Chương 5: Là người nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng đầu tiên sau khi Alex vào ở quảng trường Grimmauld.

Một tháng trước, hai người sau khi trốn khỏi số lượng phóng viên và các cuộc phỏng vấn nhiều như kiến ở Bộ Pháp Thuật, tiếp đó Harry không ngừng nhận được thư, đến từ sự quan tâm của bạn bè, những lời nghi ngờ từ những người lạ mặt, trong đó có cả những lời chế giễu, những lời ngưỡng mộ -- Tất nhiên, cuối cùng những bức thư này ngày càng ít, từ khi Harry quyết tâm và cố gắng sống ẩn dật và từ chối liên lạc với thế giới bên ngoài. Và để đối phó với những lá thư như vậy, Harry đều đưa cho Kreacher trực tiếp hủy nó đi.

Mà Kreacher hiển nhiên vẫn còn giữ lại một số quan điểm của gia đình Black cũ, bởi vì khi nó phân loại, nó đã để thư của Draco Malfoy vào trong số thư thuộc phạm vi "bạn bè". Harry mịt mờ khi đọc xong những lời bình luận và những lời than thở khó hiểu trong bức thư của Draco chủ yếu về dung mạo của Alex, nhún nhún vai sau đó quẳng lá thư đó qua một bên. Nói thật, nhiều năm rồi, anh vẫn còn chưa quen được với cách nói chuyện vặn vặn vẹo vẹo của đám Slytherin, cái loại nói chuyện như đánh thái cực dò hỏi không bao giờ nói đến trọng tâm trong những bức thư vừa nhìn đã thấy choáng. Nhưng Harry vẫn không cảm thấy tại sao mình phải đọc cho xong những bức thư đó, dù gì thủ tục nhận nuôi cũng đã làm xong, Draco còn có thể làm được gì nữa?

Trong những bức thư đó cái có tác dụng nhất, là bức thư đến từ Molly Weasley, trong thư viết rất chi tiết về những kinh nghiệm mà bà biết về việc chăm sóc một đứa nhỏ, bà còn kèm theo một cuốn sách dạy cách phụ huynh cho tiền tiêu vặt đến cả những định hướng về cuộc sống tương lai cho con nhỏ, bằng một cách nào đó quả thật đã giúp Harry bù đắp những kiến thức mình bị thiếu hụt trong lĩnh vực này.

Nhưng lý luận cũng chỉ là lý luận, đem vào áp dụng vào cuộc sống thực thì nó lại không dùng được. Harry buông cuốn sách <<Làm sao để hòa hợp với trẻ em>> trong tay, anh cau mày lại và thở dài.

Đã một tháng rồi, quan hệ giữa Alex và mình không được tốt lắm.

Mặc dù không đến nỗi đánh nhau hay chửi thề, nhưng rất hiển nhiên, cả hai người đều không biết cách sống hòa hợp với người khác, nói chuyện khách khách khí khí, giống hệt như sống với người lạ. Cho dù đại đa số thời gian hai người đều ngốc trong phòng riêng của mình, nhưng trong mỗi bữa ăn, đều có thể cảm nhận được không khí ngại ngùng, cơ hồ hai người đều muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Harry cho dù có khờ đến thế nào đi chăng nữa cũng nhận ra được, rất rõ ràng, Alex không hề đem chỗ này xem là nhà, cũng không có đem chính mình xem như là người trong nhà, ít nhất đến bây giờ vẫn không phải.

Vào tuần trước, sau khi Alex lục được một cái nồi quặng và nguyên liệu độc dược, y vô cùng vui vẻ đóng cửa phòng thí nghiệm nhốt mình lại để thử các loại độc dược trong cuốn sách << Những loại độc dược cơ bản>>, ngay cả cơm tối cũng nhờ Kreacher đem trực tiếp vào phòng. Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng cho đến khi y mười một tuổi đến trường học, thì mối quan hệ giữa hai người cũng không có bất kỳ tiến triển nào.

Cho nên Harry đành cứng rắn ép mình đọc cho hết cuốn sách về kinh nghiệm giáo dục của cha mẹ Muggle, hy vọng là mình sẽ học được cái gì đó.

Vì vậy sau bữa cơm tối, Alex kinh ngạc khi thấy trên bàn xuất hiện một bàn cờ.

"Cờ vua?" Alex hiếu kỳ vươn tay chạm vào những con cờ đang cãi nhau (Hiệp sĩ trắng lớn tiếng hét lên: "Hey, đừng có sờ ngựa của ta!)

"Cờ phù thủy, có muốn chơi một bàn không?" Harry mỉm cười đặt những con cờ vào vị trí. Trên sách nói giữa phụ huynh và con nhỏ phải có thời gian trải qua cùng nhau, nhưng ở quảng trường Grimmauld lại không có cái gì có thể chơi – đồ hắc ma pháp lại không ít, cho nên Harry quyết định vẫn là xuống tay vào những thứ đơn giản nhất.

Nhưng ba tiếng sau, anh cảm thấy cờ vua không còn là trò chơi "đơn giản nhất" nữa rồi.

"Nhóc ngày xưa có thật là không chơi qua cờ vua không vậy?" Harry hoài nghi nhìn vào bàn cờ, suốt bảy ván, ngoại trừ mười phút đầu tiên dễ xác định thắng bại sau đó thì tốn gần cả tiếng mới kết thúc một ván. Mặc dù cuối cùng mình cũng thắng, nhưng anh cũng phải trả giá đó... nhìn nhìn đống cờ chất đống đang rên rỉ bên cạnh là có thể hiểu.

Alex lắc lắc đầu, "Thiệt là không có, ở cô nhi viện không cung cấp những thứ này, tôi chỉ đọc qua cách chơi cờ trên sách ở thư viện thôi."

"... Sau này gọi Ron qua chơi với nhóc, cả hai chắc chắn có tiếng nói chung."

May mắn thay, những viên bi nổ và cao bố thạch sau đó, khiến Harry cuối cùng cũng tìm lại được chút tự tin.

"Hey! Đi rồi thì không được phép đi lại!" Harry kháng nghị khi Alex cướp lấy cao bố thạch quăng ra khỏi phạm vi đó.

"Nếu không anh thử để nó phun nước miếng lên mặt anh xem? Còn nữa rốt cuộc cái vị này là cái gì thế này? Ọe..."

"Hồi nãy chơi cờ ta cũng bị cậu bao vây cho không còn đường để chạy cũng đâu có đòi chơi lại đâu!"

"Ít nói nhảm, lớn như vậy rồi còn muốn so đo với tôi nhiều như vậy..."

"Thua chính là thua, không được đổ thừa."

"Chiến thắng trong cái loại trò chơi không cần sử dụng tế bào não này, không có gì đáng để tự hào hết."

"..."

Cuối cùng trò chơi kết thúc trong trận cãi vã của cả hai, trên người mỗi người đều có dính chất nhầy từ cao bố thạch. Nhưng Alex có vẻ thảm hơn nhiều.

"Trước khi ngủ phải tắm rửa đấy, trên mặt nhóc toàn là chất nhầy." Harry ngửi ngửi thân thể mình một cái rồi co rút khóe miệng, "Nhóc nói không sai, cái mùi quả là kinh dị."

"Nếu không phải anh cứ quậy phá, tôi cũng không thua nhiều lần đến như vậy." Alex hừ một tiếng. "Còn có, vốn dĩ tối hôm nay tôi còn phải thực nghiệm thuốc cảm mạo..."

"Thuốc cảm mạo năm hai mới học, nhóc thực nghiệm sớm như vậy không có vấn đề gì chứ? Cẩn thận nổ vạc đấy."

"Tôi sẽ không!" rất hiển nhiên, nổ vạc hai từ này là nỗi đau của Alex.

"... Cần ta nhắc cho nhóc nhớ không? Lần đầu tiên nhóc thử nghiệm, không chỉ làm nổ vạc, còn hủy luôn cả phòng thí nghiệm, tốn mất hai ngày mới có thể sửa lại, nỗi đau trong mắt của Kreacher gần như có thể vật chất hóa lên luôn." Anh vô cùng thích thú khi nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Alex. Harry xấu xa nghĩ, quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, cả ngày giả vờ âm trầm thật không thú vị gì cả.

"Đó là do cái vạc và nguyên liệu độc dược mà anh tìm cho tôi nó xung khắc với nhau! Muốn tôi nói bao nhiêu lần đây! Đó không phải là vấn đề của tôi!" Trừng mắt nhìn Harry một cái, "Nói cho cùng đó là do trình độ độc dược của anh quá tệ, ngay cả những loại vật liệu nào tương khắc với nhau cũng không biết."

"Được rồi được rồi, ta thừa nhận ta không có thiên phú độc dược." Harry hờ hững xua tay. "Bây giờ, đi tắm rửa, sau đó đi ngủ, đã mười một giờ rồi, cho dù nhóc muốn thực nghiệm loại độc dược quan trọng nào đi chăng nữa, thì đợi ngày mai mới nói."

Alex giương giương miệng, có vẻ như muốn nói cái gì đó, nhưng lại ảo não sợ mình sẽ nói ra nhưungx gì không nên nói. Nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra miệng, và quay lưng đi về phía nhà tắm.

Harry đợi ở phòng khách tận hai mươi phút, đến khi thấy được Alex mặc áo choàng tắm đi ra, trên mặt khẽ ửng hồng do hơi nước, và mái tóc đen ướt đẫm trên vai.

"Có thời gian nên dẫn nhóc đi cắt tóc mới được." nắm lấy một lọng tóc đen để đo độ dài, "Đứng trước vạc không cảm thấy nóng sao?"

"Bận lên thì cũng quên luôn." Alex có chút lo lắng ngồi lên ghế sofa, mở to mắt nhìn Harry lấy ra một cái khăn lông.

"Tóc còn ướt mà đi ngủ không tốt cho sức khỏe đâu, nghe lời." Ấn mạnh bắt Alex ngồi lại trên sofa, khăn lông cẩn thận chà sát qua tai y, sau đó nhẹ nhàng lướt qua từng lọng tóc chạm vào da đầu, từng chút một lau đi hơi nước.

Alex trầm mặc nhìn Harry nửa ngày trời, ngập ngừng mở miệng. "Tại sao lại lãng phí nhiều thời gian lên tôi như vậy? Rõ ràng là có thần chú... hoặc đơn giản nhất là anh không cần quan tâm tôi, dù gì cũng không nhất định là sẽ bị bệnh."

"Luôn xài thần chú làm khô sẽ làm cho tóc bị tổn thương." Harry nhún nhún vai, "Ta chỉ cảm thấy vì chúng ta là người nhà, đương nhiên là phải chăm sóc lẫn nhau, sao mà là lãng phí thời gian được?"

"Người nhà sao?" Alex mím môi. "Tôi là một rắc rối, anh sẽ chán ghét tôi thôi, giống như những người trong cô nhi viện vậy, nếu như có thể chọn, không ai muốn nhận nuôi một người như tôi đâu."

"Là điều gì khiến nhóc cho rằng ta sẽ nghĩ như vậy?"

"Ân... Những lời nói mà tôi đã nói khi chơi cờ và chơi trò chơi... Còn có về sự cố độc dược đó nữa, anh không giận sao?" Cơ thể y cương cứng trên sofa, không dám xoay lại nhìn biểu tình của Harry.

Harry thở dài một tiếng, nhu nhu cái trán của mình, đứa trẻ này vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh khi còn ở cô nhi viện.

"Nghe này, Alex, ta không hề giận, nói đùa khi chơi trò chơi là chuyện vô cùng bình thường, chuyện đó không có gì phải nổi giận hết, còn về độc dược... Được rồi, kỳ thật cậu nói toàn là sự thật. Cậu không cần phải luôn cẩn thận như vậy, ta bảo đảm sẽ không bao giờ chán ghét cậu, cũng sẽ không đuổi cậu đi. Còn nhớ những lời nói của ta ở Bộ Pháp Thuật chứ?" Harry buông cái khăn lông xuống, cổ vũ nhìn Alex.

"Anh nói... bắt đầu từ hôn nay chúng ta là người một nhà." Alex ngập ngừng nhìn Harry, "Nhưng mà tôi không biết người nahf là nhưu thế nào cả."

"Người nhà ah, chính là cho dù nhóc có làm gì đi chăng nữa, dù đúng hay sai, đều sẽ ở mãi nơi đó đợi nhóc trở về, dùng hết tất cả khả năng mà mình có để bảo vệ nhóc, an ủi nhóc. Không cần bất kỳ báo đáp nào, chỉ cần nhóc cũng đối xử với ta như vậy." Harry từ từ nói.

"Vậy anh có vứt bỏ tôi không? Cho dù có một ngày nào đó anh cảm thấy tôi rất phiền phức và luôn chống đối anh?"

"Sẽ không."

"You swear?"

"Yes, I swear."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net