Chương 27: Chậu tưởng ký (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thế giới phép thuật, có một con cú bay vào từ cửa sổ, quăng một lá thư xuống, sau đó ngoạm một miếng thức ăn cho cú rồi bay đi đó là chuyện rất thường tình.

Nhưng vào lúc bốn giờ sáng ngày 1 tháng 9, một con cú lông xù xiên xiên vẹo vẹo bay vào cửa sổ, quẳng một tờ giấy da xuống sau đó điên cuồng kêu lên khiến cậu không thể không cầm lấy lên đọc, đây rõ rnagf không phải là một trải nghiệm thú vị gì.

"Im miệng, im miệng!" Teddy nhanh chóng tìm thức ăn cho cú nhét vào miệng cái con cú điên khùng kia. "Trời ơi, chủ nhân của mày rốt cuộc đã làm gì mày vậy?"

Đợi đến khi con cú cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cậu cũng không ngủ lại được nữa, chỉ có thể bực bội cầm lấy tờ giấy da, hiếu kỳ rốt cuộc là ai mà nửa đêm nửa hôm gọi một con cú đưa thư qua.

Mười phút sau, suy nghĩ duy nhất của cậu hiện tại là chạy xuống lầu, quăng một nhúm bột floo, rồi hô "Số 12 quảng trường Grimmauld, phòng Alexander" Khi cậu đem đầu đưa vào lò sưởi, cậu liền thấy Alex đang ngồi ngốc bên lò sưởi.

"Trước tiên cậu phải biết là bây giờ là bốn giờ sáng, mình rất mệt cũng rất bực bội, cho nên cậu tốt nhất là nhanh chóng mở miêng nói chuyện cho mình." Teddy nhìn Alex cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, "Cậu cùng Harry cãi nhau chuyện gì? Quậy tới cái tình trạng này là vì cái gì?"

"Mình đã nói những lời rất quá đáng." Alex vô thức mím môi, "Mình không phải cố ý, những lời đó chỉ là... cũng đã lỡ nói ra miệng rồi, lúc đó đầu óc cuat mình không được tỉnh táo, nghĩ cũng chỉ toàn những thứ không nên nghĩ. Nhưng những thứ đó đều không sao cả rồi... quan trọng là bây giờ mình nên làm gì đây? Harry đã phớt lờ mình hai tháng nay rồi, ngày mai là phải bắt đầu năm học mới, có nghĩa là anh ấy có thể tùy ý trốn tránh mình nữa, chỉ cần thay đổi mật khẩu ở phòng làm việc của mình là được, mà mình căn bản không thể làm gì hết!"

"Được được được, trước tiên bình tĩnh lại cái đã, cậu rống lên như thế làm mình chóng mặt luôn." Cậu suy nghĩ một chút, nhanh chóng bước ra lò sưởi bên kia, ngồi cạnh Alex. "Trước tiên, không phải ngày mai là khai giảng, mà là hôm nay, bây giờ đã là ngày 1 tháng 9 rồi, mà chúng ta cần phải có mặt ở trạm xe lửa trong vòng sáu tiếng nữa. Cho nên cậu chết chắc rồi, bởi vì tính khí của cha đỡ đầu là vầy đó, cha không thích nổi nóng, không thích la lối om sòm, nhưng cha rất thích chiến tranh lạnh, mà còn là chiến tranh lạnh dài hạn. Chỉ cần cả hai đến Hogwarts, mình tin cha nhất định sẽ trốn tránh cậu trốn tới không thấy bóng dáng luôn, trừ phi trong vòng sau tiếng này cậu nghĩ ra cách nào xin lỗi cha đi."

"Mình đã nói xin lỗi rồi, nói rất nhiều lần rồi..." Alex ngẩng đầu lên phản đối.

"Nhưng cậu có thật là cảm thấy hối hận muốn xin lỗi hay không?" Teddy lập tức đánh gãy lời đối phương, cậu nhìn Alex dáng vẻ không nói lên được lời nào thì hiểu. "Nếu theo như mình đoán. Cậu biết mỗi lần mình và Victoria cãi nhau..."

"Cậu đem Harry đi so sánh với Victoria?"

"Hey, mình biết giữa hai người rất khác biệt, nhưng mình chỉ có mỗi tí kinh nghiệm đó mà thôi, cậu rốt cuộc có muốn nghe hay không?" sau khi thành công khiến Alex ngậm miệng lại, Teddy mới tiếp tục nói, "Nghe đây, khi cãi nhau thì người sai nhất định phải đứng ra thừa nhận sai lầm, không phải xin lỗi. không phải một câu đơn giản xin lỗi là được, cậu cần phải thật lòng tỏ ra hối lỗi. Hoặc ít nhất, khiến đối phương cảm thấy được sự hỗi lỗi của cậu. Cho nên bồ tèo, nói cho mình cậu rốt cuộc đã nói những gì? Đó không phải là chuyện đã rồi, có thể vấn đề đã xuất hiện từ đó."

Rất lâu sau sau khi trầm mặc qua đi Alex mới bắt đầu tóm tắt quá trình cãi nhau giữa bọn họ, trong lúc đó có vô số lần Teddy muốn nhảy dựng lên bóp chết cái tên trước mặt mình đây, nhưng lý trí lại không gnừng nhắc nhở cậu phải bình tĩnh. Nếu cậu mà làm ra chuyện gì quá đáng, không chỉ Bộ Pháp Thuật tới tìm mình, ngay cả cha đỡ đầu cũng sẽ không buông tha cho mình đâu! Cậu quá hiểu đặc điểm mềm lòng của cha đỡ đầu mình rồi, đừng có nhìn dáng vẻ chiến tranh lạnh kiêu ngạo bây giờ, nếu Alex có chuyện, lập tức sẽ bị đánh về nguyên hình cho xem.

"...Mình chỉ muốn nói, tình hình giữa hai người hoàn toàn nằm ngoài phạm vi mình có thể ra ý kiến cho cậu..." Đùa hả? Victoria nhiều nhất cũng chỉ chỉ trích những chuyện lông gà vỏ tỏi, như bộ dồng phục thể thao Quidditch của mình quá bẩn gì gì đó. Mình hoàn toàn có thể hống cô nàng trong vòng mười phút. Nhưng cái này? Chỉ với sức lực của một mình cậu không thể cứu vãn được. "Đây không phải là chuyện nhỏ, không phỉa chỉ cần xin lỗi là có thể giải quyết được. Cậu biết rõ cha đỡ đầu đối xử với cậu như thế nào mà, làm sao cậu lại có thể nói ra những lời đó chứ?"

"Nhưng mình không phải thật sự nghỉ ngờ anh ấy!" Alex thất vọng gục đầu, "Chỉ là những chuyện khiến mình nghi ngờ quá nhiều, trước đây không chú ý tới, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy kỳ quái. Đổi lại là cậu, cậu sẽ cảm thấy việc giữ gìn những cuốn sách độc dược cũ kỹ mười mấy năm, định kỳ sẽ lấy xuống gia tăng thêm thần chú đó là điều bình thường sao? Mình chưa từng thấy anh ấy giữ gìn một cuốn sách nào kỹ lưỡng như vậy! Lại nói là chính miệng Harry thừa nhận với mình anh ấy đã từng yêu Severus Snape!"

"Đó cũng là chuyện quá khứ rồi, điều này không có nghĩa là Harry xem cậu như thế thân ah. Cha không phải cũng đã từng hẹn hò với dì Ginny sao? Mà còn là sau khi chiến tranh kết thúc nữa." Teddy cố gắng nghĩ tất cả các lý do để chứng minh ý định của Harry không tệ giống như y nghĩ.

"Xin cậu đó, đừng xem mình như một tên ngốc vậy, Ginny và Harry hẹn hò năm năm, trong vòng ba năm đó bọn họ vẫn luôn chạy tới chạy lui căn bản không hề ở chung với nhau, mà hai năm sau đó... theo như những gì Molly nói bọn họ ở với nhau cũng chả vui vẻ gì."

Đó là sự thật. Teddy cũng câm luôn, bắt đầu từ khi cậu hiểu chuyện, Harry và Ginny đã vượt qua thời gian ngượng ngùng sau khi chia tay mà trở thành bạn tốt của nhau, mỗi khi gia đình Weasley tụ tập hoặc ngày lễ tết, tất cả mọi người đều ngồi lại nói về cuộc sống trong quá khứ của mình, sau đó còn bởi một số sự tình buồn cười mà cười lớn một trận, bởi vì một số chuyện đau buồn mà rơi lệ. Hai năm thời gian ngượng ngùng cũng từng bị nhắc đến, tất cả mọi người đều biết tình huống lúc đó của bọn họ. Cậu cũng không chắc là năm đó hai người bọn họ có thật đã từng yêu đối phương hay không, ít nhất, cậu không thể chắc chắn tình cảm của Harry.

"... Xem đó, cậu cũng không thể chắc chắn được điều này." Alex khô khốc nói, ỉu xìu nằm lên giường.

"Đừng thất vọng nhue vậy, đó chỉ là suy đoán của cậu, căn bản không có chứng cứ xác thực. Mặc dù tất cả nọi người đều nói cậu lớn lên rất giống Snape, nhưng bọn mình chưa từng thấy quá mặt ông ấy ah, ở Hogwarts cũng không có tranh vẽ của ông ấy, làm sao có thể chắc rằng bọn họ không có nói quá lên? Có lẽ chỉ có giống một chút thôi thì sao?" Teddy cố hết sức lay lay vai người bạn tốt của mình, cố gắng cho y một chút khích lệ, "Cậu không phải luôn nói cha đỡ đầu luôn giữ gìn đồ vật của ông ấy sao? Vậy có bức tranh hoặc hình ảnh của ông ấy không?"

"Có lẽ không có, bây giờ anh ấy chỉ có giữa gìn có mỗi bộ sách...." Alex ngập ngừng một chút, "Còn có ký ức của Snape."

"Ký ức?" Teddy bị hù cho một cái, ký ức là thứ mà mỗi phù thủy đều rất xem trọng, đặc biệt là sau khi phù thủy qua đời, ký ức là bằng chứng chứng mình người đó đã từng tồn tại trên cõi đời này. Đặc biệt là khi vẽ chân dung, sơn dầu nhất định phải được trộn với ký ức của phù thủy, giữ lại tính cách và đặc điểm khi họ còn sống, bức tranh mới có thể nói chuyện bình thường, động đậy được. Nếu không cho dù bức họa có hoàn thành đi chăng nữa thì cũng chỉ giống như bức chân dung Muggle đứng im không thể nhúc nhích. Giữ gìn ký ức của một phù thủy khi còn sống không phải là một chuyện nhỏ, đa số đều là do người nhà hoặc bạn bè rất thân mật làm. Teddy đã từng đọc qua câu chuyện về trận chiến cuối cùng với Voldemort, mặc dù Harry không chịu kể về nó, nhưng không khó để có thể đoán ra tại sao Bộ Pháp Thuật lại thừa nhận thân phận của Severus Snape, chỉ trong một đêm biến một Tử Thần Thực Tử thành một gián điệp nhẫn nhục chịu đựng gánh nặng, mà còn vì điều này được trao tặng huan chương Merlin đệ nhất. Nghe nói năm đó Harry đã từng đứng ở phòng thẩm phán biện luận cùng với đám quan viên một ngày một đêm, nhưng ai cũng không biết được rốt cuộc là anh đã lấy ra bằng chứng gì. "Chẳng lẽ là ý ức mà khi sắp chết ông ấy để lại? Có lẽ Harry đã dùng những ký ức này đi thuyết phục đám lão già cố chấp ở Bộ Pháp Thuật?"

"Không, trong thư phòng là ký ức của Harry, mình không rõ trong đó có gì nữa, nhưng đại khái có liên quan đến Snape, mình đã từng nhìn thấy anh ấy sau khi xem xong ký ức đó rồi ngồi ngây ngốc nhìn bộ sách cũ đó." Alex thở dài một cái thật sâu, "Ký ức của Snape anh ấy để nó lại Hogwarts rồi, để ở phòng làm việc của hắn ta, mình đã từng nhìn thấy mỗi năm vào ngày giỗ của hắn ta anh ấy sẽ vào trong đó một lúc lâu, nhưng anh ấy chưa từng cho ai xem qua phần ký ức đó, cũng chưa từng lấy qua bất cứ đò vật nào trong đó, cho nên thứ suy nhất mà anh ấy giữ gìn ở đây chỉ có bộ sách cũ này thôi. Mình nghĩ Harry đã dùng ký ức của mình để giành lấy sự trong sạch cho Snape."

"Nếu như vậy cậu cũng chưa từng nhìn qua ký ức đó? Ý mình là... không phải phần của Snape, là phần của Harry á." Teddy đột nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, cha đỡ đầu giữ gìn ký ức của Snape khi còn sống mà không cho ai xem, đồng thời cha cũng đem những ký ức có liên quan đến Snape của mình bỏ vào trong Chậu Tưởng Ký trong thư phòng? Sự lo lắng của Alex không phải không có lý, đây quả thật là đã vượt quá phạm vi tưởng nhớ bình thường rồi.

"Không có, hai phần mình cũng chưa từng xem qua, mà cho dù mình muốn xem cũng không được. Phần của Snape vẫn còn đặt ở phòng làm việc ở Hogwarts, mà cậu cũng biết nơi đó hiện tại đã cấm người đến gần, bởi vì mỗi một nơi đều giữ lại dáng vẻ như khi Snape còn sống... Nói không chừng đó cũng là anh hùng chiến tranh của chúng ta đặc biệt yêu cầu đó." Alex nhịn không được mà mỉa mai một câu, Teddy biết đó là do y cảm thấy vô cùng bi phẫn, "Ký ức của Harry mình cũng chưa từng xem qua, bởi vì lúc trước mình chưa từng nghĩ tới chuyện muốn xem, mà bây giờ bọn mình căn bản là không nói chuyện với đối phương, càng không cần nhắc đến loại yêu cầu này – Ký ức là đồ vật cá nhân, chưa được cho phép mà đụng vào là không lễ phép tí nào."

"Nhưng mà xem lý ức của cha đỡ đầu có thể khiến chúng ta biết được rốt cuộc dáng vẻ của Snape là như thế nào ah, còn có ông ấy rốt cuộc giống cậu đến mức nào, không phải sao? Mà cái cậu muốn biết nhất không phải là cái này sao." Teddy do dự nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời mới bắt đầu sáng lên, bây giờ đại khái là năm giờ rưỡi. "Nghe đây, mình chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này, cha đỡ đầu đại khái bảy giờ mới rời giường, bọn mình còn có hai tiếng, cậu tốt nhất là nhanh chóng ra quyết định đi."

Trong phòng chìm vào im lặng tuyệt đối, Teddy không chút yên lòng nhìn ngọn lửa đang nhảy múa trong lò sưởi, cảm thấy những tin tức mà cậu nhận được trong một đêm còn nhiều hơn những gì mười năm qua mà cậu thấy được. Cha đỡ đầu đã từng yêu Severus Snape? Mặc dù ông ấy đã ra đi trong lúc bản thân mình mới có mấy tháng tuổi, nhưng theo như những gì mà Hermione, Ron và Neville nói, cái tên gia hỏa đó luôn thích kiếm chuyện trừ điểm nhà Gryffindor, giống như một con dơi lớn bay qua bay lại ở trong hầm, là một tên hỗn đãn vĩnh viễn không bao giờ chịu chú ý tới vấn đề vệ sinh cá nhân. Mặc dù ngay cả một người cố chấp như Ron cũng không thể không thừa nhận ông ấy là một anh hùng vô cùng dũng cảm, nhưng chú ấy cũng từng vô cùng khẳng định nói, điều đó cũng không thể thay đổi đuowjc sự thật là ông ta luôn đầy mỡ.

Mà cha đỡ đầu của cậu, năm nay đã ba mươi hai rồi, vẫn luôn đứng đầu trong danh sách những người đàn ông đơn thân hoàng kim được giới nữ phù thủy bầu chọn, đã từng thích... hoặc nên nói là yêu một người như vậy? Teddy có chút không thể hiểu nổi, có lẽ đó chỉ là sự xúc động mê mang khi còn trẻ tuổi? Giống như Harry đã từng mỉa mai mình vậy? Nhưng hoocmon thời kỳ thanh thiếu niên không thể khiến một người vẫn luôn nhớ mãi về người kia cho đến tận mười lăm năm sau, đúng không? Nhưng nếu chỉ là xúc động nhất thời, vậy tại sao Harry lại thích ông ấy? Nghe có vẻ như cái người tên Snape đó không phỉa là một người dễ tiếp xúc và ở gần, mặc dù Teddy có thể thấu hiểu, khi làm một gián điệp sông cuộc sống tùy thời bị áp lực tâm lý rất nặng, mà còn phải đem tin tức giả đến cho Voldemort mà còn phải giả vờ vô cùng trung thành, quả thật rất khó để không trút giận lên người của những người xung quanh... Nhưng đó cũng không thể giải thích được nguên nhân tại sao Harry lại thích ông ấy ah....

Âm thanh tách tách của ngọn lửa kéo lại suy nghĩ càng bay càng xa của cậu, ngón tay quẹt qua không khí, đã sáu giờ rưỡi rồi.

"Alex, cậu nghĩ xong chưa? Không quyết định nữa là không còn thời gian đâu." Ánh sáng mặt trời đã xuyên qua ô cửa sổ, ánh đèn xung quanh đã dần tắt ngấm, có vẻ trong phòng có chú ngữ ánh sáng tự động.

"Mình..." Alex có vẻ vẫn còn do dự mãi không quyết định được, "Nếu Harry phát hiện, anh ấy sẽ vô cùng, vô cùng tức giận, thậm chí còn giận hơn bây giờ mười lần..."

"Nhưng đây lại là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu không cậu phải đợi đến lễ giáng sinh mới có thể quay về, hoặc là lại bị kéo dài hơn nữa, cậu muốn chiến tranh lạnh với Harry lâu như vậy sao, cậu chiu được hả?" Teddy có chút bất lực nhìn Alex, "Bọn mình có thể hành động nhanh lên, dùng thần chú bỏ qua và thần chú im lặng, dù gì mình đã đủ mười bảy tuổi rồi Bộ Pháp Thuật sẽ không giám thị đũa phép của mình nữa, cha sẽ không phát hiện ra có người chạm vào Chậu Tưởng Ký đâu."

Không thèm quan tâm tình trạng tâm phiền ý loạn của Alex, cậu chạy ra phía cửa, "Cậu biết không, có lúc nghĩ quá nhiều, lên kế hoạch nhiều quá cũng không phải chuyện tốt gì, giống Gryffindor vậy dũng cảm lên một chút, nghĩ tới là làm ngay, có lẽ sẽ có được kết quả mà cậu không thể nào ngờ tới."

"Ha, Gryffindor." Alex lắc lắc đầu, theo cậu đi về phía thư phòng. "Nếu cậu dũng cảm như vậy, vậy đừng quên chuyện này là cậu xúi mình làm đó, nếu bị Harry phát hiện ra, cậu cũng chuẩn bị tiếp nhận cơn giận của anh ấy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net