Chương 38: Fawkes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hogwarts rất yên tĩnh trong kỳ nghỉ hè, đặc biệt là buổi tối, không có tiếng ồn ào của học sinh, không có tiếng ca của Peeve hay chơi khăm, mỗi một chiếc hành lang mỗi một lớp học đều trở nên trống trải.

Trong bệnh thất lại chỉ có một chút ánh sáng phát ra từ ánh nến, độ sáng còn không sáng bằng ánh trăng tròn bên ngoài, Poppy sớm đã trở về phòng mà ngủ, để lại một mình Harry, chịu đựng cái giường bệnh cô đơn đó.

Alexander... không, bây giờ nên đổi lại thành Severus Snape, giờ đang nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm chặt, người ngoài nhìn vào thì nghĩ là y đang hôn mê, trên thực tế não của y đang bay vòng vòng, cố gắng tiêu hóa hai luồng ký ức khác nhau.

Cuối cùng, y cũng từ từ mở mắt ra, nhìn ánh sáng màu bạc chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào phòng, mông lung chiếu lên giường bệnh và hình dáng của mình, trên chiếc ghế bên cạnh vẫn còn có một người đang ngồi đó, hai tay đang ôm lấy cái chăn co rút ngồi bên giường, đầu gần như nằm đè lên chăn của y, trong mơ anh dường như cũng không thể nhận được sự yên bình, hơi thở gấp gáp nhíu mày, phản phất như là mơ thấy chuyện gì đó rất đáng sợ.

"Ha..." Severus muốn mở miệng gọi, nhưng giữ chừng lại dừng lại đột ngột, y không chắc là mình vẫn còn có thể gọi anh như vậy, bản thân mình vẫn còn cái tư cách gọi anh như vậy hay không. "Potter, tỉnh tỉnh."

Người lúc trước còn đang ngủ gụt ngay lập tức ngẩng mạnh đầu lên, dùng sức xoa hai mắt, ánh mắt mơ hồi dần dần trở nên thanh tỉnh. Severus nhanh chóng từ chối thừa nhận đối với việc trong lòng mình vừa rồi đột nhiên xông ra hai chữ "dễ thương", như cũ kiên trì vẻ mặt vô cảm của mình.

Người bên giường nhìn chăm chăm vào mặt y, dường như muốn tìm ra một chút manh mối nào đó, cuối cùng thì cũng bất lực mà dời đi đường nhìn, bất lựuc mở miệng, "Thầy cảm thấy tốt chứ ạ? Giáo sư Snape?"

Nghe lại danh xưng đã rỉ sét rất lâu này, Severus không thể không sững người một lúc, ép xuống cảm giác thất vọng vừa dâng lên trong lòng, bình tĩnh nói, "Đầu óc vẫn còn một chút hỗn loạn, nhưng không có chuyện gì nữa."

Sự lo lắng trong mắt Harry như muốn đâm mù mắt y, Severus có chút ngượng ngùng dời đi đường nhìn, nhưng lại không cẩn thận nhìn thấy vết hôn ở trên cổ anh, lập tức cảm nhận được mặt mình như nóng bừng lên – Chết tiệt, lúc trước y chưa bao giờ dễ đỏ mặt như vậy, ngu ngốc giống hệt như một đứa con gái đang trầm mê vào tình yêu nóng cháy vậy! Severus nổ lực bỏ qua bốn từ diễn tả vô cùng chính xác trong đầu "Tình yêu nóng cháy", nhẹ giọng khụ một tiếng rồi mới mở miệng nói, "Fawkes đâu?"

"Poppy đã đưa nó đến văn phòng hiệu trưởng rồi, phượng hoàng chỉ ngủ trong ổ trên cây gỗ thôi ạ, Minerva vẫn còn giữ lại đồ lúc trước của nó. "Harry dừng lại một chốc, "Giáo sư, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bình độc dược đó là gì? Tại sao Fawkes lại đột nhiên xuất hiện? Tại sao cả hai lại có hành động như niết bàn vậy? Tại sao..." Anh không nói tiếp được nữa, nhưng Severus biết anh muốn hỏi gì – Tại sao Alex lại đột nhiên biến mất không thấy nữa, mà lại thay thế bằng y Severus Snape. Trong phút chốc, y không biết là nên vui mừng vì tầm quan trọng của Alex đối với Harry, hay là nên thất vọng vì thân phận thật sự trước mắt của mình. Rất rõ ràng, người Harry yêu là Alexander, mà không phải anh... từ một góc độ nào đó mà nói, chính y đã khiến người anh yêu biến mất. Severus có một chốc đã xuất hiện cảm giác hối hận, nếu chính mình không có chạy vào phòng làm việc, có hay không vĩnh viễn có thể làm Alex, sống một cuộc sống khác? Y quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tah thiết của Harry, tròng lòng khẽ thở dài một tiếng, bây giờ nghĩ những chuyện đó có tác dụng gì đâu chứ?

"Từ từ nào." Y dựa vào chiếc gối sau lưng, ngón tay vuốt sống mũi một cách mệt mỏi, "Ngươi vẫn nhớ hay không, vào năm Albus qua đời?" Trận chiến với Quirrel và hòn đá phù thủy, Lockhart và Phòng chứa bí mật có cả thần chú lãng quên tai họa, sự biến thân của Lupin và sự vượt ngục của Sirius Black, cuộc thi Tam Phép Thuật và sự hồi sinh của Voldemort, thậm chí bao gồm cả trận hỗn chiến ở Bộ Pháp Thuật, năm đó cũng là năm Hogwarts hỗn loạn nhất, Tử Thần Thực Tử như những vị vua tiến vào khắp cả lâu đài, nghênh ngang giết chết hiệu trưởng sau đó lại quang mình chính đại rời khỏi. Đối với Severus mà nói, đó là một trong những cơn ác mộng của y.

"Đương nhiên là nhớ." Harry vẫn còn nhứo bàn tay cháy xém của Albus, chiếc nhẫn phục sinh, nhưungx chiếc bẫy của Draco, cuối cùng là cái hang cùng với hàng ngàn con âm thi, và câu thần chú đoạt mạng trên tháp thiên văn. Harry cảm thấy đó là cái năm mà có lẽ cả đời này anh mãi cũng không thể nào quên được.

"Khi Albus đem cánh tay đáng sợ đó tới tìm ta, ta làm tạo ra thuốc ức chế." Snape không tự nhiên xoay cổ tay mình một chút, nghĩ đến cánh tay khô héo của cụ Dumbledore, và nụ cười vẫn luôn nở trên môi của cụ và đôi mắt luôn nhấp nháy đó. "Nhưng không chỉ có vậy, ta và cụ đều hiểu rất rõ, từ khi Narcissa và ta cam kết lời thề bất khả bội, yêu cầu ta thay thế Draco hoàn thành nhiệm vụ của nó... Không, sớm hơn nữa, từ khi cụ một mình chạm mặt với chiếc nhẫn đó, chúng tôi đều hiểu, sinh mạng của Albus Dumbledore đã tiến vào hành trình đếm ngược, ta bèn bắt đầu nghiên cứu một loại độc dược đặc thù, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có người thực hiện được loại độc dược này – Độc dược hồi sinh."

"Cái gì!" Harry bị sốc nặng, "Nhưng đó là không có khả năng! Rất nhiều sản phẩm giả kim cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không có cái nào có thể khiến người chết hồi sinh! Cho dù là hòn đá phục sinh đi cahưng nữa, cái nó đem về cũng chỉ là một khối thi thể biết đi mà thôi!"

"Điều này ta đương nhiên biết." Severus không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, khiến Harry bình tĩnh lại sau đó mới tiếp tục nói, "Nếu đơn giản như vậy, loại độc dược này cũng không thể chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Phần lớn những nghiên cứu và điều tra của ta, cuối cùng khẳng định phượng hoàng là điểm mấu chốt. Người nhìn Fawkes xem, tại sao nó lại có thể trùng sinh từ lửa? Ở đây tồn tại một lực lượng mà phù thủy chúng ta không biết được. Mặc dù có nói thì ngươi cũng không hiểu được... Cho nên, dù như thê snào đi nữa, ta sau khi đã trải qua quá trình dài đằng đẵng với vô số những cuộc nghiên cứu và thí nghiệm, cuối cùng mới làm ra một loại độc dược, có thể chuyển hóa một bộ phận sức mạnh của phượng hoàng lên người phù thủy, chỉ có thể làm một lần duy nhất. Chỉ là vẫn còn một cái tiền đề đặc biệt, anh ta hoặc cô ta nhất định phải là chủ nhân của một con phượng hoàng. Đương nhiên vào lúc đó, độc dược này đã phát huy tác dụng, đảm bảo được cái tên lão gia hảo kia không chết." Về việc sau này cái tên lão hỗn đản kia thần không biết quỷ không hay đem độc dược bỏ vào kẹo canh đường nhét vào miệng mình, Severus chỉ có thể cười khổ.

Harry cau mày, "Nhưng mà Albus không có trọng sinh, Voldemort vào năm bảy phá hủy phần mộ của cụ, chỉ bởi vì muốn lấy đi đũa phép, em còn chính mắt nhìn thấy hài cốt của cụ."

"Đúng vậy, bởi vì lọ độc dược đó không thể trị cho người chết do bị nguyền rủa, điều này tôi đã nghĩ ra từ trước." Severus cười khẩy mỉa mai. "Chỉ là lúc đó tình huống không cho chúng tôi thêm thời gian, Albus và ta đã từng có cam kết với nhau, trong lúc cần thiết phải giết chết cụ, vì lý do này, nên trong túi của cụ luôn mang theo một bình độc dược mà tôi đã chế tác. Chuẩn bị vào thời điểm thích hợp sẽ uống nó, việc này sẽ giúp ta nâng cao vị trí trong vòng tròn Tử Thần Thực Tử. Nhưng không ngờ Draco đêm đó bỗng nhiên làm đảo lộn tất cả mọi chuyện...."

"Sự can thiệp của cậu ta khiến thầy không thể không ở trước mặt mọi người giết chết cụ Albus, thay vì để cụ ấy tự mình uống thuốc độc mà chết?" Harry bất tri bất giác hiểu ra, trong lòng ngũ vị tạp trần, trong mộ chốc không nói được lời nào.

"Voldemort càng thích dùng thần chú đoạt mạng, hắn ta thích nhìn sự khủng hoảng trong mắt người bị sát hại dưới ánh sáng xanh." Y nắm chặt nấm đấm, hừ lạnh một tiếng, "Tên điên."

"Thế sau đó thì sao?"

"Sau đó? Cái tên lão gia hỏa thích điều khiển người đó thường hay làm ra một số hành động nhiều chuyện, lập di chúc để ta làm chủ nhân của Fawkes, lúc ta chảy máu quá nhiều và trúng độc ở lều thét, ta quả thật là đã nghĩ mình rồi sẽ nhanh chết thôi, mà độc dược này đã không thành công. Nhưng trong thời khắc ta chính thức 'chết đi', giống như những gì ta đã nói lúc đầu, ta trọng sinh lại rồi." Y lần nữa nhắm mắt lại, "Chỉ là, độc dược này chỉ mới là sản phẩm đầu đời, chưa hề trải qua bất kỳ sự cải thiện hay thực nghiệm nào, cho nên ta biến thành một đứa nhỏ, mà không phải bản thân chân chính. Mà độc dược này nguyên bản là sau khi trọng sinh sẽ phải lập tức đưa ta về lại phòng làm việc trong Hogwarst, nhưng bây giờ xem ra, nó dường như đem ta tới một cái cô nhi viện nào đó ở một thị trấn nhỏ tại thế giới Muggle. Tiếp theo sau đó... Ngươi đều biết hết rồi."

"Vậy thầy bây giờ..." Harry không biết nên mở miệng như thế nào, người trước mặt vẫn là Alex của anh sao? Thậm chí, y vẫn còn nhớ được những chuyện đã xảy ra trong mười tám năm nay sao? Tất cả những chuyện này đối với y mà nói, có hay không giống một giấc mơ thật dài thật dài, bây giờ tỉnh mộng rồi, mọi thứ đều biến mất?

Severus nhìn ra được anh muốn nói cái gì, y đồng thời cũng không rõ nên trả lời làm sao, y có ký ức mười tám năm nay, nhưng y không phải là Alexander, đồng thời, y cảm thấy bản thân cũng không còn là Severus Snape ngày xưa nữa. Những chuyện xảy ra trong mười tám năm nay làm y thay đổi quá nhiều. Mà bây giờ khi đối diện với người thân cận nhất với mình... Y hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào. "Trong mười tám năm nay, ta giống như một đứa nhỏ chân chính từ từ trưởng thành, ta nhớ bản thân mình tên là Alexander, cũng nhớ tất cả mọi thứ." Y mệt mỏi ấn ấn thái dương, từ từ mở miệng, "Rất cảm ơn cậu, có thể cho ta một thể nghiệm một tuổi thơ đầy đủ."

Chỉ là cảm kích thôi sao? Harry hoang mang nhìn người trước mặt. Y lúc mệt mỏi sẽ nghiêng đầu qua một bên, khi nhìn anh vẫn khẽ mỉm cười, phản phất như y căn bản không chú ý những chuyện đã xảy ra vậy, khi nói chuyện chữ s sẽ kéo rất dài, những điều này, đều là những thới quen nhỏ của Alex mới có.

Hàng ngàn câu hỏi luôn xoay quanh trong lòng anh, nhưng lại không có dũng khí hỏi bất kỳ câu nào, cuối cùng anh chỉ có thể khô khốc mở miệng, chọn một vấn đề an toàn nhất, "Tiếp theo thầy định làm gì?"

Severus lắc lắc đầu, "Có lẽ, về lại đường bàn xoay?" Dù gì đó cũng là căn nhà đầu tiên của y, mặc dù bây giờ nghĩ đến nhà, phản ứng đầu tiên là hành lang ở số 12 quảng trường Grimmauld, phòng đọc sách ấm áp và căn phòng màu xanh đậm của Harry, y nhắm mắt lại, cố gắng chuyển chú ý đến cảnh tưởng về căn nhà ở đường bàn xoay với mẹ Eileen.

"Đường bàn xoay, đúng vậy... thầy phải về đó rồi." Harry lẩm bẩm, hoảng loạn cuối đầu lặng lẽ lau đi nước mắt vừa mới ứa ra từ khóe mắt, "Emily Nott trong thời gian chạy trốn đã công kích chỗ đó, em không chắc rằng bộ pháp thuật đã cho người đi tu sữa lại chỗ đó chưa, dù gì mấy năm nay chỗ đó cũng chỉ là một ngôi nhà trống." Anh vẫn cuối đầu, giả vờ vô cùng có hứng thú với chiếc mền màu xanh, "Về... không, theo em đi quảng trường Grimmauld, được không?"

"Potter..." thần sắc Severus phức tạp nhìn người trước mặt, người vẫn cuối thấp đầu làm y chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu với mái tóc đen loạn cào cào.

"Severus, gọi em là Harry." Anh ngẩng mạnh đầu, "Thầy không thể sống giữa một đống đổ nát được, thầy bây giờ cần tĩnh dưỡng, cần có người chăm sóc, Poppy sẽ đi nghỉ vào ngày mai, bà ấy không thể ở lại bệnh thất chăm sóc thầy. Hoàng cảnh ở quảng trường Grimmauld rất tốt, còn có những đồ vật...mà thầy lúc trước thường dùng." Tiếng của anh dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại nụ cười miễn cưỡng treo trên mặt, "Theo em về nhà, để em chăm sóc thầy, được không?"

Severus nhìn đôi mắt vẫn đỏ còn đỏ ửng của Harry, con ngươi màu xanh lá đó lóe lên sự không nỡ và tình ý, y phát hiện bản thân mình căn bản không thể nào cự tuyệt được, cho dù là Severus Snape hay là Alexander, thứ duy nhất những gì y muốn làm đó là ôm người trước mặt vào lòng.

Cuối cùng y cũng chỉ vươn tay, nhè nhẹ chạm lên bàn tay không biết từ lúc nào đã nắm thật chặt, xúc cảm quen thuộc khiến y bốc đồng cuối đầu in một nụ hôn lên mu bàn tay của anh, giống như lúc trước vậy.

"Được, Harry." Severus nhìn thẳng vào mắt của Harry, "Let's go home."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net