Chương 37: Bệnh thất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sorry các bạn là hai hôm nay mình bị trúng thực nên cực kỳ không khỏe. Hôm nay đỡ một chút mới tiếp tục edit được.

‐----------------------------------------------

Hogwarts đang trong thời gian nghỉ ngơi sau một năm học, tủ quần áo bàn học của tất cả các học sinh đều trống không, hành lý đều đã được xếp ngay ngắn vào rương, vào cuối năm giống như mọi năm các học sinh đều nhận được thư thông báo đến từ Bộ Pháp Thuật – trong thời gian nghỉ hè không được xử dụng phép thuật. Mọi người nói nói cười cười ra khỏi cửa lớn của lâu đài, hoặc ngồi thuyền hoặc là ngồi xe ngựa, đám người lần lượt rời khỏi lâu đài ngàn năm tuổi, lên tàu cao tốc Hogwarts, đến khi mặt trời khuất bóng, thì xe lửa sẽ ngừng tại nhà ga Ngã Tư Vua, sau đó đợi năm học mới đến.

Nhưng sau khi mặt trời xuống núi, Harry Potter vẫn ngồi trong bệnh thất, hai mắt thất thần nhìn người đàn ông đang mê mang trên giường.

Từ sáng đến bây giờ còn chưa tới mười tiếng, nhưng lại dài giống như mười năm vậy. Harry nhớ lại những gì đã xảy ra vào sáng hôm nay, vẫn hy vọng có người nhảy ra nói với anh, là, tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Giống như những học sinh năm bảy đã tốt nghiệp, Hogwarts là nơi mà bọn họ lưu luyến nhất, bọn họ sẽ lợi dụng ngày cuối cùng làm những chuyện mà bọn họ luôn muốn làm. Mà đối với Alex, khám phá lâu đài luôn là hứng thú của y, cộng thêm việc Harry có một bản đồ sống hoặc áo tàng hình, đối với những mật đạo bí ẩn và cấm khu đối với y không hề bị cản trở.

"Buổi sáng tốt lành, tình yêu." Đây là câu nói đầu tiên Alex nói với anh, xảy ra khi Harry thức dậy sớm hơn y để chuẩn bị tắm rửa, lúc đang đứng trước gương anh đột nhiên bị ôm từ đằng sau, giọng nói khan khan lười biếng mang theo hơi thở nóng rực phả vào sau tai anh. (Thuận tiện nhận được một tiếng huýt sáo cực lớn từ chiếc gương trước mặt sau đó nó vô cùng bất hạn mà nhận được thần chú im lặng phát ra từ cả hai vị phù thủy) không còn cần phải nghi ngờ gì nữa, vốn dĩ công việc tắm rửa vào buổi sáng vỗn có thể kết thúc trong vòng hai mươi phút, nhưng trong sự hợp tác của cả hai thì nó lại kéo dài đến một tiếng rưỡi.

Tiếp theo lại xảy ra chuyện gì, Harry hốt hoảng nhớ lại, cảm thấy suy nghĩ của chính mình phản phất xa tận ngàn dặm. Oh, đúng rồi, tiếp theo đó bọn họ cố gắng đi hết tất cả mọi nơi trong lâu đài, cho dù là những nơi vô cùng bí mật của ba nhà khác, và cả hành lang tầng bốn nơi từng được canh giữ bởi con chó ba đầu và cánh cửa mật thất. Cuối cùng xoay xoay chuyển chuyển như thế nào đó, lại đi tới hầm của nhà Slytherin.

"Em muốn vào đó thật hả?" Harry nhớ là mình đã hỏi qua câu này rồi, lúc đó bọn họ cũng đứng trước phòng làm việc của Snape, do dự nhìn vào cánh cửa gỗ màu đen.

Phòng làm việc của Snape đã bị hủy gần như hoàn toàn vào trận chiến cuối cùng diễn ra, nọi thất, nồi quặng, sách gần như bị cháy hết. Sau khi chiến tranh đã hoàn toàn chấm dứt Harry dựa vào trí nhớ của mình khôi phục lại đại đa số vật dụng, vốn chỉ là muốn để cho tâm lý của mình cảm thấy tốt hơn một chút, lầm một chút bù đắp gì đó, không nghĩ tới sau này giáo sư độc dược bọn họ mặc định hành vi của anh, đều nhất trí rời khỏi hầm, tìm một nơi khác làm văn phòng làm việc của mình. Căn phòng này cũng chỉ được lưu giữ lại như một món quà kỷ niệm, học sinh Slytherin cũng rất ít đến góc hành lang vắng vẻ này. Chỉ là vào ngày kỷ niệm mỗi năm, Harry, Minerva, Fillius và Hagrid thỉnh thoảng sẽ đến đây ngồi một chút, nhớ về người mà bọn họ từng quen biết.

Mà Alex dường như đối với Snape vẫn luốn có một loại cảm giác phòng bị không thể nói rõ được, từ khi bọn họ cãi nhau vào năm thứ năm, Snape đã trở thành một đề tài cấm khẩu giữa bọn họ ở một phương diện nào đó, một người không hỏi, một người không nói. Lúc đó Harry còn cảm thấy rất kỳ quái, sao Alex lại bị mê hoặc bởi phòng làm việc của Snape vậy.

Bây giờ xem ra đây mới là nguyên nhân. Harry không thể không nhắm măt lại, trong đầu không thể khống chế được mà xuất hiện sự kiện xảy ra tiếp theo sau đó.

"Kỳ thực đa số đồ đạt đều do anh mua, bao gồm cả nồi quặng và sách... Hey, cẩn thận!" Harry buồn cười nhìn Alex bước nhanh về phía tủ độc dược, mê muội mà nhìn chằm chằm vào những bình dược đủ màu. "Trên các bình độc dược dường như có một loại bù chú bảo vệ, khiến người khác không thể chạm, di chuyển chúng hoặc làm vỡ nó, chúng nó dường như là thứ duy nhất mà Snape để lại."

"Anh đúng thật là đối với đồ vật của Snape giữ gìn rất cẩn thận." Alex ngẩng đầu lên, cho anh một cái biểu tình cười như không cười.

"Đừng có trưng ra vẻ mặt với anh, chỉ là từng có chút cảm giác mà thôi, càng không cần nói đó đã là chuyện của mười năm trước rồi." Harry đồng dạng trưng ra một nụ cười xấu xa. "Mà anh còn cho là, tối hôm đã đủ để chứng minh mọi thứ..."

"Oh, đó là đương nhiên rồi, tình yêu của em..." Alex đi qua, tự nhiên như không mà đặttay lên eo anh, khi Harry còn cho rằng y sẽ cho mình một cái hôn, có thứ gì đó hấp dẫn tầm mắt của Alex.

"Đây là cái gì?" Alex chỉ về phía một lọ thuốc không được đặt vào trong tủ độc dược, mà được đặt trên bàn làm việc. Dung dịch lỏng trong suốt trong cái bình nhỏ, dưới ánh sáng dường như còn ánh vàng.

"Anh chưa từng nhìn thấy cái bình này." Harry đồng dạng hoài nghi nhìn về cái bình mà Alex chỉ, không nói đến việc tất cả mọi thứ trong phòng làm việc này là do anh chỉnh lý , những năm này số lần đến đây của anh cũng không ít, nhưng lại chauw từng nhìn thấy cái bình này.

Khi Harry nhớ đến đây, anh đau đớn nắm chặt nấm đấm, lúc đó anh nên cản Alex lại, không nên để y chạm vào cái bình đó... vĩnh viễn không nên...

Ngón tay của Alex vừa mới chạm vào cái bình, thủy tinh giống như bị hòa tan biến mất ngay lập tức, mà chất lỏng độc dược đó lại phát ra ánh sáng vàng kỳ lại, phảng phất có sinh mệnh vậy quấn lên tay y.

Độc dược không rõ, kết quả có thể tạo nên vô số vết thương dược vật đó. Từ ánh mắt hoảng lạon của Alex, Harry biết y cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng còn chưa đợi hai người phản ứng, một tiếng kêu thật dài trong của phượng hoàng vang lên, giống như vào năm hai, khi anh và con xà quái bị ép tới đường cùng, thì anh cũng nghe được một âm thanh tuyệt vời như vậy.

Nhưng lại phảng phất như ảo ảnh, chỉ là không có vang xa như tiếng kêu đó, không khí trống rỗng như bị một vũ khí sắc nhọn nào đó bổ ra, ngọn lửa đỏ rực đang cháy tí tách trong lờ sưởi, có một con chim phượng hoàng màu vàng đỏ bay ra từ đó, bay hai vòng trong căn phòng nhỏ hẹp, sau đó trực tiếp đậu lên vai của Alex.

"Fawkes?" Harry khó có thể tin được hỏi, Fawkes sau khi cụ Dumbledore qua đời thì mất tích, trong phòng hiệu trưởng chỉ còn lại một đống tro tàn, lúc đó tất cả mọi người đều giả sử là nó đã quay về rừng hoặc là đã đi theo bước chân của cụ Dumbledore từ sớm, nhưng lại không có người nào nghĩ tới, mười tám năm sau, trong phòng làm việc của giáo sư Snape, nó lại xuất hiện lần nữa.

Fawkes trông có vẻ rất tốt, bộ lông vẫn là màu vàng đỏ óng ánh, ánh mắt sáng trong khi nhìn về phía Harry, vẫn khiến anh nhớ về đôi mắt xanh nhấp nháy của cụ Dumbledore. Nó nhẹ kêu một tiếng, dường như rất vui khi được gặp Harry lần nữa, sau đó nó xoay đầu, nhắm mắt lại, một dòng nước mắt như những hạt ngọc rơi trên người của Alex.

"Cái gì..." Harry bối rối nhìn cảnh tượng trước mặt, nước mắt của phượng hoàng là thứ giải độc mạnh nhất, cái này chính bản thân anh đã được thử nghiệm qua. Bây giờ trong phòng làm việc này chỉ có, anh và Alex, không có bất kỳ ai là chủ nhân của Fawkes, càng không cần nói Alex căn bản là khồng hề trúng độc, như vậy những giọt nước mắt đó là vì nguyên nhân nào?

Nhưng khi Harry cho rằng là không có chuyện gì có thể khiến mình càng thêm bối rối hơn nữa, thì mọi chuyện lại nâng lên một cấp độ khác. Những giọt nước mắt rơi trên người Alex không có trị thương hoặc là không hề làm lành bất kỳ vết thương nào trên người Alex, ngược lại, khi Fawkes ngừng rơi lệ, những giọt nước mắt đó trong nháy mắt hóa thành những ngọn lửa. Alex thậm chí không kịp rút ra đũa phép của mình liền bị bao vây bởi một một đám cháy, đồng thời, Fawkes cũng kêu thảm một tiếng, để ngọn lửa đó nuốt cả người nó.

Đây là, niết bàn? Harry trong nỗi kinh ngạc, vô thức rút ra đũa phép phóng ra vô số câu thần chú, nhưng phát hiện không có một cái nào có ảnh hưởng đối với ngọn lửa trước mắt. Khi anh đang định tiến gần đến ngọn lửa đang cháy hừng hực đó, mọi thứ đột nhiên quay về như cũ, Alex ngã úp mặt xuống đất, bên cạnh còn có một đống tro tàn, một con phượng hoàng nhơ nhỏ đang cố gắng vỗ vỗ đôi cánh của nó.

"Alex, Alex!" Harry không rảnh quan tâm Fawkes, cũng không quan tâm đến cái gì mà nguyên nhân hậu quả của tất cả chuyện kỳ lạ trước mắt, anh chỉ lo lắng người yêu trước mặt đang hôn mê bất tỉnh đây. Anh hoảng loạn lật người Alex lại, sau đó... sau đó anh bị hù cho mất mật luôn rồi.

Snape! Cái con người đang nhắm mắt, gương mặt trắng bệch đúng thật là Snape rồi! đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Harry, cái nhíu mày vĩnh viễn không bao giờ giãn ra, đó mũi khoằm đó, còn có đôi môi luôn mím chặt và cái cằm nhọn, trông vô cùng giống Snape. Nhưng nói một cách khác, lại phản phất không hề giống Snape.

Càng giống gương mặt của Alex vào hai mươi năm sau hơn, sau khi tỉnh táo trửo lại, Harry nhìn bộ đồng phục vẫn còn nằm ngay ngắn trên người – Đương nhiên là lúc này gấu quần ngắn hơn cả khúc, do dự một chút, sau đó tiếp tục vỗ nhẹ lên mặt của người yêu. "Alex, em có nghe được anh gọi không?" Chẳng lẽ đây là hiệu quả của độc dược lão hóa? Chưa bao giờ biết nước mắt phượng hoàng còn có tác dụng như vầy...

Nhưng dường như trò đùa này vẫn chưa chấm dứt, Alex không hề rơi vào tình trạng hôn mê sâu, sau vài lần bị lắc qua lắc lại y từ từ mở mắt lên.

Từ khi đôi mắt đen đó nhìn mình, Harry liền biết có chuyện gì không đúng rồi. Ánh mắt của Alex anh rất rõ, có sự ỷ lại tuổi trẻ và sùng bái, có sự bất an khi mới đi học, có sự lưu luyến của sau này, sự chiếm hữu, ái mộ, thâm tình, còn có sự động tình của tối qua. Harry cảm thấy tim mình như đang không ngừng rơi xuống vực sâu, ấn một cái thật mạnh vào lồng ngực và cảm thấy đau nhới, nhìn ánh mắt hoài nghi, dò xét trước mặt, anh chỉ có thể miễn cưỡng cười một cái giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Alex, nhanh lên nào, em đừng có hù anh nữa." ngữ khí nghe có vẻ vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng những âm thành run rẩy cuối cùng lộ ra tâm tình bất an của anh.

Quả nhiên, Merlin dường như thích nhìn người khác chịu đau khổ, Alex không có mở miệng, y chỉ là trầm mặc nhìn nụ cười miễn cưỡng của Harry, dường như đang tính toán cái gì đó, sau đó thốt ra một cái tên một cách lạnh lùng.

"Potter."

Sau đó đầu của y lại ngã qua một bên, chìm vào hôn mê lần nữa. Harry kìm nén những giọt nước mắt muốn rơi ra, nhanh chóng đưa y đến bệnh thất. Thuận tay đem theo cả Fawkes đang lảo đảo.

Sau đó anh vẫn luôn ngồi ở đây, đợi y tỉnh lại.

"Đi nghỉ một chút đi, Harry." Poppy vỗ vỗ vai anh, "Con đã bỏ qua bữa trưa và bữa tối rồi, con cần phải ăn chút gì đó."

"Con không sao." Anh lắc lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của nữ phù thủy, bà thở dài một tiếng, lắc lắc đầu rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn người đàn ông vẫn còn hôn mê nằm trên giường, Harry cảm thấy thế giới của mình lại lần nữa trở thành mớ hỗn độn. Nếu lúc trước cái tiếng gọi "Potter" đó không phải là ảo giác của anh, trên thế giới này chỉ có một người đàn ông, sẽ dùng giọng nói đó, dùng ánh mắt đó nói chuyện với mình.

Severus Snape. Cái con người đã chết vào mười tám năm trước.

Nhìn Alex... Snape, được rồi, không quan tâm bây giờ y gọi là gì, nếu tóc của y dài hơn một chút, vừa phủ qua vai, nếu y thường nhíu mi, để lại vết hằn sâu trên trán, nếu thần sắc của y nghiêm túc một chút, nếu ngón tay của y bị nhuộn vàng vì độc dược....

Harry tuyệt vọng nhắm mắt lại, được rồi, đúng thật là Snape.

Những lời nói của Kingsley như sấm sét vang lên bên tai anh, "Harry đừng tự gạt mình nữa, cậu và tôi đều rất rõ cậu ta là ai! Tướng mạo, tình cách, kỹ xảo chiến đấu, nhiêu đó cũng đã đủ rồi, thừa nhận đi, cậu ta chính là Severus Snape."

Lúc đó mình trả lời như thế nào? Oh, đúng rồi, mình nói mình không quan tâm, mình nói mình ngại, mình nói cho dù như thế nào đi chăng nữa thì y cũng là đứa nhỏ mà anh đã dẫn về nhà, mình sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ y.... Ha, nhưng trên thực tế, sự thật vừa mới đặt ra trước mắt mình, mình đã chịu không nỗi rồi, mình... căn bản không hề mạnh mẽ như mình đã nghĩ.

Harry kìm nén tiếng khóc nức nở, hai tay che mặt, nước mắt lẳng lặng mà rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net