Chương 28: Chậu Tưởng Ký (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu chuẩn bị xong chưa?" Teddy ở bên cạnh không ngừng thúc giục y, y đã đứng trước Chậu Tưởng Ký, nhìn chăm chăm vào những dòng ký ức màu bạc đang không ngừng xoay tròn gần mười phút đồng hồ.

"Alex, mình nghiêm túc đấy, bọn mình không có nhiều thời gian để cậu đứng ở đây ngây ngốc đâu!" Teddy có vẻ như sắp nổi điên rồi, cậu đang rất bực bội xoay hoay ở cửa phòng đọc sách, căng thẳng nhìn qua khe cửa hướng về phía cầu thang, đề phòng Harry đột nhiên xuất hiện. "Cậu tự mình xem đi, hoặc là mình đẩy cậu vô đó, chọn một trong hai."

"Mình... Mình không chắc là mình làm được." Y cuối cùng cũng mở miệng, cảm thấy lòng bàn tay toàn mồ hôi, "Nếu mình thấy được những gì mình sợ thì sao? Mình không biết mình có thể chấp nhận được chuyện này không nữa."

"Hey, bồ tèo, bình tĩnh chút nào, hít thở sâu vào." Teddy đem tay đặt lên vai của y, "Sự tình có lẽ không tồi tệ như những gì cậu nghĩ, cho nên trước xem đi, sau đó bọn mình lại thảo luận nên làm gì tiếp theo. Cậu cứ đứng đây do dự không quyết cũng không giúp ích được gì, cho nên không cần nghĩ nhiều quá, đi xem là đúng rồi. Cậu là Slytherin, các cậu trời sinh là biết làm thế nào để đạt được mục đích của mình không phải sao? Đây là cơ hội duy nhất của cậu, có lẽ là duy nhất trong đời, bây giờ điều chỉnh lại tâm tình của mình sau đó hãy làm những gì mà mình cho là đúng."

Trong phòng yên tĩnh lại, thứ duy nhất mà Alex có thể nghe được đó chính là tiếng hít thở của bọn họ, và nhịp tim đang dần bình tĩnh lại của mình.

"...Được, mình chuẩn bị xong rồi." Y vươn đũa phép ra, cẩn thận chạm vào dòng chất lỏng đang không ngừng xoay quanh trong chậu, nhìn chúng nó từ từ xoay nhanh hơn, đột nhiên bức tranh bắt đầu hiện rõ lên trước mặt y.

"Chúc cậu may mắn, bồ tèo." Trước khi tiến vào Chậu Tưởng Ký, Teddy đã hướng tới y giơ lên ngón tay cái. "Mình sẽ giúp cậu quan sát tình hình bên ngoài, tranh thủ thời gian."

Alex gật gật đầu, từ từ thở ra một hơi thật sâu, sau đó lao vào Chậu Tưởng Ký trước mặt.

Đây là đâu? Y bối rối nhìn xung quanh, nhìn lên bức tường treo rất nhiều tấm ảnh không động đậy, trước mặt còn có một tấm bảng đen lớn, đây là trong trường học? Có vẻ khá giống với lớp học ở Hogwarts, cũng có lẽ đây là lớp học ở Muggle.

Tại sao y lại tới nơi này? Những ký ức mà Harry lưu giữ trong Chậu Tưởng Ký không phải nên là những ký ức có liên quan đến Snape sao? Đó mới là nguyên nhân mà hắn ta có thể tẩy trắng thân phận Tử Thần Thực Tử rồi còn được trao huân chương Merlin đệ nhất đẳng. Thế nhưng bây giờ... Đây có lẽ là những ký ức mà sau này Harry đã cho vào? Bởi vì có liên quan đến thời gian trước sau, đây là ký ức mà y được xem đầu tiên?

Lúc này, những tiếng cãi nhau ở trước cửa đánh gãy suy nghĩ của y.

"Trả lại cái đó cho tao! Nếu không tao sẽ nói với mẹ không cho mày ăn cơm cả tuần luôn!" Nói những lời này là một tên nhóc mập mạp có mái tóc màu vàng, hai tay chống hông khí thế hung dữ đứng ở cầu thang.

Đứng dối diện với nó là một đứa nhỏ ốm o, mái tóc đen rối nùi, cặp kính bẩn thỉu. Alex trợn to mắt – Vẻ mặt bất an, mái tóc rối bù, đôi mắt xanh lá quen thuộc... Đó là Harry sao? Đó là Harry khi còn nhỏ? Tại sao lúc nhỏ anh ấy lại có dáng vẻ như vầy vậy nè? Anh ấy lùn hơn cái tên nhóc to con này tận một cái đầu, từ cánh tay và chiếc cổ lộ ra bên ngoài, rõ ràng là thiếu dinh dưỡng trầm trọng, mà anh ấy còn mặc bộ đồng phục hoàn toàn không hợp dáng người, có vẻ như là đồ cũ của tên nhóc đối diện này – cổ áo liên tục trượt xuống đôi vai nhỏ gầy đến dọa người, khiến Harry không thể ôm chặt cuốn sách bài tập trong lòng, một tay khác khẩn trương kéo lại cổ áo phòng nó rớt xuống.

"Đây là bài tập hè của tao, tao mất hết cả tháng mới làm xong..." Harry rụt rè mở miệng, hình như rất sợ tên nhóc mập mạp trước mặt. "Anh họ Dudley, Cô Jane sẽ nhìn ra đó..."

"Cô ấy sẽ không! Ai tin là cái tên quái thai như ngươi sẽ làm bài tập chứ?" Cái tên Dudley đó chạy qua cướp lấy cuốn vở, mặc dù Harry cố hết sức phản kháng, nhưng làm thế nào cũng không thể so với đứa con trai to con hơn anh.

"Mày cư nhiên dám đánh tao!" Dudley hét lớn một tiếng, nghe như có người vừa lấy dao chọc tiết nó vậy. Kỳ thực Harry chỉ là véo một cái lên cánh tay mập như đùi heo của nó mà thôi. "Tao sẽ nói cho ba mẹ biết! Ba sẽ giết chết mày, ba sẽ nhốt mày vào tủ chén một tháng, sau đó nói với thầy cô mày trốn học! Dù gì mày có chết trong đó cũng không ai quan tâm đâu!"

"Mày nói bậy! Cô Jane sẽ không như vậy! Cô ấy không giống với những người khác!" Harry sống chết ấn chặt chân của nó không để nó chạy, còn cố gắng giật lại cuốn vở bài tập của mình lại. Alex đột nhiên cảm thấy có một trận ma pháp dao động vô cùng kỳ lạ, có vẻ như là... bạo động pháp lực?

Quả nhiên, cuốn vở bài tập mà hai đứa nhỏ đang giành giật bỗng nhiên bay lên, phản phất bay tới chỗ của Harry. Vẻ mặt của Harry vừa vui vừa rầu, có vẻ như đang do dự có nên vươn tay cầm lấy nó không.

"Mày lại làm ra những chuyện kỳ quái!" Dudley sợ hãi ngồi bệch xuống đất, hét lớn lên, "Mày đợi đó, mày sẽ bị nhốt đến nửa năm luôn! Và không có cơm tối cho mày nữa!"

"Không, đừng nói cho bọn họ biết, xin anh đấy Dudley..."

Khi hai đứa con trai đang tranh chấp với nhau, ở đầu cầu thang lại truyền đến một tiếng hô kinh ngạc. Alex nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một cô gái mặc một cái đầm đậm màu đang đứng trên câu thang, rõ ràng cô đã nhìn hết được tất cả mọi việc.

"Cô Jane!" Đứa trẻ mập mạp lập tức đứng lên, nói tiếng mắng vốn, "Cái tên quái thai này đã cướp bài tập hè của con, còn nói là nó làm nữa!"

Nó làm sao dám thay đổi trắng đen như vậy? Alex cảm thấy một cơn giận dữ không ngừng dâng lên trong ngực. Y đã từng nghe nói Harry khi còn nhỏ không được tốt lắm, nhưng không nghĩ tệ tới mức như vậy?

Cô gái tên Jane đó cẩn thận đi qua, dường như không dám nhìn Harry và cuốn vở đang bay lơ lửng kia.

"Cậu Dudley, nếu như vậy cô không kiểm tra bài tập hè của con nữa. B+, bây giờ thì đi chơi đi." Nói xong cô vội vàng đi khỏi, phản phất như không khí ở gần Harry có khả năng truyền nhiễm bệnh độc vậy.

"...Ha, nhìn xem? Tao đã nói là không có ai tin mày mà. Bởi vì mày là một con quái vật!" Dudley vô cùng đắc ý mà nhìn Harry vẫn còn ngồi bệch dưới đất, đứa nhỏ bé gầy vẫn còn nhìn theo bóng lưng vừa vội vội vàng vàng rời khỏi, trên mặt là vẻ tuyệt vọng sâu sắc.

Mặt đất xoay nhanh, cảnh tượng trước mắt tiêu thất,

Alex nhìn từng cảnh tượng từng cảnh tượng lướt qua trước mặt mình, cảm thấy trong lòng thật nặng nề -- Y biết thời niên thiếu của Harry rất tồi tệ, nhưng cho dù ở cô nhi viện đi nữa, cũng không có trường hợp đó xuất hiện. Mọi người đều giống như nhau, không có chuyện ai xem thường ai. Sẽ cảm thấy như thế nào nếu mỗi ngày đều bị người khác gọi là quái thai, quái vật? Mà người dẫn đầu mọi người ăn hiếp anh ấy lại là "Anh họ" của anh ấy? Y bắt đầu hy vọng cái tên Dudley đó và ba của hắn ta vẫn còn sống, bởi vì y nhất định sẽ tìm cơ hội mà "thăm viếng" bọn họ.

Sau đó y đứng bên ngoài xem những trải nghiệm của Harry, y nhìn thấy anh đứng trước gương ảo ảnh, sau đầu còn có một gương mặt khác... Mật thất tối đen khủng bố cùng những tiếng kêu tê tê và thanh kiếm của Gryffindor... Tiếng gào của người sói khi tẳng tròn... Mấy trăm giám ngục vây quanh... Đứng trong nghĩa địa nhìn cây thánh giá bị quật lên và bên cạnh là xác chết của một học sinh... tấm màn bay phấp phới và tia sáng xanh đỏ bay loạn khắp phòng... Hang động trên biển và bên dưới tháp Thiên Văn... Rứng cấm tối tăm và bóng dáng bốn người xung quanh. Y dường như xem hết thời kỳ còn là học sinh của Harry, hoặc là nói, là tất cả các ác mộng trong thời học sinh của anh.

Tiếp theo... Ah, cuối cùng cũng tới rồi, liên quan đến ký ức của Severus Snape.

Y nhìn thấy bóng dáng màu đen ngồi bên cạnh Quirrell, ánh mắt như rắn độc trừng qua đây... trên trận đấu Quidditch, hắn nhìn chằm chằm vào cây chổi miệng không ngừng đọc lẩm bẩm gì đó... nhìn thấy cây liễu roi, gương mặt trắng bệch vội vàng chạy ra khỏi lâu đài... Đối mặt với người sói đang mất khống chế, phản ứng đầu tiên của hắn ta là bao hộ ba đứa học sinh sau lưng mình... Hắn cuộn người lại cố gắng thuyết phục Fudge... hắn một lần lại một lần dạy Harry Bế Quan Bí Thuật... sau khi chạy xuống Tháp Thiên Văn, hắn không hề quay đầu lại chặn Harry tiến lên, nhưng lại không hề phát ra bất kỳ câu nguyfn rủa nào... Trong Lều Thét, nằm trong vũng máu, bày tay hơngr loạn nắm lấy vai của Harry, gấp gáp đưa những ký ức cuối cùng cho anh, dùng hết sức mình mà hộc ra ba chữ...

Nhưng y không thể xem tới cuối cùng, một bàn tay to lớn đã nắm lấy vai của y, bắt y phải quay người lại. Alex quay đầu lại, thì nhìn thấy Harry -- phiên bản trưởng thành mà không phải là Harry đang vô cùng hoảng loạn mất khống chế mà ngồi bệch trên mặt đất, mắt không hề chuyển mà nhìn chăm chăm vào y.

"Chơi vui không?"

Giây tiếp theo Alex liền cảm thấy chân mình lại lần nữa chạm vào nền gỗ có hình hao anh đào trong phòng đọc sách, Teddy đang đứng trước mặt y, trong mắt rõ ràng là xin lỗi và hối hận. Cậu mở miệng vô thanh nói "Xin lỗi, mình bị Kreacher bắt được."

Harry phản phất như không nhìn thấy màn trao đổi vừa rồi giữa bọn họ, Anh vẫy đũa phép để Chậu Tưởng Ký bay vào tủ, Alex nhìn thấy đầu ngón tay anh trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay cũng muốn nổ tung ra.

"Teddy Lupin, về nhà ngay, Andomida vừa mới qua đây một lần, bà ấy vô cùng kỳ quái rốt cuộc con đã đi đâu. Có nghĩa là cuộc nói chuyện giữa chúng ta sẽ phải tạm hoãn lại, bây giờ rời khỏi đây ngay, ta có chuyên cần nói với Alex."

Teddy chỉ có thể để lại một ánh mắt "Chúc cậu may mắn" sau đó bị Harry đẩy vào lò sưởi.

"Bây giờ, Alex. Anh muốn nghe lời giải thích của em." Harry ngồi vào chiếc ghế sau bàn, gương mặt cương cứng như mặt nạ, những ngón tay đan lại với nhau để trước ngực. "Tại sao lại lén xem ký ức của anh?"

"Em..." Y nói không ra lời, cũng không biết nói cái gì. Bởi vì em muốn biết giữa em và Snape giống như đến mức nào? Đầy tuyệt đối là lời giải thích tệ hại nhất trên trái đất. "Em không thể nói."

"Không thể nói?" Harry dường như mới cười khẩy một cái, "Được thôi, dù gì em cũng không thể nói, vậy để anh giải thích cho em nghe vậy. Trước tiên không thể vì hiếu kỳ được, Chậu Tưởng Ký của anh đã đặt ở đây mười lăm năm rồi, em không chỉ một lần nhìn thấy anh đem ký ức bỏ vào đó, cho nên đây không phải là nguyên nhân do hiếu kỳ mà ra. Thứ hai, không phải vì cuộc cãi vã giữa hai chúng ta, em cần cảm thấy cần phải làm chút gì đó để giải tỏa, bất cứ ai biết em đều sẽ biết em không phải là một người xung động như vậy. Đồng thời, cũng không phải vì em muốn được thấu hiểu anh hơn, bởi vì những kinh nghiệm của anh em đều biết, càng không cần nói những kinh nghiệm ngu xuẩn đó đã được viết rất chi tiết trên sách còn chi tiết hơn anh nói nữa. Cho nên em muốn biết những chuyện mà anh đã trải qua, những chuyện trong sách không nói tới. Em muốn biết về giáo sư Snape, đúng không?" Harry lúc này chắc chắn đã nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc của y, "Đúng vậy, cậu Alexander, tôi cũng biết suy luận đấy."

"Đúng vậy, em đúng thật là muốn biết về Snape." Y biết bây giờ Harry đang rất giận dữ, nhưng y vẫn luôn cảm thấy mình không có làm gì sai cả. "Em làm sao có thể không xem cho được? Anh nói anh yêu qua hắn ta, anh cũng nói qua anh yêu em, nhưng anh chưa từng nói với em những cảm nhận của anh về em, giống như anh đã từng nói về Snape vậy. Có lúc em thậm chí cảm thấy anh căn bản không hề thích em, chỉ là bởi vì em theo đuổi, cho nên anh mới chấp nhận. Trời biết lúc đó nếu không phải em mà là người khác, anh có hay không cũng sẽ chấp nhận? Hoặc là thay một cách nghĩ khác, nếu em lớn lên không giống như Snape, anh sẽ chấp nhận em sao? Anh nói anh có thể phân biệt hai người chúng em rất rõ ràng, nhưng anh có thể đảm bảo chắc chắn, nghiêm túc, hoàn toàn, trong lòng anh không có cái suy nghĩ này dù chỉ một chút sao? Cho nên em mới đi xem Chậu Tưởng Ký của anh, em muốn biết những chuyện giữa hai người các anh, muỗn thuyết phục bản thân hai loại tình cảm này không giống nhau đâu. Bởi vì nể mặt Merlin, anh chưa từng nói chuyện tình cảm với em, ngoại trừ buổi tối hôm đó khi nhắc đến Snape!" Y nói xong một đoạn thật dài, mới phát hiện bản thân mình không biết từ lúc nào đã đứng lên, hai tay chống lên bàn, cả người nghiêng về phía Harry mà rống lên. "Anh biết tại sao em lại lén xem ký ức của anh không? Bởi vì chúng ta đã chính thức ở bên nhau hơn ba năm rồi Harry, hẹn hò, hôn môi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo, ở bên nhau, mà anh cư nhiên chưa từng nói với em anh từng yêu Snape?"

Y từ từ đúng thẳng dậy, nhìn dáng vẻ bình tĩnh trên mặt Harry y gụt ngã hoàn toàn, "Trong lòng anh hắn ta rất đặc biệt, Harry, em không có bất kỳ lựa chọn nào khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net