Chương 30: Trình độ phức tạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Alex buông cuốn sách trong tay xuống, sắc mặt không tốt nhìn người vừa mới xâm phạm lãnh thổ của mình đang đứng ở cửa. "Cậu làm sao vào được vậy?"

"Quy luật của phòng yêu cầu không phải không thể phá vỡ, cậu nên phải biết. Mình chỉ cần yêu cầu một căn phòng có Alexander Potter trong đó, thì mình đã có thể ở đây rồi." Teddy Lupin nhún nhún vai, nhìn nhìn khung cảnh xung quanh, "Nói thật nhé bồ tèo, nơi này giống hệt như phòng ngủ của cha đỡ đầu ở quảng trường Grimmauld, là do cậu đặc biệt yêu cầu?"

"Không liên quan đến cậu, Teddy." Alex hừ một tiếng, rồi tiếp tục nhìn vào sách giáo khoa của mình. Chính bản thân y cũng không biết tại sao nữa, y chỉ bất quá yêu cầu một nơi có thể thả lòng thôi mà, lúc mở cửa liền phát hiện chính mình đang đứng trong căn phòng được sao chép y hệt như phòng của Harry. "Tìm mình có chuyện gì không?"

"Đương nhiên rồi, bây giờ thì xem nào, trước tiên cậu cãi nhau với cha đỡ đầu, chiến tranh lạnh, lại cãi nhau đại loại vậy, thứ hai, trong hai tháng khai giảng cậu đều trốn trong Phòng Yêu Cầu, mọi người trong Slytherin đều nghĩ là cậu ở chỗ Harry, còn Harry lại cho rằng cậu ở phòng sinh hoạt chung. Cậu rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?" Teddy vươn tay đem sách trong tay y giật lấy, có chút không vui đúng tại chỗ trừng y.

"Cậu nhiều chuyện quá rồi đó." Y vươn tay qua bên cạnh lấy một cuốn sách khác, không quan tâm trước mặt mình còn đứng một người.

"Dẹp đi, mình đã hứa với cha đỡ đầu là sẽ dẫn ra ngoài, nếu cứ tiếp tục úm trong đây, cậu sẽ trở thành người vô hình mất." Thấy sự giận dữ của mình không ảnh hưởng tí nào tới Alex, Teddy bất lực quẳng cuốn sách trong tay xuống, đặt mông ngồi trên ghế. "Cậu chẳng lẽ muốn cứ trốn tránh như vậy cả đời hả? Hai tháng rồi đó, cũng quậy đủ rồi đó?"

"Quậy?" Y khịt mũi một cái, "Mình không có trẻ con như vậy, đó là chuyện chỉ có cậu và Victoria mới làm thôi."

"Vậy cậu ở đây trốn hết hai tháng là vì điều gì? Ẩn cư sao?" Teddy trợn trợn mắt, "Đi nói chuyện với Harry một chút đi, trốn mãi không gặp thì vĩnh viễn cũng không có kết quả gì đâu, cha rất lo lắng cậu. Mà nói thẳng luôn, cãi nhau vốn chỉ là chuyện của hai người, các cậu đều làm sai mà, bây giờ đi nghĩ biện pháp mà giải quyết đi chứ."

Alex xoay người lại đánh giá Teddy một chút, "Anh ấy đã nói chuyện với cậu rồi? Chuyện Chậu Tưởng Ký?"

"Đương nhiên, mặc dù mình chỉ là đứa canh giữ cái gì cũng không xem được, cha đỡ đầu vẫn bắt mình chọn, giữa nói cho Vitoria biết hay là chép phạt <<Hogwarts, một lịch sử>> năm lần, mình chọn chép phạt." Teddy cuối đầu xuống ỉu xìu, tóc cũng chuyển sang màu đen bi thương. "Mình đã chéo hết hai tháng trời, còn chưa chép tới lần thứ ba, giấy da đã cuộn một đống rồi, cha đỡ đầu nhìn cũng không thèm nhìn một cái, cha chỉ muốn tìm được cậu. Cho nên xin cậu đó Alex, đi nói chuyện với cha đi."

Y cứng người đứng một bên, rất lâu sau mới thở dài một hơi, "Mình không biết, Teddy. Mình rất rõ ràng cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng lần này giống như dồn chất những thứ không vui bất mãn xả ra một lần vậy. Từ lúc bắt đầu vẫn luôn là mình chủ động, cậu cũng biết mà, Harry đã dùng thời gian rất lâu ới quyết định nghiêm túc nhìn thẳng vào chuyện tình cảm giữa chúng mình, càng không cần nói thời gian ổn định được đoạn tình cảm này càng dài hơn dùng càng nhiều thời gian hơn. Nhưng vào lúc mình cho rằng mình vô cùng hiểu anh ấy, anh ấy lại xuất hiện một mặt mà mình chưa bao giừo thấy, dường như đã thay bằng một con người khác vậy... Mình không biết nên làm cái gì, nói thật nhé đổi lại là cậu, cậu sẽ làm gì?"

"Bồ tèo, nói thật nhé, mình không giỏi trong việc đưa ra lời khuyên..." Teddy dùng sức võ vỗ vai bạn mình, "Tình hình giữa hai người có chút đặc biệt, độ phức tạp quá cao rồi, Harry quả thật rất ít chủ động, cho dù trong hai người người nào chạy lại tố khổ với mình, cơ bản đều là nói cậu lại làm gì sai, mà không phải cha đỡ đầu lại làm cái gì. Trong những vấn đề liên quan đến tình cảm, cha luôn là người chậm chạp."

"Đúng vậy, nhưng anh ấy không ngại mình là người chủ động, dường như anh ấy đem mình đặt ở vị trí cùng độ tuổi và ngang hàng, mình đã từng vì chuyện này mà vui rất lâu, còn nghĩ rằng chỉ cần anh ấy không đem mình xem là con nít, thì đã thành công được một nửa." Alex nhìn bạn mình, "Cậu cảm thấy anh ấy có không?"

"Không cùng một phương diện nha? Đại đa số thời gian cha đều đem cậu xem như người đã trưởng thành mà đối xử, mình không chỉ một lần nghe Harry nói cậu cơ hồ thành thục hơn tất cả các học sinh ở Hogwarts. Mình tin, Harry có thể chấp nhận chuyện mối quan hệ giữa hai người thay đổi một phần là do lý do này đó, nếu lúc cậu còn rất nhỏ đã bị cha nhận nuôi, hoặc chỉ là nhỏ hơn lúc đó một chút nữa, Harry tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu." Teddy gãi gãi đầu, "Nhưng xem ở một góc độ khác, nhưng nếu ở một số thời điểm, cha sẽ hoàn toàn hiện ra trạng thái người bảo hộ, quả thật là giống như sói mẹ bảo vệ con vậy đứng chắn trước mặt cậu."

"...So sánh gì mà tệ vậy." khóe miệng của y co rút, sói mẹ? Teddy quả thật là có tình cảm rất đặc biệt với loài sói...

"Hey mình nghiêm túc đó! Harry không phải là người không nói lý tự muốn che dấu quá khứ của mình, ngoại trừ điều đó quả thật không quan trọng tí nào, hoặc là đó là một đoạn ký ức đau buồn, ví dụ như trận chiến năm đó. Phải biết là chúng mình chưa từng sống trong thời đại đó, vào lúc chiến tranh tàn khốc nhất hỗn loạn nhất, mình mới ra đời, mà cậu vẫn còn không biết là đang trên thiên đường hay ở đâu đó lắc lư bay bay nữa. Harry đã trải qua nhiều chuyện hơn chúng ta rất nhiều lần, tốt có xấu có, tàn khốc có bi thương có, có lẽ cũng bởi vì cha đã trải qua quá nhiều chuyện tàn ác, khi xoay người đối diện với cuộc sống đơn thuần, mới cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Có lẽ cha không có ý gạt cậu, cha chỉ là... không muốn cậu biết mấy chuyện này? Cũng giống như Ron và Hermione chưa từng nói với bé Rose về những chuyện như chiến tranh vầy nè, bọn họ đã từng nói, dù gì bọn mình cũng sống tại thời kỳ yên bình, thì không cần biết quá nhiều đến những hắc ám đó." Cậu bất lực cười cười, "Mình lúc còn nhỏ cũng vậy , cha đỡ đầu chauw từng nói với mình cái gì mà cha là Cứu Thế Chủ, chuyện đó cũng là do sau khi mình đến trường mới biết đuowjc. Có lẽ suy nghĩ của bọn họ là như vậy, cố gắng khiến bọn mình rời xa những gì đã xảy ra với bọn họ. Quan hệ giữa Harry và cậu đã từng là cha con, mặc dù trên mặt tình cảm thì không phải, nhưng trách nhiệm của cha là dẫn cậu vào thế giới phép thuật mà dẫn dắt dạy dỗ cậu những kiến thức có ích, cho nên đây có lẽ cũng là cách làm quen thuộc của cha, như đối với mình, đối với Rose, không muốn cậu trải qua những chuyện trong quá khứ giống như cha đã từng."

Alex trầm mặc rất lâu, nội tâm của y cũng biết những lời này là đúng, Harry có lúc giống như một tên ngốc vậy, nghĩ rằng chỉ cần mình gồng gánh thì mọi chuyện sẽ thiên hạ thái bình, anh ấy đã từng thử cứu tất cả mọi người trong cuộc chiến đó, bây giờ lại cố gắng đem những ký ức bi thảm đó ngậm nhấm một mình.

"Ngốc nghếch... Quá ngốc nghếch." Y cười khổ nhắm mắt lại. "Nhưng còn Severus Snape thì sao? Chuyện đó nên giải thích như thế nào đây? Anh ấy quả thật chưa từng nói sự thật với mình."

"Mình không phải chuyện gì cũng rõ ràng, bồ tèo." Teddy nhún nhún vai, "Nhưng mình có thể khẳng định, chuyện cãi nhau lần này hai người các cậu ai cũng có lỗi, cha đỡ đầu sai ở chỗ không chịu nói sự thật với cậu và luôn để cậu chủ động, còn cậu thì sao? Không chịu ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng về chuyện này, ngược lại thì sao, cậu chạy ra khỏi nhà trốn vào quán bar uống rượu, còn chiến tranh lạnh trong nhà, cuối cùng còn trộm xem Chậu Tưởng Ký của cha, còn bị bắt gặp, đây quả thật là không Slytherin chút nào..."

"Hey! Là cậu khuyến khích mình đi xem đó!" Alex không vui khán nghị.

"Mình là một Gryffindor, chúng ta vẫn luôn là những người xúc động, cậu nên suy nghĩ thật kỹ càng trước khitiếp nhận kiến nghị chứ. Lại nói, mình còn có thể làm sao? Cậu lúc đó dùng ngữ khí khủng bố âm trầm nói Harry có thể đem cậu xem như thế thân, rõ ràng là định tội cha luôn rồi. Nói tới cùng, cậu cũng vẫn không tin tưởng cha, cậu cảm thấy cha tùy thời sẽ vì người khác mà rời bỏ cậu đúng không?" Teddy không kiên nhẫn đánh gãy lời y. "Cậu sợ cái gì? Sợ ai? Ginny, Gabrielle? Hay là những người phụ nữ suốt ngày ôm báo la hét muốn gả cho người đàn ông độc thân hoàng kim? Cậu rõ ràng biết Harry cản bản không thích bọn họ! Cha thích cậu, từ rất lâu rồi, có lẽ từ lúc lần đầu tiên cậu tỏ tình là cha đã hiểu rõ tình cảm của mình rồi, cũng từ lúc đó anh mắt mà cha nhìn cậu đã không còn giống ngày xưa nauwx rồi."

"Mình biết chuyện này." Ánh mắt sẽ không bao giờ gạt người, đặc biệt là sẽ không gạt được nhiều năm như vậy, có lẽ trong tim của Harry đã từng, hoặc vẫn luôn dành một nơi cho Snape, nhưng Alex hiểu rõ, cái đó hoàn toàn là một tình cảm khác, Y và Harry là do bên nhau nhiều năm, quen thuộc và thấu hiểu làm gốc rễ để bắt đầu, từng chút một lớn lên, trưởng thành, trải qua sự ma sát của thời gian. "Chỉ là mình vẫn hy vọng anh ấy có thể sớm một chút nói thẳng với mình."

"Cha đỡ đầu nói cha đã từng yêu Snape, nhưng cậu cũng hiểu cha đối với những chuyện này có bao nhiêu chậm chạp mà, có lẽ cha nói không phải cái dạng tình cảm lãng mạn gì, mà là càng là thứ gì đó phức tạp hơn thì sao?"

"...Hoặc là Snape chính là hình ảnh đại biểu cho chiến tranh trong anh ấy?" Alex ngẩng đầu lên, hoài nghi mà nghĩ.

"Ý cậu là, bởi vì Snape trong chiến tranh đảm nhận vai diễn quá quan trọng, cho nên khi Harry nghĩ tới ông ấy cũng đồng thời nghĩ đến chiến tranh? Mà cũng bởi vì thân phận đặc biệt của Snape – Gián điệp, đồng thời đã rất nhiều lần cứu mạng Harry, cho nên Harry đối với ông ấy có một loại tình cảm cảm kích rất đặc thù, mà khi Snape qua đời, loại tình cảm này được phóng đại lên vô số lần, dường như giống như tình cảm yêu đương luôn rồi?" Những năm gần đây Hogwarts đã mở rất nhiều lớp nghe giảng về tâm lý học, Alex và Teddy cũng có đi nghe. "Có khả năng này, cha đỡ đầu chưa từng chịu nói về Snape giống hư cha chưa từng chịu nói về những chuyện trong chiến tranh vậy. Cho dù là mối quan hệ của bọn họ khi còn ở trường hay là trong chiến tranh, đó nhất định là một đoạn ký ức vô cùng tàn khốc, khiến cha hoàn toàn muốn tự phong bế bản thân, làm sao cũng không chịu mở miệng." Teddy hiếu kỳ chớp mắt một cái, "Nói thật nhé, cậu rốt cuộc nhìn thấy gì trong Chậu Tưởng Ký vậy?"

"Rất nhiều, từ nhỏ đến lớn, đương nhiên cũng bao gồm những cuộc chiến giữa anh ấy và Voldemort..." y che mặt rên rỉ một cái, "Trời ơi... Chậu Tưởng Ký là nơi có thể cho phép ta đặt những ký ức trầm trọng qua một bên, mà mình dường như là nhìn thấy hết những gì kủng khiếp nhất trong ký ức của anh ấy, anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không chịu tha thứ cho mình đâu."

"Thả lỏng nào, cha vĩnh viễn cũng không thể tàn nhẫn với cậu được." Teddy không vui mím môi, "Lúc cha bắt mình đi tìm cậu cũng không có nhắc đến chuyện phải chép phạt, rất may mắn là lần này cậu lại trốn khỏi hình phạt."

Alex hừ một tiếng, "Cậu phải biết, hình phạt chép sách chỉ có thể ứng dụng lên người con đỡ đầu, đối với mình... Có lẽ anh ấy sẽ dùng một cách trừng phạt khác cugx không chừng? Mà tin mình đi, dù là gì đi nữa cũng có thể khiến người ta đau tới không muốn sống."

Teddy đánh cái rùng mình, "Chúc cậu may mắn bạn tốt, dù gì cái gì cần nói mình cũng đã nói rồi, cậu tốt nhất là tranh thủ thời gian đi tìm cha đỡ đầu nói chuyện đi, nếu không muốn "Hình Phạt" của cậu tăng cấp độ lên." Cậu nhịn cười đấm một cái lên lưng bạn mình, "Nhưng là tuyệt đối đừng thảo luận với mình quá trình trừng phạt giữa cả hai nhé, có chút chuyện vẫn là nên giữa một chút cảm giác thần bí vẫn tốt hơn. Đặc biệt là khi cậu miêu tả cha đỡ đầu của mình." [Editor: Teddy đầu cậu chứa cái gì vậy, nghĩ tới cái gì mà nói những lời này vậy.]

"Khốn nạn..." Alex co rút khóe miệng nhìn Teddy háo hức chạy khỏi phòng yêu cầu, dường như chỉ cần chạy muốn một phút liền phải đối mặt với một con quái vật phun một cơn lũ lụt lên người vậy.

Trên tường treo đồng hồ, cây kim dài nhất vẫn nằm giữa "Thả lỏng" và "Lo lắng", đó là cây kim của Harry, trong quảng trường Grimmauld cũng có chiếc đồng hồ y hệt như vậy, là Harry mô phỏng cái của nhà Weasley làm ra, chỉ là cảm xúc của những thành viên trong gia đình đã thay đổi. Chiếc kim của Teddy Lupin vừa rồi còn chỉ "Nghiêm túc" giờ đã thành "Thả lỏng". Bây giờ đã là rạng sáng, tất cả mọi người đều ở trong trạng thái "Thả lỏng", tất cả các kim chỉ trên đồng hồ, chỉ có mỗi mình y là còn dao động giữa "do dự" và "lo lắng".

Ngây ngốc nhìn cái đồng hồ nửa ngày, Alex thở dài một cái sau đó nằm lên giường, quyết định sáng sớm mai đi tìm Harry. Đã đến lúc bọn họ nên đem mọi chuyện nói rõ ràng ra rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net