Chương 40: Malfoy (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry là bị một tiếng bụp lớn do Kreacher đột nhiên xuất hiện trong phòng làm giật mình tỉnh dậy.

Cảm giác buồn nôn do say rượu vĩnh viễn cũng không thể làm người ta tốt được, cho dù trong một tháng này anh đã quen với việc trước khi đi ngủ phải uống một ly rượu, nhưng hôm qua vẫn là vượt quá giới hạn cho phép của cơ thể. Mà đồng thời, rượu không hề giúp ích trong việc ru anh vào giấc ngủ, hành động sau khi say vào hôm qua lại khiến anh nhận được một món quà ngoài dự liệu.

Nếu bên cạnh không còn người đó nữa, liệu mình có thể chìm vào giấc ngủ không? Harry cười khổ sờ vào phần bên giường đã sớm lạnh, tâm trạng mơ hồ nhận lấy tấm gương hai mặt từ tay Kreacher.

Còn nghĩ là Hermione hay Ron gọi tới, nên anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt giận dữ đùng đùng của Draco Malfoy bên kia mặt kính.

"Draco? Sớm như vậy có chuyện gì sao?" Nhịn lại cảm giác đau đầu do cơn say mà đứng lên, Harry nghiêm túc nhớ lại xem gần đây mình đã đắc tội gì với Malfoy.

"Có chuyện? Người còn dám hỏi ta có chuyện không à? Liên quan đến Alexander... không đúng, bây giờ nên là Severus, ngươi muốn dấu giếm đến lúc nào? Nể mặt Merlin đó là cha đỡ đầu của ta đó!" Tiếng của Draco vừa vang vừa bén nhọn, Harry dường như cảm thấy mặt kính trong tay mình đang run lên.

"Nghe này, ta bây giờ lập tức đến quảng trường Grimmauld, ngay hôm nay ta sẽ đón ông ấy về trang viên Malfoy." Còn không thèm đợi Harry mở miệng, Draco trực tiếp cắt liên kết.

Không kịp nghĩ đến nguyên nhân làm sao mà Draco lại biết được chuyện này, Harry hoảng hốt nhảy khỏi giường, tay chân vội vàng triệu hoán đến một bình độc dược tỉnh rượu, lúc mặc xong quần áo chạy ra khỏi cửa, vừa lúc nhìn thấy cái đầu màu bạch kim của Draco Malfoy ló ra từ cái lò sưởi.

"Người tốt nhất là cho ta một lời giải thích hợp lý, Harry James Potter."

Hai người trầm mặc đi vào phòng đọc sách, mà không lâu sau đó, một bóng dáng từ lầu hai lẳng lặng không gây bất kỳ tiếng động nào đi xuống, lặng lẽ dừng lại ở trước cửa phòng đọc sách, chỉ cần một thần chú vô thanh, tiếng nói chuyện trong phòng – hoặc là tiếng gây gỗ tranh luận lập tức bay vào tai Severus.

Draco vào thẳng chủ đề một cách trực tiếp và đơn giản nhất, "Ta sẽ đón ông ấy đi."

"Không thể." Không kịp nghĩ gì lời nói cứ thế bật ra khỏi miệng, Harry trầm mặc một lúc, mới mở miệng hỏi, "Ngươi nghe được tin tức này từ chỗ nào?" Nếu Draco đặt một thần chú nghe lén hoặc thần chú giám sát ở quảng trường Grimmauld, bản thân anh phải phát hiện ra ngay mới đúng, ngoại trừ thần chú cao thâm hoặc có đồ vật luyện kim hiếm có nào đó, à còn một khả năng đó là một vật phẩm hắc ám.

Nhưng khiến người khác càng kinh ngạc hơn đó là, Draco của nhún nhún vài, không chút để ý nói, "Có được từ trên người cha đỡ đầu."

"Nói rõ ràng một chút." Sắc mặt Harry trở nên khó xem, chẳng lẽ Draco đã hạ thần chú giám thị lên người Alex... không, lên Severus?

"Có nhớ đến cuốn sách <<Sinh tồn tại Slytherin chỉ nam>> ta đã tặng cho ông ấy vào bảy năm trước khi vừa nhập học không?" Phản phất như không nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của Harry, Draco cười nhẹ nói.

"Nhớ, thầy ấy chỉ lật qua một lần rồi vứt ở nhà, điều này có liên quan gì đến những thông tin mà ngươi có được?" Harry nheo mắt lại, "Ngươi không thể ếm một than chú giám thị lên đó được, vì nó không phải cuốn sách bắt buộc."

"Đúng vậy, nhưng mỗi năm vào kỳ nghỉ hè những cuốn sách bắt buộc cho năm học cũng sẽ đến nơi này, sau đó sẽ được đặt lên giá sách, chỉ là một thần chú sao chép nho nhỏ mà thôi." Draco nhìn thấy người trước mặt không vui trừng mắt nhìn mình, buồn cười nói, "Thả lỏng nào, ta không có giám thị, thần chú đó chỉ là hiển thị một số chỉ số sức khỏe của người giữ sách. Lúc đó ta còn cho rằng Alex là người nhà của cha đỡ đầu, đối đãi với người thân Malfoy luôn rất cẩn thận, ta cần phải biết được là ngươi sẽ đối xử tốt với cậu ta."

"Vậy ta còn phải cảm ơn sự cẩn trọng của người rồi." Harry nhịn không được cười khẩy, khó trách năm đó Draco lại chịu thỏa hiệp nhanh vậy, thì ra là có chừa đường lui.

"Đúng vậy, hôm nay nó đã rất có ích." Draco giả vờ như nghe không hiểu lời mỉa mai của Harry, bình tĩnh nói, "Chỉ là ta làm sao cũng không thể nghĩ tới, Alex và cha đỡ đầu... lại là cùng một người, ta lúc đó quả thật nên đón ông ấy về trang viên Malfoy mới đúng."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ, thầy ấy sống ở đây." Nghe Malfoy lần thứ hai nhắc đến việc đón Severus rời khỏi, Harry bất giác nắm chặt nắm đấm.

"Ông ấy là cha đỡ đầu của ta!"

"Mười năm trước thầy ấy đã là người nhà của ta!"

"Ông ấy bây giờ không phải là Alexander Potter mà là Severus Snape, sống cùng với cái tên gia hỏa anh hùng thế giới phép thuật, mỗi ngày đều có phóng viên theo đuôi là một chuyện vô cùng nguy hiểm! thông tin và tin tức của ông ấy bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bị tiết lộ ra ngoài, đừng quên ngoài kia có rất nhiều người hận ông ấy!"

"Oh, xin ngươi đó, trang viên Malfoy không nguy hiểm sao? Ta còn nhớ một năm trước có người hủy đi hoa viên trong nhà ngươi!"

Hai người giận dữ trừng mắt nhìn đối phương, mặt đối mặt đứng đối diện nhau, trong tay nắm chặt đũa phép, phản phất như giây tiếp theo hai người sẽ lao vào nhau đánh vào mặt đối phương như hồi còn là học sinh.

Severus đang đứng ngay cửa do dự một chút có nên tiến vào đánh gãy cuộc tranh cãi giữa bọn họ hay không, bởi vì nguyên nhân của trận cãi vã này là mình, vậy mà còn chưa đợi y tiến lên, tiếng nói của Draco lại lần nữa vang lên, mà lần này, dường như vô cùng bán nhọn khắc nghiệt.

"Ta hiểu rồi, cứu thế chủ của thế giới phép thuật cảm thấy vị gián điệp hai mang đáng thương của chúng ta vẫn còn giá trị lợi dụng đúng không? Đến đếm xem y đã cứu ngươi mấy lần rồi, cây chổi nổi điên vào năm nhất, người sói vào năm ba, ah, đừng quên cái kế hoạch ngu ngốc của cứu thế chủ nữa." đôi mắt xám của Draco tỏ ra khinh bỉ, miệng thì khôg ngừng phun ra những lời ác ý, "Không sai, ngài Potter, câu chuyện trên báo rất tuyệt vời, có một vị bảo vệ tùy thời bên cạnh thì ngươi sẽ rất an toàn đúng không?'

"Im miệng!" Harry dám cá sắc mặt của mình hiện tại gần giống với màu tóc của Ron luôn rồi, bởi vì trên đầu cây đũa phép nhựa ruồi của anh đang phóng ra vài tia nổ, thân đũa phép cũng trở nên nóng rực. "Ngươi mà cũng xứng nói chuyện này với ta? Là ai hại thầy ấy dưới ánh mắt của bao nhiêu người phải giết chết Dumbledore, trở thành kẻ địch của toàn giới phép thuật? Lúc cha đỡ đầu và mẹ ngươi thực hiện lời thề bất khả bội ngươi ở đâu? Mơ mộng về việc sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ của Voldemort giao cho ngươi?" Anh cười lạnh một tiếng, "Vậy mà từng có một thời ta còn cho rằng Malfoy sẽ không lợi dụng người nhà nữa chứ."

Severus lại lần nữa nghe thấy sự trầm mặc trong phòng, hai người dường như đều hiểu chính mình đã chạm vào chủ đề nhạy cảm của đối phương, trầm mặc dường như là lựa chọn duy nhất vào lúc này. Mặc dù y cảm thấy được sự bình tĩnh hiếm có giữa cả hai, nhưng trong lòng lại trở nên căng thẳng.

"Ngươi còn yêu ông ấy, đúng không?" Draco lần nữa đánh vỡ sự trầm mặc, lần này tiếng của hắn trở nên càng trầm hơn, dường như đang suy tư gì đó.

"...Ta không biết nữa." Đây là đáp án duy nhất mà Harry có thể nghĩ tới, anh mêt mỏi ngồi xuống, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào tấm hình của anh và Alex trên bàn. "Ta yêu Alex, nhưng ta không chắc cậu ấy có còn ở đó hay không."

"Ông ấy bây giờ là Severus Snape, sinh vào 1 tháng 9 năm 1960, mẹ là phù thủy cha là Muggle, 11 tuổi vào viện Slytherin ở Hogwarts, 17 tuổi gia nhập Tử Thần Thực Tử sau đó 20 tuổi trở thành một gián điệp, tiếp theo..."

"Đủ rồi, đủ rồi, những thứ này ta đều biết." Harry bực dọc vẫy vẫy tay, "Nhưng thầy ấy cùng đồng thời là Alex, cuộc sống 18 năm không có khả năng bị xóa sạch chỉ trong vòng một đêm được."

"Đây là lý do mà ngươi cố ý muốn giữ ông ấy lại? Bởi vì ngươi cảm thấy còn có thể tìm kiếm bóng dáng của Alex trên người ông ấy?" Draco khịt mũi cười một cái, "Ta còn nghĩ là Gryffindor sẽ không thể tàn nhẫn đến như thế nữa."

"Có ý gì?" Harry ngẩng đầu lên.

"Người vốn không thể chắc chắn được ngươi có còn yêu ông ấy hay không, nhưng lại miễn cưỡng giữ ông ấy lại, ngươi muốn giữ lại bao lâu? Mấy tháng? Mấy năm? Đợi đến lúc ông ấy bắt đầu nghiêm túc ỷ lại vào ngươi, ngươi lại phát hiện là chính mình kỳ thực không hề yêu ông ấy, đến lúc đó phải làm sao? Lại giống hôm nay bắt ép ông ấy rời đi sao?" Hai tay Draco chông lên mặt bàn, nghiên người về trước nhìn thẳng vào Harry. "Alex đã biến mất rồi, đừng nói tới chuyện Severus có yêu ngươi không, cho dù ông ấy có yêu ngươi, ôn gấy vĩnh viễn cũng không thể là một Alex giống như xưa được nữa, tiếp thu cái hiện thực này đi, Potter! Các ngươi hoàn toàn không có hy vọng đâu!"

Severus cảm thấy hai tay mình đang run rẩy, mỗi một chữ mà Draco nói đều là nỗi kinh hoàng sâu nhất trong lòng y, y không dám đối diện với chúng nó, những khủng hoảng này so với hắc ám, so với máu tanh, so với Voldemort đều đáng sợ hơn rất nhiều lần, nó thường quét qua như một cơn sóng lớn trong đêm đen yên tĩnh. Y bây giờ đã nhận rõ thân phận của bản thân, y là Severus Snape, nhưng có một bộ phận là Alexander, y cũng biết chính mình vẫn còn yêu Harry nhiều lắm. Nhưng y lại không biết được Harry đang nghĩ gì, anh đã từng yêu Severus Snape, cũng thực lòng yêu Alexander, nhưng bây giờ thì sao? Người anh yêu rốt cuộc là ai? Anh có khi nào xuyên qua mình nhìn đến người đó hay không? Đây đều là những câu hỏi mà y không bao giờ dám hỏi, bây giờ Draco lại đem chúng nó bổ ra máu tươi đầm đìa mà phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, ép bản thân mình và Harry không thể không đối mặt.

Harry lẩm bẩm nói: "Sẽ không, sẽ không như vậy đâu, ta biết thầy ấy vẫn còn yêu ta mà." Giọng điệu chắc nịch, nhưng ngữ khí gần như vỡ òa.

Draco mỉa mai hừ một tiếng, "Yêu ngươi? Có lẽ Alexander yêu qua ngươi, nhưng Severus Snape thì không. Ngươi chẳng lẽ đã quên mất ông ấy đã từng yêu Lily Evan rất sâu đậm sao? Chẳng lẽ Harry Potter đại danh đỉnh đỉnh lại muốn cùng với người mẹ quá cố của mình giành giật một người đàn ông sao? Đây quả thật là điều bệnh hoạn méo mó nhất mà ta từng nghe được đó."

Câu nói này đã đánh vỡ một tia hy vọng cuối cùng trong lòng của Severus – Cái hy vọng là Harry vẫn còn yêu mình.

Đúng vậy, bản thân mình vẫn còn yêu Lily. Severus hoảng hốt nhớ lại người bạn thời thơ ấu của mình, thiếu nữ có mái tóc dài màu đỏ rực, đôi mắt xanh ngọc long lanh, khi cười lên lúm đồng tiền nở rộ trông vô cùng nghịch ngợm đáng yêu. Cái chết của Lily đã từng đánh vỡ niềm tin và cuộc sống của y, cũng do cái chết của cô ấy đã đưa y bước lên con đường gián điệp hai mang, chính mình đã từng nghĩ rằng mình chỉ sống vì Lily. Không thể không thừa nhận y đã từng yêu cô, mỗi lần nhớ tới Lily, đều giống như tia sáng ấm áp chiếu rọi lòng anh, y làm sao không yêu cô cho được đây? Cô ấy là nữ phù thủy đẹp nhất, nhiệt tình, vui vẻ, ấm áp, ưu tú, là tập hợp của tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời. Lily trong lòng y, giống như nữ thần trên thế gian.

Nhưng bây giờ khi nhớ đến Lily, phản phất như đã là chuyện rất lâu rồi, trong một tháng nay y thậm chí còn không nhớ đến cô ấy nữa, đầu óc của mình và trong lòng dường như chỉ có thể chứa mỗi mình Harry mà thôi, mái tóc rối bời của anh, con ngươi xanh thẫm, ôn hòa, có lúc cũng sẽ nở nụ cười ấu trĩ. Anh không còn giống cha mình nữa, nhưng đồng thời cũng không giống mẹ, Harry chỉ là Harry. Người đàn ông đó đã lấp đầy cuộc sống của y, y nhớ đến những chi tiết nhỏ nhàm chán trong mỗi lần bọn họ hẹn hò, mỗi cái ôm, mỗi lần cố chấp đối chất với đối phương, và mỗi nụ cười sau mỗi lần làm lành. Khi y nhớ tới Harry, trong lòng ngoại trừ vui vẻ, còn có sự chua chát không xác định, có lúc nghĩ lâu, trước ngực còn cảm thấy đau, y không biết những lúc như vầy có được xem như là yêu hay không. Harry nhiệt tình như vậy, nhưng cũng có thể rất lạnh lùng; Cũng vui vẻ như vậy, nhưng thỉnh thoảng lại rất cô độc; Cũng ấm áp như vậy, nhưng chỉ hạn chế trong vòng tròn những người mà anh muốn bảo vệ; Cũng ưu tú như vậy, chỉ là không thích phô trương. Harry không phải là một thiên sứ thuần khiết, anh đã trải qua hắc ám, trải qua những cơn mưa gió bão bùng sau những trận mưa hoa tung hô, trải qua những chuyện mà ngay cả Severus cũng không thể nào tưởng tượng được.

Severus đau khổ mà nhắm mắt lại, "Biến thái, méo mó", đây là những lời bình luận mà đứa con đỡ đầu duy nhất của y đưa ra đối với mối tình của bọn họ, nếu ngày cả một đứa Slytherin như Draco cũng không thể chúc phúc cho bọn họ, thậm chí không thể dùng ánh mắt bình đẳng mà đối đãi với tình cảm giữa cả hai người bọn họ, vậy những người khác sẽ nói gì đây? Bản thân y có thể không quan tâm, dù gì những người hận y trong thế giới phù thủy này nhiều đến mức có thể tụ hợp thành một cái quốc gia nhỏ, nhưng Harry...

Harry lúc này ngay lập tức vung một cú đấm thật mạnh qua, lực va chạm giữa khớp tay và mặt của Draco khiến hắn cảm thấy như muốn ngất đi.

"... Xin lỗi, ta nói quá đáng quá rồi." Draco không chống trả, chỉ cuối đầu thở dài một hơi. "Harry, mối quan hệ của các ngươi không bình thường...."

"Đủ rồi." Harry thở sâu một hơi, "Đi về gia cố thêm thần chú bảo vệ cho trang viên Malfoy đi, ngày mai ngươi có thể dẫn thầy ấy đi."

Ai cũng không chú ý đến, bên ngoài cửa luôn có một người vẫn luôn giữ vững cái tư thế như nãy giờ chứng kiến mọi việc, ánh mắt phức tạp nhìn cánh cửa phòng khách một cái, rồi xoay người, rời khỏi nơi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net