Chương 43: Đi du lịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghỉ phép?" Minerva nhìn vào tấm da dê trong tay mình, hoài nghi đánh giá vị giáo sư trẻ tuổi đang ngồi trước mặt cô. "Cả năm? Giáo sư Potter?"

"Đúng vậy." Harry gật gật đầu, "Trong mười năm làm việc em đã tích lũy được hai trăm ngày nghỉ có lương, nên em muốn ra ngoài đi tham quan xung quanh thả lỏng."

"Cô có thể hỏi nguyên nhân không?" Minerva không chắc lắm về việc mình có nên đồng ý hay không, rất rõ ràng là Harry đang trải qua một số chuyện không mấy vui vẻ gì, mặc dù không rõ lắm, cô cũng biết chuyện này có liên quan rất lớn đến việc hỗn loạn đã xảy ra ở bệnh thất khi học kỳ này vừa kết thúc.

"Chỉ là một số lý do cá nhân thôi ạ." Harry biết nụ cười của mình rất miễn cưỡng, thật tế, từ khi Severus rời đi, anh làm sao cũng không thể cười nữa.

Minerva thở dài một hơi, cô biết đứa học trò tiền nhiệm của mình mặc dù bên ngoài luôn ôn hòa lễ phép, bên trong lại vô cùng cố chấp và là một Gryffindor tiêu chuẩn, anh không muốn nói, ai tới hỏi cũng vô dụng.

Không chút do dự cầm lên viết lông ngỗng chấm chút mực xanh, ký tên lên tấm giấy da. Tấm giấy da lập tức hóa thành ánh sáng vàng bay vào kho lưu giữ của Hogwarts.

Harry cảm kích gật gật đầu, đang muốn đứng lên rời khỏi, đột nhiên bị gọi lại.

"Harry, trước khi đi cậu không thăm Albus một cái sao?"

Anh đứng ở cửa, tay còn đặt trên tay cầm, không biết nên trả lời như thế nào. Tình cảm anh đối với Albus Dumbledore vẫn luôn rất kỳ quái. Lúc nhỏ, cụ như một người ông tốt bụng, vì chính mình vẫn luôn hy vọng mình có một người ông, theo thời gian lớn lên, khi chiến tranh nổ ra, anh nhìn thấy một mặt lãnh khốc của cụ, yếu đuối của cụ, phạm sai lầm của cụ. Đặc biệt là khi anh và Ron, Hermione rời khỏi trường, trong một khu rừng rậm xa xôi tìm kiếm trường sinh linh giá, anh đã có rất nhiều thời gian để suy nghĩ, cụ Dumbledore lúc đó không còn là một người thông minh cao quý hoàn mỹ như trong ấn tượng nữa, mà chỉ là một người bình thường như bao người khác thôi. Những cảm xúc tình cảm này, sau khi chiến tranh kết thúc nó đã được giải tỏa một phần, anh sẽ thỉnh thoảng đem theo kẹo chanh đường nói chuyện với bức tranh của Albus, giống như một người bạn già lâu năm vậy. Nhưng sâu tận trong đáy lòng, anh vẫn vô pháp tha thứ cho tất cả những việc mà Albus đã làm với Severus, có lẽ trong chiến tranh đã định trước sẽ có hy sinh, bản thân Harry không phải cũng là con dê được chọn để tế thần đó sao? Chỉ là tại sao cụ Albus không trong giới hạn khả năng của mình mà chừa lại một con đường sống cho Severus, điều này vẫn luôn là việc mà anh nghĩ hoài vẫn không thấu.

"Albus, chào buổi chiều." không thể từ chối lời đề nghị của Minerva, anh bước vào cửa hông trong phòng hiệu trưởng, bây giờ bức họa của các đời hiệu trưởng đều được treo trong đây, đại đa số đều đang ngủ ngon lành, thời gian đã không còn nằm trong khái niệm của bọn họ nữa, cho dù thời gian có trôi qua nhanh như thế nào, thì đối với bọn họ đó cũng chỉ là một cái chớp mắt, sự lẫn lộn hỗn loạn giữa quá khứ và hiện tại khiến bọn họ thà chìm sâu vào trong giấc ngủ, cũng không muốn mở mắt đối diện với thế giới xa lạ trước mắt.

Bức họa của Albus chỉ mới treo lên chưa tới hai mươi năm, theo như lời bức chân dung nói, cụ còn chưa tới cái trình độ không phân rõ được thời gian. Cho nên Albus mặc trên người chiếc áo choàng màu tím đậm đang rất vui vẻ mà vẫy tay chào anh, vô cùng cao hứng mà chào đón anh đến thăm.

"Harry, lâu rồi không gặp, gần đây có chuyện gì không?"

Anh do dự một chút, có lẽ đem tất cả chuyện trong lòng nói cho một bức họa biết là một việc làm vô cùng điên khùng? Cho dù đây là bức họa của Albus Dumbledore đi chăng nữa, thì cũng rất nhiều chuyện ah~.

"Có liên quan đến Severus đúng không? Bức họa của ba cô gái trẻ ở bệnh thất sớm đã nói hết cho ta biết rồi." Albus cười meo meo nói, "Muốn uống một ly trà không?"

"Không cần đâu thầy, cảm ơn." Harry cảm thấy có chút buồn cười, trong Hogwarts quả thật là không có chút bí mật nào hết. "Albus, con sẽ rời khỏi đây một thời gian, lần này là cố ý đến đây để chào tạm biệt thầy."

"Đợi chút, cũng là vì Severus sao?" Anh nhìn thấy nỗi âu lo của Albus từ mắt cụ, "Ta có thể hiểu được tâm tình của con, bởi vì y lúc trước là Alex, bây giờ lại trở thành một người khác... nhưng ta không cho rằng rời khỏi là một lựa chọn sáng suốt, hai người các con nên ngồi xuống nghiêm túc mà nói chuyện một lần."

"Quá khó thầy à." Harry cuối thấp đầu, từ khi Severus rời khỏi quảng trường Grimmauld qua ở bên trang viên Malfoy, bản thân mình cũng không còn gặp lại y nữa, thậm chí không hề hỏi thăm dù chỉ một câu thông qua lò sưởi hay gửi thư cú.

"Severus vẫn luôn là một đứa nhỏ rất bướng bỉnh, vô cùng cố chấp." Cụ Albus vẫn luôn không ngừng nói khiến Harry nhớ tới những vấn đề mà mình luôn nghi ngờ. Lúc trước có vẻ không quan trọng, bởi vì sau khi chiến tranh kết thúc, cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, tất cả những nguyên nhân của năm đó dương như đã trở thành quá khứ không còn quá quan trọng. Mà bây giờ sau khi Severus chết đi sông lại, bản thân mình lần nữa đứng trước bức họa của cụ Dumbledore, đột nhiên rất muốn có được câu trả lời.

"Thầy Albus, năm đó tại sao thầy lại làm như vậy?" Harry ngẩng đầu lên nhìn bức họa trước mặt, "Ác chú đang ăn mòn sinh mạng thầy, Severus nói thầy thậm hcí còn chuẩn bị sẵn độc dược cho mình, tại sao lại không sắp xếp thật tốt những chuyện sau đó? Tại sao lại không sắp xếp thật tốt cho Severus? Làm một gián điệp, thầy nên bảo đảm rằng thầy ấy vẫn còn một người để có thể liên lạc trong hội phượng hoàng chứ." Ngữ khí bắt đầu mất không chế, anh giận dữ mà nâng cao giọng mình lên, "Nếu Severus năm đó không thể trọng sinh, mà được cứu sống, cái thầy ấy phải đối mặt không phải là hoa tươi và những tràng pháo tay, mà là lệnh truy nã từ bộ pháp thuật và bọn giám ngục! Thầy có thể tốn thời gian một năm để con nhìn thấy những điều mà Voldemort đã trải qua khi còn trẻ, tốn thời gian một năm bao dung cho hành động ám sát ngu xuẩn của Draco Malfoy một lần lại một lần, vậy tại sao lại không sắp xếp những việc có ích hơn một chút?"

Sự trầm mặc bao trùm lên khắp căn phòng, anh biết những bức họa khác đã sớm tỉnh, chỉ là giả vờ đang ngủ rất say len lén đánh giá anh mà thôi. Mà Albus chỉ cuối thấp đầu, dường như vô cùng bình tĩnh.

"Ta xin lỗi, Harry." Cuối cùng, vị hiệu trưởng lớn tuổi nói, "Ta không biết bản thân mình đã nghĩ như thế nào nữa."

"Thầy không biết!" Môi Harry run run, "Severus bây giờ không thể xuất hiện trước mặt công chúng, bởi vì cho dù có được huân chương Merlin đẹ nhất, tội danh được tẩy trắng, thì thầy ấy vẫn là người đã giết chết Albus Dumbldore! Bởi vì thầy đã không để lại bất cứ thứ gì giúp thầy ấy minh oan đó!"

Albus vẫn cúi đầu, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn lặp lại câu nói đó, "Xin lỗi, ta không biết."

"Thầy không biết, thầy cư nhiên lại không biết." Anh khẽ thở dài, cơn trút giận vừa rồi dường như đã tiêu tốn gần hết tinh thần của anh, "Đây không phải là trận quyết đấu giữa thầy và Grindelwald, chỉ hai người, hai cây đũa phép, quyết định kẻ thắng, người thua. Mà đây chính là cuộc chiến của rất nhiều người, mà thầy, là người dẫn dắt hội phượng hoàng, phải nghĩ đến những vấn đề này."

Không đợi Albus trả lời, anh xoay người đi ra ngoài, chỉ nghe sau lưng âm thanh của Albus vang lên não nề. "Ta chỉ là một bức họa, Harry."

Không xoay lưng lại, anh chỉ đứng tại chỗ bất động.

"Ta có ký ức, tính cách khi còn sống, nhưng ta vẫn không phải là một Albus Dumbledore thực thụ. HCO nên ta không biết được suy nghĩ lúc đó của mình, chỉ biết những chuyện đó đã xảy ra, cũng đã qua rồi. Cho nên, Harry, từ chỗ của ta, con sẽ không có được đáp án mà mình muốn. Bởi vì bản thân ta cũng không biết đáp án là gì." Thanh âm trầm thấp của cụ, đè nặng lên trái tim của Harry.

"Con biết thầy không phải là thấy ấy chân chính." Harry nhắm mắt lại, cười khổ, "Con chỉ muốn nói hết tất cả ra mà thôi."

Sau đó anh sải rộng bước chân rời khỏi, ra khỏi phòng hiệu trưởng, băng qua hai bức tượng sư tử đá, đi thẳng ra cửa lớn trường Hogwarts.

Tối hôm đó, khi anh "Vô tình" nói ra kế hoạch nghỉ phép một năm của mình lúc ăn cơm tối, anh vậy mà không nhận được câu trả lời nhanh chóng dễ dãi như Minerva, mà là ánh mắt hoài nghi của Ron và những câu hỏi mang đầy vẻ kinh ngạc của Hermione.

"Cậu muốn đi làm gì à?"

"Đi du lịch thôi, muốn đi rất nhiều nơi, Ý này, Milan này, Nhật bản, Venice, Hawaii, thế giới này quá rộng lớn, mà thứ mình được nhìn thấy quá nhỏ bé."

"Cậu chắc chứ? Cậu cần phải biết là sức khỏe cậu..."

"Không, Hermione, lần thứ mười hai, mình nhắc lại thần thể mình rất khỏe, điều này không phải là lý do mình nghỉ phép." Đổ một ly rượu đỏ ngồi ngã người lên sofa, anh mệt mỏi phủ định cách nói của Hermione, một lần lại một lần.

"OK, OK, chỉ là mình lo cho tình trạng sức khỏe của cậu thôi, cậu hai tháng gần đây có vẻ rất mệt mỏi." Hermione nhíu mày lại đánh giá Harry một chút, loại ánh mắt này khiến anh cảm thấy không thaoỉ mái, phản phất như mình là câu đố mà cô muốn giải quyết rõ ràng vậy. "Bởi vì tâm trạng không tốt? Bởi vì Alex... Không, chuyện của Severus?"

"Từ lúc nào cậu bắt đầu gọi thầy ấy là Severus vậy?" Hermione bây giờ vẫn gọi Minerva là giáo sư McGonagall, cô đối với các giáo sư vẫn luôn giữ một loại tôn kính mà Harry không tài nào hiểu được, cho dù có là Trelawny.

"Dù gì cả hai cậu cũng từng là người yêu, gọi cậu ta là giáo sư Snape khiế mình cảm thấy... vô cùng kỳ cục."

Bọn họ đã từng là người yêu sao? Harry mơ màng nghĩ một chốc. Anh và Alex đã từng là người yêu, tâm can bảo bối của nhau, thậm chí còn có thể đi đến một mối quan hệ càng thân mật hơn nữa. Mà đối với Severus? Mê luyến ngắn ngủi thời niên thiếu, và không khí ngượng ngùng khi sống chung một mái nahf đã là những gì gần gũi nhất giữa bọn họ. Người yêu sao? Anh không chắc là quan hệ của bọn họ có được xem là như thế không.

"Đừng trưng ra cái vẻ mặt như vậy, bồ tèo." Ron cầm chai Whiskey, mặt đỏ bừng vỗ vỗ vai anh. "Tháng trước khi cậu đột nhiên hủy bỏ tiệc sinh nhật cũng mang vẻ mặt như vậy, thất hồn lạc phách giống như con chó săn tội nghiệt không tìm được đường về nhà."

"Ron!" Hermione nhìn chồng mình bằng một ánh mắt lên án, buổi tiệc sinh nhật tháng trước, cũng là lúc Severus dọn vào trang viên Malfoy.

"Không sao, Mione, chúng mình không thể vĩnh viễn không nhắc đến vấn đề này." Harry an ủi vỗ vỗ vai bạn mình, "Đều đã là quá khứ, mình bây giờ sống cũng không tệ lắm."

Khi Hermione không ngừng do dự không biết mở miệng như thế nào, Ron do đã quá say mà chạy lại đánh gãy lời bọn họ, "Xin cậu đó! Harry! Đây chỉ là những lời nói nhảm nhí! Ngay cả mình người mà chỉ số EQ chỉ có một tí tẹo cũng có thể nhìn ra, cậu sống không tốt một chút nào hết!"

Nụ cười trên mặt cưng cứng một chút, anh xoay đầu nhìn thẳng vào Ron, "Mình sống rất tốt, Severus không sai khi lựa chọn rời đi, nhưng mình không ngại, bởi vì..."

"Bởi vì người cậu yêu là Alex mà không phải Severus Snape?" Ron khịt mũi hừ một tiếng, "Mình hỏi cậu, lúc cậu và Alex bên nhau, cậu thích là chính bản tính cậu ta, hay là vẻ ngoài của cậu ta? Giống như là dáng người, da dẻ gì gì đó mà chỉ bọn nhóc thành thiếu niên mới có?"

"Cậu làm sao có thể nói ra những lời đó!" Harry cảm thấy chính mình vừa như bị xúc phạm một cách nặng nề, bất giác kích động lên, "Chẳng lẽ cậu cho rằng mình hời hợt đến nỗi chỉ quan tâm vẻ ngoài thôi hay sao? Mình yêu là cả con người Alex."

"Cả con người? Mình nghĩ không chỉ có vậy?" Trên mặt Ron vẫn mang theo biểu tình dửng dưng, khiêu khích nhìn Harry, "Vậy thì nói cho mình biết, Alex có những điểm thu hút nào khiến cậu thích?"

"Câu ấy rất trung thành, ít nhất đối với mình là như vậy, quan tâm người khác, mặc dù lúc mới bắt đầu rất khó đọc được suy nghĩ của cậu ấy. Còn có cậu ấy rất dễ mền lòng, chỉ là không thể hiện ra mặt thôi, mà quan trọng nhất là, khi đã yêu một người thì cậu ấy sẽ kiên trì tiếp tục yêu..." Harry không ngừng nói, liệt kê ra mười mấy phẩm chất đáng giá của Alex khiến anh yêu thương sâu đậm.

"Được rồi được rồi, mình hiểu ý của của cậu rồi, nhưng trong mắt mình, những phẩm chất này trên người Snape cũng có, chỉ là cậu quá cố chấp không chịu thừa nhận mà thôi." Ron nghiêm khắc nhìn anh, Hermione bên cạnh cũng mở miệng, "Cậu chỉ là đang sợ hãi mà thôi, cho nên cậu thà khiến bản thân mình tin rằng, Alex cậu yêu đã biến mất rồi, thà thu mình lại trong vỏ bọc của mình mà đến cậu ấy, cũng không chịu nhìn thẳng vào sự thật. Mà sự thật chính là, Severus vẫn luôn là Alex, có lẽ tuổi tác lớn hơn một chút, công lực công kích mạnh hơn, nhưng bọn họ vốn là cùng một người mà. Khác biệt bây giờ là do cuộc sống trong quá khứ không giống nhau mà thôi, nhưng tận sâu trong đáy lòng, bọn họ là cùng một người."

"Đương nhiên, ngoại trừ chuyện cậu có lẽ chỉ thích vẻ bề ngoài của Alex, nếu không từ tính cách nhân phẩm mà nói, mình không cảm thấy có sự khác biệt gì giữa Snape và Alex." Ron cuối cùng còn nhún nhún vai, uống một ngụm lớn rượu whisky.

Harry trầm mặc cuối đầu, có cái khả năng này không? CHính mình alf vì sợ hãi, cho nên mới cố chấp nhắm mắt, che tai lại, không muốn thấy không muốn nghe, cứ thế sống trong thế giới của mình, khiến mình tin vào cái suy nghĩ, là mình chỉ yêu mỗi mình Alex mà thôi?

Nhớ lại cái ngày mà Severus muốn rời đi, chính mình đột nhiên muốn giữa y lại, cho dù có đánh đổi tất cả mọi thứ, chỉ cần đối phương gật đầu một cái, anh đều có thể không tiết hết thảy. Lúc đó anh đang nhớ tới ai? Alex? Hay là Severus? Hình như không phân rõ được, anh chỉ là đơn thuần muốn giữ người đàn ông đó lại, muốn ôm lấy người đó, hôn, còn có yêu người đó... Tiếp tục, yêu y.

"Cho nên cậu vẫn còn muốn đi du lịch không?" Hermione nhẹ giọng hỏi.

"... Đi." Harry nắm chặt cái ly trong tay, "Một năm, mình cần suy nghĩ thật kỹ càng."

---------------------------------

Editor: Khi dịch chương này mình đã khóc, khi Harry chất vấn cụ Albus, và cả câu trả lời của cụ Albus, mình cảm thấy xót, xót cho Harry, cho Severus và cả cụ nữa. Chẳng biết vì lý do gì, nhưng nước mắt cứ chảy. Có lẽ là mình đã quá nhạy cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net