Chương 42: Bạn cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi trên con đường nhỏ trong vườn của trang viên Malfoy, lần đầu tiên Malfoy đánh giá cha đỡ đầu một cách tỉ mỉ như vậy. Mười tám năm rồi, dù có trong mơ hắn cũng chưa từng nghĩ tới hắn còn có ngày được nhìn thấy ông ấy lần nữa.

Như vô số lần trước đó, cha đỡ đầu sải chân bước nhanh trên con đường phía trước, mắt nhìn thẳng về phía trước vòng qua con đường nhỏ rợp bóng cây, không nhịn được hừ một tiếng cười nhạo một trong những con công đang bước từng bước lững thững tao nhã, đi thẳng đến tòa nhà chính của trang viên Malfoy. Mà chính mình khi còn nhỏ, cũng giống như bây giờ theo sát sau chân cha đỡ đầu, ba bước thành hai bước chạy chậm theo.

Khung cảnh vô cùng quen thuộc, chỉ là người thì không còn như xưa nữa.

Từ lúc Draco bắt đầu hiểu chuyện, hắn chưa từng cha đỡ đầu mặc những màu khác ngoài hai màu trắng đen, bộ áo choàng giáo sư thuần đen và chiếc áo sơ mi trắng thông thường của ông, mà hiện tại, y lại mặc một chiếc quần dài màu xanh đậm và chiếc áo khoác ngoài màu xám. Mái tóc từng buông dài bên mái chạm đến vai đã bị cắt phăng đi, không hề bóng nhờn như ngày xauw nữa, càng không cần nhắc đến màu da màu lúa mạch và sắc mặt khỏe mạnh. Cha đỡ đầu trong quá khứ không hề quan tâm đến chất lượng cuộc sống, đều nhốt mình vào trong tầng hầm tối tăm không chịu ra ngoài, cộng thêm do nhiều năm nghiên cứu độc dược và công việc gián điệp hai mang vô cùng nguy hiểm, đã tước đi sức khỏe của ông. Cha cũng đã từng chẩn đoán cho ông, nếu cha đỡ đầu cứ thế tiếp tục sinh hoạt như vậy, ngay cả khi ông có sống sót sau chiến tranh đi nữa, thì cũng còn có thể sống thêm hai mươi năm nữa mà thôi. Ma bây giờ, từ chỉ số chẩn đoán trên thần chú giám thị, hiện tại trạng thái cơ thể của cha đỡ đầu so với mười tám năm trước khác nhau rất nhiều, sớm đã đạt được tiêu chuẩn bình thường. Mà đồng thời, cha đỡ đầu hiện tại thậm chí có thể dùng hai chữ "anh tuấn" để hình dung, cho dù ngũ quan trên mặt không có gì thay đổi, chiếc mũi từng bị gọi là mũi ưng bây giờ không hề kỳ lạ, mà lại trở nên vô cùng hài hòa thậm chí còn tạo thêm nét sắc bén cho gương mặt góc cạnh của ông. Draco dám khẳng định, cho dù bây giờ cha đỡ đầu có chạy tới Hẻm Xéo, cũng sẽ không có người dám xác nhận ông ấy chính là Severus Snape năm đó.

Harry Potter đúng là đối xử với ông ấy rất tốt. Draco mơ hồ nghĩ, dưới chân linh hoạt bước qua kích hoạt thần chú phòng hộ. Mà cũng không trách được anh ta lại yêu cha đỡ đầu.

Hắn và Harry chưa từng là bạn bè, cho dù là trong thời kỳ chiến tranh, bọn họ cũng chỉ có thể xem là đồng đội hợp tác, sau chiến tranh, cho dù Harry đã góp tiếng trong phiên tòa ở bộ pháp thuật giúp án phạt của vợ chồng nhà Malfoy giảm nhẹ đi, hai người cũng không thể đạt được sự đồng nhất trên quan niệm về cuộc sống được, chủ đề chỉ cần có chút mẫn cảm là đã có thể nổi lửa lên – Thuần huyết, kỹ thuật của Muggle, sự cần thiết của bọn giám ngục, hắc ma pháp. Có mấy lần bọn họ dường như phải rút đũa phép ra sử dụng thần chú để giải quyết vấn đề, cuối cùng vẫn là bị Hermione thuyết phục, những buổi tụ họp đó chỉ có thể tan rã trong không vui. Sau mấy lần như thế, Harry có vẻ từ bỏ cái suy nghĩ trở thành bạn bè với hắn, như cũ cũ lui tới thân thiết với một nhà Weasley, Draco thì yên tâm lăn lộn trong vòng tròn đám rắn độc Slytherin, và cảm thấy vô cùng vui sướng khi không phải cãi nhau mỗi tuần một lần với anh. Sau đó, bọn họ thỉnh thoảng cũng có hẹn nhau ra uống vài ly, mắng chửi những chính sách mới và những rắc rối trong công việc ở bộ pháp thuật, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc này thôi.

Cho nên Draco không thể nào tưởng tượng được, một người Gryffindor thuần túy giống như Harry Potter, sẽ sống chung với cha đỡ đầu một người Slytherin điển hình như thế nào, thậm chí còn nảy sinh tình cảm nữa chứ? Càng không cần nói tới chuyện bọn họ còn có một quá khứ sâu đậm như vậy, hắn mặc dù chưa từng nghe cha đỡ đầu tự mình nói qua, nhưng thông qua những cuộc trò chuyện thỉnh thoảng nghe được từ cha mẹ và những mẩu tin nhỏ nhiều chuyện trên nhật báo tiên tri, về cuộc sống của cha đỡ đầu khi còn là học sinh, hắn tự nhận là mình hiểu khá nhiều. Là đối thủ của cha anh, đối tượng thầm mếm mẹ anh, còn bị cha anh cứu qua một lần, mọi thứ đều bắt nguồn từ trò chơi khăm của Sirius. Trước khi cha đỡ đầu khôi phục ký ức thì không cần nói tới làm gì, sau khi đã hồi phục, đối diện với trạng thái hỗn loạn như vậy, hai người đó làm sao có thể không có khúc mắc cho được? Bây giờ cha đỡ đầu có vẻ còn yêu Harry nhiều lắm, chỉ là không rõ có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không. Còn Harry, hắn có nhìn ra được, anh đối với cha đỡ đầu cũng là ý đậm tình sâu.

Dưới đáy lòng của Draco lẳng lặng thở dài một hơi, nếu như có khả năng, hắn làm sao lại không mong cha đỡ đầu có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình chứ? Cho dù đó là một tên Potter, một tên Gryffindor thuần túy đi chăng nữa, chỉ cần ông thích, không có cái gì không tốt cả. Nhưng cuối cùng hắn lại lựa chọn can thiệp vào, bởi vì hắn cần phải xác nhận, Harry Potter, có đem lại hạn phúc cho cha đỡ đầu hay không, hay chỉ có đau khổ. Đây cũng là lý do tại sao hắn nhất định pahỉ đón cha đỡ đầu về trang viên Malfoy, giả sử hai người bọn họ ngày ngày sống chung với nhau, cho dù không có cảm tình cũng trở nên ái muội không rõ ràng, có khi còn không thể nhìn rõ được hướng đi tương lai của mình. Chỉ có tách ra một khoảng thời gian nhất định thì cả hai mới có đủ thời gian để suy nghĩ thật kỹ, hiểu rõ được tương lai phải làm gì. Nếu tình cảm không đủ sâu đậm, dù gì cũng tách ra rồi thì chia tay thôi, nếu hai người bọn họ đều muốn sống với nhau, cho dù mình có ngăn cản như thế nào cũng vô dụng.

Draco hiếu kỳ sơ sờ cằm, không biết bây giờ tình cảm cha đỡ đầu đối với Harry là gì nhỉ?

"Draco, mẹ con đâu?" Đang suy nghĩ mông lung, thì âm thanh không kiên nhẫn của cha đỡ đầu vang lên, khiến Draco phản xạ theo bản năng ngẩng đầu ngưỡng ngực, "Trên dãy nhà phía Đông, cha mẹ đang đợi cha ạ."

Sau khi chiến tranh kết thúc trăm họ vui mừng, Narcissa và Lucius mặc dù có cống hiến giúp đỡ trong trận chiến cuối cùng, nhưng không giống như Draco, trên tay bọn họ vẫn nhuốm đầy máu tươi, cho dù như thế nào cũng vô pháp tẩy trừ tất cả mọi tội nghiệt khi bọn họ còn là Tử Thần Thực Tử, mà còn là Tử Thần Thực Tử trung thành. Cho nên phán quyết cuối cùng của bộ pháp thuật là đem hai người bọn họ nhốt lại hai mươi năm, nhưng không phải ở Azkaban, mà là một tòa nà trong trang viên Malfoy. Phu thê hai người mặc dù có thể hưởng thụ chất lượng cuộc sống như trong quá khứ, nhưng lại mất đi cảm giác tự do cũng đủ khiến cho bọn họ cảm thấy tâm tàn ý lạnh. Càng không cần nhắc đến nơi đó được bộ pháp thuật cố ý gia tăng thêm thần chú phòng ngự và thần chú giám thị, quả thật không khác gì so với một nhà tù, mỗi tháng chỉ được đến thăm một lần, mỗi lần không được vượt quá hai mươi bốn tiếng.

Khi được biết là bạn tốt lâu năm của bọn họ lại lần nữa xuất hiện, Lucius và Narcissa đã cố tình thay chiếc áo choàng đẹp nhất, đứng ngồi không yên mà đợi trong tòa nhà.

"Lucius, Narcissa, lâu rồi không gặp." Hai người kích động đứng dậy, nhìn đứa con trai dẫn người bạn già lâu năm của mình tiến vào.

"Đều hai mươi năm rồi, không nghĩ tới còn có thể gặp được cậu." Lucius cười nói, ánh mắt bất giác đánh giá quần áo và sắc mặc của Severus. "Cậu có vẻ trẻ ra không ít." Lucius lặng lẽ nhớ lại trong lòng, dường như từ lúc đứa con gái Muggle Lily Potter đó chết đi, bạn già của mình giống như mất đi toàn bộ sức sống, mất đi mục tiêu cuộc đời. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Severus khỏe mạnh có tinh thần, trong lòng Lucius bất giác cảm thấy rất vui.

"Cậu già rồi, Lucius." Severus nhìn người bạn già vô cùng nghiêm khắc về ngoại hình của mình, bây giờ mặc dù vẫn đang mặc chiếc áo choàng xa hoa, nhưng chỉ cần nhìn một cái là biết là nó đã qua thời rồi, tinh thần cũng không tốt lắm, thậm chí trên cằm còn lúng phúng râu chưa kịp cạo, mái tóc màu bạch kim đã từng khiến hắn ta cảm thấy vô cùng kiêu ngạo hành diện đã sớm mất đi ánh sáng lấp lánh. "Nhưng, Narcissa vẫn luôn mỹ lệ động nhân như vậy." Narcissa mặc dù cũng mặc chiếc áo choàng kiểu cũ, nhưng tinh thần so ra tốt hơn chồng của mình nhiều. Severus nghĩ một chút, đoán ra là do Narcissa không say mê quyền lực và sức mạnh như Lucius, cho nên ngay khi mất hết tự do sau hciến tranh, thì đả kích mà cô phải nhận cũng không lớn bằng chồng cô.

Đương nhiên, cũng có khả năng Narcissa vốn đã kiên cường hơn Lucius rất nhiều. Severus nhớ tới năm đó người phụ nữ xuất hiện trước cửa nhà mình, hai mắt đỏ ngầu thiết lập lời thề bất khả bội với mình.

Bốn người ngồi vào bàn trò chuyện, Draco đem theo bữa trưa phong phú mà bọn gia tinh cố ý chuẩn bị, độ tinh tế khiến Severus phản phất như cảm thấy mình đang trở về thời điểm trang viên Malfoy còn huy hoàng. Chỉ là khi ăn những món ăn được chế biến tinh xảo, nhấm nháp tay nghề gần như hoàn mỹ của bọn gia tình nhà Malfoy, y lại nhớ đến những món ăn ngày thương rcủa Harry.

"Bọn ta đã được nghe Draco kể lại đại khái về cuộc sống mấy năm nay của cậu, Severus." Narcissa cười nhẹ nói, "Nhìn cậu bây giờ có vẻ không tồi, chúng ta cũng yên tâm phần nào."

"Ha, biến thành một tên Potter, quả thật rất khó có thể tưởng tượng được cuộc sống mấy năm nay của câu." Lucius nhíu mày lại nhìn bạn già, "Nghe nói quan hệ các cậu... rất không đơn giản?"

"Cha..." Draco nhanh chóng mở miệng ngăn cản, hắn không muốn vào ngày đầu tiên cha đỡ đầu về đã nhắc đến Harry.

Len lén liếc nhìn Severus một cái, y dường như đang giả điếc lắc lắc chiếc ly rượu trong tay, chỉ là tay trái đang cầm lấy chiếc nĩa khẽ run một cái. Đáy lòng Draco khẽ thở dài một hơi, vì cái tình huống hỗn loạn này trầm mặc ba giây.

Sau bữa trưa Draco nói với cha đỡ đầu hãy đến căn phòng mà ông ấy từ ở, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, sau khi chiếc áo khoác màu xám biến mất ở cuối hành lang, Lucius kéo con mình lại hỏi chi tiết mọi chuyện.

"Nếu nói như vậy, bọn họ nghiêm túc thật sao?" Draco không nắm rõ tình hình lắm, chỉ có thể lựa chọn mà kể lại đại khái tình hình mười tám năm nay của y. Lucius cố gắng nhớ lại sau đó không vui mở miệng, "Là cái tên Gryffindor xúc động ngu ngốc đó? Ta nhìn không ra nó có gì đáng để Severus thích."

"Cha đã bị cách ly với bên ngoài lâu quá rồi." Harry Potter của mười tám năm trước đúng thật là một tên ngốc, nhưng anh ta đã sớm trở thành một người đàn ông ổn trọng thành thục, ngay cả Draco cũng không thể không thừa nhận là anh rất có sức hút, cha đỡ đầu thích một người như vậy là chuyện rất bình thường. "Mọi chuyện không còn giống như những gì cha đã từng biết, con cảm thấy cha đỡ đầu... có lẽ là thích thiệt đó, hoặc là nói chính xác hơn là yêu Harry."

"Yêu?" Lucius và Narcissa đều đông cứng, hai mặt nhìn nhau một hồi, Narcissa mới miễn cuõng mở miệng, "Đây quả thật không thể tin được, không nói tới chuyện bọn họ cách nhau hai mươi tuổi, mối quan hệ giữa Severus và cha mẹ Harry Potter lại là cái dạng... Draco con chắc chứ? Chắc không con?"

"Mẹ, con đã ba mươi sáu rồi, cũng đã là cha là chồng người ta, chẳng lẽ con nhìn không ra sao?" Draco bất lực mà cuối đầu, đối với việc cha mẹ luôn xem mình một đứa con nít có chút không vui.

"Vậy Potter thì sao? Nó có cảm giác gì?" Lucius vẫn là quan tâm tình trạng của bạn già mình hơn.

"Harry... Con không rõ." Draco quả thật không hiểu được suy nghĩ của Harry Potter, nếu không phải thích, tại sao lại đem cha đỡ đầu về quảng trường Grimmauld? Lúc cha đỡ đầu hồi phục ký ức trực tiếp đưa ông ấy về Đường bàn xoay hoặc trang viên Malfoy không phải được rồi sao? Nhưng nếu như thích, tại sao lại dễ dàng cho mình đem cha đỡ đầu đi? Đây chẳng lẽ lại là cái gì mà tinh thần hy sinh cao cả tự cho là đúng của Gryffindor?

"Con cũng không có cách nào xác định được sao? Vậy để bọn họ tách ra như vầy cũng tốt." Narcissa có chút không vui nhíu mày, "Thời gian này con quan sát thêm một chút, nếu Severus thật lòng yêu thích nó, chúng ta nói gì cũng phải giúp một tay, nếu không thích, thì chúng ta sắp xếp một mối khác cho cậu ấy. Dù gì thế giới phép thuật lớn như vậy, người thích hợp với cậu ấy hơn Harry Potter còn nhiều lắm."

Có cần phải như thế không? Draco nghĩ tới sau này mình có khả năng sẽ phải giới thiệu cha đỡ đầu đi gặp mặt hẹn hò, trong lòng có chút rùng mình. Lời nói có nọc độc lạnh lùng của cha đỡ đầu không ngừng vang lên trong tai.

Sau đó trong lòng hắn có chút sờ sợ chạm vào nơi vừa bị đấm vào sáng hôm qua, có khi nào nếu để người nào đó biết mình chắc sẽ bị nguyền rủa thậm tệ hơn thế nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net