Chương 33: Giá trị ma lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ hè của một năm lại bắt đầu, học sinh xếp hàng dài ngồi xe ngựa từ Hogwarts – Đương nhiên là do vong mã kéo, đi qua một hành trình thật lâu dài, mới đên xe lửa bên cạnh hồ đen. Mỗi năm đều có một số ít học sinh đánh giá thân thể ốm o gầy tong teo thấy cả xương và đôi mắt trắng như ánh trăng của bọn vong mã, mà đại đa số học sinh khác thì không thấy gì cả ngoài không khí, và nói về kế hoạch nghỉ hè với bạn mình. Thậm chí học sinh năm bảy còn dẫn đầu hát lên bài hát của trường Hogwarts, bởi vì đây đã là ngày cuối cùng trong cuộc sống học sinh của bọn họ rồi, cho dù bài hát lạc tông tra tấn người ở buổi khai giảng, bây giờ đều có vẻ vô cùng cảm động nhân tâm.

Đi qua đoạn đường hai mươi phút này, dường như ở một góc quẹo nào đó, khu rừng rậm rạp lá cây không ngừng xào xạt bỗng nhiên biến mất vô tung, lộ ra đoàn tàu tốc hành Hogwarts màu đỏ tươi.

Thế nhưng trong năm nay, lúc tạm biệt lại không hề có thanh âm nói cười như mọi năm. Trước tiên là giáo sư trường sẽ đồng hành trong chuyến tàu này, đảm bảo tất cả học sinh đều được an toàn, thậm chí có cả thần sáng, tổng cộng tất cả không dưới hai mươi vị thần sáng kinh nghiệm phong phú luôn duy trì cảnh giác mọi thứ xung quanh chuẩn bị cho bất kỳ trường hợp nguy hiểm nào xảy ra. Mà đại đã số nhưng vị thần sáng "kinh nghiệm phong phú" thì giống như ông Moody vậy, nhạy bén, nghĩ nhiều, nghi thần nghi quỷ. Khiến đám học sinh ngày cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, sợ bị nghi ngờ.

"May mắn là học kỳ đã kết thúc, mỗi lần lên lớp đều có một vị thần sáng đứng đó nghiêm mặt thật là kinh khủng." Teddy nhè nhẹ nói thầm bên tai của Alex.

"Đây đã tốt hơn rất nhiều so với việc để bọn giám ngục giám sát học sinh rồi." Alex có chút bất lực lắc lắc đầu, "Càng không cần nói tới việc trong kỳ nghỉ hè này có hai vị thần sáng đứng hai bên bảo vệ mình và Harry đây."

"Chú phòng vệ ở số 12 quảng trường Grimmauld đã là kiên cố và hoàn diện nhất rồi, có không ít là cha đỡ đầu tự mình phát mình sau đó gia cố thêm đó, có cần thiết tới như vậy không?" Teddy trừng lớn mắt.

"Chỉ phòng trường hợp thôi." Y thở dài một cái.

Sau khi Emily Nott nổ bay nửa cái trang viên Malfoy, lại đi tới bái phỏng địa điểm cư trú của mấy vị thành viên chủ chốt của Hội Phượng Hoàng, các vị thần sáng đã tìm kiếm suốt cả đêm cũng không có bất kỳ manh mối nào. Ngay cả ngục Azkaban cũng không thể không nâng cao cảnh giác, đem những tên vốn dĩ đã mãn hạn tù nhốt thêm lần nữa để cải tạo lại, sợ là lại xuất hiện thêm một người như Emily Nott.

Điều này cũng giải thích lý do tại sao Hogwarts lại có nhiều thần sáng đên trông coi như vậy, mặc dù trong lâu đài có hệ thống phòng hộ và hệ thống bảo mật được lưu truyền từ ngàn năm trước, và mọi thứ xung quanh lại sâu không thấy đáy, có con mực khổng lồ và người cá trông coi hồ đen, một mặt có dã thú và động vật phép thuật đi lại trong khu rừng cấm dễ lạc đường, một mặt khác là vách đá dựng đứng, chỉ có một con đường bằng phẳng nhất đến từ làng Hogsmeade. Chỉ cần canh gác kỹ con đường này, liền có thể bắt được tất cả những nghi phạm.

Nhưng bây giờ có vẻ không có tác dụng mấy nhỉ? Alex châm chọc, Emily Nott trong vòng hai tháng nay đều không có bất kỳ tin tức gì, thần chú theo dõi cứ như là một đồ vật vô dụng, bộ trưởng bộ thần sáng mỗi ngày đầu đầy mồ hôi chạy đến trường học thảo luận các phương án với Harry, cứ như Harry vẫn còn là chiến sĩ trong thời kỳ chiến tranh nhất định phải giải quyết các vấn đề vậy.

Xe ngựa vẫn đi về hướng xe lửa, các học sinh yên lặng xách hàng lý của mình, đợi các vị thần sáng kiểm tra điểm danh, sau đó mới như cũ bước lên xe lửa. Và trên đường, đều có các thần sáng bảo vệ, cách mỗi hai phòng là sẽ có một vị thần sáng đứng đó, khiến người đàn bà mập mạp đẩy xe đồ ăn vặt cũng cảm thấy phiền toái.

Đến khi xe lửa cuối cùng cũng dừng tại nhà ga ngã tư vua, Alex cầm lấy hành lý của mình, nhịn không được nữa mà thở một cái thật dài, hai vị thần sáng trẻ tuổi giống như cái bóng đứng sau lưng y, theo sát từng bước nhìn chăm chăm y xuống xe lửa. Không cần hoài nghi thêm chi cho mệt, bọn họ vẫn sẽ theo sát y về đến số 12 quảng trường Grimmauld.

Thật bất ngờ, sau khi y và Harry chạm mặt nhau ở nhà ga, lại không hề dùng chìa khóa hay độn thổ mà về nhà như mọi khi, anh đem y lên một chiếc xe taxi – khóe mắt vừa liếc một cái liền thấy hai vị thần sáng đó đã lên chiếc xe phía sau đi theo bọn họ, một trong số họ còn vô cùng hứng thú với người lái xe.

"Chúng ta phải đi đâu?" chiếc xe hơi lao trên những con đường đông đúc ở London, trong không khí ẩm ướt vang lên tiếng mắng chửi của người lái xe và tiếng radio.

"Bộ Phép Thuật." Harry nhỏ giọng nói, trong tay anh cầm lấy một tấm bản đồ, nhíu chặt mày lại nghiên cứu, và xác định xem người lái xe có chạy theo đúng hướng mà anh đã chỉ không.

Dần dần, các tòa nhà cao tầng đã không còn bình thường giống vừa rồi nữa, xe của bọn họ cuốic ùng cũng dừng lại ở một cái hẻm nhỏ hoang vắng, bên cạnh còn có mấy cái văn phòng rách nát, một quán bar nhỏ và một cái xe tải nhỏ. Lái xe vô cùng bực bội hỏi bọn họ mấy lần đây có phải là nơi cần đến không, sau khi nhận được vô số lần khẳng định mới bất lực mở cốp xe sau lấy ra hành lý của y. Mà đồng thời, chiếc xe taxi thứ hai cũng theo chân họ mà đến, sau một cái thắng gấp, hai vị thần sáng sắc mặt trắng bệch xuống xe, nhưng có vẻ mọi thứ vẫn ổn.

Dù gì cũng tốt hơn nhiều so với xe bus hiệp sĩ. Alex có cười trên nỗi đau người khác mà nghĩ.

Khi hai chiếc xe kia cuối cùng cũng rời khỏi, trên đường trống trơn chỉ còn bốn người bọn họ, Harry dẫn bọn họ đến một cái điện thoại hư cũ màu đỏ -- cửa kính xung quanh đã vỡ thành mấy mảnh, trên tường toàn là những thứ loạn cào cào gì đó.

"Để tôi xem nào, 6-2-4-4-2..." Harry nhỏ giọng lẩm bẩm, ngón tay nhanh chóng xoay số.

Dường như là lập tức, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên trong buồng điện thoại, "Hoan nghênh đến Bộ Phép Thuật, xin hỏi quý danh và mục đích đến."

"Harry và Alexander Potter, và có hai vị thần sáng đi cùng, trong bộ yêu cầu chúng tôi đến để tiếp nhận kiểm tra ma lực." Alex chú ý tới, ở nơi hai vị thần sáng không thể nhìn thấy, Harry đã trợn trắng mắt với mình.

"Cảm ơn." Giọng nữ lạnh như băng nói, "Quý khách, vui lòng cầm lấy huy hiệu, gắn lên phần áo bên ngoài của ngài."

Quả nhiên, một trận đinh đinh đang đang vang lên, bốn cái huy chương rớt xuống. Alex đem cái của mình gắn lên trước ngực, trên đó viết vô cùng rõ ràng, "Alexander Potter, kiểm tra ma lực."

"Quý khách của Bộ Phép Thuật, ngài cần phải tiếp nhận kiểm tra ở quầy kiểm tra an ninh, đăng ký đũa phép của ngài. Quầy kiểm tra an ninh ở cuối đại sảnh." Buồng điện thoại đột nhiên run lên. Bọn họ từ từ đi xuống đất. Những người đi đường bên ngoài buồng điện thoại càng ngày càng cao, cuối cùng trên đỉnh đầ bọn họ chỉ có một màu đen.

Y cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe tiếng cọ sát đơn điệu, chói tai khi buồng điện thoại đi xuống lòng đất.

"Bộ Pháp Thuật chúc ngài một ngày tốt lành." Giọng nói của người phụ nữ đó nói. Cửa buồng điện thoại mở ra, bọn họ đang đứng ở một đầu của đại sảnh vừa dài vừa lộng lẫy, sàn gỗ tối màu được đánh bóng sáng choang. Trần nhà được sơn màu xanh của con công thỉnh thoảng còn lấp lánh phát ra từ những bức tượng vàng, không ngừng biến động, di chuyển, giống như một cái bảng quảng cáo treo trên không trung. Bức tường bốn phía đều được sơn màu gỗ tối màu, có rất nhiều lò sưởi mạ vàng được đặt theo phòng cách âm tường trên đó. Nhưng bây giờ những lờ sưởi này đều trống trơn, không có một vị phù thủy nào đi ra hoặc đi vào, thậm chí đại đa số các lò sưởi thậm chí còn không đốt lửa.

"Mạng lưới flo không an toàn, nghe nói là những vật phẩm mà Emily Nott đã mua trong đó có một loại đồ vật có thể giả dạng thành người khác khi sử dụng mạng flo. Mặc dù chỉ là nghe nói, nhưng tốt nhất vẫn là nên cẩn thận." Harry nói nhỏ giải thích bên tai y.

"Có thể hiểu được, nhưng... Kiểm tra ma lực?"

"Để quyết định xem số người bảo vệ chúng ta, chỉ số càng cao những người theo bảo vệ càng thấp."

"...Có thể không kiểm tra không?" Điều này quả thật là vô bổ quá đi.

"...Vậy là em muốn hai mươi thần sáng 24/7 đi theo chúng ta?"

"OK, nơi tiến hành kiểm tra ở đâu vậy?"

"...Trước tiên cần phải tới quầy kiểm tra an ninh đăng ký đũa phép..."

Bọn họ lúc này đã đi tới cửa lớn, chính giữa cái cửa có một cái đài phun nước. Một nhóm các bức tượng bằng vàng nguyên chất được tạc trong đài phun, còn lớn hơn so với người thật.

"Harry, anh cảm thấy bộ pháp thuật có quyền hạn được sử dụng chân dung của anh làm mẫu cho tượng điều khắc không?" mặc dù tạc không tệ lắm, Alex thưởng thức nhìn gương mặt sắc nét, bờ vai rộng, cái eo nhỏ và đôi chân thon dài tuyệt đẹp... Nhưng vẫn là người thật nhìn đẹp hơn một chút.

"Anh cảm thấy là không có." Sắc mặt Harry đen thui nhìn cảnh "chính mình" giơ đũa phép đối mặt với Voldemort, đồng thời trong tay trái còn cầm lấy bảo kiếm Gryffindor giết chết những Tử Thần Thực Tử xung quanh, khóe miệng co rút nhanh chóng đẩy Alex đến quầy kiểm tra an ninh.

Vị phù thủy đó cầm lấy một thanh vàng dài mỏng, giống như cây ăng ten của chiếc xe hơi vậy, nhưng rất cứng, ông ấy dùng nó quét khắp người của cả hai từ ngực cho đến dưới chân.

"Đũa phép." Phù thủy kiểm tra an ninh lẩm bẩm nói với bọn họ, buông xuống đồ chơi bằng cây gậy bằng vàng kia, sau đó vương tay ra.

Hai người đều giao ra đũa phép. Vị phù thủy kia ném chúng nó vào một cái cân đơn kỳ lạ, giống như cái cân dược liệu bằng đồng như nó chỉ có một bên. Cái máy đó bắt đầu nhúc nhích. Một tờ giấy dài hẹp bay ra từ phía bên dưới. Vị phù thủy đó cầm miếng giấy lên, đọc những dòng chữ trên đó.

"Mười một thước anh, gỗ nhựa ruồi, tâm lông đuôi phượng hoàng, gãy qua một lần, tổng cộng đã sử dụng hai mươi ba năm. Cây còn lại là mười hai thước anh, gỗ bạch dương và hắc dương, tâm là vảy rắn, dùng được sáu năm, đúng không?"

"Đúng vậy."

Bốn người rất nhanh băng qua khu vực kiểm tra an ninh đi vào thang máy, đại đa số phù thủy đều đang nhỏ giọng nói chuyện nghị luận về sự kiện gần đây dẫn đến không khí trong Bộ Phép Thuật kìm nén đến muốn nổ tung, những chiếc máy bay giấy đưa tin bay phập phập qua đỉnh đầu của mọi người.

Tầng thứ hai, Phòng Thực Thi pháp luật, bao gồm cả bộ cấm sử dụng ma thuật, bộ thần sáng chỉ huy và cơ quan quản lý phép thuật phù thủy.

"Chúng ta tới rồi." Hai vị thần sáng trên đường đi giả làm người vô hình cuối cùng cũng mở miệng, "Ngài Potter, mời vào bộ chỉ huy thần sáng, bộ trưởng đang đợi ngài."

"Harry!" Kingsley Shacklebolt vui vẻ vẫy tay chào bọn họ.

"Kingsley! Không nghĩ tới sẽ gặp anh ở đây." Harry cũng vui vẻ bắt tay với bạn cũ. "Chúng tôi đến đây để làm kiểm tra ma lực."

"Đương nhiên đương nhiên, lần này kiểm tra ma lực do tôi và bốn vị thần sáng ưu tú làm giám khảo, lần này là để khẳng định lại thực lực và trình độ cần bảo hộ của các cậu." Kingsley hiền lành hướng bọn họ giải thích một loạt cái quy tắc, sau đó bọn họ đến sảnh lớn.

"Vậy, bắt đầu đi." Harry cởi áo choàng gây cản trở trên người ra, lộ ra quần jean và chiếc áo sơ mi hợp thân. Trước khi bước ra lên sàn anh còn chớp chớp mắt với Alex.

Không cần nghi ngờ gì nữa, Harry Potter, người đã từng trải qua chiến tranh còn là giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám gần mười năm, rất nhẹ nhàng thắng năm vị thần sáng, bản thân thì chỉ bị trầy sướt sơ sơ thôi.

"Rất cao hứng khi biết cậu vẫn lợi hại như vậy." Kingsley dường như còn vui hơn lúc trước, lập tức ký vào thư bảo đảm, "Hạng nhất, không chút nghi ngờ, cậu chỉ cần một vị thần sáng theo bảo vệ thôi." Sau đó ông buông xuống bút lông ngỗng trong tay, hướng về phía Alex cười cười, "Tiếp theo là tới phiên cậu lên sàn rồi."

Y có chút căng thẳng gật gật đầu, giống Harry cởi bỏ áo choàng đi lên. Y không hề có kinh nghiệm về quyết đấu, đương nhiên cả chiến đấu theo nhóm.

"Diễm hỏa hừng hực!" một người đàn ông tóc xám phát ra thần chú đầu tiên.

"Thanh tuyền như nước!" Alex lập tức xoay người tránh khỏi, sau đó hô ra câu thần chú thứ hai, "Khôi giáp, tước vũ khí!"

Trong khoảng khắc, một trận mưa đá có cái to như trứng gà, có cái khá nhỏ đập về phía của đối phương.

Y không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy ma lực trong người dường như sau khi trải qua trì trệ ban đầu thì bắt đầu trở nên trôi chảy trơn tru hơn, dường như y biết bước tiếp theo nên làm như thế nào, câu thần chú tiếp theo nên là gì, phản ứng bản năng của cơ thể dường như nhanh hơn đầu óc, y linh hoạt tránh né giữa các tia sáng thần chú phóng tới, sau đó trả lại từng cái một.

"Hết thời gian." Theo sau tiếng hét lớn đó, động tác của tất cả mọi người đều dừng lại.

Alex từ từ đứng thẳng dậy, có chút không thể tin được chớp chớp mắt – Y đã đánh bại bốn vị thần sáng chỉ còn mỗi Kingsley vẫn còn gượng dậy nỗi với thần chú khôi giáp hộ thân đứng tại chỗ.

"Ưmm... Hạng nhất! Đương nhiên cũng hạng nhất!" cho dù vô cùng khó tin, Kingsley vẫn ký vào thư đảm bảo, mà đồng thời những người khác trong bộ thần sáng cũng nhìn y bằng ánh mắt khác vô cùng kỳ lạ.

"Harry? CHúng ta đi thôi." Bị mọi người làm cho có chút không được tự nhiên Alex cầm lấy hành lý, vỗ vỗ vào vai người đang thất thần Harry.

"Hả? Oh..." Harry dường như muốn nói gì đó, miệng mở ra đóng lại mấy lần sau đó vẫn là lắc lắc đầu bỏ đi, suy nghĩ dường như còn bay bổng ở nơi xa xôi nào đó.

Giống như lúc đến, cách mười bước chân phía sau có hai vị thần sáng theo sau, hai người cuối cùng về tới quảng trường Grimmauld.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net