Chương 39: Malfoy (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các bạn thích ngược chắc sẽ thích chương này, thỏa mãn các bạn rồi nhé, từ đầu chuyện đến giờ luôn bình lặng, cuối cùng cũng có chương ngược cho các bạn rồi đó. 

Còn bạn nào đau lòng thì yên tâm nhé, truyện này HE nên trước sau gì thì giáo sư cũng vớt Harry thôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Severus chưa bao giờ nghĩ, có một ngày bản thân mình còn có thể trở về tổng bộ của hội phượng hoàng. Đương nhiên, y cũng không có nghĩ tới chính mình còn có thể chết rồi lại phục sinh lần nữa, không nghĩ tới bản thân sẽ dùng tới một thân phận khác sống lại lần nữa, càng không nghĩ tới bản thân mình sẽ cùng với Harry Potter... chỉ có thể nói mọi chuyện trên đời đều có thể xảy ra.

Từ khi tốt nghiệp đến bây giờ đã qua một tháng rồi, y và Harry nói chuyện với nhau còn không vượt qua hai mươi câu, mặc dù sớm tối hai lần Harry đều sẽ đúng giờ đến phòng y kiểm tra xem tình trạng cơ thể của y, nhưng những việc như kiểm tra nhiệt độ cơ thể, kiểm tra ma lực chỉ tốn khống tới năm phút thời gian, những lời có thể nói cũng chỉ là những lời sáo rỗng như "Hôm nay cảm thấy thế nào" vân vân mà thôi.

Mà thời gian còn lại, Harry dường như đem chính mình nhốt lại trong phòng hoặc trong phòng đọc sách, Severus biết tâm trạng của anh không tốt, bởi vì những chai rượu vang trong hầm rượu đã vơi đi rất nhiều, Harry trước giờ đều không phải là kẻ bợm rượu, chỉ là gần đây, dường như mất đi kiểm soát. Severus nhìn trong mắt, hận không thể lập tức xông vào phòng giật lấy những chai rượu đó biến chúng nó thành những bình độc dược có mùi vị đáng sợ nhất, Harry không nên trở thành nhưu vậy, anh vốn nên có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng y không thể làm như vậy được, bây giờ mình cũng không còn là Alex nữa, không phải là người nhà của Harry nữa, cũng không phải người yêu của anh, bọn họ chỉ nói với nhau vỏn vẹn chỉ có vài từ trong một tháng qua, phản phất như Severus chỉ là một người khách ở nhờ mà thôi, y cảm thấy chính mình đã đánh mất cái tư cách được quan tâm Harry rồi.

"Kreacher đã làm xong bữa tối, sau đó đi mời ngài Snape xuống." tên gia tinh già mắt mờ phức tạp nhìn y, phản phất như muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ là lắc lắc đầu rồi thở dài.

Ngay cả Kreacher cũng không biết nên đối đãi mình như thế nào. Severus cố gắng phớt lờ cảm giác thương tâm trong logf, duy trì biểu tình quen thuộc xuống lầu. Cái bàn rộng có thể ngồi tận tám người vậy mà chỉ để một cái dĩa và một đôi dao nĩa, Kreacher làm món khoai tây nghiền, bít tết và rau. Lúc trước người chuẩn bị bữa tối vẫn luôn là Harry, mặc dù lúc nhỏ anh rất ghét phải làm cơm cho cả nhà Dursley, nhưng lại rất hưởng thụ quá trình nấu cơm cho y, dùng cách nói của anh chính là: "Làm đồ ăn cho người nhà của mình bao hàm một phần tình cảm của chính mình trong đó", chỉ có khi nào anh bận đến không thể làm hoặc quá làm biếng mới để Kreacher xuống bếp.

"Harry câu ấy... ăn chưa?" vừa mới ngồi vào ghế, gọi lại gia tinh đang định biến mất, Severss có chút lo lắng hỏi. Y đã hai ngày không nhìn thấy Harry rồi.

"Chủ nhân Harry đã ăn rồi ạ, Kreacher đang định đi lấy khay ăn đây ạ." Gia tinh lắc đầu và đi về phía cầu thang, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, Severus dường như nghe được cái gì mà "hỗn loạn" "chủ nhân Harry đáng thương" gì gì đó.

Severus bất giác cười khổ, hồi thần chuẩn bị giải quyết bữa ăn trước mặt. Khoai tây nghiền vẫn còn nóng hổi, chính giữa còn cho rất nhiều phô mai tan chảy, bit tết vẫn giống như lúc trước vậy tươi ngon mọng nước, mà bên cạnh còn có cải xanh...

Severus hốt hoảng nhìn chằm chằm cà rốt trên đĩa, đó là thứ àm y ghét nhất, cho dù là Snape hay là Alex, cà rốt đều là khắc tinh của y. Lúc trước khi y và Harry ngồi ăn cơm cùng nhau, đối phương luôn rất ân cần giúp y giải quyết tất cả cà rốt, mà đổi lại, là y sẽ giải quyết giúp Harry đậu xanh mà anh không thích ăn.

Nhưng mà bây giờ, không có ai giúp y giải quyết cái thứ đáng ghét này hết, Severus cuối đầu ăn cơm tối, cố gắng chuyển sự chú ý đến thức ăn trước mặt, ngăn bản thân mình nghĩ về quá khứ.

Sau hai tiếng giữ nguyên tư thế nằm dài trên giường ngây người nhìn chăm chăm vào trần nhà, y nghe ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ, đây là thời gian Harry sẽ đến kiểm tra cơ thể của y vào mỗi đêm.

Nhưng khi anh tiến vào, Severus liền ngay lập tức cảm thấy có chút không đúng, Harry mặc dù trong một tháng này luôn uống rượu, nhưng anh chưa từng để bản thân mình một thân toàn mùi rượu bước vào phòng y. Mà tối nay, Harry giống như vừa mới bước ra từ thùng rượu vậy, trong mắt còn giăng đầy to máu, chân thì ngã ngã nghiêng nghiêng, vẫn còn trạng thái say xỉn.

Severus cảm thấy mình dường như bất giác nao núng một chút, cha của y... hoặc là người đã từng là cha y, Tobias Snape là một tên bợm rượu chính hiệu, khi y ba tuổi thì ông ta bị sa thải, sau khi thất nghiệp liền say xỉn ở mọi quán bar, đánh bài, cá cược, khi nào thắng về nhà và hiền từ hỏi han xem hôm nay y như thế nào, lúc thua thì giận dữ rút dây nịt da, mắng y là quái vật, chỉ bởi vì y và mẹ, bản thân hắn mới rơi vào khổ ải này, người làm cha là hắn đây tốt nhất là đem cái tên tiểu quái vật là y đánh chết cho xong chuyện, tránh để ảnh hưởng đến vận tài của bản thân hắn. Không may là, Tobias ngày càng thua nhiều hơn, làm cho Severus ám ảnh tới khi lớn lên không uống bất kỳ một giọt rượu nào, đối với những gã say mềm thì càng hận đến tận xương.

Không khí trong trở nên kỳ lạ, hai người đều cứ thế nhìn chằm chằm vào đối phương, có vẻ đều không muốn mở miệng trước. Severus cảm thấy mình nên đánh vỡ không khí trầm mặc này nói cái gì đó, bởi vì mình là người vô cùng tỉnh táo, nhưng một tháng nay, số lần y và Harry ở chung một phòng với nahu quá ít, khiến y dường như không nhẫn tâm phá vỡ chuyện ngoài ý muốn vào ngày hôm nay.

"Em say rồi." Cuối cùng cũng là Harry mở miệng nói trước, Severus dường như lập tức liền gnửi được mùi rượu Rum nồng nàn.

"Rõ ràng là vậy." Y khô khốc nói.

"Em say thật rồi." Harry giống như một đứa nhỏ nhấn mạnh nói, nâng ngón tay lên, lắc lắc chỉ vào đầu mình, "Em không nhớ được là em đã uống bao nhiêu rồi."

"Cậu nên tìm Kreacher để nó làm một chén canh giải rượu cho, hoặc là ta có thể nấu một phần độc dược tỉnh rượu cho cậu, chỉ cần nửa tiếng..." Y vừa muốn lật chăn xuống giường, thì bị Harry thô lỗ ấn ngược trở về, khi lưng của Severus đập vào tấm gỗ đầu giường với những hình vẽ điêu khắc tỉ mỉ trên đó, y hoảng hốt phát hiện mắt mình và Harry cách nhau không tới một tất.

"Thầy nghỉ ngơi, thân thể thầy còn chưa tốt..." Harry nói không rõ ràng, ngón tay nắm chặt lấy vai của y không chịu buông, giống như chỉ cần thả lỏng dù chỉ một chút y sẽ chạy mất bóng.

"Ta đã không sao rồi." Severus có chút bất lực nói, ngoại trừ hai tuần đầu, mình và thân thể trước mắt vẫn còn có chút không thích ứng, cần phải ngủ nhiều hơn để hỗ trợ thay đổi chức năng cơ thể và để hợp nhất hai ký ức lại với nhau, bây giờ y đã dường như hồi phục về trạng thái bình thường. Chỉ là Harry vẫn luôn rất cẩn thận xem mình như miếng pha lê dễ vỡ vậy.

Quả nhiên, Harry dùng sức lắc đầu, "Không, thân thể vẫn còn không tốt." anh dường như cố gắng nghĩ ra một lý do nào đó để thuyết phục bản thân mình, cuối cùng đầu óc hỗn loạn của anh không chịu nghe lời, anh chỉ có thể không ngừng lặp lại một câu, "Cần phải nghỉ ngơi thêm."

"Ta thật là không cần nghỉ ngơi nữa, Harry." Nhìn người trước mặt quả thật đã rất say rồi, Severus ngập ngừng vươn tay nắm lấy những ngón tay trắng bệch của Harry, "Ta đã hồi phục rất tốt rồi."

"Thầy không có!" Harry đột nhiên hét lên, dùng sức nắm chặt tay y, nhìn chăm chăm vào mắt y, "Đừng đi, có được không?"

"Cái gì?" Severus triệt để hồ đồ luôn, y không biết nên trả lời như thế nào nữa, "Đi? Đi đâu?"

"Đường bàn xoay...." Harry nhỏ giọng nói, từ từ cuối đầu xuống, "Sau khi hồi phục thì phải đi rồi."

Severus cuối cùng cũng hiểu được ý của Harry, anh cho rằng sau khi thân thể mình hồi phục thì sẽ lập tức quay về đường bàn xoay, cho là mình bỏ rơi anh ta.

"Ta sẽ không rời khỏi đây nhanh như vậy đâu." Severus không ngừng lặp lại câu giải thích, cái đầu cuối thấp của Harry không biết từu lức nào đã dựa vào ngực y, hai chân cuộn tròn trên giường, cách chân mình chỉ qua một lớp chăn mỏng, anh phát hiện chính mình dương như cũng say theo thật khó có thể tiếp tục mà suy nghĩ được gì nữa, hai tay bất giác vỗ nhẹ nhè lên lưng của Harry. "Ta không đi đâu."

"Thầy bảo đảm?" Harry ngẩng đầu lên khỏi ngực của y, ánh mắt say xỉn mơ hồ hỏi.

"Đảm bảo." khắc chế xúc động muốn hôn lên môi của người trước mắt, Severus nhắm mắt lại, ôm chặt lấy người trong lòng.

Bầu không khí ấm áp giữa hai người kéo dài rất lâu, đến khi Harry đột nhiên cười khúc khích.

"Em hôm nay, quat thật, đã uống rất nhiều rượu." Đánh hết mấy cái ợ nhỏ do men rượu, Harry giống như một con mèo nhỏ dụi qua dụi lại trong ngực của Severus hai tay nắm chặt lấy vạc áo của y.

"Đúng vậy đúng vậy, uống rất nhiều." Ngoại trừ buổi vũ hội tốt nghiệp một tháng trước, y còn chưa nhìn thấy qua Harry uống say thành cái dạng này. Mà nghĩ tới tất cả những chuyện xảy ra vào buổi vũ hội tốt nghiệp, Severus lập tức cảm nhận được ngực mình vừa chua vừa đau, mới có một tháng mà thôi, bây giờ khi nhớ lại cứ như là chuyện của kiếp trước. "Tại sao lại uống nhiều như vậy?"

"Tại sao à?" Harry yên tĩnh lại, bên môi cong lên một nụ cười vui vẻ, "Bởi vì hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng nha."

Severus không có hỏi là ngày gì, thật tế, y nhớ rất rõ ràng. Hôm nay là ngày 30 tháng 7, mỗi năm vào ngày này, y đều sẽ bên cạnh Harry cùng nhau thức qua mười hai giờ đêm, giống như Harry lúc nhỏ vậy.

"Uống rượu rồi, em có thể yêu cầu quà rồi." Harry tự lẩm bẩm, dưới tác dụngcủa rượu khiến anh từ từ chìm vào giấc ngủ, tiếng nói cũng từ từ nhỏ dần, "Em muốn ngủ ở đây một đêm..."

Severus đan vào mái tóc loạn cào cào của Harry, y đột nhiên cảm thấy muốn rơi nước mắt. Người trong lòng dường như đạt đến trình độ hoảng loạn cực đại rồi, không biết nên đối mặt với y như thế nào nữa, không biết nên ở cùng y như thế nào nữa, cho nên mới trực tiếp uống say trong ngày sinh nhật của mình, chỉ vì muốn cổ vũ dũng khí trong người đưa ra một cái yêu cầu nhỏ nhoi này với y, làm quà cho ngày sinh nhật của mình.

"... Vẫn luôn... buổi tối... Ngủ không yên..." Harry nhỏ tiếng lẩm bẩm, hai mắt dường như muốn nhắm lại. Nhưng Severus hiểu ý của anh, bởi vì bản thân y cũng vậy, một tháng nay, không có nhiệt độ cơ thể và mùi vị của người bên cạnh, y cũng ngủ không ngon.

"Ngủ đi, Harry, ta ở đây." Nhịn xuống sự chua sót nơi khóe mắt, y nhẹ tay nhẹ chân đặt Harry qua cạnh mình, đắp chăn lên cho anh. Đôi má hồng nhuận của Harry chôn vào trong chăn, đôi tay như có ý thức quấn lấy eo của y, một lúc liền truyền đến thanh âm hít thở điều đặn.

Severus thức trắng đêm, y nhìn chằm chằm vào những đường nét tuyệt đẹp dưới ánh nến, tay y tham luyến mà lướt qua trán của Harry, mặt, cằm, cổ từng chút một từng chút một, môi y cũng theo đó là lướt qua, nhè nhẹ hôn lên, những nụ hôn sùng bái, không thể kiềm chế. Y biết rõ chuyện này là không đúng, y không phải là Alex nữa, không phải là người yêu của Harry nữa, cho dù anh bây giờ đang nằm bên cạnh mình, cho dù chính anh là người đã đề xuất ra yêu cầu cùng ngủ chung một giường, nhưng đây là không đúng. Nhưng y không thể khống chế được tay và mắt của chính mình, y biết mình vẫn còn yêu Harry, có lẽ còn yêu hơn ngày xưa, cho nên y lựa chọn buông thả chính mình một đêm, dùng mắt của mình, tay và môi ghi nhớ thật kỹ đứa con trai xinh đẹp mỹ lệ này, nhớ thật kỹ, từng tất da từ đầu đến chân. Cuối cùng cũng sẽ có một ngày trở về ngôi nhà ở Đường bàn xoay mà thôi, có lẽ không lâu nữa đaau, chỉ cần Harry hiểu ra, hiểu ra người mà anh cần chỉ có mỗi Alex, mà không phải cái người khắc nghiệt, người đã từng khiến sáu năm học sinh của anh biến thành địa ngục. Đợi đến lúc đó, những ký ức về đêm nay sẽ đi cùng y đến hết cuộc đời này.

Đến khi bầu trời sáng, những con chim đã bắt đầu hót bên ngoài cửa sổ, y cuối cùng cũng buông tay, lặng lẽ không tiếng động bước xuống giường, lần cuối cùng nhìn thật sâu vào người đang ngủ trên giường Harry, đi ra khỏi cửa phòng.

Đợi đến khi Harry tỉnh rượu, phát hiện chính mình và y ngủ chung một giường chắc sẽ cảm thấy rất ghê tởm? Severus khắc chế chính mình không tiếp tục nghĩ đến những chuyện này nữa, xoay người trốn vào nhà bếp rót cho mình một ly cà phê. Mọi thứ xảy ra đêm qua vẫn còn khiến y toàn thân run rẩy, có lẽ chính mình nên bắt đầu sắp xếp hành lý chuẩn bị rời khỏi là vừa rồi? Nếu tiếp tục ở lại đây, không biết chính mình có hay không mất đi khống chế mà làm ra những chuyện khiến người ta tâm tàn ý lạnh.

Nghĩ như vậy, y nặng nề bước lên lầu bắt đầu tìm kiếm chiếc vali phù hợp.

Không tới hai tiếng, lò sưởi của quảng trường Grimmauld đột nhiên biến thành màu xanh, một cái đầu màu bạch kim dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện, tiếp theo đó là thân người và đôi chân. Draco Malfoy giận dữ đùng đùng đứng giữa phòng, lườm cái con người vừa mới thay xong quần áo bước ra khỏi phòng.

"Ngươi tốt nhất là cho ta một cái giải thích hợp lý, Harry James Potter." Draco mở miệng nói, không cần chủ nhân mà chủ động đi thẳng vào phòng đọc sách.

Harry liếc nhìn căn phòng vẫn đóng kín cửa trên lầu, nhẹ giọng thở một hơi dài, đi theo Malfoy tiến vào phòng đọc sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net