Chương 48: Hôn lễ (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không! Không được! Tôi có nói qua là không cần bồ câu, không cần mấy cái ru băng và nơ bướm ngu xuẩn này, cũng không cần hoa hồng!" Severus quơ cái danh sách trong tay, phẫn nộ trừng mắt nhìn cái tên đang rất thảnh thơi ngồi trên sofa thưởng thức ly cà phê, Teddy Lupin.

"Đây đều là ý kiến của Victoria, Harry là người chú mà cô ấy thích nhất, cô ấy dường như đã đem hôn lễ hoàn mĩ trong mơ của mình đưa qua đó." Teddy đặt cái ly trong tay xuống, nhún vai một cách thờ ơ. Cuộc đối thoại này đã lặp lại không dưới hai mươi lần trong tuần này rồi.

"Vậy tại sao tôi phải thực hiện giấc mộng thanh xuân ngu xuẩn của một cô dâu mới trong chính lễ cưới của mình?"

"Bởi vì nếu như cô ấy không nhìn thấy một hôn lễ hoàn mĩ, mình sẽ chết rất thảm đó." Teddy kéo kéo Severus sau đó mở miệng nói, "Có người bạn nào như cậu không, không liên lạc, không ghé thăm qua hệ thống lò sưởi, cũng không gửi bất kỳ một lá thư nào, đây là cậu thiếu mình." Cậu ta thanh thanh cổ họng.

"Đương nhiên, làm cha đỡ đầu vậy mà lại nhẫn tâm vứt bỏ con đỡ đầu của mình đi nước ngoài du lịch vui chơi gần nửa năm trời, ông ấy cũng đang thiếu mình đó, cho nên đó cũng lý do mình ngồi ở đây, chỉ tay mua chân với hôn lễ của hai người." Teddy cười vô cùng âm hiểm, lộ ra chiếc răng khểnh nhọn hoắc, trong mắt đong đầy tính toán.

Severus nổ lực mắt đối mắt với cậu ta một hồi, cuối cùng cũng chuyển đừng nhìn bất lực ngồi xuống. "Tôi không hề biết cậu lại ghi thù đến như vậy."

"Oh, Alex thân yêu của tôi, không chỉ có mỗi mình không đâu, là có rất nhiều người ghi thù hai người đó, chỉ là bọn họ còn chưa tìm được một cơ hội trả thù cậu mà thôi." Teddy cười meo meo nâng ly lên, "Chúc cậu may mắn."

Sau khi Harry và y gặp lại nhau ở nước ngoài thì không có lập tức trở về ngay, mà tiếp tục du lịch, chỉ là lần này là hai người đi chứ không còn một người cô đơn đi nữa. Bờ biển, mặt trời, Severus chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng sẽ giống như một người bình thường ngồi trên bờ biển tắm nắng, y chỉ có thể không ngừng nói với chính mình, chỉ bởi vì có một người tên là Harry Potter mặc một chiếc quần bơi hình chữ nhật, hai tay trét đầy kem chống nắng khiến mình không thể từ chối ý tốt mà thôi.

Sau khi về nhà tất cả các bạn bè tổ chức một buổi party hoan nghênh, nhìn da Harry bị phơi thành màu đồng và mình đã miễn miễn cưỡng cưỡng thoát khỏi hai chữ "trắng bệch", Ron còn nói đùa rằng lần đi du lịch này cơ bản chính là "Tuần trăng mật sớm" của hai người bọn họ, lúc y còn đang nghi hoặc không hiểu, Harry sớm đã quỳ một chân xuống, trong buổi hoan nghênh trở về của bọn họ, trước mặt tất cả bạn bè, lấy ra chiếc nhẫn gia truyền của gia tộc Potter.

"Severus Snape, chúng ta kết hôn nha?"

Lúc đó mình đã phản ứng thế nào nhỉ? Dường như đứng ngu người tận hai phút đồng hồ trước mọi người, chiếc nhẫn trước mặt y đã từng thấy nó nằm trên tay của Lily, chỉ là lúc đó nó nhỏ hơn nhiều, bây giờ hình như là trở nên lớn hơn dựa vào kích thước ngón tay của mình. Năm đó khi mình thấy chiếc nhẫn này, trong lòng vô cùng phẫn nộ trong đầu toàn xoay quanh việc bạn mình và kẻ thù của mình kết hôn, lúc đó mình làm sao cũng không nghĩ được, có một ngày chiếc nhẫn này lại trao đến tay y.

Chiếc nhẫn rất đơn giản, chỉ là một vòng tròn màu vàng trắng, chỉ khi nào nhìn kỹ mới thấy được những hoa văn phức tạp trên đó, ý nghĩa của chiếc nhẫn cưới trong thế giới phù thủy quan trọng hơn nhiều so với thế giới Muggle, chúng nó không chỉ đơn giản biểu trưng cho một lời thề, cũng là sự bảo hộ, phụ thuộc lẫn nhau giữa cả hai. Rất nhiều gia tộc lâu đời trong thế giới phù thủy nhẫn cưới là được truyền từ đời này sang đời khác, mỗi đời gia chủ sẽ cùng với bạn đời của mình chỉnh sửa lại ma pháp trận trên chiếc nhẫn tùy theo nhu cầu và mong muốn của họ. Cơ bản có những loại sau, bảo vệ, trung thành, truyền thừa, giao lưu, nếu như sinh mạng của bạn đời đang lâm vào nguy hiểm, ma pháp bảo vệ trên nhẫn sẽ được hoạt động tối đa ở mức độ mạnh nhất và có lẽ sẽ thêm cả tâm hồn cảm ứng với người còn lại, nếu một người bị thương nó sẽ báo ngay cho người kia. Năm đó nhẫn của Lily cũng có khắc trận pháp này.

Mà Severus nhìn nhìn chiếc nhẫn trước mặt, ma pháp trận trên đó là cái ít xuất hiện nhất trên nhẫn cưới ở thế giới pháp thuật – trận ma pháp chia sẽ ma lực với bạn đời. Y biết nếu mình có ngày mình khởi động cái trận pháp trên chiếc nhẫn này, ma lực của Harry sẽ không ngừng cung cấp cho y. Mãi đến khi chính mình yêu cầu ngừng lại. Harry là một phù thủy vô cùng mạnh, hấp thụ pháp lực của anh sẽ khiến cho ma lực của người đó tăng lên gấp bội thậm chí gấp mấy lần, nhưng nếu như ma lực bị mất đi quá nhiều sẽ tạo thành thương tổn vĩnh viễn đối với Harry, anh có thể biến thành một á phù thủy, thậm chí có thể mất cả mạng.

Nếu không phải vô cùng tin tưởng bạn đời của mình, sẽ không bao giờ khắc ma pháp trận này lên chiếc nhẫn. Đó là lý do tại sao loại nhẫn này còn có một cái tên rất đặc biệt đó là – Nhẫn ma pháp. Những cặp vợ chồng phù thủy già lâu năm bên nhau khi đã tiến vào thời kỳ hôn nhân ổn định rồi mới bắt đầu khắc trận pháp lên nhẫn, nhưng giống như y và Harry, trường hợp mới cầu hôn đã dùng nhẫn ma pháp đã ít nay càng ít hơn.

Phớt lờ cảm giác chua sót nơi đáy mắt, y hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu.

Mọi người xung quanh nổ tung với tiếng huýt sáo, những tiếng la tốt vang lên không ngừng, có một số người còn dùng tất cả sức lực vỗ tay. Nhưng Severus chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông trước mặt thôi, anh ngẩng gương mặt đỏ bừng lên, khóe môi câu lên một nụ cười mãn nguyện, đôi mắt xanh lấp lánh dưới sánh nến, Severus không chắc lắm là mình có nhìn thấy những giọt nước mắt hạnh phúc đó hay không. Anh vẫn quỳ trước mặt mình, vươn tay nắm lấy tay y hôn lên mu bàn tay một nụ hôn trân trọng. Sau đó anh đứng lên, đem chiếc nhẫn đeo lên ngón tay vô danh của y.

Kích thước chiếc nhẫn vô cùng thích hợp, những ngón tay ấm áp của Harry vuốt ve bàn tay của anh như vuốt ve một thứ vô cùng thiên liêng, sau đó mở rộng vòng tay, ôm thật chặt lấy y vào lòng.

"Nhẫn của em thì tùy anh chọn." Harry nói nhẹ bên tai y, trong tiếng reo hò của những người xung quanh. Đám đông tản ra một chút, âm nhạc nhẹ vang lên, có vẻ như có người đã mời nhạc công đến ăn mừng.

Đây là một loại kinh hỷ khác, gia tộc thuần huyết có quy định riêng của mình, cũng sẽ giống như cặp đôi khác diễn trò trước mặt thế nhân nhưng đồng thời cũng thả cho bản thân mình tự do lớn nhất. Nhẫn của gia chủ đặc biệt thích hợp, trên chúng nó có những trận pháp càng phức tạp, càng dễ che dấu hơn, trên nhẫn cưới của quý tộc thì không cần nói, càng có nhiều thứ kỳ lạ, chúng nó có thêm một trận pháp khác bên dưới trận pháp trung thành, lợi dụng những sơ hở để hạn chế chiếc nhẫn biến thành một trận pháp rỗng.

Sự kinh ngạc của y nhất định đã thể hiện lên mặt, bởi vì tay của Harry đang nhẹ vuốt ve sau lưng y, "Em tặng anh nhẫn ma pháp, đó là bởi vì em yêu anh, hy vọng lúc anh cần nhất có thể giúp anh nhiều nhất. Mà chiếc nhẫn anh tặng em, là đại diện cho sự hy vọng của anh ở em, cho dù nó có là gì đi chăng nữa, em cũng sẽ thích."

"Cho dù là bắt đầu từ bây giờ anh hạn chế em lên giường cùng với những người khác? Hoặc là không cho phép em sau này có một đứa nhỏ của chính mình để kế tục gia tộc Potter?" Severus nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt lấy Harry, cảm nhận cảm giác lạnh lẽo của kim loại nằm trên ngón tay mình.

"Cho dù không có sự hạn chế của chiếc nhẫn, em cũng không tính tới chuyện sau này lên giường với bất kỳ ai khác hoặc là tạo ra một đứa bé." Harry kéo ra khoảng cách giữa cả hai, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt y, thế nhưng tay lại không hề nới lỏng. "Em chỉ muốn sống với anh cả đời, về chuyện đứa nhỏ chúng ta có thể nhận nuôi, hoặc là anh một thiên tài độc dược có thể tạo ra một cái gì đó để thay thế, nhưng cho dù không có cũng không sao, em chỉ cần anh."

"Em là một đứa ngốc nghếch nhất mà anh biết em có biết không?" Severus cảm thấy mình không thể kiểm soát dòng nước nóng trong mắt của mình nữa rồi, "James Potter nếu như biết em vì anh mà đem cả vị trí gia chủ dường cho người khác, hắn chắc chắn sẽ tức đến đội mồ sống dậy."

"Em rất mong chờ được nhìn thấy cảnh tượng đó đấy." Harry vươn tay lau đi giọt nước mắt đang chảy trên mặt y. "Em yêu anh, Severus."

"Anh cũng vậy, Harry."

Sau khi nhớ lại, Severus nhìn nhìn hai người đang vô cùng nhiệt tình thảo luận về các thủ tục, đồ vật cần sử dụng trong hôn lễ, Teddy và Victoria, y bỗng cảm thấy vô cùng hối hận vì sao lúc đó lại đồng ý tổ chức lễ cưới cơ chứ.

"Anh yêu à, em về rồi." thủ phạm đúng lúc bước vào nhà, Harry cuối cùng cũng chính thức rời khỏi vị trí giáo sư ở trường Hogwarts, dưới sự lưu luyến luyến tiếc của Minerva đành đổi thành hội trưởng bảo vệ sinh vật thần kỳ.

"Em đã cùng với hắc ma pháp trải qua quá nhiều, quá lâu rồi, đã đến lúc thay đổi công việc." khi hỏi đến nguyên nhân, Harry luôn là cái bộ dáng vô tư nhún nhún vai đó, thông thường lúc này trong tay anh còn ôm lấy một con chó đuôi én hoặc là vuốt ve những chiếc lông vũ trên đầu con bằng mã. "Hơn nữa, cái công việc này có thể cho phép em mỗi ngày đúng giờ về tới nhà, tại sao lại không làm chứ?"

Harry cho y một nụ hôn trước, tự nhiên ngồi lên tay vị của chiếc sofa, một tay gác lên vai y – đồng thời cũng đặt lên bàn tay có chiếc nhẫn đang không ngừng lấp lánh. Ngoại trừ ma pháp trận chia sẻ ma lực với nhau, Severus không hề thêm ma pháp trận nào khác lên nhẫn, nhẫn cưới quá nhiều hạn chế không khác nào một tờ hợp đồng, mà không phải một cuộc hôn nhân chân chính. Có lẽ trong tiềm thức, y cũng hy vọng nó có thể giống như nhẫn cưới ở thế giới Muggle, "Anh sẽ mãi yêu em, bảo vệ em, kính trọng em, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, cho dù giàu sang hay nghèo hèn, đến cái chết cũng không thể đem bọn họ tách nhau ra."

"Hi! Cha đỡ đầu!" Teddy vui vẻ chào hỏi, Victoria vẫn như cũ vùi đầu vào danh sách, tùy ý vẫy vẫy tay với anh. "Cha đỡ đầu, tấm thiệp cưới của hai người cha muốn nó có màu trắng viền vàng hay màu hồng viền bạc ạ?"

"Cái, cái gì?" Harry một lúc lâu cũng không phản ứng kịp. Severus ngồi một bên cười trộm, cuối cùng cũng có người chịu kinh hách như y rồi. "Hai người chúng ta tại sao cần phải làm thiệp mời chứ?"

"Đương nhiên là bởi vì cần phải mời khách rồi." Victoria ngẩng đầu lên không kiên nhẫn mà trợn trắng mắt, khiến Severus lập tức nhớ tới mẹ cô nàng khi còn trẻ.

"Vậy tại sao chúng ta lại phải đi mời chứ? Không phải mọi người đều đã biết hết rồi sao!" Harry kinh hoảng giật tờ danh sách qua, một hơi nhìn lướt qua, "Lẳng hoa? Nơ bướm? Ruy Băng? Xin hai đứa đó, chúng ta chỉ muốn có một buổi lễ nho nhỏ, chỉ cần gia đình và bạn bè có mặt là đủ, cần mấy thứ này làm gì?"

"Rõ ràng, chuyện này có liên quan đến việc chúng ta phải có một chút bồi thường nho nhỏ cho con đỡ đầu của em." Severus miết miết sống mũi, khóc cười không xong nhìn hai đứa Teddy và Victoria đang trừng mắt nhìn nhau với Harry. Vẻ mặt của hai đứa nhỏ này vô cùng phẫn nộ, giống như Harry đã nói ra những lời không thể nào tha thứ được vậy.

Cuối cùng vẫn là Harry bị bọn chúng đánh bại, anh bất lực đưa lại tờ danh sách cho Victoria, "Chỉ có một điều... Đừng xài thiệp màu hồng được chứ, cái màu này luôn khiến ta nhớ đến mụ Umbridge."

Nhớ đến cái con cóc luôn khoác lên người những bộ đồ và trang sức màu hồng phấn, khiến Severus bất giác rùng mình một cái.

"Được rồi, ý kiến này được chấp nhận." Teddy dùng bút viết viết vẽ vẽ gì đó lên giấy, đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên hỏi, "Đúng rồi, Alex cậu có biết tên phép thuật công khai của cậu vẫn là Alexander Watson hay không?"

"Cái gì?" Severus trợn tròn mắt, xoay đầu nhìn về phía vị hôn phu của mình, phát hiện anh cũng hoang mang y như mình.

Khi y còn là Alexander Potter (Merlin ah... y cư nhiên làm một Potter những mười năm!), Bộ Phép Thuật đã hứa là mối quan hệ nhận nuôi này chỉ kéo dài đến khi y tốt nghiệt Hogwarts mà thôi, cho nên chuẩn xác mà nói, sau khi tốt nghiệp tên của y trong bộ phép thuật sẽ chính thức được đổi lại thành Alexander Watson. Tên trên giấy chứng nhận tốt nghiệp và bảng thành tích của y cũng là như vậy.

Nhưng bây giờ y đã trở về lại làm Severus Snape rồi, tại sao tên ở bộ pháp thuật lại không thay đổi vậy?

"Các con làm sao phát hiện ra chuyện này?" Harry kỳ quái hỏi.

"Bản đồ đạo tặc, mấy ngày trước Alex có đi một chuyến đến gặp hiệu trưởng ở phòng làm việc, con nhìn thấy cái tên trên đó vẫn là Alexander Watson."

Hai mặt nhìn nhau, Severus và Harry đều không biết nên nói cái gì, mặc dù bọn họ đều là những bậc thầy về hắc ma pháp, Harry tinh thông bùa chú và thuật biến hình, Severus lại là bậc thầy độc dược, nhưng kiến thức về quản lý tên họ ở bộ pháp thuật bọn họ quả thật đều không hiểu lắm. Những lúc như vậy, Hermione luôn là cố vấn giải đáp thắc mắc tốt nhất, cô ấy luôn có thể biết rất nhiều thứ mà người bình thường không thể nào biết được.

"...Có lẽ là thần chú soi tỏ." Cuối cùng người mở miệng lại là Victoria, "Ông nội vẫn luôn làm việc tại bộ pháp thuật, con có nghe qua ông nói rất nhiều lần rồi, danh tính thận phận của phù thủy luôn là một câu đố không thể giải, có người cho rằng nó phụ thuộc vào chính vị phù thủy đó, nếu anh ta hoặc cô ta muốn từ bỏ cái tên của mình biến đổi thành một người khác, dưới tình huống cho phép, thì người đó không cần đến bộ pháp thuật đăng ký vẫn có thể thay tên đổi họ."

"Thật không?" Harry chớp chớp mắt, xoay đầu qua hỏi y, "Anh muốn mình là Alexander hơn sao?"

ĐÚng không? Severus tự hỏi bản thân, y cũng không rõ lắm. Cuộc sống của Alex vẫn luôn là những gì mà y đã khao khát khi còn nhỏ, có một gia đình bình thường, có một người thân luôn quan tâm mình, không bị coi thường khi đi học, có thể làm bạn với người mình muốn. Mà quan trọng nhất là, có thể tìm được người mình yêu, và được mãi bên cạnh người đó đến hết đời. Nhưng những thứ đó không thể khiến y vứt bỏ ba mươi tám năm trong quá khứ đi đúng không? Mười tám năm ngắn ngủi đó đủ để y vứt bỏ thân phận Severus Snape, để trở thành Alexander Watson không?

Sấm chớp vừa léo, mọi thứ đều có đáp án, y vươn tay nắm lấy tay chồng chưa cưới của mình.

Tên là Severus Snape hay Alexander Watson có quan trọng không? Mặc dù y vẫn thích cái tên phát âm bằng tiếng La Mã của mình, nhưng tất cả đều không quan trọng nữa, không phải sao? Càng không cần nói đến, nếu mọi người trên thế biết được Severus Snape người đã sớm chết sống lại, không biết sẽ dẫn đến tin tức lớn đến dường nào. Năm đó tên tuổi của mình không được tốt lắm, cho dù Harry đã giúp y sửa lại mức án sau khi chiến tranh kết thúc, nhưng ảnh hưởng cũng không được rộng rãi trong mắt họ Severus Snape vẫn là một tên Tử Thần Thực Tử đáng chết.

Trong mắt những người trên thế giới Severus Snape chỉ còn trong ký ức, mà trong mắt những người quan tâm y, y vẫn là y, cho dù y có gọi là gì.

"Chỉ cần cuối cùng đi đến lễ đường vẫn là hai người chúng ta, cái tên trên danh sách ở Bộ Pháp thuật là gì ta một chút cũng không quan tâm." Y và Harry nhìn nhau cười.

"Chỉ cần chúng ta ở bên nhau là đủ." Harry nhẹ giọng nói, dùng sức nắm chặt tay y, hai chiếc nhẫn kim loại ma sát vào nhau, phát ra một tiếng "đinh".

Đúng vậy, cùng nhau. Severus nghĩ, nhìn tờ danh sách trước mặt của Teddy. Y đột nhiên bắt đầu mong chờ ngày đó thật sự đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net