Chương 41: Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thực khi lời vừa được nói ra, Harry đã cảm thấy hối hận, mặc dù biết rõ là điều kiện ở trang viên Malfoy rất tốt, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với quảng trường Grimmauld, Draco là con đỡ đầu của Severus, Lucius và Narcissa lại là bạn tốt lâu năm của y, tuyệt đối sẽ không để y chịu thiêtk. Nhưng Harry vẫn không yên tâm, bọn họ có biết y mỗi buổi tối đều sẽ mơ thấy ác mộng? Có biết bây giờ y thích ăn bít tết không thích ăn cà rốt không? Có biết là y có thói quen thức dậy lúc bảy giờ rưỡi nhưng phải uống hai ly cà phê đen lớn mới có thể tỉnh táo hay không?

Nhưng lời hứa đã nói ra thì không thể rút lại, đặc biệt là khi anh đối mặt với một tên Slytherin giảo hoạt như vậy, Draco Malfoy căn bản không hề cho anh thời gian được hối hận, trực tiếp quẳng lại một câu "Ngày mai tám giờ sáng ta sẽ tới đón người" rồi bước thẳng vào lò sưởi.

Mà tiếp theo đó vấn đề càng thêm khó khắn, anh phải nói với Severus như thế nào đây? Mới một tháng trước chính mình còn vô cùng tự tin vỗ ngực sẽ chăm sóc cho y, bây giờ phủi tay đem y quẳng đi chỗ khác? Mặc dù nói đây không phải là anh cố ý, nhưng Harry vô cùng cảm thấy có lỗi và không dám nhìn thẳng vào mặt Severus.

Thôi vậy, có lẽ Severus sớm đã muốn rời khỏi, chỉ là không nỡ lòng từ chối mình thôi. Harry cười khổ nghĩ. Trong một tháng này cuộc sống giữa bọn họ còn chưa đủ ngượng hay sao? Severus có lẽ đã hối hận từ lâu, lúc đầu nên trực tiếp dọn về Đường bàn xoay. Chỉ là do chính mình không chịu buông tay, muốn cố gắng thêm một lần nữa, cố gắng giữ lại, có lẽ Severus sẽ yêu mình thêm lần nữa. Nhưng những gì diễn ra chứng tỏ suy nghĩ đó của mình chỉ đơn giản là một trò cười mà thôi? Người đàn ông này không giống với Alex, nhưng lại không khác hoàn toàn, bởi vì bọn họ đều là người không chịu buông tay. Chỉ là người mà Alex nhận định là mình, từ đầu đến cuối, chỉ dựa vào cái tính cô chấp đó, Alex đã làm anh động tâm, cũng khiến chính mình hoàn toàn ngã sâu vào vũng lầy tình ái của cả hai. Mà Severus... người thầy ấy nhận định là Lily, đã sớm nhận định bà vào bốn mươi năm trước.

Lấy tập album ảnh quen thuộc từ trên giá sách – quà tặng của Hagrid vào năm mình năm nhất, sau khi chiến tranh kết thúc, anh cũng tìm thấy được thêm một tập ảnh trong nhà của Sirius và Remus. Đối với ký ức về cha mẹ mình Harry không nhớ được nhiều, đại đa số đều qua lời kể của Sirius, Remus và Hagrid, có lúc anh sẽ bỏ ra cả nửa ngày, ôm lấy cuốn album này, lật từng trang từng trang để xem lại, nhìn hình ảnh bọn họ từ nhỏ đến lớn, từ năm nhất đến năm năm đều là hình của James, Sirius, Remus và Peter, vào những dịp thi đấu Quidditch, giáng sinh, nghỉ hè. Sau này mới có thêm Lily, lúc này những tấm ảnh mới dần chỉ còn hai người bọn họ, hẹn hò, tản bộ, ôm nhau, sau này còn có những tấm hình trong lễ cưới và cuộc sống sau hôn nhân. Những tấm hình cuối cùng còn có hình ảnh của bản thân anh nữa, ngồi trong chiếc nôi trẻ sơ sinh, trợn tròn mắt nhìn chăm chăm về phía phát ra phép thuật, cố gắng vươn tay với lấy những ngôi sao đang treo lơ lửng trên không trung. Anh có lúc còn tưởng tượng đến những lời nói và cảnh vật khi những tấm ảnh đó được chụp lại, tưởng tượng đến tính cách sinh hoạt của bọn họ, tưởng tượng nếu bọn họ còn sống, cuộc sống chính mình sẽ trở nên như thế nào.

Đã từng, hình ảnh của cha trong đầu anh là một người vô cùng hoàn mỹ, Harry không biết có phải tất cả những đứa cô nhi đều sẽ như vậy hay không, trong lòng luôn tồn tại hai cái hình ảnh hoang tưởng, sau đó đem tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới đều đặt vào đó. Nhưng vào năm năm sau khi trộm xem ký ức trong Chậu Tưởng Ký của Severus, anh không thể không thay đổi suy nghĩ đó của mình. Lúc mới bắt đầu anh còn sẽ vì cha tìm những lời chống chế biện minh, nhưng sâu trong nội tâm của mình anh hiểu, cha của anh không hề hoàn mỹ như anh nghĩ, ông ấy thậm chí còn không hề cao thượng, điều này đã từng khiến anh chìm vào mê mang khi còn học năm năm, phản phất như thần tượng trong lòng mình bị đạp đỗ một cách thật tàn nhẫn. Mà sau khi anh trở nên thành thục hơn, nhìn thấy cái cách mà Ron thể hiện trước mặt Rose anh mới hiểu, chìa khóa để thay đổi một con người là hôn nhân và con cái, có lẽ cha đã trở nên trưởng thành lên rất nhiều sau khi mình ra đời.

Mà bóng dáng của mẹ, Harry cảm thấy càng phức tạp hơn. Dường như tất cả mọi người đều thích bà ấy, Sirius và Remus mặc dù không phải là bạn thân của bà, nhưng đồng thời cũng nói không ít lời tốt đẹp về bà, mà ngay cả Fillius sau ròng rã tận mười năm sau vẫn còn nhớ mãi không quên người học trò ưu tú của mình, những điều này cũng đủ chứng minh sự đặc biệt của bà ấy. Nhưng đồng thời, bóng dáng của bà cũng rất đơn độc, bà ấy không có người bạn tốt nhất cho mình, hoặc có lẽ bọn họ đã mất trong chiến tranh rồi, chỉ có Severus, nhưng bọn họ lại chauw từng thảo luận qua vấn đề này. Cho Lily trong lòng mình, là mỹ lệ, là một người luôn vui vẻ lạc quan, hình dáng bà ấy trên hình luôn giống như một ngọn lửa rực rỡ, khiến mọi người xung quanh cảm thấy ấm áp.

Khó trách tại sao Severus lại yêu bà ấy sâu đậm đến như vậy, vì bà ấy mà nguyện ý đặt cược tất cả mọi thứ. Harry nhắm mắt lại, tự cười nhạo mình. Chính mình có tư cách gì mà so sánh với mẹ chứ? Dựa vào việc anh và Alex đã từng lên giường với nhau sao?

Nhớ đến lời hứa lúc đó của Alex "vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi", bây giờ có vẻ càng giống như một trò đùa, mới qua có bao lâu đâu? Một tháng chứ mấy? Bọn họ đã phải mỗi người một nơi rồi, cũng không biết sau này có còn được gặp lại hay không. Điều này cũng là lý do tại sao trong một tháng này anh không ngừng uống rượu chuốc say mình, trong căn phòng yên ắng tĩnh lặng đó, rượu có thể khiến anh ảo tưởng trở về với những ngày xưa cũ.

Nói tới rượu... Harry đột nhiên nhớ đến tối hôm qua. Ngày 30 tháng 7, đó là truyền thống mỗi năm của riêng anh, lúc còn nhỏ anh sẽ trốn trong tủ chén, nhìn chăm chăm vào cái đồng hồ cũ mà Dudley không xài nữa, nhìn chiếc kim nhỏ nhích từ chút về con số 12. Sau này, mỗi khi đến ngày này anh sẽ mở rộng cửa sổ phòng mình ra, đợi Hedwig đem những món quà từ tất cả các bạn bè của mình bay vê. Sau này nữa... sau này nữa Alex sẽ cùng mình đợi, bọn họ sẽ cùng nhau làm một cái bánh kem, vui vui vẻ vẻ ngồi bên nhau cùng chờ đến chuông đồng hồ gõ 12 tiếng.

Hôm qua thì sao? Anh chỉ nhớ là mình đã uống rất nhiều rượu, sau đó xiên xiên vẹo vẹo đi xuống lầu tìm Seveurss, mình hình như có nói cái gì đó, sau đó Severus bèn cùng anh ngủ chung trên một chiếc giường. Mà khi anh tỉnh lại vào nửa đêm, rượu vẫn còn ảnh hưởng rất nhiều đến đầu óc của anh, trong mơ hồ, anh dường như cảm thấy Severus đang nhìn mình, những ngón tay vô cùng quen thuộc đó dường như đang vuốt ve lưng mình, đôi môi mát lạnh đó dường như đã từng dừng lại trên cổ của mình. Nếu không phải sáng sớm khi thức dậy phát hiện bên phần giường còn lại đã được gấp gọn phẳng phiu, anh còn cho rằng Severus đã hành động giống như trong mơ của anh vậy, ôn nhu mà nhìn mình, đôi môi mỏng lướt qua cơ thể của mình, hận không thể không ngừng để lại những dấu vết tình yêu kín người anh. Thực tế thì sao? Thầy ấy có lẽ đã đợi mình ngủ say và đi đến một căn phòng khác để nghỉ ngơi đúng không?

Mà hôm nay, là sinh nhật lần thứ ba mươi sáu của anh, nhưng lại không có bất kỳ lời chúc nào, khôngcó bánh kem, không có nụ hôn và nhưng cái ôm ấm áp, vậy mà anh còn phải chính miệng nói với người yêu của mình, là ngày mai anh yêu cầu thầy ấy rời khỏi đây.

Đúng thật là lời chúc mừng sinh nhật tệ hại nhất trong đời anh, Harry khô khốc nghĩ.

Vì quá đắm chìm trong suy nghĩ của mình, anh không hề nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, mà khi giật mình phản ứng lại, Severus đã đứng trước mặt anh từ lúc nào, cũng đồng thời đang cuối đầu nhìn tập ảnh trong tay anh.

Trang đang lật tới là tấm ảnh gia đình của James và Lily, lúc đó Harry có lẽ mới có tám chín tháng tuổi gì đó thôi, đang đứng trên thảm, lắc lư đang tập đi về phía trước, cha và mẹ đang ngồi xổm hai tay giang ra, căng thẳng nhìn chăm chăm vào anh.

"Một ngày thật hạnh phúc đúng không?" Harry nhìn chính mình lúc còn bé tí đang lảo đảo ngã vào vòng tay của mẹ và ngẩng đầu lên cười khanh khách đáng yêu, khóe miệng nhịn không được mà giơ lên. Nhẹ nhàng đóng quyển album lại, anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, "Severus, em muốn nói chuyện với thầy, liên quan tới..."

"Không có gì đáng để nói hết." Severus lạnh lùng nói, "Nghe Kreacher nói sáng nay Draco có ghé qua, ta muốn liên lạc một chút nó, dời đến chỗ nó nhanh nhất có thể."

Anh có chút khó mà tin được mà nhíu mi lại, Harry biết trong vòng một tháng nay tình hình giữa hai người vô cùng xấu hổ và khó khăn, nhưng anh làm sao cũng không nghĩ tới, Severus sẽ thẳng thắng nói ra là y muốn rời đi.

"... Em còn nghĩ là thầy muốn quay về Đường bàn xoay chứ." Sau một lúc lâu, anh mới khó khăn nói ra một câu.

"Đã từng, nhưng cậu nói không sai, ta vẫn chưa thể sống một mình được, mà bệnh viện thánh Mungo thì không phải là một lựa chọn tốt, Merlin biết liệu những vị bác sĩ y tá ở đó có tiếc lộ tin tức ra ngoài hay không. Cho nên tổng hợp lại trang viên Malfoy ngược lại là lựa hcọn tốt nhất."

"Nếu như em nói, em muốn thầy ở lại..."

Đôi mắt đen thẳm Severus dường như lóe lên một tia do dự, nhưng giây tiếp theo lại trở về trống rỗng như cũ, khiến Harry có lẽ là chính mình nhìn sai rồi. "Trang viên Malfoy là sự lựa chọn tốt nhất của ta."

Sự lựa chọn tốt nhất? Trong lòng Harry không ngừng lặp lại câu nói đó, tay anh vô thức đặt lên bìa album trắng tinh khiết mà trên đó có tấm hình mẹ Lily với đôi mắt xanh đang nhấp nháy lấp lánh vẻ nghịch ngợm, khiến anh cảm thấy cô cùng chói mắt.

"Thầy yêu bà ấy, đúng không?" Anh nhẹ giọng nói, ngẩng đầu lên nhìn đôi môi trước mặt đang khẽ mấp máy, "Nếu như hôm nay là bà ấy ngồi ở đây, muốn thầy ở lại, thầy vẫn lựa chọn rời đi không?"

Anh cũng không chắc chính mình muốn nhận được câu trả lời như thế nào nữa, Severus có còn yêu anh không? Severus không còn yêu anh nữa sao? Severus có từng yêu qua anh hay không? Severus có phải hay không vẫn còn yêu Lily? Severus sẽ yêu anh vì anh là con trai của Lily chứ? Hoặc là sẽ hận anh bởi vì anh là con trai của Lily? Bọn họ liệu có thể bắt đầu lại lần nữa không? Bắt đầu với thân phận gì đây? Vô vàn câu hỏi không ngừng đảo quanh trong đầu anh cả tháng nay, mà bây giờ, anh muốn nói hết cả ra.

Mà Severus chỉ bình tĩnh nhìn anh, đơn giản mà lắc đầu, phản phất như những gì Harry hỏi chỉ đơn giản là thời tiết hôm nay như thế nào. "Cậu không phải cô ấy." Vẫn là cái giọng nói đều đều đó, Harry từ gương mặt cứng ngắc của y nhìn không được một chút tình cảm nào. Khiến Harry nhứo tới, người đàn ông trước mắt đã từng đứng giữa làn ranh giữa sự sông và cái chết hơn chục năm, nếu bàn về khả năng che dấu cảm xúc, không có ai có thể lợi hại hơn y. Hoặc là y cũng đang làm một điều tương tự? Dùng Bế Quan Bí Mật đóng lại tất cả cảm xúc?

Ha, cũng có lẽ lý do vô cùng đơn giản là y không hề quan tâm đến vấn đề này mà thôi. Một cái cười khẩy vang lên bên tai của anh, dường như đang cười nhạo bản thân mơ mộng giữa ban ngày. Cũng đúng, ngoại trừ Lily, Severus chưa từng quan tâm bất kỳ ai. Y đã từng cứu qua mình, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Harry không thể không cuối đầu cười khổ, Severus với sự ôn nhu, đong đầy tình yêu tối hôm qua, quả nhiên chỉ xuất hiện trong mơ của mình mà thôi.

Sự thật tàn khốc đang bày ra trước mắt, chỉ cần một câu nói này, phản phất như dập tắt mọi dũng khí trên người Harry. Ngàn vạn câu nói bên khóe miệng, nhưng lại vô pháp mở lời. Thật buồn cười, làm một người Gryffindor dũng cảm, ngay cả việc mở miệng hỏi cũng không làm được.

"Đúng vậy, em đương nhiên không phải bà ấy." Cuối thấp đầu, ngón tay nắm chặt lấy tay vịn, những hình vẽ điêu khắc trên đó, ấn vào lòng bàn tay anh đến phát đau. "Thầy đã quyết định rồi?"

"Hành lý cũng đã thu dọn xong."

Kỳ thật chỉ cần Severus nói một tiếng phủ nhận, do dự, run rẩy, thậm chí chỉ cần một chút không chắc chắn trong lời nói, anh đều sẽ đứng lên, dùng sức ôm chặt lấy người đó, nói với y, anh không muốn y rời đi, anh muốn y ở lại, muốn y phải yêu anh thêm một lần nữa, muốn y... anh không quan tâm anh phỉa trả giá những gì, cho dù là chọc giận một, hoặc ba người trong nhà Malfoy cũng không sao hết. Thậm chí cho dù y đã từng yêu Lily, thậm chí y bây giờ không hề yêu, cùng không thích anh, anh đều có thể chấp nhận được. Harry hoài nghi bản thân mình có nên năn nỉ người đàn ông này không, chỉ vì muốn y tiếp tục ở lại đây, ở lại bên người mình.

Nhưng không có, cái gì cũng không có, không có do dự, không có run rẩy, không có không chắc chắn, giống như Severus chỉ là đến để thông báo sự thật này cho anh biết mà thôi, căn bản không hề quan tâm suy nghĩ của anh. Harry cảm thấy hai chân mình lạnh ngắt, dường như trên chân anh đang kết một lớp băng dày, khiến anh đông cứng tại chỗ.

"... Draco ngày mai tám giờ." Harry mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn lại nhìn thấy người trước mặt.

Nghe thấy âm thanh của tấm áo choàng quét qua, tiếng bước chân, sau đó là tiếng đóng cửa lại.

Harry nhẹ giọng nói, nhẹ tới nỗi chính bản thân anh cũng nghe không được.

"I wish you well, Severus."

"And, good bye."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net