Chương 49: Hôn lễ (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh mời cụ ấy?" Harry không dám tin quơ quơ tấm thiệp khách mời trong tay, "Anh cư nhiên lại mời cụ ấy đến?"

"Em đang nói gì vậy?" Severus mới bước ra khỏi phòng thí nghiệm độc dược mệt mỏi xoa xoa hai mắt, hoài nghi cầm lấy tấm thiệp mời trong tay Harry. "Tấm thiệp này là mời Minerva, anh cho rằng chúng ta không phải đã đồng ý với điều này sao, cô ấy và anh đã từng là đồng nghiệp của nhau gần hai chục năm, cũng từng là viện trưởng của học viện em đó."

"Em đương nhiên biết là Minerva, cái em hỏi là cụ ấy cơ!" Harry nghiến răng chỉ vào một cái tên trên tấm thiệp mời, "Anh để cô ấy mang theo bức họa của cụ Dumbledore? Tại sao?"

Severus nhìn anh bằng một ánh mắt kỳ quái, "Để anh lý giải rõ ràng một chút nào... Em không muốn cụ Dumbledore đến dự hôn lễ của chúng ta?"

"Em tại sao lại hy vọng cụ ấy đến? Cụ ấy hại anh thiếu chút nữa bị tống vào ngục Azkaban!" Anh không vui quẳng tấm thiệp mời xuống, suy nghĩ dừng lại ở cuộc nói chuyện với Albus vào nữa năm trước. "Buỗi lễ sẽ trở thành ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của chúng ta, em hy vọng những người có mặt tại hôn lễ, cho dù là người hay bức họa, cũng sẽ không gợi cho em nhớ về những ký ức không tốt."

Severus sau khi nghe được cái tên Azkaban thì run lên một cái, người ngoài không thể biết được, nếu không phải Harry đặt toàn bộ lục chú ý lên người người yêu mình có lẽ anh cũng không nhận ra.

"Harry... Cụ đã làm tất cả những gì có thể rồi." Dường nghĩ sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Severus mới mở miệng nói ra một câu thích hợp nhất.

Nhìn người yêu trước mặt, Harry biết trong khoảng thời gian chiến tranh xảy ra đối với hai người mà nói đó chính là khoảng thời gian sống trong địa ngục. Anh biết năm đó mình có thể sống sót trở về, là dựa vào sự giúp đỡ của mọi người xung quanh và sự xúc động của tuổi trẻ. Còn Severus thì sao? Năm đó y không có bạn bè, không có đồng đội, không có bất kỳ ai có thể tin tưởng, chỉ nghĩ tới những áp lực mà năm đó y đã chịu thì cũng đủ khiến Harry không lạnh mà run.

"Không, cuấy cái gì cũng không có làm." Harry cắn chặt môi dưới, "Voldemort thiếu chút nữa... không, không phải thiếu chút nữa, mà hắn quả thật là đã giết chết anh một lần rồi, chỉ bởi vì cái đũa phép ngu xuẩn đó."

"Albus quả thật đã mong rằng anh sẽ có được đũa phép cơm nguội, nhưng hành động của Voldemort không liên quan đến cụ ấy, cho dù trong tay anh có hay không có đũa phép cơm nguội, trước sau gì hắn cũng sẽ giết anh thôi." Severus bình tĩnh nói.

Anh cảm thấy cơn giận dâng lên bừng bừng trong lồng ngực, Severus sao lại có thể dửng dưng như vậy chứ? "Cụ ấy khiến anh phải giết chết cụ ấy trước mặt tất cả mọi người! Năm đó anh bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị quẳng vào ngục hưởng thụ nụ hôn của bọn giám ngục đó!"

"Anh đã nói với em rồi, đây không phải là ý của cụ! Nếu không phải Draco dẫn bọn Tử Thần Thực Tử vào lâu đài..."

"Ha, anh cho rằng dùng thuốc độc thì người khác sẽ không biết là anh làm hay sao? Đừng có ngây ngô nữa!"

Không biết từ lúc nào cả hai đều đứng lên hết, cách nhau chưa tới một tấc, giận dữ bừng bừng nhìn chằm chằm vào đối phương, anh có thể cảm nhận được hơi thở và sức mạnh ma lực tăng vọt xung quanh, đồng thời ma lực của mình cũng nhảy nhót trong cơ thể mình, đâm đến thân mình đều đau.

Cuối cùng vẫn là Harry quay mặt đi, trong lòng tràn ngập sự thất vọng và buồn bã khi không được thấu hiểu. "Tại sao anh lại không hận cụ?"

"Anh hận qua." Severus kéo tay anh, "Nhưng bây giờ không còn nữa."

"Tại sao?"

Severus lộ ra một nụ cười nửa mỉa mai nửa bi thương, "Bởi vì cụ ấy đã làm tấ cả những gì có thể rồi, cụ ấy đã cố gắng giảm thiểu số người hy sinh hết mức, nhưng cụ ấy đã không một chút do dự dâng cả sinh mạng của mình. Giông như việc chúng ta đã chuẩn bị trước bình thuốc độc, giống như việc cụ ấy đã dường Fawkes cho anh nhận anh làm chủ nhân, lúc đó chúng ta đều không biết độc dược có phát huy tác dụng hay không, nhưng cụ ấy vẫn nguyện ý thử cứu vớt anh, những điều này đối với anh mà nói đã quá đủ rồi."

"... Cụ ấy là một lão hỗn đãn có dục vọng khống chế quá mạnh." Anh nghe được âm thanh của mình vừa khô khốc vừa mơ hồ.

"Cụ ấy đúng là vậy." Severus cười lên, "harry, tại sao em lại hận cụ ấy?"

"Em..." Đúng vậy, tại sao chứ? Albus Dumbledore vẫn luôn là vị trưởng giả hiền từ, một vị lãnh đạo cơ trí, một vị hiểu trưởng có thể tin tưởng. Cho dù vào năm bảy, bên ngoài lưu truyền câu chuyện "Những bí mật của thiếu niên" Albus, quá nhiều hoài nghi nhưng lại không có cơ hội được giải đáp, quá nhiều sự thật khiến anh không thể tiếp tục biện hộ, cho dù là trong lúc anh khó khăn nhất, anh cũng chưa từng hận qua cụ Dumbledore. Anh vẫn luôn tin tưởng vào cụ, tin vào phán đoán của cụ ấy, tin vào sự an bài của cụ, tin vào tất cả những gì cụ làm đều là bởi vì đánh bại Voldemort, đem đến ánh sáng và hy vọng cho thế giới phù thủy. Cuộc nói chuyện ở trạm xe lửa ngã tư vua, sau khi tỉnh lại anh vẫn ocnf nhứo như in, sự hối hận của cụ Dumbledore đối với gia đình, sự hoài niệm với bạn bè, sự hối tiếc về cuộc đời, còn có sự kỳ vọng vô bờ của cụ đối với Harry. Lúc đó anh không giận cụ, cũng không oán cụ đã giấu tất cả mọi chuyện, phản phất như được trở về lại thời niên thiếu, lần đầu tiên đứng trong lễ đường của Hogwarts, nhìn vị hiệu trưởng đứng đó với vẻ mặt vô cùng khỏe mạnh và tình thần phấn chấn, cùng với lòng kính cẩn khi đó nữa cũng ù về. Thế nhưng bắt đầu từ khi nào, cái loại sùng kính đơn thuần này, từ từ biến thành phẫn nộ, không vui và hận?

Là từ sau khi chiến tranh kết thúc bộ pháp thuật không chịu thừa nhận thân phận gián điệp của Severus Snape? Chính mình đã chỉ thẳng mặt mắng bộ trưởng bộ pháp thuật mới nhậm chức, trong lòng bắt đầu oán cụ Albus tại sao lại không chịu để lại một phần ký ức hoặc giấy tờ nào. Hay là từ khi bọn giáo đổng không chịu treo bức họa của Severus Snape trong phòng hiệu trưởng? Chính mình đã bỏ ra tận năm ngày để thuyết phục hai mươi bảy vị giáo đổng của trường, trong lòng đã bắt đầu nổi giận vì sao cụ Albus không chịu để lại cho dù chỉ là một nhân chứng cũng được. Hoặc là từ khi ngôi nhà ở đường Bàn Xoay của y bị biến thành một đống đổ nát, những nghiên cứu văn bản độc dược mà Severus Snape đã từng xuất bản đã biến thành một đống giấy vụn, hay phần mộ của anh thậm chí còn bị hạ mệnh lệnh là không được đặt cạnh mộ cụ Dumbledore hay những vị anh hừng chiến tranh khác trong vòng một thước anh? Anh đã mua đứt ngôi nhà của Hargid, trong rừng cấm chọn một miếng đất làm mồ cho y, nhưng trong lòng anh bắt đầu cảm thấy không công bằng cho y, cảm thấy phẫn nộ, cụ Dumbledore chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, cho dù là sau khi cụ mất, mọi chuyện vẫn phát triển theo hướng àm cụ mong muốn, cụ ấy vẫn còn nhớ rõ trái banh Snitch mà mình đã nuốt xuống vào hồi năm nhất, vậy mà lại bỏ qua đồng nghiệp lâu năm, thuộc hạ, sau khi chết mà vẫn phải chịu đối xử vô nhân đạo của thế nhân.

Chính mình cũng đã nhiều lần nghĩ tới, nếu năm đó Severus Snape không chết, kết cục của y sẽ như thế nào? Có giống như Sirius năm đó không? Ngay cả một cái phiên tòa cũng không có, liền bị nhốt vào trong ngục Azkaban? Hoặc là tệ hơn nữa, bị trục xuất khỏi thế giới phép thuật? Hay là trực tiếp nhận nụ hôn của bọn giám ngục?

Khi Alex trở về lại thành Severus, những suy nghĩ này đã trở thành nỗi sợ hãi tột độ. Anh có lúc còn nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy Severus bị một nhóm thần sáng bắt giữ, vì tội đã giết chết Albus Dumbledore, chính mình thì chỉ có thể đứng trên phiên tòa nhìn, nhưng vì mối quan hệ giữa mình và Severus, nên không thể làm nhân chứng, anh mơ thấy chính mình ngồi một bên, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, nhìn trân trân thẩm phán phán tử hình mà bất lực không làm được gì, nhìn hai tên giám ngục lướt đến bên người bị cáo, anh không thể nhúc nhích, không thể đứng lên, cũng không thể la ra tiếng, chỉ có thể kinh tủng nhìn tất cả mọi chuyện. Sau khi giật mình tỉnh dậy, cả người toàn là mồ hôi, trong lòng chỉ muốn ngồi dậy xác định là người yêu mình vẫn còn nằm bên cạnh. Tất cả những chuyện này, bộ pháp thuật gây sức ép, giáo đổng cường ép và sự lạnh mạc của mọi người, khiến anh không biết bản thân nên làm gì. Anh không biết nên trách ai, rõ ràng cũng là người đã hy sinh tất cả ngay cả sinh mệnh của mình cũng dâng lên, người thì nhận được hoa tươi và sự tung hô, người thì chỉ nhận đuwócự ghê tởm và khinh bỉ, sự sỡ hãi và ác mộng cứ theo anh trong suốt thời gian dài, tra tấn anh không ngơi nghỉ, anh chỉ có thể tìm nơi trút giận duy nhất cho mình, đó là trút lên người cụ Albus Dumbledore, anh không ngừng nói với mình, tất cả đều là do cụ, Severus mới không thể yên ổn, sự sợ hãi vĩnh cữu này. Tất cả tất cả, đều bởi vì cụ không lên kế hoạch đàng hoàng.

Severus dường như đã đoán được suy nghĩ của anh – Người đàn ông này vẫn luôn là một bậc thầy Triết Tâm Trí Thuẩ, có lẽ trong lúc mình không chú ý y đã lẳng lặng niệm chú ngữ? Y dựa sát lại, hai tay xoa nhè nhẹ lên lưng anh, thật nhẹ nhàng thật thoải mái. Cằm của y gác lên đỉnh đầu anh, thỉnh thoảng còn cảm nhận được xúc cảm khi đôi môi đó chạm khẽ lên tóc mình.

"Anh biết em là vì anh mới ôm cảm giác không công bằng, Harry." Severus thì thầm vào tai anh, giọng nói trầm thấp luôn có một loại ma lực khiến anh bình tĩnh trở lại, "Anh biết danh tiếng của mình tệ đến mức nào, trách tội Albus, dường như là chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng điều này không thể đổ hét lên đầu cụ được, định kiến mà thế giới pháp thuật đối với anh đã có từ lâu, trong lần đầu tiên Voldemort thất bại, nếu không có sự giúp đỡ của cụ Albus, anh sớm đã bị nhốt vào ngục rồi, cụ đã cứu anh được một lần, nhưng anh không thể yêu cầu cụ lần nào cũng có thể cứu được anh như vậy, đồng dạng, em cũng vậy thôi."

"Anh có thể bị phán trọng tội, cụ ấy không hề để lại bất kỳ ký ức nào, thư viết tay cũng không, cho dù chỉ một chút đủ để chứng minh thân phận của anh đi chăng nữa, ký ức mà em có có khả năng bị cho là tự tạo, những người khác trong hội Phượng Hoàng cũng không ai biết được mục đích thực sự của anh..." Anh cảm thấy mình hình như đã làm ướt mảng áo trước ngực Severus ròi, "Năm đó em đã dùng tận ba năm trời để thuyết phục mấy người ở bộ pháp thuật, bọn hộ cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhưng chỉ là vì anh đã chết rồi, cho dù là tẩy sạch tội trạng, hay là huy chương Merlin đệ nhất, nó bất quá cũng chỉ là hình thức mà thôi."

"Harry...." Severus thở dài một hơi, "Cụ Albus làm những chuyện mà cụ nên làm, trong thời kỳ chiến tranh, bất kỳ một sơ xuất nào cũng có thể tạo ra những sai lầm lớn, cụ không để lại bất kỳ chứng cứ nào là một hành động chính xác."

"...Có lẽ." Anh nhắm mắt lại trong lòng người yêu, "Nếu như em nói em vẫn còn hận cụ ấy, anh có thất vọng không?"

Những ngón tay thon dài của Severus chạm lên má anh, "Em không hận cụ ấy, Harry, em không có cái năng lực hận người khác, cho dù là Bellatrix, đuôi trùng, thậm chí là anh. Hận là một năng lực xấu, tà ác, hắc ám, anh rất vui vì em không có nó."

"Không phải hận, vậy cảm giác bây giừo của em là gì?" Anh ngẩng đầu, hoài nghi nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu hoắm trước mặt.

"là thất vọng." Severus cuối đầu áp lên trán anh, "Em cảm thấy cụ Albus khiến em thất vọng, cảm thấy cụ thiếu chút nữa đã khiến người em yêu bị quẳng vào ngục Azkaban, bởi tất cả chúng ta đều cho rằng cụ là người không gì không thể, không gì không biết, vì ngay cả cái chết của mình cụ cũng tính toán rất chuẩn xác, em vô pháp tiếp thu cái sự thật là cụ không hề an bài đường lui cho anh."

Harry nhắm mắt lại lần nữa, những giọt nước mắt nhịn không được chảy ra. Những năm nay anh vẫn luôn chăm chăm vào sự phẫn hận của mình dành cho Dumbledore, hôm nay vậy mà lại được giải thoát. Thất vọng, thất vọng, đơn giản như vậy thôi, thế nhưng lại tàn khốc biết bao. Đã từng nghĩ cụ Albus là người cường đại nhất, giỏi gian nhất, cơ trí nhất, nhưng cái loại thất vọng sâu thẩm này lại đánh vỡ tầng tầng lớp lớp sự sùng bái sâu trong nội tâm mình đối với cụ. Hoài nghi, bất mãn, phẫn nộ, hận, sau tất cả nhìn lại chỉ là vì bản thân mình quá tin tưởng ở cụ.

"Harry, nghe anh này." Severus nâng cằm anh lên, "Anh biết em vẫn không thể tha thứ hoàn toàn cho cụ, nhưng tin anh, quá khứ đã là quá khứ rồi, nếu cụ Albus không có mặt trong hôn lễ, sau này anh và em sẽ hối hận đấy. Cụ ấy là người thầy dẫn đường cho chúng ta, cũng là người mà cả hai thương yêu nhất. Cha mẹ chúng ta đã không còn trên đồi, cụ Albus đối với chúng ta mà nói, càng giống như người lớn trong nhà." Ngón tay anh nắm chặt lấy vai y, "Anh biết ở phương diện nào đó em thấu hiểu được, em không hề hận cụ ấy, mà ngược lại, em vẫn luôn kính yêu cụ, cụ già điên điên khùng khùng, có dục vọng khống chế mạnh."

Ânh trầm mặc nửa ngày, sau đó thở một cái thật dài.

"Được rồi, Minerva có thể đem theo bức họa của cụ ấy tham gia, nhưng phải nhớ ghi rõ trên thiệp là, nếu như cụ ấy ăn mặc như một cây thông di động..."

"Vậy chúng ta sẽ xoay bức họa cụ ấy vào tường, và không có kẹo chanh đường ăn." Trong giọng nói của Severus ẩn ẩn có tiếng cười, "Kế hoạch không tệ?"

"Em chấp nhận lời đề nghị đó." Harry nở một nụ cười đắc thắng.

Có lẽ sâu trong nội tâm của anh, anh chưa từng hận cụ Albus, chỉ là muốn tìm một nơi để phát tiết, và cụ Albus là mục tiêu dễ bị dính chưởng nhất. Hoặc có lẽ anh vẫn luôn kính yêu cụ như ngày nào, chỉ là cái lại sùng bái kính yêu sau khi bị đả kích trầm trọng, rất dễ biến thành hận. Nhưng ai mà biết được đây? Anh không muốn tiếp tục như vậy, giống như Severus đã nói, quá khứ đã là quá khứ, bọn họ sắp có một hôn lễ, có một tương lai tươi đẹp, anh hy vọng tất cả mọi người, tất cả những người anh yêu, còn có những người yêu anh sẽ cùng nhau chúc phúc cho cả hai.

Cho nên, có lẽ đây là cơ hội tốt nhất, buông bỏ sự thất vọng và phẫn hận của bản thân, cũng giống như cụ Albus đã từng nói, tình yêu mới là sức mạnh lớn nhất không phải sao?

Sắp đám cưới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net