Chương 23: OWL (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày "Động viên" mỗi năm một lần, học sinh năm sáu sẽ chia sẻ kinh nghiệm thi OWLs cho các học sinh nhỏ hơn, còn năm bảy thi NEWTs, sẽ được giúp đỡ bởi các học sinh đã tốt nghiệp. Mặc dù chỉ có thời gian một ngày, nhưng đại đa số học sinh đều cảm thấy điều này đã giúp họ rất nhiều, đương nhiên, nếu có thể tiết lộ thêm một chút về đề thi thì càng tốt.

Teddy với tư cách là học sinh đạt thành tích cao nhất trong cuộc thi OWLs môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, vô cùng đắc ý khi được Harry gọi đi diễn giải trong mỗi lớp học, buổi sáng đã hoàn tất với nhóm học sinh năm năm của học viện Ravenclaw và Hufflepuff, bọn lửng con thì vô cùng khẩn trương, luôn tập trung vào trọng tâm và các chi tiết nhỏ trong sách giáo khoa, bọn ưng con thì hầu hết đã nuốt trọng hết nội dung của các cuốn sách, chỉ là bọn nhỏ luôn bỏ bê thực hành, nên không thể làm tới trình độ vừa học vừa thực hành. Vậy mà Harry lại chỉ ngồi khaonh tay run chân ngồi một bên xem phim, khiến Teddy mệt tới toàn thân bủn rủn.

"Lúc tụi con ở năm thứ năm thần kinh có tưng tửng như vậy không?" Trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, ăn cơm trưa đám gia tin chuẩn bị, cậu ngồm ngoàm hỏi [Editor: Từ chương này mình gọi Teddy là cậu nhé, dù gì người ta cũng lớp rồi, gọi nó không hay lắm, chỉ có Harry và đám trưởng bối mới có gọi như vậy thôi.]

"Có, ta nhớ năm ngoái trong Gryffindor ít nhất có năm người bị khủng hoảng trong kỳ thi, Poppy không thể không đem bọn họ cách ly để tránh trường hợp bọn họ gây thương tổn cho những người khác hay chính bản thân mình."

"Có sao? Hên là con còn chưa có trở nên hù người như vậy." Mặc dù khi nhớ lại, quả thật là trước kỳ thi đã có không ít người đã dọn vào bệnh thất ở mấy ngày, nhưng cậu vẫn kiên quyết phủ nhận là mình có bị bọn họ ảnh hưởng.

"Con không có? Là ai nửa đêm hai giờ rưỡi chạy đến phòng của ta, ôm chặt lấy cuốn sách biến hình còn nói cái gì mà bản thân mình chưa đủ giỏi?" Harry không chút che dấu cho cậu một cái trợn trắng mắt, vậy mà Teddy ngồi ở đối diện vẫn kiên quyết lờ nó đi.

"Buổi chiều còn có lớp của Gryffindor và Slytherin, Con còn phải nói thêm bốn tiếng nữa hả?" Chỉ cần nhĩ tới chuyện phải lên lớp của học viện Slytherin là cậu cảm thấy vô cùng buồn bực, cái đám rắn con này không ngồi ở dưới cười nhạo cậu đã là tốt lắm rồi.

"Thật tế là, lớp của hai học viện này được gộp lại, nên con chỉ cần nói ba tiếng là đủ rồi."

Sự thật là, điều này so với phân ra nói còn khổ hơn, các lớp gộp Gryffindor và Slytherin lại học với nhau thường có nghĩa là sẽ vô cùng hỗn loạn, gây gỗ, khiêu khích. "Con cảm thấy bụng con có chút không thoải mái, buổi chiều chắc phải vào bệnh thất nằm một chốc..."

"Nếu con không ngốc ở đây, nếu như thành tích thi OWLs năm nay không tốt, ta sẽ nói với Victoria rằng con đã giữ bí kíp cho riêng mình không chịu chia sẽ cho học sinh của những học viện khác, con cảm thấy nó sẽ nghĩ gì đây?" Harry nở một nụ cười vô hại, còn vô cùng trượng nghĩ mà vỗ vỗ lưng của cậu, "Đương nhiên, nếu con quả thật vô cùng vô cùng khó chịu, ta cũng không phải không thể thư thả."

"Không khó chịu không khó chịu, con rất vui vẻ khi được chia sẽ kinh nghiệm với mọi người." Đùa sao, để Vitoria biết chuyện này, cậu chắc phải viết ba mươi bản kiểm điểm mới đủ quá, mà những lời sến súa trong cuốn sách tình ái toàn thư hoàn toàn không có tác dụng. "Nhưng mà Harry, cha khi nào nghĩ ra được chiêu mới đối phó với con vậy?"

"Chỉ cần xài được, tại sao lại phải nghĩ cái mới?" Cậu nhìn cha đỡ đầu của mình nhún nhún vai, giả vờ một bộ dáng vô cùng nghiêm túc, "Nhưng đây không phải là một chiêu thức kiềm kẹp con, mà là một sự thật hiển nhiên thôi."

"Vậy cha có ngại khi chúng ta lại nói chuyện của Alex một lần nữa không?" Cậu vô cùng đắc ý khi nhìn thấy Harry đột nhiên cương cứng người, mặt mũi hồng thấu. "Sao vậy? Con cũng chỉ nói ra một sự thật hiển nhiên mà thôi."

"Các con nói chuyện qua rồi hả?" Harry có vẻ đánh giá thần sắc của cậu rất cẩn thận, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh lại, "Vậy ý kiến của con là?"

"Trước tiên, chúng con đúng thật là đã nói qua, khi mới nghe được con thiếu chúng nửa đem nóc nhà của phòng yêu cầu tạc cho bay bay mất – Được rồi nó không có nóc nhà, đây chỉ là một cách so sánh mà thôi, bình tĩnh nghe con nói hết nào." Cậu lại lấy thêm một ly nước bí ngô trên bàn, "Theo như những gì Alex nói con lúc đó liên tục tự mình lẩm bẩm hết hai mươi phút, nếu không phải chúng con cần một nơi có thể tránh khỏi tất cả mọi người mà nói chuyện, thì có lẽ cả cái trường này đều có thể nghe thấy tiếng của con. Mà con rất khẳng định là con đã dùng từ "Tên điên" và "không có khả năng"." Cậu vô cùng hưởng thụ vẻ mặt khẩn trương của Harry, hai người này dấu cậu lâu như vậy, đã đến lúc phải trả giá rồi.

"Cho nên... kết quả của cuộc nói chuyện giữa hai người như thế nào?" Nhìn dáng vẻ không muốn tiếp tục nói của Teddy, Harry không thể không mở miệng hối thúc. Gần đây cuộc thi OWLs sắp bắt đầu, những buổi học bù của học sinh năm năm càng ngày càng nhiều, Alex đã không đến phòng làm việc của anh gần một tháng rồi, cho nên anh không hề biết đến cuộc nói chuyện này.

"Được rồi, khi con cuối cùng cũng bình tĩnh xuống, có thể khống chế lại cảm xúc của mình, chúng con hai người mới chính thức nói chuyện đàng hoàng, cậu ấy nói với con chuyện tình cảm và sự tình giữa hai người – không phải rất chi tiết, dùng tên của Rita Skeeter mà thề con không muốn biết quá nhiều đâu! Chỉ cần nghĩ đến chuyện bạn của mình và cha đỡ đầu của mình... quấn lại với nhau quả thật không phải là một chuyện đáng để nghĩ nhiều." Cậu đánh cái rùng mình, đến bay giờ cậu vẫn không muốn nghĩ đến phương diện đó đâu. "Nhưng mặc dù như vậy, con cùng không thể không thừa nhận, cả hai vô cùng hợp nhau, cho dù là trên phương diện tính cách hay độ thành thục, thậm chí có thể nói là vô cùng hoàn mĩ. Chỉ cần cả hai đều không ngại vấn đề tuổi tác và quan hệ cha con, đương nhiên cũng chỉ có người ngoài mới nói bậy nói bạ thôi, người như con tuyệt đối không phản đối hai người quen nhau đâu. Mà cha đỡ đầu này, làm con đỡ đầu của cha, con thật lòng chúc mừng người cuối cùng cũng bước ra khỏi những ám ảnh mà bắt đầu chịu hẹn hò, mặc dù người được chọn khiến con kinh ngạc không ít, nhưng ít nhất bà có thể ngừng bỏ nhỏ bên tai con, bà thậm chí còn chuẩn bị đưa cho cha tập ảnh để cha chọn ra người thích hợp nữa kìa."

"... Phải chặn bà ấy lại, nhưng cũng đừng nói cho bà ấy biết ta và Alex đang quen nhau, người già cả không thể quá kích động." Harry ngượng ngùng cười, "Như vậy con hoàn toàn không ngại hả?"

"Cũng không thể nói là hoàn toàn, mấy ngày trước con còn đi tra những quy tắc của giáo sư Hogwarts, trong đó quả thật không có viết là cấm học sinh và giáo viên quen nhau, chỉ cần bọn họ... Umm... trước khi học sinh tốt nghiệp không thể phát triển đến bước cuối cùng." Nhìn ánh mắt mơ hồ của cha đỡ đầu mình, cậu không thể không nói huỵch tẹt ra, "Ý con là Sex, bước thứ ba, sự tiếp xúc thân thể, cha muốn gọi như thế nào cũng được." Teddy lại lần nữa cảm thán Harry Potter quả thật trong trắng như một bông sen không hề nhiễm chút bịu trần, chính mình còn biết toàn bộ những cảnh sắc đặc sắc trong đêm của toàn bộ cái trường này muốn có bao nhiêu sắc có bấy nhiêu sắc, cha đỡ đầu có thể có cái dáng vẻ ngây thơ vô tội như vậy thay vì nở một nụ cười xấu xa của một ông chú, thì tuyệt đối phải khen tặng Voldemort và đám Tử Thần Thực Tử của hắn ta, mỗi năm một lần công kích đã khiến cho cậu bé vàng choáng váng, làm gì có thời gian để quan tâm những thứ này trong trường. [Editor: Cho nên cậu quan tâm dùm đúng không, biết hết tất cả các CẢNH SẮC của cả trường luôn mà.]

"Ta biết chuyện này, Alex cũng đã kiểm tra qua rồi, cho nên chúng ta định hoãn lại, dù gì thời gian cậu ấy tốt nghiệp cũng chỉ có hai năm nữa thôi..."

"Ngừng ngừng ngừng, con nói rồi con không muốn nghe quá chi tiết!" Thiếu chút nữa là che lại tai mà chạy té khói ra khỏi phòng, Teddy cố gắng đem những hình ảnh không lành mạnh không ngừng dạo tới dạo lui trong óc quăng ra sau đầu, "xin cha đó Harry, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh chút được không? Ví dụ như lớp buổi chiều nên dạy cái gì? Hai học viện đó hợp lại chắc chắn sẽ khiến cái lớp học này đã khó càng thêm khó."

"Đương nhiên đương nhiên, ở chỗ ta có danh sách học sinh của hai học viện Gryffindor và Slytherin, những ai cần giúp đỡ đặc biệt sẽ phát ra ánh sáng màu xanh lá cây, lý do thì được viết rất rõ ràng bên cạnh rồi." Harry nhanh chóng lấy ra một tấm giấy da dài ba thớc anh từ đống giáo án.

"Hừm... Brown, Blurr, hai cô gái này cần luyện thêm về ảo giác, vì họ sợ những cơn ác mộng? Được rồi... Luccet, cậu ta cần luyện tập thêm về Grindillo, có chứng sợ nước? có lẽ sẽ khó khăn chút... Hey!" Cậu có chút kinh ngạc chỉ vào một cái tên, "Alex cũng cần trợ giúp đặc biệt sao? Luyện tập thêm về ông kẹ? Cha đang đùa hả? Con nghe nói thành tích cậu ta tốt lắm đó."

"Đúng là rất tốt, lý thuyết rất vững chắc, cái bài tập thưucj hành khác cũng không tệ, chỉ có duy nhất ông kẹ... Vô cùng đáng tiếc. Cậu ấy luôn tốn nhiều thời gian hơn những nh=gười khác, và lúc chạy ra thì mặt mũi trắng bệch." Harry có vẻ có chút lo lắng, anh nhìn cái tủ được đóng kín bên cạnh, Teddy biết trong đó có một con ông kẹ, cũng biết khi bản thân mình đứng trước nó, nó sẽ biến thành hình dáng Harry ngã trên mặt đất đang dần chết đi, hoàn toàn giống hệt với nỗi sợ của mình khi bốn tuổi – Harry sẽ bị giết chết trong một cuộc truy đuổi bọn Tử Thần Thực Tử còn sót lại, nếu như vậy, cha đỡ đầu của mình, người cha duy nhất cũng sẽ biến mất.

"Sao ha không trực tiếp nói chuyện với cậu ấy? khi nói chuyện chắc chắn sẽ có cách." Cậu còn nhớ vào năm ba khi mình lần đầu tiên học với ông kẹ, bản thân mình còn phải ăn hết hai thanh chocolate lớn mới có thể cảm thấy ấm áp trở lại, theo sau lưng Harry hai ngày liền, đến khi cha đỡ đầu nhà mình quắp cậu vào trong phòng làm việc, không ngừng bảo đảm với cậu sẽ không vì chuyện đó mà chết.

"Ta thử qua rồi, nhưng cậu ấy làm sao cũng không chịu mở miệng. Con biết đó bây giờ học sinh sẽ bước vào trong một tấm rèm tự mình đối mặt với ông kẹ, những học sinh khác và giáo sư đều không thể thấy được bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngoại trừ gặp phải trường hợp khẩn cấp mới được phép đi ào. Alex chưa từng cho ta xem, cũng không chịu nói, hco dù cậu ấy phải tốn thời gian dài hơn rất nhiều so với những học sinh khác, cũng vẫn kiên trì không chịu cho ta biết." Harry thở dài, "Ta vẫn luôn cảm thấy đây là chuyện riêng của mình cậu ấy, nếu cậu ấy muốn nói, tự bản thân cậu ta sẽ nói, nhưng bây giờ có vẻ không thể nữa rồi, có lẽ con có thể giúp ta hỏi thử xem sao? Cậu ấy không chịu nói với ta, không biết chừng lại chịu nói cho con biết."

"Thử cái xem sao, nhưng không chắc lắm." Teddy không có tự tin nói, cũng chỉ có Harry mới không rõ trình độ ỷ lại của Alex với anh mà thôi, nếu anh còn không thể chạm tới sự thật, hy vọng của bản thân càng thấp.

Trong lúc cả hai đang nói chuyện thì tiếng chuông vào lớp vang lên, học sinh của học viện Slytherin từng tốp từng tốp vào phòng, theo sau đó là bóng dáng của mấy đứa bên Gryffindor chạy thục mạng vào lớp, vừa nhìn là biết ở bên ngoài đã chơi tới điên mới chịu vào lớp. Teddy lẳng lặng lắc lắc đầu, thành tích OWLs có vẻ nguy hiểm.

Có vẻ cả đám đã nghe được tin tức từ phía Hufflepuff và Ravenclaw, tất cả các học sinh khi nhìn thấy Teddy đứng bên cạnh bảng đen cũng không kinh ngạc lắm, Alex thậm chí còn quăng qua hai cái máy bay giấy, tờ giấy cho mình trên đó còn viết hai chữ "GOOD LUCK", còn một tờ khác thì bay tới trước mặt Harry, còn chuyện đã viết những gì... Thôi, đây không phải là thứ mà mình nên thắc mắc.

Lúc này Harry đang vô cùng hưng phấn nghiên cứu vị trí ngồi của đám nhóc con, Gryffindor và Slytherin đã từng đã đối thủ của nhàu, vàng đỏ và xanh bạc vẫn luôn phân ra rõ ràng, mỗi bên chiếm lấy nửa giang sơn của mình. Nhưng từ mấy năm trước, mọi thứ đã tốt hơn, trong lớp học bắt đầu xuất hiện những cặp đôi hỗn hợp, mặc dù ở giữa bọn họ vẫn còn ranh giới, nhưng đãtốt hơn trước rất nhiều.

"Có chút giống với vòng tròn Thái cực của phương đồng không phải sao?" Harry có chút thích thú đứng bên cảnh bỏ nhỏ với Teddy, còn cậu thì cảm thấy mình khóc cười cũng không xong, tại sao thân là một giáo sư lại nhàn rỗi đến như vậy cơ chứ? Bản thân mình lúc đầu chấp nhận đến đứng lớp chắc chắn não bộ có vấn đề rồi, lúc đó chỉ nghĩ đến việc mình có thể trốn học cả một ngày, bây giờ xem ra mình đã bước lên thuyền giặc lúc nào không hay.

Giôgs như bây giờ vậy nề, đã nói gần hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, nền tảng lý thuyết đã nói gần hết, bây giờ chỉ cần bước qua phần thực hành, để đảm bảo là tất cả học sinh đều hiểu bài, mà còn phải giúp đỡ những trường hợp đặc thù, lại không được làm tổn thương đến lòng tự trọng của bọn họ. Trời biết bọn rắn con có bao nhiêu kiêu ngạo, bọn sư tử con có bao nhiêu cuồng vọng cơ chứ! Bảo vệ lòng tự trọng đáng thương của bọn họ là một công việc vô cùng tốn nơ ron thần kinh.

Mà điều đáng chết nhất là, làm một giáo viên chính thức vị Harry James Potter – Đúng vậy cậu gọi đầy đủ họ tên người nào đó luôn! Vô cùng thong dong mà dạo giữa cả hai học viện, nhìn thì có vẻ như đang hướng dẫn bọn nhỏ phất đũa phép, thực tế theo ánh mắt của một vận động viên thể thao như Teddy, thì cậu thấy rõ ràng là Harry phạm vi di chuyển của Harry căn bản là lấy Alex làm trung tâm, phạm vi di chuyển là bán kính một mét! Trong lúc đó còn thỉnh thoảng nhìn nhau ái muội cười khúc khích hoặc nhỏ giọng thì thầm mùa xuân gì đó với nhau.

OH MY GOD, chẳng lẽ nguyên nhân mà hai người đó nói sự thật cho mình biết là để có thể công khai diễn một vở kịch lãng mạn trước mặt mình sao? Teddy nhớ tới mình và Victoria cũng chưa từng thân mật như vậy nữa, khác học viện và khác nhau tới tận hai năm, khiến bọn họ không thể tìm được thời gian thích hợp để hẹn hò. Tại sao hai người này lại có thể mắt đưa mày lại ở trên lớp, mà còn là lớp chuẩn bị cho OWLs, lớp quan trọng, lớp bổ sung và củng cố kiến thức??

Đây quả thật là quá không công bằng rôi! Cậu giận dữ gần như muốn hét lên.

Khi cậu cuối cùng cũng nhìn không nổi nữa mà đi đến giữa đám học sinh chỉ dạy, Alex đột nhiên quay đầu qua, cho cậu một nụ cười khẩy nửa miệng, "Ghen tị hở?"

Mình cần được an ủi tâm lý... Teddy nghe được tiếng chuông cứu vớt kết thúc lớp học, liền lập tức gục đầu xuống nước mắt trào dâng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net