Chương 44: Hy vọng của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những thói quen cũ rất khó thay đổi. Draco Malfoy buông xuông ly trà trong tay, thở dài hài lòng. Cho dù trang viên Malfoy đã mất đi sự huy hoàng của trước đây, tuy vẫn chưa tới mức tường cũ loang lỗ, nhưng giống như hắn hồi còn nhỏ vậy, khung cảnh mười mấy con gia tinh, mỗi ngày hai mươi bốn tiếng tận chức tận lực phục vụ sớm đã không còn. Sau chiến, Draco sau khi vì cha mẹ phải giao phí bồi thường cho Bộ Pháp Thuật, hắn không thể không bán một số tài sản của cha ông để duy trì chi phí sinh hoạt bình thường cho toàn bộ trang viên, đoạn thời gian đó khiến hắn chân chính hiểu được những ngày sống tiết kiệm thật khó khăn. Mà những năm gần đây, khi công việc của hắn đã dần đi vào quỹ đạo, bản chất quý tốc trong người không thể kiềm chế lại nữa, cho nên lá trà quý hiếm trong ly hắn đến từ đó.

"Hey, chào buổi sáng, cha đỡ đầu." Draco từ tốn nâng ly ấm trà lên, "Hồng trà bá tước?"

"Không, cảm ơn, ta thích cà phê hơn." Severus nhìn trên bàn ăn chỉ có mỗi mình Draco, hoài nghi mở miêng, "Vợ con con đâu?"

"Astoria đã đi tụ họp với bạn bè của cô ấy, còn Scorpius, con mới đưa nó đến sân ga chín ba phần tư."

Hôm nay đã là ngày 1 tháng 9 rồi sao? Severus buông ly cà phê trong tay xuống, đoạn thời gian này y dường như trở về với cuộc sống hai mươi năm trước, sống trong hầm một mình, làm các loại độc dược khác nhau, bởi vì đây là cách duy nhất có thể khiến tinh thần của y thả lỏng. Chỉ có một điều không giống, đó chính là, hai mươi năm trước y cần thả lỏng đầu óc để không còn căng thẳng sau những lần làm nhiệm vụ nguy hiểm và các tình huống căng thẳng, mà bây giờ, cái y cần là không còn nghĩ đến Harry nữa.

Độc dược và hắc ma pháp đã từng là đam mê thời niên thiếu, hắc ma pháp là do theo đuổi quyền lực và khát vọng, độc dược là món quà và là thiên phú mà thượng đế ban cho y. Dòng máu của gia tộc Prince có lẽ cũng đã trộn lẫn với dung dịch cỏ hắc long, hạt giống cỏ ánh trăng và huyết dịch của độc giác thú. Đứng trước nồi quặng đang sôi sùng sục, sau khi cho thêm ba giọt dung dịch của chó hai đuôi, độc dược trong nồi dần biến thành màu đỏ, thuận theo kim đồng hồ mà quấy bốn vòng rưỡi độc dược liền chuyển thành màu xanh dương đậm. Đây là kết quả mà người trước mặt có được sau khi đã trải qua vô số thử nghiệm, một điều không thể thay đổi đoc chính là, chỉ có khoa học nghiêm khắc và từng bước thực hiện phải thật tinh chuẩn mới có thể cho ra một độc dược hoàn mỹ như vậy. Cắt, mài, ép, khuấy, những thao tác rườm rà trong mắt y lại vô cùng đơn giản, chỉ cần làm theo thứ tự từng bước một, cuối cùng cũng sẽ cho ra kết quả như mong muốn. Bởi vì đây chính là sự thật, sự thật sẽ luôn ở đây, sẽ không thay đổi cũng không biến mất, không giống với lòng người.

Uống cà phê trong ly, y hoảng hốt phát hiện chính mình không biết từ lúc nào đã vô thức cho thêm sữa vào, không còn là cà phê đen quen thuộc của mình nữa.

"Uống nhiều sữa rất tốt đối với cơ thể."

Harry vẫn luôn nói như vậy, cho dù chính mình còn cao hơn anh tới tận mười cm, anh vẫn vô cùng kiên trì ép y mỗi ngày phải uống một ly sữa.

Tránh đi ánh mắt hiếu kỳ của Draco, Severus biết biểu cảm trên mặt nhất định đã bộc lộ tâm trạng hiện tại của mình, thuận thế cuối đầu giấu diếm ho khan hai cái.

"Scorpius năm nay đã là học sinh năm nhất rồi sao?" Giống như Draco gần như là một bản sao của Lucius, thì Scorpius cũng vậy là một bản sao rút nhỏ của Draco. Mái tóc bạc, cái cằm nhọn, nước da nhợt nhạt, chỉ là không giống như Draco khi còn nhỏ mắt cao hơn đầu, đây cũng là phẩm chất duy nhất khiến Severus tán thưởng.

"Đúng vậy, tất cả các lớp học ở Hogwarts nó đều thích cả, cũng rất chờ mong." Draco cười cười, lúc nhắc đến con trai của mình biểu tình trên mặt hắn luôn thả lỏng, "Có lẽ ngoại trừ môn độc dược."

"Tại sao?" Năm đó Draco mặc dù không phải là đứa giỏi môn độc dược nhất trong lớp, nhưng ít nhất có thể xếp vào vị trí top năm, thiên phú của cha nó như vậy, làm con, thành tích của Scorpius cũng không thể nào tệ đến thế chứ.

"Đây là lỗi của con, nói cho nó biết quá nhiều về quá trình học tập năm đó của con. Nhưng mà cha đỡ đầu cha phải thừa nhận điều này, so với tiêu chuẩn của cha, lớp độc dược bây giờ quả thật là một trò cười."

Severus hừ một tiếng, nghĩ đến những tên giáo sư ngu dốt đó mỗi ngày vui vẻ phá hủy lớp độc dược, y trầm mặc thừa nhận cách nói của Draco.

"Cha có thể ở lại đây dạy riêng độc dược cho Scorpius không ạ?"

"Ta không phải là một thầy giáo tốt đâu đấy." Đây là sự thật, với thân phận là một bậc thầy độc dược, trình độ của y không cần nghi ngờ, nhưng nếu nói đến việc giảng dạy thì y quả thật có lòng nhưng vô lực. Y không có năng lực dẫn dắt, cũng không có long kiên nhẫn cầm tay giảng dạy, ngoại trừ học viện Slytherin mà y thiên vị, ba học viện khác đều có những lời oán thầm sau lưng y, càng không cần nhắc đến học viện Gryffindor luôn là đối tượng công kích của y.

Draco muốn mở miêng nói gì đó, lửa trong lò sưởi đột nhiên phát sáng, Sau vài tia sáng bắn ra, có hai người bước ra từ lò sưởi.

"Weasley, Granger." Buông ly trà trong tay xuống, tay của Draco đặt lên đũa phép ở thắt lưng, đôi mắt hắn di chuyển giữa hai người. "Ta không nhớ là lò sưởi của trang viên Malfoy có kết nối với các ngươi."

"Ngươi không có kết nối." Ron Weasley lẩm bẩm một câu cái gì mà "Con chồn thối", liền bị vợ mình nhéo một cái thật mạnh vào eo. "Chúng ta đi từ lò sưởi nhà Harry đến."

"Thực tế là, chúng tôi đến tìm thầy." Hermione hướng về phía Severus gật gật đầu, giống như chồng cô vậy, khi biểu tình nghiêm túc hẳn lên khiến y dường như thấy được, khi chính mình còn là Alexander, so với Harry thì hai người trước mắt càng giống như cha mẹ y hơn.

Draco trợn trắng mắt, "Gryffindor các ngươi vĩnh viễn cũng không biết là nên hẹn trước với chủ nhà hay sao, cho dù chỉ là đánh tiếng một cái sau đó lại xông vào nhà người khác cũng được vậy?"

"Vậy quả thật là nên xin lỗi ngươi rồi, Malfoy." Hermione nheo mắt lại, "Thực tế là chúng ta chỉ là chuyện muốn nói với Severus, cho nên ngươi có thể tiếp tục hưởng thụ thời gian trà chiều của mình. Severus, phòng đọc sách?"

Severus đi theo hai người bước ra khỏi phòng khách, cố gắng duy trì biểu tình vô cảm trên mặt của mình, nhưng trong lòng lại rất khẩn trương gấp gáp. Điều duy nhất có thể khiến Hermione và Ron vôi vàng đến trang viên Malfoy chỉ có chuyện của một người, một người duy nhất, Harry.

Harry đã xảy chuyện gì rồi sao? Một tháng nay y không hề bước ra khỏi trang viên, ngay cả Nhật báo tiên tri mà Draco đã đặt mỗi ngày cũng không xem, ngoại trừ việc không biết nên sống như thế nào trong cái xã hội hiện tại, còn một nguyên nhân khác đó nữa là y không biết nên đối mặt với Harry như thế nào. Những tấm ảnh trên báo, những tin đồn thất thiệt mà đám phóng viên đó tạo ra, y đã từng khịt mũi cười khẩy, thậm chí còn đọc cùng với Harry một bên cười nhạo bọn họ, bởi vì lúc đó người yêu vẫn còn bên cạnh, đâu cũng không đi. Nhưng bây giờ, từ lúc Harry đồng ý cho y chuyển đến trang viên Malfoy, những tin tức này đã trở nên vô cùng mê hoặc. Càng không cần nói đến những tấm ảnh được chụp lại, Harry ở trạm xe lửa, ở cửa hàng, ở Hẻm Xéo, ở... vẫn là nụ cười đó, nhưng chỉ khiến lòng y thêm đau.

Có lúc nửa đêm gặp ác mộng tỉnh giấc, hoặc những lúc lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được, y đều nhớ về Harry. Harry đã từng nằm bò dưới đất cùng y chơi cao bố thạch, Harry đã từ nắm chặt tay y đi dạo trong Hẻm Xéo, Harry nửa đêm chạy vào phòng chỉ để gọi tỉnh y trong những cơn ác mộng, Harry vẻ mặt sinh động khi đứng trước lớp giảng bài, ánh mắt ôn nhu của Harry bên dưới cây nguyêth quế, Harry sau khi uống say dùng đôi mắt mê mang nhìn y, Harry thích vuốt ve lưng khi cả hai ôm lấy nhau, đôi mi khẽ run của Harry khi cả hai hôn nhau, Harry mặt mũi đỏ bừng nằm dưới thân y, Harry dựa vào ngực y an tĩnh ngủ ngon.

Nhưng càng nhiều hơn đó chính là những ký ức sau này, Harry hai mắt sưng đỏ, ngồi bên cạnh canh cho y khi ở bệnh thất, Harry đem y về quảng trường Grimmauld, nhưng ánh mắt lại lãng tránh, Harry điên cuồng chuốt say mình, sau đó nghẹn ngào nói chỉ xin được ngủ bên cạnh y một đêm thôi, còn có sau này, khi y mở miệng yêu cầu rời đi, Harry đã dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn mình.

Trong ánh mắt đó có gì? Giả thoát? Hy vọng? Cầu xin? Chúc phúc? Hay là tuyệt vọng? Severus vô pháp nhận ra, cũng không thể nhận ra, y thậm chí còn không biết liệu hai câu cuối cùng mà y nghe được có phải là ảo giác của mình hay không.

I wish you well.

And, good bye.

Hai câu nói đó không ngừng quẩn quanh trong khống khí, ngay lúc anh xoay người bước ra khỏi phòng đọc sách vào khoảng khắc cánh cửa đóng lại, mới lặng lẽ tiến vào tai. Từ đầu đến cuối, Harry chưa từng nói một câu nặng lời nào, không hề chỉ trích hay hỏi bất kỳ điều gì, thậm chí không hề hỏi lý do thực sự tại sao y muốn rời khỏi. Severus có còn nghĩ rằng, rốt cuộc có phải Harry sớm đã hạ quyết tâm cho y rời khỏi, mới có thể đồng ý với ý kiến của Draco, hay là anh sớm đã biết do dự của mình, lúc đó mới quyết đoán như vậy? Rốt cuộc giữa hai người bọn họ, là ai buông tay ai, là ai xoay người rời khỏi ai trước?

Những suy nghĩ này luôn được chôn sâu trong lòng y, dường như nó là những vết thương đẫm máu, không dám cho người khác nhìn thấy, cũng không thể quên đi. Không giống như sự ra đi của Lily năm đó, y mặc dù có yêu qua cô ấy, nhưng không khó chịu lắm, có lúc y cũng nghĩ, sự phẫn nộ năm đó, rốt cuộc là do Lily rời khỏi mình, hay là bởi vì cô rời khỏi mình và chọn James Potter? Có lẽ y vĩnh viễn cũng không thể làm rõ được vấn đề này, cũng như việc y không thể làm rõ tình yêu mà y đói với Lily rốt cuộc là loại nào.

Nhưng lần này không giống, mất đi Harry, y bắt đầu cảm thấy trống rỗng, niềm đam mê đối với cuộc sống, niềm say mê dành cho độc dược, thậm chí sự kỳ vọng đối với tương lai, dường như nó chỉ trở thành một cái gì đó vô cùng nhàm chán, chỉ có tác dụng chuyển hướng sự chú ý của y mà thôi.

Harry vĩnh viễn là kiếp nạn của y. Trước đó y không biết, lúc còn là Alex y đã mơ hồ cảm nhận được, nhưng không sâu sắc, sau khi trọng sinh y đã tuyệt vọng phủ nhận, thuyết phục mình tất cả đều chỉ là một thời ý loạn tình mê, có lẽ chỉ cần bọn họ tách ra, tình cảm rồi sẽ từ từ loãng, cuối cùng là biến mất như chưa từng tồn tại, nhưng đây không đơn thuần là mê luyến nữa rồi. Cho dù y có trốn đến đâu, cho dù y đã khiến mình trở nên bận rộn như thế nào, những ký ức của Harry trong y chưa từng nhạt phai, mà ngược lại càng ngày càng rõ ràng hơn, mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi một cái mỉm cười, Y thậm chí còn cười nhạo mình, chỉ là sống thêm mười tám năm, vậy mà lại ngây thơ như một đứa con gái mười sau tuổi đầu mới biết yêu.

Giống như bây giờ, chỉ cần tưởng tượng đến việc Harry có thể chạm mặt với rắc rối, gặp nguy hiểm, trái tim trong lồng ngực không nghe lời không ngừng nhảy loạn lên, ngón tay cũng không ngừng run rẩy, nhiệt độ trong phòng rất ấm áp, nhưng y lại cảm thấy cả người lạnh ngắc.

Là phù thủy hắc ám sao? Mặc dù đã trong thời đại hòa bình, cũng không thể loại trừ có phù thủy hắc ám trốn trong thế giới phù thủy thậm chí ở thể giới Muggle, đợi đến thời cơ chín muồi thì cho Cứu Thế Chủ một kích cuối cùng. Hay là động vật phép thuật nguy hiểm? Làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Harry sẽ có lúc phải đối mặt với những động vật nguy hiểm đó, hoặc là đã xảy ra chuyện ở thế giới Muggle? Y biết Harry đã từng có một khoảng thời gian say xỉn nghiệm rượu ở đó, chẳng lẽ anh lại bắt đầu chìm vào trong đó nữa sao?

Trong đầu không ngừng phân tích từng khả năng một, y bất an mà ngồi trên ghế trong phòng đọc sách, nhìn chăm chăm vào biểu tình trêm mặt của Hermione và Ron, cố gắng tìm kiếm manh mối nào đó trên mặt bọn họ.

"Harry đi rồi." Cuối cùng Ron là người đánh vỡ không khí trầm mặc.

Đi rồi? Seveus thoáng chốc phản ứng không kịp. Cái gì là đi rồi? Anh đi đâu?

"Đi du lịch, Minerva nói cậu ấy xin nghỉ phép một năm."

Rõ ràng là y đã đem những gì mình suy nghĩ lớn tiếng mà nói ra thành lời, bởi vì biểu cảm của Hermione dường như thả lỏng đôi chút khi thấy vẻ mặt gấp gáp của y.

"Đi đâu?"

Hermione lắc lắc đầu, "Không biết nữa, em cảm thấy chính cậu ấy cũng không có mục tiêu."

Nhắm mắt lại, Severus cảm thấy cổ họng mình như bị siết lại, khóe mắt chua sót. Rất lâu rồi chưa từng có cảm giác muốn rơi nước mắt, y nắm chặt nấm đấm, cố gắng duy trì nét mặt bình tĩnh. "Anh ấy sẽ về chứ?"

"...Chúng tôi cũng không biết." Ron cay đắng nói. "Thầy hy vọng cậu ấy sẽ về chứ?"

Severus gật gật đầu, "Ta hy vọng."

"Vậy thì thầy hãy tiếp tục hy vọng của mình, đừng buông tay, Severus." Hermione nhẹ giọng nói, "Cậu ấy sẽ trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net