Chương 4: phiên ngoại mười chín năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười chín năm sau

Một ngày vào tháng chín, nhà Ga Ngã Tư Vua vẫn ồn ào như ngày nào, trong sân ga chín ba phần tư, Hermione và Ron đang an ủi đứa con gái nhỏ Rose của họ.

"Mẹ ơi, Harry và anh Alex sẽ tới tiễn con sao?" Rose ôm một con mèo vàng mập mạp hưng phấn hỏi bọn họ.

"Bọn họ chẳng pải đã hứa với con rồi không phải sao?" còn có... bây giờ con tốt nhất là không nên gọi là anh Alex nữa." khóe miệng Hermione run rẩy, nhưng cô vẫn quyết định để Rose lớn thêm chút nữa mới đem toàn bộ sự tình giải thích rõ ràng cho nó hiểu.

Còn chưa đợi Rose tiếp tục đưa ra hàng ngàn câu hỏi vì sao, thì có hai người vừa bước ra từ cột sân ga chín ba phần tư .

"Harry! Alex! Oh... Ý con là, ờ... giáo sư?" Ron vẫn còn lọng ngọng với cách xưng hô với y.

"Trước đó gọi như thế nào thì bây giờ gọi vậy đi, hôm nay đến là để tiễn tiểu Rose bé nhỏ, đừng lãng phí thời gian vào những chuyện nhỏ này." Harry có chút bất lực liếc nhìn Alexander, hoặc nên nói là Snape.

"Alex! Harry!" Rose vui mừng mà reo lên, ba bước thành hai bước chạy đến trước mặt Snape. "Hai người quả thật đã đến để tiễn con, Hogwarts rốt cuộc là một nơi như thế nào vậy ạ? Con đọc trên sách thấy có truyền thống phân viện trong đó, vậy phân viện là phân như thế nào ạ? Ba mẹ không chịu nói cho con biết, chú Geogre nói nó sẽ tạo ra cho con một vết thương rất lớn."

"Geogre vẫn còn dùng cách cũ rích này gạt con nít sao?" Harry nhìn Ron đang bất lực nhún nhún vai.

"Yên tâm đi, Hogwarts sẽ không làm khó những đứa nhỏ mới nhập học đâu." Snape thuận tay vỗ vỗ đầu Rose, "Được rồi, bây giờ cầm hết những đồ đạt của con đem lên xe lửa, dù gì không còn bao nhiêu tiếng nữa con sẽ gặp lại chúng ta ở Hogwarts thôi."

Rose bĩu môi không hài lòng. "Con vẫn chưa làm rõ việc phân viện là như thế nào, vậy học viện nào tốt nhất? Trên sách đều nói mỗi học viện đều có ưu điểm khuyết điểm của mình, nhưng con đã từng nghe rất nhiều người nói là không muốn bị phân vào học viện Slytherin."

"Đó chỉ là những lời nhận xét từ những người khác, con vẫn nên lắng nghe lời nói từ trong trái tim mình, con muốn được phân đến đâu, con cảm thấy học viện nào thích hợp với con nhất." Harry ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt của Rose.

Rose có chút căng thẳng mà hạ giọng, "Nhưng mà cả gia đình Weasly đều được phân vào Gryffindor hết, nếu con không được phân vào đó thì phải làm sao? Hoặc là càng tệ hơn là, con bị phân vào Slytherin thì phải làm sao?"

"Gryffindor đại biểu cho chính nghĩa, Slytherin cũng không đại biểu cho độc ác, ta gặp qua rất nhiều người tài giỏi đều xuất thân từ Slytherin. Nếu con quả thật là bị phân vào đó, vậy Slytherin không phỉa lại có thêm một đứa học trò giỏi không phải sao?"

Rose yếu ớt gật gật đầu, "Con hiểu rồi."

"Con có được bộ óc của mẹ con, nếu là Ron sợ ba ngày cũng chưa chắc sẽ hiểu." Harry không chút cố kị cười nhạo.

"Vậy mà ba cứ nói cái gì ba là đại trí giả ngu." Rose cũng nhịn không được mà cười lén.

"Được rồi, xe lửa tới rồi, lên xe thôi." Harry, Hermione, Ron và Snape lần lượt ôm Rose một cái, sau đó vẫn cứ đứng trên bục nhìn theo cho đến khi xe lửa khuất dáng.

"Tôi không nghĩ anh sẽ nói ra những lời như vậy." Trầm mặt nửa ngày, Snape đột nhiên mở miệng.

"Cái gì? Đoạn liên quan đến Slytherin sao?" Harry cười cười, "Tôi nghiêm túc đó, Slytherin đích thực đã bồi dưỡng nên người dũng cảm nhất mà tôi từng thấy."

Snape có chút xấu hổ xoay mặt đi, vành tai nhịn không được mà đỏ ửng lên.

Khi cả nhóm chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

"Cha đỡ đầu." Draco Malfoy kính cẩn đứng trước mặt Snape.

"Ôi... Lại tới nữa." Ron trợn trắng mắt, kéo Hermione nhanh chóng rời khỏi, "Harry, ngày khác gặp!"

"Draco." Snape lịch sự gật đầu, "Vừa rồi có nhìn thấy con của con, lớn lên thật going con."

"Cảm ơn, cha đỡ đầu." Draco ngập ngừng nhìn Harry, "Cha đỡ đầu, ngài thật là không nghĩ đến chuyện dọn đến chỗ con sao..."

"Không, ta nghĩ lần trước ta đã nói rất rõ ràng rồi."

"Thế nhưng ngài là cha đỡ đầu của con, tại sao cả nhà chúng ta không thể ở cùng nhau..." Draco kích động lên nhưng lại lần nữa bị đánh gãy.

"Ta bây giờ đã có gia đình của ta." Mặc dù trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia ôn nhu.

"Cho nên, xin lỗi Draco, con hãy bảo trọng."

Quay đầu đi về hướng cây cột sân ga chín ba phần tư, y nhìn thấy Harry đang dựa người vào từng nhìn về phía y.

"Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu nói tôi là người nhà của cậu." Harry nghiêng đầu nói.

"Tôi lúc trước cũng có nói qua."

"Nhưng không giống, ý ta là sau khi cậu hồi phục ký ức kìa."

"... Được rồi, vậy người nhà của tôi, nói cho anh biết một chuyện, tôi muốn đến Bộ Pháp Thuật đổi tên."

"Sao vậy? Alexander tên này rất tốt mà."

"Không phải vấn đề tên gọi, tôi không thể chịu được lại nghe người khác gọi tôi là ngài Potter nữa, đặc biệt là cái con mèo mướp già kia, tôi dám nói cô ấy nhất định là cố ý."

"Không cần, đổi đi cậu chắc chắn lại chửi "Potter chết tiệt nữa."

"Nếu não anh không có vấn đề thì nên nhớ đây là tên của tôi, tôi có quyền quyết định việc có nên thay đổi nó không."

"Nếu não cậu cũng không có vấn đề gì, thì nên nhớ là mối quan hệ hiện tại của chúng ta là cha nuôi và con nuôi, ta cảm thấy nên đổi cái mối quan hệ này quan trọng hơn đó, chí ít sau này cậu muốn họ là Potter hay Potter. Snape hoặc là Snape. Potter đều không sao hết."

"..."

"Severus?"

Nhìn Severus. Snape, giáo sư độc dược tiền nhiệm, Tử Thần Thực Tử tiền nhiệm, gián điệp hai mang tiền nhiệm và anh hùng chiến tranh đang bước từng bước thật lớn về hướng đám người Muggle, khí tràng trên người tỏa ra khiến mọi người xung quanh đều né ra xa, Harry nhịn không được cười lén.

Đương nhiên, đồng thời cũng lén nhận xét trong lòng rằng, nếu bỏ qua vệt đỏ ửng lan ra đến sau gáy, thì khí thế đó càng có sức thuyết phục hơn.

Harry vẫn còn có cái thói quen xoa xoa vết sẹo trên trán, nhanh chân bắt kịp bước chân của người yêu.

Vết sẹo mười chín năm rồi vẫn chưa từng đau qua.

Thiên hạ thái bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net