Chương 26: Snape (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kiềm chế cơn giận dữ cửa mình bước ra khỏi phòng sách, Harry trực tiếp nhốt mình trong phòng, nằm trên giường thất thần nhìn trần nhà, nhớ về những chuyện trước đây.

Nếu vào năm bảy, nếu có ai nói với anh rằng, có một ngày anh sẽ vì bảo vệ Severus Snape mà cãi nhau với người nhà và người yêu của mình cãi nhau, anh nhất định sẽ cho rằng đó là một trò đùa. Ai mà không biết Harry Potter và Severú Snape trong lần gặp mặt đầu tiên đã nhìn đối phương không thuận mắt? Ai mà không biết Snape là một lão hỗn đản đầy mỡ, và là lực lượng kiên cố trong đám Tử Thần Thực Tử đã giết chết Dumbledore? Anh làm sao mà đi bảo vệ một con người như vậy? Anh làm sao có thể kính trọng một người như vậy? Làm sao có thể... yêu một người như vậy?

Có lẽ hỏi hết những người bạn của anh, bọn họ chỉ sẽ cười khẩy mà thôi? Mọi người ai cũng không biết, ngoại trừ Hermione có chút ngờ ngợ ra, nhưng lại chưa từng hỏi anh một câu nào. Đây là điều khó nói nhất sâu trong tận đáy lòng của anh, chỉ có bản thân Harry mới biết, bản thân đối với Seveus Snape rốt cuộc là mang theo tình cảm gì.

Anh quả thật là đã từng yêu Snape, mặc dù rất nhiều năm trước kia. Lúc đó, khi anh giữ lấy đá phục sinh, đi vào trong rừng cấm, nhìn thấy linh hồn của ba mẹ, Sirius, Remus đang vây quanh mình, duonwgf như trong tận đáy lòng chỉ cảm nhận được sự vui vẻ khi thấy gia đình mình. Nhưng trước mắt vẫn luôn lóe qua một đôi mắt đen, đôi mắt đó đã từng phát ra ánh sáng đẹp nhất, sau đó một giây sau liền rơi vào trầm mặc, sau này ucngx không thể phản chiếu màu mắt của mình thêm lần nào nữa. Đi trong khu rừng im lặng, bên tai chỉ có thể nghe tiếng lá cây xào xạt và tiếng rống của thú dữ, anh đã từng chân chân thực thực cho rằng mình đã chết rồi, đó chính là vận mệnh của anh, giết chết Voldemort, hoặc là bị hắn ta giết chết, hoặc là cũng chết với Voldemort, tiêu diệt hồn khí cuối cùng trên đời này. Khi ánh sáng xanh của thần chú Avada Kadavra không ngừng tiếp cận mình, anh không hề nghĩ tới Ginny, Ron, Hermione, Neville, Fred, Hagrid hay bất kỳ một người bạn nào, trong đầu anh chỉ có một cnahr tượng, cố định trên người Snape một mình cô đơn nằm trong lều hét. Lúc đó một ý niệm cuối cùng của anh xuất hiện – Nếu anh đủ may mắn, hoặc có thể kéo theo cái tên quái vật mặt rắn đó chết cùng? Hoặc là anh chỉ có thể một mình cô đơn mà chết đi, thi thể bị Tử Thần Thực Tử hủy đi, cuối cùng cũng về với cát bụi? Nếu như vậy có lẽ điểm giống nhau giữa anh và Snape lại nhieuè hơn một phần rồi....

Cái chết chỉ bất quá là khởi đầu của một hành trình khác. Dumbledore không chỉ một lần nói với anh những lời này, khi tỉnh lại ở nhà ga ngã tư vua, anh còn nghĩ là một hành trình mới đã bắt đầu, giống như anh lần đầu tiên bước vào thế giới phép thuật vậy, bước vào bức tường phân chia ở sân ga chín ba phần tư, bước lên xe lửa, hướng về một thế giới xa lạ hoàn toàn mới. có lẽ ở nơi đó, anh có thể gặp lại cha mẹ và cha đỡ đầu, nhưng có một khát vọng cấp bách nhất không gnừng vang lên trong anh, đó là anh muốn gặp Snape, xin lỗi thầy ấy, bày tở lòng tôn kính. Snape vừa mới chết đi cách đây mấy tiếng, có lẽ thầy ấy vẫn chưa đi xa, có lẽ thầy ấy cũng ở trên chuyến tàu này, ngồi vào một trong những toa tàu đó, giống như nhiều năm về trước, chỉ là không có cô phù thủy tóc đỏ mắt xanh bên cạnh mà thôi?

Nhưng cuối cùng anh cũng trở về, khi ý thức trở về với cơ thể, anh cảm thấy má mình vừa vùi vào trong đống bùn ướt át, mùi cỏ thơm tràn vào mũi, đó là cảm giác được sống sót, nhưng không biết tại sao, Harry đột nhiên rất muốn khóc, khi Voldemort đứng ở nơi xa vẫn còn đang cười ha hả, anh chỉ muốn khóc thật lớn. Có lẽ bởi vì anh biết rõ, bản thân sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy Snape lần nữa, chính miệng nói với thầy ấy một lời cảm ơn. Anh chỉ có thể tiếp tục đứng lên, trước mặt công chúng, trong đại sảnh Hogwarts, giết chết Voldemort, giải cứu cả thế giới phù thủy, anh cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh mà mọi người giao cho mình. Nhưng những cuộc phản công tuyệt vọng của bọn Tử Thần Thực Tử, khiến anh không thể không bước vào chiến tranh lần nữa, liên tiếp ba năm tiếp theo, giống như một con robot bắt lại những tên Tử Thần Thực Tử chyạ trốn, đưa bọn chúng về Bộ Pháp Thuật tuyên án, nhốt vào Azkaban. Ba năm truy bắt khiến anh không còn thời gian để suy nghĩ, nhưng mỗi khi đêm đến khi anh bước vào giấc mơ của mình, anh vẫn sẽ nhớ đến con đường nào đó trong rừng cấm, anh lẳng lặng mà nghĩ về niềm vui mong chờ khi còn ở nhà ga ngã tư vua.

Anh đã từng yêu Severus, khi anh xem qua ký ức của thầy ấy, khi anh đi vào rừng cấm quyết đấu với Voldemort, anh đều yêu thầy. Mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng tình yêu quả thật đã từng tồn tại. Mặc dù ba năm truy bắt đã khiến cho tình yêu vừa mới nhú mầm đó từ từ héo mòn, nhưng Harry biết rất rõ, trong lòng mình, vẫn luôn giữ lại một nơi cho Severus, có lẽ không phải là một tình yêu đơn thuần, cũng không phải tình yêu khắc cốt ghi tâm gì, nhưng anh tôn trọng thầy ấy, ngưỡng mộ thầy ấy, cảm kích thầy ấy, và sẽ nhớ mãi thầy ấy.

Cũng bởi vì như vậy, mặc dù biết rõ là những lời mình nói với Alex có chút nặng, nhưng Harry không hối hận. Anh không thể dung được cái khẩu khí khinh khỉnh đó, cho dù người nói ra những lời đó là Alex cũng vậy.

Nhưng chiến tranh lạnh không phải là một cách dùng để giải quyết vấn đề, cho dù anh giận dữ nhốt mình lại trong phòng cả ngày, cũng chỉ khiến cho tình hình càng ngày càng tệ hơn mà thôi. Harry khi cảm thấy cơn giận của mình dần dần tiêu thất, cuối cùng anh cũng bước ra khỏi cửa.

Quá yên lặng rồi, không có tiếng lật sách quen thuộc trong phòng đọc sách, hoặc là tiếng nấu độc dược trong phòng thí nghiệm. Còn có cửa nhà hình như mở toang thì phải?

"Kreacher." Đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, Harry nhanh chóng gọi gia tinh nhà mình ra, "Alex đi đâu rồi?"

"Tiểu chủ nhân ra ngoài rồi ạ, trước khi đi cũng không có nói lại là đi đâu." Kreacher cung cung kính kính khom người chào một cái, "Nhưng mà lúc tiểu chủ nhân ra khỏi cửa hình như rất giận sữ."

"Hiểu rồi, cảm ơn ngươi Kreacher." Hít sâu mấy cái để mình bình tĩnh lại, Harry đi về phía lò sưởi liên lạc với tất cả bạn bè của Alex, và những nơi mà y có thể đi.

"Cậu ấy cũng không ở đây?" Harry đã đi thông qua hơn mười mấy cái lò sưởi, mệt mỏi qua trở lại quảng trường Grimmauld, anh gần như đem những người mà anh có thể nghĩ tới đều liên lạc qua một lần. Vậy mà Alex không hề ở những nơi đó, vậy em ấy có thể đi đâu? Thế giới Muggle?

Suy nghĩ này khiến anh nhảy dựng lên, mười lăm tuổi, rời nhà bỏ đi, thế giới Muggle, những lời này cộng lại, chỉ có thể đại diện cho một tình huống – Nguy hiểm.

Trong ấn tượng của địa đa số những phù thủy, Muggle đều là những người cô dụng yêu ớt, nhưng Muggle có một mặt giảo hoạt điên cuồng của họ, mà những thứ đó một đứa nhỏ chưa thành niên không thể nào đối phó được. Sau chiến tranh Harry đã từng có mấy tháng lạc trôi trong quán bar và cuộc sống về đêm ở Muggle, cố gắng dùng rượu và Nicotine để làm bản thân tê liệt. Nếu không phải Hermione phát hiện ra, sợ rằng anh bây giờ vẫn còn say xỉn ở một quán bar nào đó, hoặc là sớm đã bị nhiễm những bệnh truyền nhiễm gì đó vô cùng đáng sợ. Thế giới Muggle rồng tôm hỗn loạn, khiến sau này khi nhớ lại Harry cũng không lạnh mà run.

Mà chuyện càng khủng bố hơn nữa là, khi Harry vội vã chạy đến phòng đọc sách, thì thấy đũa phép của Alex để quên ở chỗ cũ, yên lặng nằm trên giá sách.

Em ấy cư nhiên ngày cả đũa phép cũng không mang mà chín giờ hơn còn dám chạy ra khỏi cửa? Sau đó thì sao? Anh biết Alex phần lớn trường hợp đều có thể chăm sóc bản thân mình, thậm chí có lúc y còn phải chăm sóc ngược lại cho Harry, khiến người khác rất dễ dàng quên đi số tuổi thật sự của y, quên đi cái sự thật là thực tế y chỉ mới mười lăm tuổi thôi. Mà hiện tại, một mình, không có đũa phép, chạy đến giới Muggle xa lạ, và là nơi xung quanh đều ẩn tàng vô số những thứ nguy hiểm? Nếu quả thật xảy ra chuyện gì, y thậm chí không thể bảo vệ tốt chính mình nữa!

Nửa tiếng sau, khi Harry thở hổn hển chạy vào một quán bar không bắt mắt, thận tay đẩy cửa cũng đẩy luôn những tên đã say tới mức đứng cũng đứng không nổi, cuối cùng cũng nhìn thấy người đang nằm bò trên quầy bar nhìn chăm chăm vào mấy bình rượu rỗng phát ngốc Alex.

"Rời nhà trốn đi? Uống rượu? Em lớn gan rồi nhỉ? Harry cười lạnh một cái, giận dữ ngồi cạnh y, giật lấy ly rượu trong tay của Alex, một hơi nốc cạn nó.

Rum với coca. Tácdụng của rượu khiến đầu óc anh tỉnh táo một chút, nhưng từ một góc độ nào đó thì chỉ càng khiến anh giận hơn nữa thôi.

Bọn họ không nói chuyện với nhau rất lâu, chỉ có Alex không ngừng kêu rượu, mà Harry thì không ngừng giật lấy ly rượu trong tay của y. Không lâu sau đó, trên quầy bar chỉ toàn là những y rượu rỗng.

"Về nhà thôi, Alex." Không biết là đã uống hết bao nhiêu ly, Harry cuối cùng cũng mở miêng nói. "Cho dù em muốn hỏi cái gì, hoặc là muốn nổi điên với anh, muốn hét lớn vào mặt anh hay gì đi nữa, chúng ta trước về nhà rồi nói được không?"

Alex hồi thần nhìn anh, sau đó trầm mặc gật gật đầu.

Bọn họ cuối cùng cũng độn thổ về quảng trường số 12 Grimmauld, Harry chỉ nói một câu, "Sau này ra khỏi cửa, nhớ phải đem theo đũa phép của mình, phù thủy mà mất đi đũa phép, thì cũng giống như thú dữ mất đi móng vuốt và răng nanh. Không cần quan tâm quy định của Bộ Pháp Thuật cái gì mà chưa thành niên thì không được sử dụng phép thuật ngoài trường học, vĩnh viễn phải nhớ là lúc cần thiết phải bảo vệ mình trước."

Anh nhìn Alex trốn tránh ánh mắt của mình, cuối cùng cũng có thể thở phào một cái trong lòng, "Anh biết bây giờ em đang rất giận anh, anh cũng biết em đã trải qua một buổi tối rất tồi tệ, cho nên bây giờ đi nghỉ ngơi trước được không? Có gì ngày mai chúng ta nói tiếp."

"Không. Em muốn nói ngay bây giờ." Alex thấp giọng nói.

"... Được." Harry thở dài một cái, đi theo Alex vào phòng đọc sách. "Em muốn hét lên với anh sao?"

"Không, em không muốn nổi giận, không muốn nổi cáu, em chỉ muốn nói chuyện một chút với anh, em cảm thấy... em phải biết một số chuyện. Anh biết đó, liên quan đến Snape."

Liên quan đến Snape? Harry không có nghĩ đến cái này. "...Oh, anh rất xin lỗi thái độ trước đó của anh không được tốt, đó là bởi vì anh thật sự rất tôn trọng thầy ấy, cho nên sau này đừng nói chuyện như vậy nữa."

"Em không phải muốn nói chuyện này, Harry. Mà là câu nói trước đó của anh... Anh nói anh có lẽ đã từng yêu qua hắn ta?" Alex dường như vô cùng không yên lòng, cấp bách ép mình phải bình tĩnh lại. "Không phải em muốn để ý chuyện này, đó đã là chuyện rất lâu trước kia rồi, nhưng cho dù nói như thế nào, em vẫn muốn hỏi cho rõ ràng... liên quan đến hắn ta... còn có em... giữa bọn em..." y dường như nói không được mạch lạc, ngón tay gõ lên bàn không theo quy luật, đó là biểu hiện y bắt đầu tâm phiền ý loạn.

"Em chỉ muốn biết, khi anh nhìn em, anh có nhớ đến hắn ta không?"

Harry hoàn toàn choáng váng, anh nghĩ tới Alex có thể sẽ giận dữ, sẽ muốn biết giữa mình và Snape đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ là tình huống gì thế này?

"Alex, anh không rõ ý của em lắm..." Anh biết Alex và Snape lớn lên rất giống nhau, nhưng lẫn lộn hai người bọn họ lại với nhau? Làm gì có chuyện này?

"Được rồi, Harry, anh hiểu rất rõ ý của em." Người đối diện bởi vì sự nghi hoặc của anh mà trở nên vô cùng giận dữ, y lấy một cuốn sách của hoàng tử lai quẳng đến trước mặt mình – Đó là cuốn sách độc dược của hoàng tử lai, "Anh tại sao lại đưa cho em cuốn sách này?"

"Điều này có liên quan gì chứ? Anh nghĩ em sẽ sử dụng nó thật tốt, em không phải rất thích độc dược hay sao?" Harry cảm thấy đối thoại của giữa bọn họ đã tiến vào một phương thức vô cùng kỳ quái: Những câu trả lời của anh đều là lời nói thật lòng, mà đó quả thật là suy nghĩ của anh, đáng lẽ không nên có vấn đề gì mới đúng, nhưng lại khiến Alex càng ngày càng giận thêm.

Được rồi, Harry bất lực xoa xoa trán của mình, anh vừa mới uống không ít rượu, suy nghĩ của anh hoàn toàn không tỉnh táo. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, anh rất rõ phải làm rõ lý do tại sao Alex lại giận dữ như vậy.

Là do Snape? Em ấy vừa hỏi mình gì đó? Khi nhìn Alex, mình có nhớ đến Snape hay không? Còn có anh đã từng yêu...

"Em sẽ không phải cho rằng anh thông qua em mà nhớ... Snape? Em cho rằng anh hẹn hò với em, đưa cho em cuốn sách của thầy ấy, đều là bởi vì anh thông qua em nhớ thầy ấy?" Harry cảm thấy cơn giận dữ như là bom nổ oanh tạc lồng ngực mình, nắm chặt nấm đấm của mình, anh nỗ lực khắc chế ảnh hưởng của rượu nó đang khuyến khích anh hành động theo bản năng, cho dù điều anh muốn làm bây giờ là lấy đũa phép ra nguyền rủa cái tên ngu ngốc trước mặt mình đây.

"Chẳng lẽ không phải như vậy?" Alex ngẩng mạnh đầu lên, trong giọng nói có sự vui vẻ nhưng lại không chắc chắn.

"Tất nhiên là không phải rồi! Cái tên ngu ngốc này!" Harry nhịn không được mà rống lên, chẳng lẽ đây là lý do mà y giống như một tên ngu xuẩn xông ra khỏi cửa quên đem theo đũa phép?

"Nghe đây, quan hệ giữa anh và Snape rất phức tạp, trong sáu năm học ở trường, anh vẫn luôn nghĩ là thầy ấy rất hận anh, cho nên anh cũng rất hận thầy ấy. Mà thầy ấy là một tên Tử Thần Thực Tử, em biết là vào năm sáu của anh thầy ấy đã giết chết cụ Dumbledore, điều này khiến anh càng hận tahày ấy nhiều hơn, mã cho đến khi trước trận quyết chiến giữa anh và Voldemort, anh mới biết toàn bộ sự thật..."

".... Điều này là lý do tại sao khiến anh yêu thầy ấy, có lẽ rất năgns, có lẽ đó không phải là một tình yêu thuần khiết, bởi vì nó trộn lẫn quá nhiều cảm giác tội lỗi và hối tiếc. Nhưng anh cũng biết, quá khứ chỉ là quá khứ, cho dù anh đối với rất xấu hổ về những suy nghĩ ấu trĩ và xúc động của mình trong quá khứ, cũng không thể khiến người đã chết hồi sinh. Cho dù sau này anh đã từng nghĩ qua vào rừng cấm tìm đá phục sinh, cố gắng thử một lần được nhìn thấy thầy ấy, nhưng trong lòng anh vẫn hiểu rất rõ, đó không phải là Snape, đó chỉ là hoang tưởng trong anh mà thôi. Mà Snape cũng có được sự yên tĩnh mà thầy ấy xứng đáng có được, thầy ấy không cần cũng không muốn anh làm phiền thầy ấy...

"... Còn em, đối với anh mà nói thì hoàn toàn không giống, em là người nhà của anh, là người yêu của anh, anh muốn ở cùng một chỗ với em, mà không phải chia xa, anh muốn em vui vẻ, mà không phải bởi vì anh mà hy sinh bất kỳ điều gì, anh muốn em mãi mãi bên cạnh anh, có lẽ đợi đến khi chúng ta hai trăm tuổi đi đứng không nỗi nữa, vẫn còn có thể lẳng lặng ngồi cạnh nhau. Những điều này anh chauw từng nghĩ tới sẽ có được từ chỗ Snape. Alex, nếu em thậm chí còn không thể phân biệt rõ điêu này, anh cũng phải bắt đầu hoài nghi một lần nữa em có thật là thấu hiểu anh hay không."

Nói đến chuyện sau này, Harry bắt đầu nghẹn ngào, nhưng anh ép thanh âm của bản thân mình nghe có vẻ vẫn ổn định và bình tĩnh. Cái cảm giác này giống như hoàn toàn cắt trái tim của mình ra bày cho đối phương xem, giống như bị một cái tát thật mạnh, không chỉ đau, mà còn rất xấu hổ.

Mà sự trầm mặc rất lâu của Alex khiến anh không thể tiếp tục nói tiếp nữa, cho nên anh đứng dậy, cố gắng khiến đôi tay mình dừng run rẩy, "Có lẽ em cần suy nghĩ một chút, có lẽ chúng ta đều cần nghĩ một chút, cho nên... Nghỉ ngơi một chút đi, anh mệt rồi."

Sau đó anh rời khỏi phòng đọc sách một lần nữa, nhốt mình vào trong phòng. Chỉ là lần này, trong lòng không có giận dữ, chỉ có trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net