm của cậu không?" Mặc dù suy đoán này khiến cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng dường như không có lý do nào khác nữa.

"Mione cậu vẫn thông minh như vậy." Harry nhắm mắt lại, "Đừng nói với người khác được không?"

"Mình có thể không nói, nhưng cậu phải biết những người khác trước sau gì cũng phát hiện thôi, bọn họ không ngốc."

"Mình biết, mình chỉ cần thời gian." Harry có chút hoang mang nhìn đối phương. "Mình cần thời gian nghĩ một chút, bởi vì ngay cả mình cũng không biết bắt đầu từ khi nào nữa."

"Cậu kỳ thật cũng không cần biết bắt đầu từ khi nào." Hermione cười cười, bạn cô không cho dù ở thời điểm nào đi nữa, khi đối mặt với tình cảm đều ngốc nghếch như vậy, "Mình cũng không biết bắt đầu từ bao giờ mình thích Ron nữa."

"Mình không thích Alex!" Harry bị sặc rượu, mặt mày đỏ bừng và ho sù sụ một lúc lâu mới có thể dừng lại.

Hermione nhún nhún vai, "Mình không có nhắc đến tên của Alex, là cậu tự nói đó nha." Nhưng điều này đã chứng thực những gì cô đoán, mấy tháng nay, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy hoặc Alex, mối quan hệ của hai người đều khó xử, cũng cố gắng tránh tiếp xúc thân thể, nhưng do Hermione cẩn thận mới có thể nhìn ra được, đây không phải là phương thức ở chung giữa hai cha con hoặc bạn bè nên có, rõ ràng là một loại tình cảm gì đó kèm theo sự thân mật, riêng tư nhưng lại thấp thỏm rất kỳ lạ..

Nhìn Harry đầy mặt thất vọng, cô nhịn cười mà uống một ngụm rượu, "Cho nên cậu thích Alex, Alex cũng thích cậu, không có gì không tốt ah?"

"Cậu không cảm thấy điều này không bình thường sao? Hoặc là rất ghê tởm? Mình cư nhiên thích con nuôi của mình, càng không cần nói đến chuyện nhỏ hơn mình đến tận mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành nữa?" Harry cuối thấp đầu không dám nhìn cô, có vẻ những lời trong lòng này của anh đã nhịn trong rất lâu rồi, "Mình không biết là sẽ trở thành như vậy... mới bắt đầu nhóc ấy chỉ muốn có một cơ hội thôi, chúng mình hẹn một năm, vốn nghĩ chỉ cần đến lúc đó mình lại cự tuyệt lần nữa là được, nhưng mà từ từ dần dà mình cảm thấy mình không thể tiếp tục cự tuyệt nhóc ấy nữa. Nhóc ấy thậm chí không có làm điều gì khác với lúc trước, chỉ là mỗi ngày đều đến tìm mình, dùng rất nhiều lý do khác nhau để ở lại trong phòng làm việc của mình, thậm chí còn ngủ cùng nhau giống như hồi còn nhỏ, khi ở cùng nhau mình cảm thấy rất vui, khi tách ra mình cảm thấy rất khó chịu, thậm chí nhìn nhóc ấy thân cận với người khác cũng khiến mình giận dữ. Sau khi thời hạn một năm kết thúc mình thậm chí còn không có cách nào nói ra lời cự tuyệt, chỉ có thể suy nghĩ suy nghĩ thật kỹ lại lần nữa... Có lẽ mình căn bản đã thích nhóc ấy từ rất lâu rồi." Anh bất lực cười khổ, "Bây giờ câu nhất định cảm thấy mình rất vô dụng đúng không?"

"Tại sao? Mình cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì xấu." Lúc mới phát hiện mình quả thật cũng rất kinh ngạc, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì cảm thấy tốt hơn nhiều, mặc dù trong mắt người khác thì chuyện này có vẻ vô cùng nực cười, nhưng Hermione lại vô cùng thấu hiểu bạn của mình, cũng thấu hiểu cuộc sống sinh hoạt của cậu ấy và Alex, bọn họ vô cùng hợp đôi, cũng vô cùng dựa dẫm đối phương, hoặc nói rõ hơn việc họ ở bên nhau chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

"Xin câu đó, chuyện này sao không phải là chuyện xấu được chứ? Alex từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với người khác, mình thậm chí có thể nói là người duy nhất mà nhóc ấy tiếp xúc, chẳng lẽ cậu không cảm thấy được mình đang vu lợi cho bản thân mình hay sao? Giônga như một loại tâm lý biến thái vậy." Harry bực bội tránh đi cánh tay của cô đang đặt trên vai anh.

"Mình quen cậu hai mươi năm rồi, cậu là người như thế nào chẳng lẽ mình không biết sao? Vu lợi, Biến thái, những lời này nếu để Ron nghe được anh ấy chắc chắn sẽ cười chết, và trong lúc đó còn nói cậu điên rồi." Hermione vô cùng không vui trợn trắng mắt, "Ý của mình là, Alex vẫn luôn tự chủ và có đầu óc, và nhóc ấy bây giờ đã năm năm rồi, nhóc ấy biết mình đang làm gì, cũng hiểu rõ những gì mà nhóc ấy muốn. Vì nhóc ấy là người theo đuổi cậu trước, thì cũng có thể chứng minh được nhóc ấy thực lòng thích cậu. Cho nên hãy vứt những suy nghĩ kỳ lạ đó đi, lại nói cậu cũng thích nhóc ấy, cho nên cũng không cần phải do dự gì nữa."

"Harry ngẩng đầu lên nhìn cô, "Cậu nghĩ như vậy thật à?"

"Đúng vậy, khoảng cách tuổi tác là sự thật, nhưng mười bảy tuổi cũng không phải quá lớn, thế giới phù thủy có không ít tiền lệ, mình còn nghe nói chênh lệch lớn nhất đến bảy mươi tuổi nữa cơ, khaongr cách giữa các cậu vốn chỉ là con số cỏn con."

"Nhưng chúng mình dù gì cũng là cha con..." Harry ngập ngừng cắn môi.

"Quan hệ cha nuôi con nuôi, chú ý, các cậu không có chung huyết thống không phải cha con ruột thịt!" Hermione sắp khóc cười không xong rồi, "Nói trắng ra, mối quan hệ của các cậu bây giờ chỉ là dựa trên một tờ giấy mà thôi, hôm sau đi đổi cái khác là được rồi."

"Cậu có thật là không chút để ý." Harry quay mặt lại nghiêm túc nhìn cô, "Nhưng những người khác làm sao có thể không quan tâm được chứ? Thế giới phù thủy mặc dù không ngại yêu đồng giới, nhưng một số gia tộc thuần huyết vẫn bài trừ đó, mình không hy vọng lại ohải sống những ngày tháng bị người khác bình luận chỉ trỏ nữa, mình cũng không hy vọng Alex phải trải qua loại cuộc sống đó."

Cô thở dài một hơi thật sâu, "Harry, kỳ thật cậu không quan tâm đến những người xa lạ đó, cái cậu quan tâm, là những người thân thiết của cậu, như mình, Ron, còn có Arthur và Molly... cậu sợ bọn họ không có cách nào chấp nhận được chuyện này đúng không?"

Harry gật đầu nhè nhẹ, "Molly giống như mẹ của mình vậy, mình không bết nên mở miêng jnhư thế nào nữa."

"Nói đơn giản là cậu muốn come out nhưng lại không biết nên nói với ba mẹ và bạn bè như thế nào." Cô đơn giản cười phì một cái, "Tin mình đi, Arthur và Molly chỉ sẽ thay cậu vui mừng mà thôi, bọn jọ vẫn luôn hy vọng cậu có thể tìm được một người thích hợp." nói rồi cô còn giảo hoạt nháy nháy mắt, "Yên tâm đi, bọn họ sẽ không để ý nhiều như vậy đâu, nếu không cậu nghĩ đi tại sao Charlie lại đem theo "bạn" của anh ấy đến buổi tối hội họp này chứ?"

"Ý cậu là..." Harry kinh ngạc mở to mắt, "Mình còn nghĩ bọn họ chỉ là bạn bè bình thường thôi."

'Cho nên bọn mình luôn nói cậu chậm chạp là vậy." Hermione uống cạn ly rượu, "Còn những người còn lại trong bọn mình thì cậu yên tâm đi, mình có một người anh họ là GAY, và bọn mình đã ở chung với nhau rất tốt. Bên cạnh đó, cũng đã rất lâu rồi bọn mình không có thấy cậu khổ não vì tình cảm nữa, ngay cả khi cậu còn quen với Ginny cũng không có, cậu nhất định đã rất thích nhóc ấy, là bạn bè bọn mình chỉ sẽ chúc phúc cho cậu, yên tâm đi."

"Đúng vậy..." Harry cũng uống cạn ly rượu trong ta, "Cảm ơn vì đã dẫn đường cho mình, Hermione, cậu vẫn luôn tốt như vậy."

"Cảm ơn vì lời khen," Cô đứng dậy vỗ vỗ cái váy, "Đúng rồi, đêm nay quá nhiều người nên phải ngủ chung với nhau, câu và Alex ngủ ở phòng phía Đông nhé, một cái giường, và yên tĩnh, không dễ bị người khác quấy rầy." Cô để lại một nụ cười xấu xa, rồi chạy như bay ra phòng khác, bỏ lại những lời mắng mỏ phía sau lưng.

Mặc dù mở miệng đảm bảo rằng sẽ không có ai để ý đâu, nhưng Hermione nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên để Ron biết trước, là ba người trong tam giác vàng của Gryffindor, giữa bọn họ luôn có sự thấu hiểu ngầm rất đặc biệt, nếu cô nói chuyện với Harry mà quên mất Ron, cái tên thích làm lố lại náo loạn nữa đây.

Tối đó khi cả hai ngủ trên cái giường cũ của Ron, cô nhẹ nhàng đẩy đẩy người chồng nửa tỉnh nửa mê của mình, "Anh nên quan tâm một chút tình hình của Harry, cậu ấy hình như có người mình thích rồi." Lời nói không được nói quá rõ ràng, còn lại để hai người bọn họ tự nói chuyện với nhau đi.

"Thật không? Anh còn nghĩ cậu ấy không muốn yêu đương gì nữa, bởi vì chuyện của Gabrielle vào năm ngoái đã gây chấn động rồi, mà cậu ấy đến bây giờ cũng không có thái độ gì, khó mà nghĩ được cậu ấy không thích cô ấy." Ron đánh một cái ngáp, "Em cảm thấy cậy ấy thích ai?"

"Gabrielle quả thật là rất đẹp, nhưng cái tên ngốc không hiểu phong tình như Harry có thể thích cô ấy sao? Có lẽ Harry... Anh biết đó, quẹo qua một con đường khác rồi thì sao?" Cô dùng cách nói hơi ẩn dụ một chút.

"Ý em là..." Ron mở lớn đôi mắt của mình, "Giống Charlie vậy?"

"Đúng, đây rất có khả năng không phải sao?" Hermione nhìn phản ứng của Ron sau đó cời khổ, cô biết chồng của mình có chút bảo thủ, năm đó khi biết được chuyện của Charlie anh ấy cũng phải mất một thời gian mới có thể tiếp nhận.

"Nhưng Harry lúc trước vẫn luôn quen bạn gái mà, Cho, Ginny, Gabrielle... Được rồi, Gabrielle không tính, nhưng hai người lúc trước khẳng định là nữ, anh chưa từng nghe qua cậu ấy thích con trai nha." Ron có chút mơ hồ nghĩ, "Cậu ấy nói với em cậu ấy thích nam hơn à?"

Cũng không nói là thích con trai, nhưng là thích một người con trai nào đó. Cô lặng lẽ chỉnh lại câu nói đó trong lòng, "Không có nói rõ, chỉ là Harry những mối tình lúc trước của Harry không thuận lợi lắm, có lẽ bởi vì lúc ấy đi sai đường, bây giờ thay đổi lại thôi. Anh biết cậu ấy đối với vấn đề tình cảm vẫn luôn ngu ngốc cơ mà, có lẽ cậu ấy đến bây giờ mới phát hiện mình thích cái gì."

"Đúng là có khả năng như vậy... Có lẽ ngày mai anh nên tìm cậu ấy nói chuyện một chút." Ron thuận tay tắt đèn ngủ bên cạnh giường, "Không phải là anh quan tâm chuyện cậu ấy thích nam hay nữ, chỉ là cậu ấy đã không quen ai mười năm rồi, anh có chút lo lắng cậu ấy sẽ bị gạt. Đến bây giờ những người mê mẩn cái danh xưng Cứu Thế Chủ vẫn không ít đâu."

"Anh không để ý?" Đây quả thật có chút nằm ngoài khả năng dự đoán của cô, "Năm đó khi Charlie come out anh đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể thích ứng, sao lần này nhanh vậy?"

"Năm đó là do quá bất ngờ, bây giờ do đã đó kinh nghiệm một lần rồi, và người này là Harry, người bạn tốt nhất của anh." Ron cười cười, "Cuộc sống của cậu ấy đã có quá nhiều bẫy rập, cho nên anh không ngại cậu ấy thích nam hay nữ, chỉ cần cậu ấy vui vẻ là được."

Cậu ấy sẽ vui vẻ, trước khi chìm vào bóng tối, Hermione đã nghĩ như vậy. Mình chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt Harry lấp lánh ánh sáng như vậy, chưa một lần nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net