Chương 45: Thư giả mạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lá thư thứ hai mươi bảy, Severus."

Giống như những cuối tuần trước, chuyện đầu tiên sau khi Severus thức dậy, đó là thông qua lò sưởi đi đến ngôi nhà nhỏ của Ron và Hermione hỏi tình hình gần đây nhất của Harry.

Harry đã rời khỏi đây năm tháng rồi, anh lúc đi không hề nói mục đích điểm đến của mình, thậm chí cũng không để lại phương hướng hướng đi, cho dù Severus đã vô số lần muốn đi tìm anh về, nhưng cuối cùng cũng bị Ron, Hermione và Draco thuyết phục từ bỏ cái suy nghĩ đó. Thế giới này quá lớn, còn Harry có khả năng chỉ ở một cái ngõ ngách bé nhỏ nào đó thôi.

Bốn tháng trước y đã rời khỏi trang viên Malfoy, về lại quảng trường Grimmauld nơi y đã sống mười tám năm qua. Lucius đã từng hỏi y nguyên nhân, có phải hay không là bởi vì nơi đó sẽ là nơi đầu tiên Harry sẽ qua về? Người bạn già này còn cười nhạo y giống như cô vợ nhỏ đang chờ chồng trở về nhà vậy, nên những gì mà hắn nhận được đó là một câu thần chú nhỏ bé vô hại – Chỉ là nó kéo dài suốt hai mươi bốn tiếng liên tục. Về câu trả lời thực sự, chính bản thân y cũng không rõ, có lẽ chỉ bởi vì muốn đợi Harry về nhà, có lẽ là bởi vì, trong lòng y bây giờ, quảng trường Grimmauld so với trang viên Malfoy càng giống nhà hơn. Từ nhỏ đến lớn, từ gác xếp nhỏ trong ngôi nhà tồi tàn ở Đường Bàn Xoay, đến ký túc xá Slytherin khi đi học, trang viên Malfoy nơi y thường đến và ở lại, đến văn phòng nằm sâu dưới hầm ở trường Hogwarts, chưa có một nơi nào cho y một cảm giác an toàn cảm giác nơi đó thuộc về mình.

Đương nhiên không thể phủ nhận là, mỗi lần Ron đến nói chuyện với y, đều sẽ cùng với Draco che cười nhau thậm chí còn rút đũa phép hoặc trực tiếp thảo luận bằng nấm đấm, quả thật chuyện này đã đảo lộn cả cuộc sống của y. Đặc biệt là khi Hermione, Astoria, thậm chí là cả Lucius và Narcissa đều có vẻ mặt xem kịch vui.

Mà bản thân Severus, sau khi dọn về nhà, liền bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề công việc của mình. Y trực tiếp bỏ qua công việc dạy học, có dù là giáo viên trong trường hay giáo viên tư nhân, giảng bài cho một đám quỷ khổng lồ ồn ào chỉ biết thét chói tai như bọn nhân sâm, nghĩ thôi cũng có thể khiến cả người rùng mình.

Khi còn là Alex, y đã từng nghĩ đến sẽ làm một trị liệu sư ở bệnh viên thánh Mungo, hoặc là yên tĩnh làm một nhà nghiên cứu độc dược học. Bây giờ có vẻ, điều đầu tiên không khả thi lắm, bởi vì y không thể nào tưởng tượng được chính mình mặc một chiếc áo trị liệu màu trắng, vẻ mặt hòa ái thảo luận với bệnh nhân về tình hình của họ, hoặc là y có lẽ sẽ thích hợp hơn với khoa thần kinh? Dù gì những bệnh nhân ở đó tinh thần cũng không bình thường, chắc sẽ không bị những lời nói của mình làm cho thần kinh suy nhược đâu nhỉ.

Nếu như vậy, thì độc dược là lựa chọn cuối cùng của y, cũng là lựa chọn mà y yêu thích nhất. Y vẫn nên dùng cái tên Alexander Waston (cái tên Alexander Potter đã được đổi lại sau khi y tốt nghiệp, đối với chuyện này y vô cùng cảm ơn Bộ Pháp Thuật) để tham gia cuộc thi đánh giá bậc thầy độc dược, và chính thức tham gia vào hiệp hội độc dược Châu Âu. Và đồng thời, y bắt đầu xây dựng thương hiệu cho sản phẩm độc dược của mình. Tổng cộng mất chưa tới hai tuần, cộng thêm sự giúp đỡ từ Ron, Hermione, Draco thậm chí là George và Ginny (Cả nhà Weasley, Neville và Teddy là những người duy nhất biết được sự thật ngoại trừ gia đình Malfoy, chỉ là khi Ginny biết được người yêu hiện tại của Harry chính là Severus Snape, thì sắc mặt cô không ngừng co giật và dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm y trong một thời gian dài), mọi người đều giúp đỡ lập nên một danh sách khách hàng, có không ít những loại độc dược mà một số bệnh nhân và những phòng khám nhỏ cần dùng trong thời gian dài, khách quan là độ dài của dánh sách đặt hàng có thể khiến y bận rộn trong một thời gian. Neville còn giúp y thiết lập nên một con đường chuyên cung cấp nguyên liệu độc dược, sử dụng loại tốt nhất nước Anh hiện nay, những nguyên liệu độc dược trong nhà kính mới được phát triển ở trường Hogwarts sẽ cũng cấp trựuc tiếp cho y.

Cho nên cuộc sống bây giờ của Severus là mỗi ngày đều đi giao tiếp với hàng loạt các nồi quặng to nhỏ khác nhau, phản phất như trở về với thời kỳ niên thiếu. Chỉ khác là lúc đó chính mình khồng hề quan tâm đến sức khỏe thân thể, móng tay cũng vì ngâm trong các loại độc dược khác nhau trong một thời gian dài cho nên mới trở vàng, răng cũng là do bản thân mình tự làm chuột bạch thử nghiệm quá nhiều loại thuốc khác nhau mà biến màu, còn có mái tóc luôn trong tình trạng nhớp nháp là do hơi thuốc không ngừng bốc lên dính vào. Bản thân năm đó trong người cũng chứa không ít độc tố không phỉa sao? Mấy loại nhỉ? Mười mấy loại? Hay là mấy mươi loại? Sợ là ngay cả bản thân y cũng nói không rõ. Nhưng bây giờ không giống vậy nữa, y chấp hành nghiêm túc những quy tắc lao động an toàn trong quá trình điều chế độc dược được hiệp hội đề ra, y cố gắng trân trọng cơ thể khoe mạnh mà y đã từng có, mất đi và có lại của mình, bởi vì anh còn có mục tiêu nửa đời người còn lại, y muốn ở bên cạnh Harry.

Mà cuối tuần, y luôn sẽ rút ra thời gian nửa ngày đi đến nhà Weasley, vì Harry có khả năng sẽ gửi một lá thư về đó. Có lẽ chỉ một vài từ mà thôi, nói về tình hình sức khỏe hiện tại của anh, cũng có thể là một đoạn rất dài, ba hoa chích chòe về những gì mà anh đã nghe được hay thấy được. Nhưng mà cho dù là loại thư nào đi chăng nữa, anh cũng không chịu tiết lộ nơi ở hiện tại của mình, giấy dùng để viết thư cũng vô số loại có những chất liệu vô cùng kỳ lạ, có tờ menu của một nhà hàng phía bắc, có giấy trên thùng carton tháo rời. Severus đã từng dựa trên những địa chỉ trên thùng carton và trên tấm giấy menu đi tìm, nhưng cuối cùng cũng chỉ không công, bởi Harry đã sớm rời khỏi nơi đó.

Cầm trong tay lá thứ thứ hai mươi bảy, Severus có chút hoài nghi lường lường một chút lá thư, cảm thấy có chút không đúng. Lúc trước thư của Harry có ngắn đến như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ viết về tình huống và cảm nhận mấy ngày gần đây, lá thư hôm nay... có vẻ quá ngắn rồi.

Quả nhiên, xé thư ra, chỉ có một trang... không, chỉ có nửa tờ giấy ăn, dường như là anh vô cùng gấp gáp khi viết xuống. Trên đó chỉ có mấy câu bình an gì gì đó mà thôi.

Đưa gần lại một chút... Severus nhíu nhíu mày, dường như mình đã nhìn thấy tờ khăn giấy giống như vậy ở đâu đó thì phải? mực cũng còn rất mới, không giống như được gửi đi trong một thời gian dài.

"Hermione, cô phải biết là, muốn gạt một gián điệp tiền nhiệm, cái cô cần làm phải hoàn hảo hơn như vậy nhiều." Y ngẩng đầu lên, nhìn Hermione đang thất vọng trước mặt, và vẻ mặt "Ta sớm đoán được là sẽ như vậy mà" của Ron. "Trên thư Harry đã nói những gì?"

Hermione trợn trắng mắt, không tình nguyện rút ra một tấm giấy da từ trên giá sách, đặt trước mặt y.

Harry viết không nhiều, chỉ có đơn giản mười mấy chữ, nhưng theo những dòng chữ đó, sắc mặt của y càng ngày càng âm trầm, Hermione và Ron dường như càng ngày càng căng thẳng, cuối cùng vị nữ phù thủy tóc nâu không nén được tiếng thở dài, bất lực mở miệng.

"Có lẽ căn bản là không có gì cả, thầy biết đó, cái tên Max này..."

"Không có gì?" Y nghiến răng nghĩ, trong vòng một ngày đã giúp anh đến tận hai lần, sao mà trùng hợp quá vậy? Uổng cho Harry đã trải qua một hồi chiến tranh, một chút ý thức về nguy hiểm cũng không có là sao? Mà chỉ mới gặp mặt hai lần đã hẹn anh đến quán bar, tên ngốc đó vậy mà còn rất vui vẻ mà đồng ý nữa chứ? Cái cách kết giao bạn bè như vậy, có vẻ âm mưu của đối phương không hề đơn giản như vậy đâu?

Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Severus nắm chặt lá thư, "Lá thư này gửi đến từ khi nào vậy?"

"Tối hôm qua." Hermione có chút kỳ lạ nói.

"Trên thư Harry nói là hôm nay là thứ hai, có nghĩa là hai ngày trước." Severus mím chặt môi, nhìn cái tên 'Max' vô cùng chói mắt trên lá thư, "Dùng chim gì gửi đến vậy?"

"Ưm... vẹt đuôi dài?" Ron ngập ngừng nói.

"Không, không, đó là con đưa lá thư thứ hai mươi ba. Em nhớ là một con hải âu."

"Khống đúng, đó là chuyện của tuần trước rồi."

"Oh, vậy... lửng xám?"

"Không biết nữa, cậu ấy luôn sử dụng các loài khác nhau, anh cũng mơ hồ luôn rồi..."

"Đỗ Uyên! Là một con đỗ uyên!" Hermione đột nhiên mở miệng. "Nhưng đây có quan trọng không?"

"Đương nhiên." Y vung nhẹ cây đũa phép của mình lên biến ra một cái địa cầu, "Căn cứ vào tốc độ bay của Đỗ Uyên, công thêm không khí thay đổi của khí hậu gần đây của nước Anh, lại công thêm nơi sinh sống của loài Đỗ Uyên, còn có quốc gia sản xuất loại giấy này... cuối cùng tổng kết chúng lại với nhau...." Y dùng đũa phép gõ vào điểm nào đó trên địa cầu, "Đây là địa điểm có khả năng nhất."

"Thầy còn biết những thứ này nữa hả?" Ron kinh ngạc nhìn cái điểm không ngừng nhấp nháy trên quả đại cầu.

"Ngươi cho rằng làm gián điệp đơn giản như vậy sao?" Severus trợn trắng mắt.

"Vậy, thầy sẽ đi tìm cậu ấy sao?" Hermione cùng nhìn chăm chăm vào điểm đang phát sáng, miệng cô không nhịn được mà nhếch lên.

"Ta..." Vào giây phút quan trọng, Severus vậy mà lại bắt đầu do dự, bản thân mình nên đi tìm Harry không? Lúc đầu lý do rời khỏi của y chính là vô pháp đối diện với tình trạng hiện tại, y và Alex, rời đi hay ở lại, sự lựa chọn của cả hai quá quyết liệt, cũng quá triệt để không hề chừa cho mình bất cứ đường lui nào, ai cũng cho rằng vì tốt cho đối phương, vậy mà lại không chịu ngồi xuống nói chuyện rõ ràng một lần. Cuối cùng dẫn đến kết quả là, y dọn đến trang viên Malfoy, mà anh đơn giản là muốn đi đây đó du lịch cho quên nỗi sầu.

Vậy bây giờ thì sao? Bản thân mình nguyện ý quay lại rồi, muốn bắt đầu lại một lần nữa với Harry, nhưng đối phương nghĩ như thế nào? Năm tháng, không phải năm ngày hay năm tuần, mà là một trăm năm mươi ngày, trong những ngày này, Harry đều có khả năng gặp được người mà anh ấy thích, sau đó ở chung, yêu nhau, thậm chí bọn họ còn có thể đã qua đêm với nhau rồi! ví dụ như cái tên Max đó... Trong lòng Severus đột nhiên dâng lên một dự cảm đầy nguy cơ, hận không thể lập tức độn thổ đến cạnh Harry ngay bây giờ.

Nhưng ẩn đằng sau những cảm giác xúc động này, còn có sự khủng hoảng sâu trong lòng y, khống có ai so với y hiểu rõ vấn đề giữa hai người, quá nhiều suy nghĩ cực đoan, quá nhiều quyết đoán, chỉ bởi vì một nguyên nhân, giữa hai người bọn họ không hề nhận được cảm giác an toàn từ đối phương. Đối với chính mình, y sợ Harry chỉ yêu mỗi mình Alex mà không phải y, cũng sợ rằng khi Harry yêu y lại quên đi Alex, những do dự mâu thuẫn khiến cho bước chân của y dừng lại. Mà đối với Harry, ngoại trừ thân phận thay đổi giữa y và Alex, cái sự thật là y đã từng yêu mẹ của anh, vẫn luôn là một cơn ác mộng trong lòng anh.

Nếu như y đi tìm anh, do dự vẫn luôn tồn tại, đến lúc đó nên làm thế nào đây? Severus chìm trong trạng thái hoang mang, y đương nhiên biết vấn đề nếu cứ để đó mà không giải quyết, thì vĩnh viễn cũng không bao giờ tốt lên. Nhưng ai có thể đảm bảo rằng, nếu lúc này Harry quay lại, bọn họ có hay không lại một lần nữa rơi vào tình huống khó xử cãi nhau không ngừng, để rồi có một người trong đó lại muốn rời khỏi thì phải làm sao? Lần đầu tiên tách nhau ra còn có thể kéo lại, nếu là lần thứ hai, sợ là sẽ phải buông tay nhau thực sự.

Có lẽ là y trầm mặc quá lâu, Hermione và Ron hai mặt nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng nhịn không được gọi y hồi thần lại.

"Severus, thầy có đi tìm cậu ấy về không?"

"Ta muốn đi, nhưng..." Y do dự nhìn lá thư trong tay.

"Không có nhưng nhị gì hết, em hỏi thầy, thầy muốn nhường Harry cho cái tên Max này không?" Ron vỗ vai y.

"Đương nhiên không muốn!" Nói đùa gì vậy?

"Vậy tốt, bây giờ cầm lấy đũa phép của thầy mà độn thổ, hoặc em sẽ đưa cho thầy một chiếc khóa cảng, thầy chọn cái nào?" Ron khoanh tay, không kiên nhẫn nhìn y.

"Bây giờ?" y kinh ngạc nhìn vẻ mặt giống nhau của hai người Weasley trước mặt, viết rõ là "tuyệt đối là bây giờ".

Ron trực tiếp trợn trắng mắt, "Trên lá thư Harry nói muốn đi quán bar đó, chẳng lẽ thầy muốn đợi đến khi cậu ấy bị ăn sạch sành sanh sao? Trong cái ánh sáng mờ ảo đó, âm thanh ái muội, uống thêm vài ly rượu, nói không chừng là ngay lập tức bị người ta nữa ôm nữa kéo vào phòng rồi, sau đó... Hưm, sau đó không cần em nói nữa đúng không?"

Severus lập tức nghĩ đến đêm tốt nghiệp, dáng vẻ nhiệt tình của Harry sau khi uống say, vẻ mặt đỏ ửng, hai mắt long lanh nhìn y, trên cổ lấm tấm những giọt mồ hôi mịn, mái tóc đen ướt đẫm...

Chết tiệt, dáng vẻ đó của anh sao có thể để người khác nhìn thấy chứ? Nhịn không được nắm chặt nấm đấm, y cắn chặt răng nói tạm biệt, xoay người đi thẳng ra cửa. Điều tiếp theo y cần làm là phải xác định được tọa độ cụ thể mới độn thổ được.

Thật không may là y không hề biết, ở nhà Weasley, Hermione và Ron nhìn bóng lưng gấp gáp của y rời đi mà cười lên một trận.

"Em nói, chúng ta lúc nào nên nói với thầy ấy là lá thư này thực ra cũng là giả đây?" Ron hưng phấn hỏi vợ mình.

"Thầy ấy sẽ tự mình làm rõ thôi, càng không cần nói đến chuyện chúng ta không hề nói dối, chỉ là đổi cách dùng từ của Harry một chút mà thôi." Hermione không hề lo lắng nhún nhún vai.

"Em đúng là đã gạt được một vị gián điệp tiền nhiệm đó."

"Đây chỉ là vì tốt cho bọn họ mà thôi, có lẽ sau khi bọn họ làm lành phải tặng một món quà thật lớn cho cả hai chúng ta."

"Quả thật nên là vậy."

Hai người nhìn thấy sự gian xảo trong mắt đối phương, bỗng bật cười thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net