Chương 29: Nơi trái tim hướng về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ tâm phiền ý loạn của anh, Harry." Jack cười cười ngồi đối diện anh, "Trà không?"

"Hồng trà bá tước, cảm ơn." Harry thở dài một hơi, "Còn có đừng có mà học giáo sư Dumbledore, đặc biệt là không cần bỏ thêm chanh đường cho tôi."

"Được rồi, tôi chỉ là quá ấn tượng với bộ dạng đó thôi." Jack sờ sờ mũi của mình, đem đường bỏ lại vào trong hộp. "Luna vẫn còn bận trong phòng đọc sách, anh biết là cô ấy nếu không tìm được câu trả lời sẽ không bước ra khỏi đó đâu."

"Không sao, tôi cũng chỉ muốn nói chuyện với cậu mà thôi, với những điểm tương dồng trong tính cách của cả hai, có lẽ sẽ có được đáp án như nhau thôi." Harry thêm rất nhiều sữa vào ly trà của mình sau đó mới bắt đầu uống một ngụm. "Và tôi cũng đã nghe những lời bi li bô lô của Ron, Hermione và Neville nhiều quá rồi, tôi cũng cần tìm một người có thể nghe tôi nói."

"Ah, cũng liên quan đến việc tôi có thể chấp nhận tính cách đặc thù của Luna và còn cùng cô ấy kết hôn mười năm rồi, nên anh cho ra được kết luận là tính cách chúng tôi gần giống nhau, hoặc là nói đã bị đồng hóa?" Jack có vẻ như đang vô cùng cố gắng khống chế bản thân mà co giật khóe miệng, "Được rồi, điều này cũng rất công bình, vậy anh muốn nói gì nào?"

Harry lại thở dài một cách nặng nề, nói ra tất cả các vấn đề đã quấy rối anh suốt ba tháng hơn cho Jack nghe.

"... Cho nên đây là vấn đề của tôi sao? Ý tôi là, khống phải vấn đề tôi đãtừng thích Snape, bởi vì đó cũng đã là chuyện quá khứ rồi, mà tôi quả thật còn không cho rằng nó là một vấn đề nữa. Nhưng quả thật là tôi đã rất ít khi thảo luận chuyện tình cảm giữa chúng tôi với Alex, em ấy phàn nàn cũng có lý. Nếu là vậy, đây chính là lý do mà em ấy chạy đi trộm xem ký ức của tôi? Em ấy muốn hiểu tôi hơn hay là muốn hiểu cái gì khác hơn?"

Jack đợi anh nói xong sau đó có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu mình, lại nâng bình tà lên. "Ưmm... Có muốn thêm trà không?"

Harry trợn trắng mắt, "Không cần, cảm ơn. Nhưng tôi thật sự muốn nghe kiến nghị của anh một chút."

"Tại sao lại là của tôi? Cậu không phải vừa rồi nói rất chán sự bi li bô lô của Ron bọn họ sao?" Jack quẳng một cục kẹo chanh đường vào miệng, sau đó bị chua đến nỗi phải nhíu mày lại.

"Bơi vì tôi không cảm thấy bọn họ có thể thấu hiểu được tình hình hiện nay của tôi." Harry lại thở dài, Ron, Hermione và Neville đều là bạn thân của anh, bọn họ quả thật luôn quan tâm mình, quan tâm tình cảm giữa mình và Alex, cũng hy vọng bọn họ có thể có được một kết quả tốt đẹp. Nhưng có lúc, bọn họ chỉ là không thể hiểu được suy nghĩ của mình. "Cậu xem, mình từ nhỏ đã không biết làm cách nào để biểu đạt và tiếp nhận tình cảm, cho dù là ý tốt hay là ác ý, mình chỉ có thể là bên bị động, mà căn bản là không có ai muốn cùng mình nói về vấn đề này. Cho dù sau này khi đã vào Hogwarts đi nữa, cơ hội thảo luận về chuyện tình cảm thì đã ít nay càng ít hơn. Cái lần với Cho thì tuyệt đối là một cơn ác mộng, Ginny và tôi thậm chí còn không có lời để nói, Snape... trời ơi cái người đàn ông đó không mở miệng chửi tôi đã là tốt lắm rồi, cho nên khi Alex nói em ấy muốn thảo luận chuyện tình cảm với tôi, tôi căn bản không hiểu được ý của em ấy."

Vào đầu năm học năm năm Alex lần đầu tiên nói là em ấy muốn "tâm sự". Sau này Harry mới hiểu, cái gọi là tâm sự, là những thứ mà bất kỳ một cặp đôi nào cũng phải trải qua trong thời gian thân mật và nồng nhiệt, nếu muốn bắt đầu yên tâm ở bên người đối phương, thường thường bọn họ sẽ bắt đầu nói chuyện, nói về thời niên thiếu của mình, suy nghĩ và cách nghĩ của mình khi đối mặt với các vấn đề, và thỉnh thoảng nói về những thứ về tương lai của hai đứa. Rất truyền thống, cũng rất thực tế.

Đáng tiết là lúc đó Harry không hề biết tâm sự là chỉ cái gì, còn cho là Alex muốn thảo luận về kỳ thi OWLs hoặc là công việc tương lai của em ấy đại loại như vậy. Khi Alex cố gắng thử trong vài cuộc trò chuyện với mình, Harry vẫn mơ hồ không cảm nhận được gì cả, bởi vì đối với anh, bản thân mình sớm đã biết hết mọi chuyện của Alex từ nhỏ đến lớn, Alex cũng đã biết được chuyện của mình rồi, thì có cái gì cần "tâm sự" chứ?

Khi học kỳ hai của năm năm bắt đầu, những học sinh chuẩn bị thi bắt đầu căng thẳng, Alex mới buong xuống những cuộc nói chuyện như vậy. Harry lúc đó còn cho là mọi chuyện đã qua đi, cũng không để tâm đến, mãi cho đến một tháng trước, anh bắt gặp người yêu của mình trộm xem ký ức trong Chậu Tưởng Ký của mình, mới hiểu Alex quả thật rất cần những lần "tâm sự" đó. Đáng tiếc, mọi thứ đã quá trễ.

Khai giảng đã được một tháng rồi, giữa hai người giống như hai người xa lạ vậy. Alex trong lớp học thậm chí còn không thèm ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cuối đầu tập trung vào sách vở và tập trung thực hành chú ngữ, buổi tối cũng không đến phòng làm việc của mình nữa. Harru không biết mình có nên đi tìm y không nữa, mặc dù những lời Alex nói có vẻ rất có lý, nhưng bản thân mình có nên tha thứ chohành động trộm xem ký ức của mình không?

"Vậy anh tại sao lại nói những chuyện đó với tôi?" Jack có vẻ mơ hồ cực kỳ luôn. "Ý tôi là, anh tại sao lại cho rằng tôi có thể hiểu anh?"

"Ưmmm... Luna không phải cũng cùng cậu thảo luận những vấn đề này không phải sao? Cho nên có lẽ cậu có thể hiểu được tình trạng tâm lý của Alex?" Harry cảm thấy càng ngày càng ngượng ngùng rồi, đặc biệt là nhìn thấy Jack sau khi nghe được câu này liền sặc trà ho sặc sụa liên tục.

"Hay là nói, trong mắt anh giữa Luna và tôi vẫn luôn trong cái tình trạng này sao?"Jack thở dài một cái, "Được rồi, không phủ nhận nếu nói không có là quá giải tạo rồi, cô ấy quả thật là chưa từng nói những chuyện "tâm sự" này với tôi. Cho nên anh muốn như thế nào?"

"Tôi muốn biết là hai người làm sao mà hay vậy? Tôi chưa từng thấy anh phàn nàn qua cái gì, mà lúc tụ tập lại với nhau hai người trông có vẻ vô cùng hạnh phúc." Harry đã nghi hoặc rất lâu rồi, trong đám bạn mà anh biết, Luna là người cổ quái không giống người thường nhất. Đầu óc luôn bay bổng của cô thường hay khiến mọi người xung quanh phải cách xa ba thước, mà Jack, là người chồng không chỉ cùng cô ấy kết hôn mười năm có mà tình cảm vẫn luôn rất tốt, vẫn luôn là đối tượng khiến mọi người hiếu kỳ. "Xin cậu đó Jack, tôi cần một số kinh nghiệm, cãi nhau, chiến tranh lạnh cái nào cũng có thể. Hermione và Ron hai gia hỏa đó quá hòa hợp với nhau, tôi căn bản không tìm được bất kỳ cái gì để học."

"... Harry, kỳ thực tôi rất muốn đấm anh một cái." Jack cắn răng trừng qua, nhưng lại ngồi xuống đối diện anh bất lực một chốc. "Cậu đúng, Luna ở một số phương diện cũng rất chậm chạp, đặc biệt là trên phương diện tình cảm. Tôi phải nói điều này cô ấy từ nhỏ đã mất mẹ, mà cha của cô ấy thì... không quá quan tâm cô ấy."

"Đợi đã, ý anh nói là tôi rất chậm chạp?" Harry gãi gãi đầu, "Có sao?"

"Anh mà không chậm chạp thì không có ai chậm chạp hết, bây giờ ngậm miệng lại và nghe lời kiến nghị của tôi, chỉ lần này thôi đó!" Jack giận dữ rót một tách hồng trà, nghĩ một chốc rồi mới nói. "Trước tiên, trong lần cãi nhau này cả hai người các cậu đều sai, nhưng nếu xét đến cùng thì người sai trước là anh. Đương nhiên, anh lúc đó không hiểu các yêu cầu cần có khi hẹn hò, điều này rất bình thường. Chỉ là Alex lại không biết điều này, mà anh nên nói cho cậu ấy biết."

"Nhưng Alex biết tôi rất ít khi nói về chuyện tình cảm mà, nhưng cậu ấy vẫn luôn giả định là tôi hiểu tất cả, đây cũng là tôi sai sao?"

"Nể mặt Merlin... có lúc những cuộc nói chuyện có thể thắng tất cả mọi thứ, anh biết cái gì, không biết cái gì, thích cái gì, không thích cái gì, đều phải nói ra hết để cậu ấy biết mới đúng. Cứ trầm mặc như vậy, cậu ấy chỉ có thể đoán trong lòng, mà tôi có thể đảm bảo với anh, kết quả đoán bậy đoán bạ đều hướng tới những cuộc cãi vã."

Harry nhớ lại mọi chuyện vào một năm trước, không thể không thừa nhận những gì Jack đang nói là đúng. "Được rồi, tôi sẽ ghi nhớ điểm này, còn gì không?"

"Còn có thái độ của anh, mặc dù tôi không rõ dáng vẻ sinh hoạt thường ngày của anh và Alex, nhưng không khó để nhận ra rằng cậu ta vô cùng ỷ lại và quan tâm anh. Mà anh cũng cần thường xuyên biểu hiện ra anh cũng vô cùng ỷ lại vào cậu ta mới được." Harry vừa muốn mở miệng, Jack không kiên nhẫn phẩy tay chặn anh lại, "Tôi biết kỳ thực trong cuộc sống có rất nhiều chuyện anh vô cùng ỷ lại cậu ta, nhưng cái bây giờ tôi nói không phải là những cái đó. Không phải làm đồ ăn, việc nhà, giúp anh nghiên cứu các nội dung trong sách những thứ đó, bởi vì những thứ đó gia tinh nhà anh haowjc bất kỳ người bạn nào của anh cũng có thể giúp anh làm được. Ý tôi nói là ỷ lại trên phương diện tình cảm, giống như Luna vậy nè nhốt mình mấy ngày trong phòng đọc sách phớt lờ tôi tận mấy ngày, mà khi đột nhiên nhớ tới cái gì đó thì hoàn toàn không quan tâm bất kỳ chuyện gì xung quanh nữa, nhưng mỗi lần cô ấy bước ra khỏi nhà đều sẽ nhớ đến việc đến một cửa hàng ở London mua cho tôi một hộp kem vani, cô ấy biết đó là món tôi thích ăn. Cho nên cho dù chúng tôi có cãi nhau mấy ngày không quan tâm đối phương, những khi nhìn thấy hộp kem vani thật to đó, tôi liền cảm thấy tốt hơn nhiều lắm."

"Cho nên đây chính là sự ỷ lại trên phiên diện tình cảm?" Harry ngiêm túc suy nghĩ về những việc làm mấy năm qua của mình, cuối cùng chỉ có thể ra một kết luận là – bản thân mình quả thật là một người yêu tồi. "Điều này tôi có thể hiểu, bây giờ chỉ còn một vấn đề. Liên quan đến việc em ấy trộm xem Chậu Tưởng Ký của tôi, tôi có nên tha thứ cho em ấy rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao? Tôi đích thực là rất giận đó."

"Vậy thì chia tay đi." Giọng nói mệt mỏi của Luna phát ra từ phía sau lưng anh, độ đồ bộ xộc xệch, mái tóc màu bạc rối tung, Luna một tay cầm mắt kính, một tay cầm một cái ly rỗng đi khỏi phòng. "Hey, anh yêu, cà phê đen của em uống hết rồi." Cô hôn lên má của Jack một cái sau đó nhét chiếc ly vào lòng của Jack. "Cảm ơn."

"Luna em đang nói gì vậy? Anh không thể chỉ vì một lần xảy ra mẫu thuẫn với Alex àm chia tay cậu ấy được."

"Không thể sao? Dựa vào những lời anh vừa nói, dường như dạo này anh sống không được vui vẻ không phải sao, không vui thì sao không chia tay?" Luna vô thức ngáp một cái, ngón tay vô thức chơi đùa sợi dây chuyền trên cổ.

"Xin em đó, chỉ mới một tháng gần đây thôi, lúc trước bọn anh rất tốt, mà bây giờ anh đã biết phương pháp giải quyết vấn đề rồi, có nghĩa là sau này bọn anh sẽ ở chung với nhau càng tốt hơn, không phải sao? Cãi nhau chỉ là chuyện nhỏ, có đôi tình nhân nào mà không cãi nhau đâu cơ chứ? Cãi nahu xong làm lành không phải được rồi sao, hoàn toàn không cần phải chia tay."

Hai chứ chia tay giống như một sợi dây gai quấn lên tim anh, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng anh và Alex chia tay... hoặc là không cần, chỉ cần nghĩ tới tình trạng một tháng này cứ tiếp tục xuống đến vô tận, Harry liền cảm thấy một phút anh cũng không thể ngồi yên nữa. Anh muốn lập tức được quay về lại Hogwarts, muốn lập tức được nhìn thấy Alex, hy vọng bọn họ có thể ngồi lại nói chuyện cùng nhau vượt qua cửa ải này.

Luna dường như đối với phản ứng kịch liệt của anh không có cảm giác, cô chỉ nhún nhún vai, chậm rì rì mở miệng, "Dù gì anh cũng đã sớm biết được trái tim đã hướng về đâu, vậy thì tại sao lại đến đây cần sự trợ giúp của bọn em? Nghe theo trái tim của mình, Harry, kiến nghị của bất kỳ ai cũng chỉ là rác rưởi, chỉ có anh mới hiểu được cái gì mới là quan trọng nhất đối với mình."

Harry sững người một cái, miệng đóng mở mấy lần nhung không nói được bất kỳ chữ nào. Đúng vậy, anh sớm đã biết được anh không hề muốn chia tay với Alex, ít nhất không muốn bởi vì một trận cãi nhau ngu ngốc mà chia tay. Du gì sâu tận trong lòng, anh sớm đã biết tình cảm mà bản thân mình đối với Alex có bao nhiêu sâu đậm, vậy thì tại sao không thể thú nhận tất cả mọi thứ với người yêu mình sau đó ngừng cuộc cãi vã này lại?

"Harry anh tốt nhất là nên nói cái gì đó đi, nếu không cái miệng anh cứ mở ra như vậy vô cùng going một con cá đuối Nam Mỹ đó, có lẽ có một con đã chui vào não của anh..." Luna lại bắt đầu tình thần hoảng loạn nhìn chằm chằm vào anh, Jack vừa bước ra từ phòng bếp lập tức nhét chiếc cốc vào trong lòng cô.

"Được rồi em yêu, quay về làm việc đi, em đã hứa với người ta là ngày mai sẽ hoàn thành đó."

"Được rồi... tuần này không thể ra ngoài mau kem cho anh rồi, xin lỗi anh nhé, Jack."

"Không sao, trong nhà còn nhiều lắm, chú tâm vào công việc đi, anh yêu em."

Nhìn thấy cửa phòng đọc sách đóng lại, Jack quay lại nhìn Harry, "Cô ấy là một người phi thường."

"Cô ấy quả thật là vậy." Harry cuối cùng cũng hồi thần, ngẩng đầu cười cười, "Vô cùng cảm ơn trà và những lời kiến nghị của cả hai, tôi biết tôi phải làm gì rồi."

"Anh biết rồi?" Jack kinh ngạc mở to mắt.

"Đúng vậy." Anh đứng dậy mặc áo choàng vào, "Nghe theo trái tim mình, trái tim tôi nói với tôi, tôi vô cùng nhớ Alex."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net