Chương 31 Cảm giác an toàn (Bắt lỗi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói lời xin lỗi đối với đại đa số người mà nói không phải là chuyện khó khăn gì, nói một câu xin lỗi, trưng ra bộ mặt vô cùng hối lỗi, những người có tình cảm phong phú còn có thể khiến nước mắt chảy dài nữa kìa, quả thật khiến người không nỡ trách móc nặng thêm một câu, lập tức tha thứ cho người đó.

Nhưng đối với Alex mà nói, nói xin lỗi vẫn luôn không phải điểm mạnh của y, đặc biệt là trong bước ngoặc của y và Harry, nếu có thể giải quyết thì bọn họ chắc chắn sẽ càng hạnh phúc hơn, nếu không thể giải quyết, chỉ sợ bọn họ sẽ phải kết thúc ở đây thôi. Y và Harry đều không phải là người có thể chịu ủy khuất nhẫn nhục, tính cách trời sinh kiêu ngạo của y và sự kiên cường do thời gian mài giũa của Harry, đều đã được định sẵn trong mối quan hệ giữa cả hai, cuối cùng vẫn phải có một bên chịu cuối đầu trước, chiến tranh và sự cố chấp, chỉ sẽ đẩy đối phương ra xa hơn mà thôi.

Nhưng hiểu những điều này khong có nghĩa là y có thể làm được một cách hoàn mĩ, nếu không y cũng không chọn buổi tối ngày thứ sáu mới đi bộ tới phòng làm việc của Harry, từ khi bữa tối bắt đầu tới bây giờ, y đã do dự hơn ba tiếng đồng hồ rồi, trước mắt có vẻ sắp đến giờ cấm đi lại ban đêm, y chỉ có thể hạ quyết tâm, nhắm mắt lại giơ tay lên gõ cửa.

Nhưng lại không nghĩ tới mình sẽ gõ vào khoảng không, Alex mở mắt ra liền vô cùng kinh ngạc, Harry đang đứng ngay ở cửa, trong tay là tấm bản đồ đạo tặc.

"Anh vẫn luôn nghĩ bao giờ em mới chịu vào phòng đây." Giả vờ như không nhìn thấy bàn tay ngượng ngùng giơ lên giữa không trung của y đang từ từ rít lại, Harry nghiêng đầu, ra hiệu cho y vào phòng.

Alex có chút bất an bước vào phòng, ở đây vẫn giống như lúc trước, hai cái sofa màu xanh đen đặt trước lò sưởi, bên phải là cái bàn sách cho hai người, phía sau là cái tủ sách cao đụng nóc đặt đủ mọi loại sách, có một số Harry lấy từ phòng sách gia tộc Black, có một số là bọn họ tìm được từ Hẻm Xéo thậm chí đến tận Hẻm Knockturn, còn có một phần là những tuần báo độc dược mà Alex năm đó sưu tập được, tuần báo Quidditch của Harry, và cả tạp chí Hắc Ma Pháp mà cả hai đều thích.

Bức họa của một con cú màu trắng đặt cách đó không xa dường như cũng bị không khí kỳ quái giữa hai người làm cho phiền, trừng ánh mắt màu vàng lên kêu một tiếng. Alex hiểu rất rõ trong ánh mắt đó đầy sự bất mãn, bức họa của Hedwig đã đặt ở đó rất nhiều năm rồi, là Harry vẽ ra theo trí nhớ của mình. Trong thế giới pháp thuật bức họa con người cần phải có ma pháp của người đó mới có thể động đậy, nhưng động vật thì không cần. Mặc dù bức họa của Hedwig đa số thời gian đều vùi đầu vào cánh ngủ, thỉnh thoảng tâm trạng vui vẻ sẽ kêu một tiếng với Harry, dường nhu bọn họ đang dùng một phương thức đặt biệt nào đó để giao tiếp.

"Harry..."

"Alex..."

Giọng nói của cả hai đột ngột vang lên, sau đó lại đồng thời cảm thấy có chút ngượng ngùng nhìn vào đối phương.

"Anh nói trước đi."

"Em nói trước đi."

Lúc này ngay cả Hedwig cũng chịu không thấu mà lắc lắc đầu, sau đó phát ra một âm thành từ trong cổ họng vô cùng giống như một tiếng cười khinh bỉ, vỗ vỗ cánh sau đó vùi đầu vào nhắm mắt dưỡng thần.

"...Xin lỗi, Harry." Alex cuối cùng cũng trong lúc Harry chưa kịp hồi thần mở miệng nói ra trước, mặc dù khẩn trương tới miệng lưỡi khô khốc, nhưng vẫn cưỡng ép chính mình tiếp tục nói tiếp. "Em không nên xem ký ức trong Chậu Tưởng Ký của anh, còn có không nên hoài nghi anh, Teddy và em nói chuyện với nhau rồi, cậu ấy nói chúng ta không nên tiếp tục chiến tranh lạnh nữa..." Y cảm nhận được tay của Harry nhẹ nhàng đặt lên vai mình, làm ra một động tác ngừng lại với y. Đọt nhiên y cảm thấy máu trong người mình bắt đầu lạnh buốt, "Anh không muốn nói chuyện với em sao?"

"Đương nhiên muốn, Alex. Chúng ta ngồi xuống rồi hãy nói." Harry kéo y đến bên sofa, ngọn lửa trong lò cháy rực khiến cả người ấm áp lại. "Câu nói xin lỗi này, anh cũng muốn nói với em. Mặc dù bắt đầu anh vô cùng tức giận khi em chạy đi trộm xem ký ức của anh, nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh mới phát hiện lý do của em."

Harry có vẻ khẩn trương giống như y vậy, ánh lửa chiếu lên mặt anh, dường như làm biểu tình trên mặt anh càng trở nên ôn hòa hơn, đôi mắt xanh lục nguyên bản như được phủ một ánh vàng, nhìn thẳng vào nơi sâu nhất trong nội tâm của Alex.

"Anh biết, bản thân mình luôn quá lo lắng, lại không thích thảo luận về những chuyện đó, thường tránh người gạt ta, nghĩa là mọi chuyện sẽ cứ thế mà thuận lợi mãi mãi, nhưng lại không nghĩ tới tình cảm là phải cho đi và nhận lại phải đến từ hai phía. Anh dường như... luôn để em gánh vác tất cả những thứ đó, cũng gánh luôn phần vốn thuộc về trách nhiệm của anh. Thế nhưng, Alex, điều đó không có nghãi anh không quan tâm, hoặc là giống như em đoán vậy, anh là bởi vì một số nguyên nhân, hoặc là một người, mới hẹn hò với em." Harry quay đầu nhìn về phía lò sưởi, ánh mắt dần trở nên mê mang, dường như anh đang chìm vào trong suy nghĩ của mình.

"Anh không biết là nên giải thích như thế nào nữa, có quá nhiều chuyện vướng mắc trong đầu anh. Vẫn luôn như thế, anh không biết nên tin vào cái gì nữa, không biết giữa chúng ta có thể tiếp tục đi với nhau hay không, có thể đi được bao xa, anh không ngừng hỏi bản thân, nếu có một ngày chia tay thì làm sao bây giờ? Càng không cần nói tới giữa chúng ta vốn dĩ rất khó kiên trì..." Harry đột nhiên tự giễu cười cười, "Nguyên nhân mà Ginny và anh năm đó chia tay cũng là cái này, cô ấy nói sau chiến tranh anh giống như trở thành một con người khác vậy, cái gì cũng không chịu tin. Hoặc là cô ấy nói cũng có lý, anh đã nhìn thấy giả dối quá nhiều rồi, sau này căn bản là không phan biệt nổi cái nào là thật, cái nào là giả. Mà đối với anh quan hệ giữa chúng ta, anh thừa nhận, là anh vẫn luôn do dự rụt rè, anh xin lỗi."

Nói xong, Harry cuối đầu không nhìn y, nhưng Alex vẫn nhìn thấy đôi mắt long lanh ngấn nước của anh.

Y còn có thể làm gì chứ? Đối diện với người đàn ông mà mình thật lòng yêu thương, cho dù có bất mãn, những lời chỉ trích cũng chỉ có thể từ từ biến mất.

"Trước giờ chưa bao giờ nói với em những chuyện này, là do sợ lộ ra điểm yếu của bản thân sao?" Y ngồi qua bên cạnh Harry – Cái ghế bành lớn vừa đủ cho hai người, hai tay ôm lấy eo người nọ, đem mặt vùi vào trong lồng ngực của anh. Lúc nhỏ rất thích làm động tác này, có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, bây giờ cao lên nhiều rồi làm ra cái động tác này, khác nào nằm bò lên đùi của anh. Mà Harry vẫn giống như ngày xưa, vươn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của y, cằm thì vùi vào hõm vai của y. "Kỳ thực em rất vui khi nghe anh nói những lời này."

"Vui?" Động tác tay của Harry ngừng một chút, rõ ràng là đang suy nghĩ về lời y vừa nói.

"Đúng vậy, bởi vì như vậy em biết em không phải là người suy nhất tâm luôn bất an." Alex xoay qua dựa vào vai của người yêu, nhẹ cười khi nhìn thấy lỗ tai của người trước mặt dần dần đỏ hồng lên do hơi thở của mình. "Em đã từng cho rằng, anh chỉ là vởi vì muốn làm cho em vừa lòng mới đáp ứng lời tỏ tình của em... Anh biết không, giống như muốn làm vừa lòng một đứa nhóc đang nổi đóa vậy, cha mẹ sẽ mua một số đồ chơi vô dụng, chỉ là đại biểu cho sự thỏa hiệp thôi. Em hiểu anh không thích thỏa luận về những thứ như tình cảm, em cũng hiểu anh không có nghĩ như vậy, nhưng cái suy nghĩ đó giống như mọc rễ trong đầu em vậy ném cũng ném không đi. Em sợ có một ngày anh đột nhiên quyết định không muốn tiếp tục chơi trò chơi này nữa, lúc đó em phải chẳng phải ngã càng thêm đau sao. Chuyện của Snape chỉ là một cơ hội để em phát tác ra mà thôi, anh chưa từng xem em thành hắn ta , điểm này em biết rất rõ."

"Chỉ biết suy nghĩ lung tung." Harry búng một cái lên trán của y, "Giáo sư Snape... Anh cũng không biết bản thân mình có từng yêu qua thầy ấy không nữa, hay là yêu cách thầy ấy xem anh – Không quan tâm thân phận của anh, Cứu Thế Chủ, Đứa trẻ sống sót, nam hài hoàng kim, anh hùng đánh bại người không thể gọi tên ra, một loại các loại xưng hô rác rưởi đó, mà chỉ quan tâm đến bản thân anh, hiểu anh chỉ hy vọng mình được giống như những học sinh khác, có một cuộc sống bình phàm. Mặc dù thầy có một đống cách đối phó với anh, khiến anh trong khoảng thời gian học sinh hận không thể không giết chết thầy ấy, nhưng khi chiến tranh quả thật đã đến, sau khi bị ép trưởng thành chỉ sau một đêm anh mới hiểu, có lúc những đòn roi tàn độc có tác dụng nhiều hơn so với những viên kẹo ngọt. Giáo sư Dumbledore nói với anh nên dùng tình yêu để chiến thắng tất cả, nhưng cụ lại không nói với anh phương pháp dành chiến thắng, ngược lại, giáo sư Snape dùng hành động thực tế dạy anh, làm cách nào để khắc chế tình cảm của mình, như thế nào suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động. Cảm giác đối với thầy ấy, anh vĩnh viễn cũng không thể nói rõ được, nhưng anh sớm đã biết được, em không phải thầy ấy, mặc dù lớn lên rất giống, cái tính cách hù người cũng rất giống, nhưng em chính là em, Alex, anh rất cảm kích Snape, nhưng anh yêu em."

"Em biết." Y đã sớm biết mình sai một cách quá đáng, chỉ là y luôn từ chối thừa nhận điều đó. "Giống như anh nói vậy, đợi cho chúng ta hai trăm tuổi, đi không nổi nữa mắt cũng nhìn không rõ chữ và báo, em vẫn hy vọng có thể được ngồi cùng với anh. Mặc dù anh luốn khiến em cảm thấy bất an, nhưng kỳ thật, là có anh bên người, là đã cho em một cảm giác an toàn lớn nhất rồi."

Harry cười nhẹ ra tiếng, "Anh yêu em, Alex."

"Em cũng vậy."

Không biết là ai bắt đầu trước, trong ánh mắt họ nhìn nhau rực lửa, đôi mắt dán chặt vào nhau, không khí trong phòng phản phất nóng lên. Alex nghiêng người ra phía trước, dùng môi mình dán lên người trước mắt. Bọn họ hôn nhau vô số lần, nhưng đa số chỉ là hôn lướt qua, hai người luôn lo lắng về thân phận học sinh và thầy giáo của mình, trong Hogwarts không dám thể hiện ra. Mà hôn nay, sau khi chiến tranh lạnh suốt bốn tháng trời họ đã mở rộng trái tim mình hơn, khiến bọn họ quẳng hết những kiên kị này ra sau não, chỉ muốn tận hưởng thật trọn vẹn niềm vui trước mắt mà thôi.

Alex chà sát thật nhẹ nhàng lên hai cánh môi, dùng răng khẽ cắn, dùng đầu lưỡi đùa bỡn, đến khi vị phù thủy trưởng thành phải thở hỗn hển, chỉ có thể tách đôi môi mình ra, y lập tức nắm chắt thời cơ, chiếc lưỡi linh hoạt xông vào miệng đối phương, lập tức quấn lấy chiếc lưỡi còn lại.

Tay của Harry sớm đã vòng ra sau lưng của y, vô thức vuốt ve. Mà tay của y vẫn đặt trên hông anh như lúc đầu, bởi vì lửa nóng bị khơi dậy quá lớn, hôm nay Harry chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần Jean xanh Muggle thường ngày, tay Alex dễ dàng thâm nhập vào trong qua gấu áo, trực tiếp vuốt vve chiếc eo rắn chắc của người yêu.

Harry phát ra một tiếng thở dài từ trong họng, cơ thể anh bất giác dựa sát vào người yêu trẻ tuổi của mình, lông mi không ngừng run rẩy.

Alex giống như được cổ vũ, hai tay không người thăm dò trên người đối phương, đồng thời lúc này, môi hai người rốc cuộc cũng tách ra, Harry thở hổn hển, Alex đã nuốt hết những giọt nước bọt mà người yêu của mình không kịp nuốt xuống, và tập trung vào chiếc cổ yêu kiều trước mặt, mút ra từng cái từng cái một dấu hôn hồng hồng, cuối cùng còn giống như con mèo nhỏ, thè lưỡi trêu chọc hầu kết đang nhô ra.

Mà lúc này, hai tay của y cũng nắm được thứ gì đó vô cùng thú vị, hai hạt đậu ở trước ngực người yêu đã sớm cương cứng, y linh hoạt cùng đầu ngón tay xoa xoa, nghe được tiếng cảm khái kinh ngạc không đè nén được của người yêu.

"A...Alex!" Harry thở hổn hển, nhưng lại mở to mắt, hai tay sớm đã vô lực, nhưng vẫn còn rất kiên trì đem y đẩy ra. "Chúng ta nói trước rồi mà, sau khi tốt nghiệp..."

Nhịn không được phát ra một tiếng thở dài thất vọng, y không tình nguyện dừng động tác tay mình lại, "Qua thêm mấy tháng nữa em đủ mười bảy rồi..."

"Vậy cũng không được, anh bây giờ còn là thầy của em đó, đợi đến khi em tốt nghiệp... Mới được."

Y chỉ có thể rút tay lại, bất đắc dĩ gặm thêm một cái vào xương quai xanh của người yêu, "Em sẽ đợi đến đêm vũ hội tốt nghiệp."

Harry từ từ bình phục lại hô hấp, cười cười gật gật đầu.

"Còn có, hôm nay em muốn ngủ chung với anh." Nhìn thấy biểu tình trừng mắt ngốc nghếch của anh, "Tuyệt đối cái gì cũng không làm, em thề!" Alex cuối cùng còn hôn thêm một cái lên môi đối phương một cái, "Chỉ là em nhớ mùi hương anh ở bên cạnh em."

"...Anh cũng nhớ em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net