Chương 6: Buổi tiệc sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian mấy tháng cứ nhanh chóng trôi qua, cuối cùng bức tranh mẹ Sirius không còn lườm Alex nữa, Kreacher thỉnh thoảng cũng nói vài câu thân thiện với y. Mối quan hệ giữa y và Harry ngày càng tốt, buổi tối thứ sau hàng tuần đã được mặc định thành "Thời gian thân thiết giữa cha mẹ và con cái", có lúc cả hai sẽ chơi cờ, chơi một số trò chơi, nhiều nhất là mỗi người cầm lấy một quyển sách ngồi cạnh nhau trên sofa, nếu bắt gặp một điều gì đó thú vị thì sẽ rất hào hứng mà chỉ cho đối phương xem, nếu gặp phỉa một vấn đề nào đó cần phải tranh luận cả hai có thể dành cả vài tiếng đồng hồ ra chỉ để cãi nhau.

Có lúc Alex cũng sẽ ngẩn ngơ khi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ vì ánh lửa trong lò sưởi của Harry, bản thân quả thật là đã một gia đình rồi sao? Không phải mối quan hệ lạnh lùng như khi còn ở cô nhi viện, cũng không phải mối quan hệ giao dịch nghi ngờ lẫn nhau khi còn ở đầu đường xó chợ.

Có vẻ như vậy cũng không tồi chút nào. Alex nhẹ cười một cái, ít nhất y cũng đem nơi thành xem thành nhà của mình rồi.

"Tỉnh tỉnh, Alex." Y cảm thấy hình như có một cái tay đặt trên vai mình đẩy đẩy, nheo lại đôi mắt một chút, cuối cùng y cũng ngồi dậy.

"Harry? Sao lại gọi tôi sớm vậy?" Lẩm bẩm rồi ngáp một cái, Alex vươn tay cầm lấy quần áo được đặt ở đầu giường.

"Hôm nay dẫn nhóc ra ngoài, nhanh dậy nào."

"Ra ngoài? Mua đồ hay đi chơi?" Ở cùng với Harry mấy tháng, Alex rất rõ lịch trình của anh, nếu không phải có đồ quan trọng cần mua, anh rất ít khi ra khỏi nhà, và nếu là đi chơi thì cũng chỉ chọn những nơi ít người mà đi. Du lịch cũng sợ chỉ vì Alex mà chuẩn bị mà thôi, chắc sợ là mình cũng sống quá khép kín như anh. Y vô cùng nghi ngờ có khi nào trước khi mình đến ở Harry có phải vẫn luôn nhốt mình trong nhà.

"Đều không phải, chúng ta đi thăm nhà người ta."

Khi Alex xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị xong đặt lên bàn, Kreacher cong lưng chín mươi độ, sau đó ba một tiếng liền biến mất.

"Trứng cuộn thịt xông khói và nước cam?" Harry đem đĩa đưa đến trước mặt y.

"Cảm ơn." Miệng y đang nhai một miếng trứng, có chút không rõ hỏi, "Chúng ta đến thăm ai?"

"Andromeda Tonks." Harry dừng lại một chút, "Hôm nay là sinh nhật chín tuổi của cháu bà ấy."

Alex gật gật đầu, "Con đỡ đầu của anh?"

"... Nhóc từ đâu biết được?"

"Trong cuốn danh sách mười người nổi tiếng trong giới phù thủy thế kỷ hai mươi, anh đánh giá quá thấp mức độ tỉ mỉ chi tiết trong sách."

"Dữ liệu cá nhân đại khái lướt qua là được, những câu truyện trong đó không đáng tin chút nòa, tin ta đi, Lời văn của Rita Skeeter chiếm phần lớn cuốn sách." Harry nhún nhún vai. "Tóm lại, ta cảm thấy nhóc cần một số bạn cùng trang lứa, và Teddy là đứa nhỏ duy nhất mà ta biết."

"Điều gì khiến anh cảm thấy tôi cần chơi những trò chơi vô nghĩa nhàm chán trẻ con đó với những đứa nhỏ khác? Nói thật so ra, tôi thà ở nhà đọc sách." Alex bĩu môi.

"Oh, được thôi, cho dù nhóc có nói gì, buổi tiệc sinh nhật nhất định phải đi." Harry buồn cười vỗ vỗ đầu Alex, đến khi nhận được cái trừng mắt toét lửa nói từ từ rút tay lại.

Sau khi độn thổ, thì cả hai xuất hiện tại một toàn nhà hai tầng yên tĩnh. Mặc dù vẫn còn là mùa đông, nhưng Alex chú ý thấy không khí nơi đây ấm áp như mùa xuân, dây leo rậm rạp tươi mát bò khắp tường, trong vườn là những cây Holly cao to và những bông hao hồng yêu kiều, thỉnh thoảng còn có thể thấy vài con bướm bay qua bay lại.

"Cha đỡ đầu!" khi hai người vừa bước vào cửa, một bóng dáng hưng phấn nho nhỏ chạy ra từ trong phòng, mái tóc mềm mại màu xanh lấp lánh.

Harry bế Teddy lên. "Sinh nhật vui vẻ, con đỡ đầu." vừa nói vừa nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nó, "Chúng ta cũng không được xem là đã đến trễ nhỉ?"

"Chú Ron và dì Hermione đã đến rồi, nhưng chú Neville vẫn còn chưa đến, dì Luna cũng chưa, còn có..." Teddy lèm bèm nói nửa ngày trời mới phát hiện hình như Harry không đến một mình nha.

"Nhanh buông con xuống, cha đỡ đầu!" Khi Teddy lần nữa được đứng vững trên mặt đất thì tò mò đánh giá Alex, "Chào cậu, mình là Teddy Lupin, cậu là con nuôi của cha đỡ đầu sao?"

"Đúng vậy, tôi tên là Alexander."

Đối với Alex mà nói, bữa tiệc sinh nhật tiếp theo đó quả thật không chút thú vị, nói chuyện, cắt bánh kem, mở quà, chơi trò chơi, lại tiếp tục nói chuyện. Teddy từ nhỏ cũng không có bạn nhỏ chơi chung, cho nên mặc dù Alex không hề tình nguyện ngồi cạnh, nó cũng vẫn cảm thấy vui không gì sánh được mà nói không ngừng.

"Alex, cậu chơi qua trò này chưa..."

"Alex, ăn thử cái này xem..."

"Alex, nhanh qua đây..."

"Alex..."

Lần đầu tiên, y cảm thấy áp lực đè lên mình lớn đến vậy, rõ ràng là y bị kéo lê ép buộc qua đó để nói chuyện, vậy mà khi nhìn thấy gương mặt hưng phấn, nụ cười tươi rói của Teddy thì lại bó tay. Có lẽ y đã quá quen thuộc với điều này, và dường như cũng có một người vẫn luôn cười ngu như vậy? Alex vô ý bỗng nhớ đến Harry, cái tên đó hình như cũng thường thường như vậy.

Cuối cùng khi Ron, Hermione, và ngài Longbottom mấy người này cơ hồ còn thỉnh thoảng phát ra tiếng kinh ngạc và thở dài khi trái nhìn phải nhìn gương mặt của y, y quả thật là không thể nhịn được nữa, Alex nhanh chóng bay ra khỏi phòng khách, rất không dễ dàng mà thở phào một cái nhẹ nhõm.

Khi đi ngang qua nhà bếp, y độc nhiên nghe được tiếng nói chuyện, không giống như không khí ồn ào náo nhiệt và thoải mái ở phòng khách, ở đây có vẻ như trầm lắng hơn nhiều.

"...Harry?" Alex nhận ra giọng nói này là Andromeda Tonks, vừa rồi trong bữa tiệc bà ấy là một người phụ nữa dịu dàng và sôi nổi, tại sao bây giờ lại trở nên nghiêm túc như vậy?

"Bà Tonks, con không hiểu ngài đang nói cái gì." Là tiếng của Harry, anh cơ hồ có chút... Không yên?

"Gọi ta là Andromeda, con yêu. Còn có ta cảm thấy con vẫn luôn hiểu ta đang nói cái gì, chuyện của Teddy..." có tiếng thủy tinh va chạm, có vẻ như vừa có người đặt chiếc cốc xuống bàn.

"Andromeda, con vẫn không hiểu." Giọng Harry có vẻ vô cùng hoài nghi.

"Ta cũng đoán được rồi, con có phải cảm thấy Teddy còn có ta, cũng sẽ giống như những đứa nhỏ phù thủy khác đến trường, thì sẽ không có bất kỳ vấn đề nào đúng không?" Andromeda thở dài một tiếng. "Harry, con xem mọi chuyên quá đơn giản rồi, Teddy nó không phải là đứa nhỏ bình thường, con đã quên mất cha của nó là người sói sao?"

"Vậy thì có sao chứ? Teddy nó cũng không phải."

"Con vẫn chưa hiểu quan điểm truyền thống của giới phù thủy sao, đại đa số, đặc biệt là những gia đình cao quý, người sói là vô cùng nguy hiểm và đê hèn, ta không phải có bất kỳ ý kiến gì với Remus, nhưng không phải lúc còn nhỏ cậu ấy cũng phải che dấu thân phận để học ở Hogwarts không phải sao? Nhưng điều này đối với Teddy là quá khó, ta không có ý trách cứ cậu, nói thẳng ra thì nó có khả năng của Remus, chỉ cần người có chút não cũng có thể liên tưởng được chuyện gì. Cho nên chuyện của Teddy căn bản không thể nào giữ được bí mật. Rất nhiều phụ huynh đều có thành kiến với Teddy, cho dù nó không phải là người sói đi chăng nữa, nhưng bọn họ cơ hồ cảm thấy dòng máu người sói vẫn sẽ tùy thời bùng phát vậy, ta không chỉ một lần nhìn thấy bọn họ né tránh nó, thì thầm sau lưng nó, thời gian dài các bạn học cùng lớp tiểu học với nó cũng sẽ bắt đầu có hành động tương tự, đó không phải là một môi trường lành mạnh để lớn lên."

Có tiếng rót rượu, sau đó là giọng nói đầy mệt nhọc của Harry.

"Con rất xin lỗi con chưa bao giờ nghĩ về điều này, Andromeda, con thành thật xin lỗi."

"Oh, đứa nhỏ của ta, đây không phải là con sai, ta biết sau chiến tranh có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, ta cũng thấy được trạng thái mấy năm nay của con vẫn luôn không tốt, còn có việc con đối với những truyền thống của giới phù thủy cũng không quá thấu hiểu... Tóm lại, đây không phải là vấn đề của con."

"Vậy chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ để Teddy cứ vậy ở nhà không đi học sao? Nó không thể cả đời đều như vậy được, vì sau này nó đi học ở Hogwarts nó cũng vẫn sẽ gặp phải chuyện đó."

"Ta đương nhiên sẽ không để nó ở nhà, ta chỉ muốn con ở bên nó nhiều hơn, con biết mà, đối với con nít mà nói, thời niên thiếu có hình bóng của một người cha bên cạnh quan trọng biết bao nhiêu, con là cha đỡ đầu của nó, Teddy vẫn luôn rất thích con, ta hy vọng con có thể khai sáng dẫn lối cho nó."

"Andromeda, con không biết... Con không biết con có thể làm tốt mẫu hình mọt người cha mẫu mực hay không. Ý con là, con cơ hồ cái gì cũng làm không tốt."

"Con yêu, ta hiểu, Hermione có nói qua với ta về những nỗi ám ảnh của con... nhưng con không thể vẫn cứ mãi trầm luân trong quá khứ, có lẽ con đã từng làm sai nhiều chuyện, dậm chân tại chỗ ảo não tự trách cũng không thể thay đổi cái gì." Bông nhiên tiếng nói dừng lại rất lâu, đến khi Alex không chờ nỗi nữa muốn rời đi, thì Andromeda bỗng nhiên lại mở miệng nói.

"Harry, nói thật cho ta biết, con vẫn còn tự trách về cái chết của Remus bọn họ đúng không?"

"Sao có thể không tự trách được? Nếu con có thể giỏi hơn, thông minh hơn một chút, cẩn thận hơn một chút, có lẽ chiến tranh cũng không kéo dài lâu như vậy, cũng sẽ không chết nhiều người như vậy. Giới phù thủy vẫn luôn gọi con là Cứu Thế Chủ, nhưng ngay cả người thân của con con cũng không thể cứu, ngay cả Sirius và Remus cũng vậy..." tiếng nói nhỏ dần đi, cuối cùng Alex chỉ có thể nghe được một tiếng thở dài mơ hồ, hình như Harry đang nói, "Có quá nhiều người chết vì con rồi, con nợ quá nhiều người."

Cuối cùng Andromeda hình như có nói cái gì đó nhưng y không thể nghe thấy gì hết, bởi vì Teddy đã gấp gáp chạy đến cửa, gọi tên Harry, muốn Harry và Alex ở lại.

Y nhìn thấy Harry sờ mái tóc có thể đổi màu của Teddy, xoay người len lén gạt đi một giọt nước mát.

Tối đó, Harry và Alex ngủ chung một phòng, trên chiếc giường chưa đầy hai mét, hai người đều không ngủ được không ngừng xoay người. Alex nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng hô hấp không ổn định của Harry.

"Harry?"

"...Nhóc vẫn chưa ngủ sao? Không quen giường à?"

"Không phải, tôi chỉ muốn nói chuyện một lát với anh." Kỳ thật y không hiểu hết mục đích của cuộc trò chuyện giữa Harry và bà Andromeda vào lúc chiều, nhưng y có thể hiểu cái cảm giác đó, sự bi thương và ngữ điệu ghê tởm chính mình trong giọng nói của Harry. Mặc dù y chưa từng trải qua những chuyện như vậy, nhưng lại không biết tại sao, y cảm thấy mình có thể hiểu được.

"Buổi chiều tôi đã được cuộc nói chuyện giữa anh và bà Andromeda rồi."

"Nghe được rồi sao? Lần sau nhất định ta sẽ cho thêm một thần chú tĩnh âm."

"..."

"...Sao vậy?"

"Kỳ thật anh không tệ đến thế đâu." Y giả vờ thoải mái nói, xoay lưng lại không nhìn Harry, "Mặc dù làm đồ ăn không ngon và trình độ độc dược rất tệ, nhưng tính cách vẫn rất tốt."

"Nhóc không hiểu đâu... Chuyện này không hề đơn giản."

"Tôi chỉ biết, có chiến tranh, sẽ phải có hy sinh, anh cũng không thể cứu vớt được tất cả mọi người, ngay cả khi anh có thật là Cứu Thế Chủ đi chăng nữa. Nhưng mà anh không phải, chỉ là một đám người có những bộ não không bình thường đẩy anh lên vị trí đó mà thôi. Mà cuối cùng anh cũng đã làm theo yêu cầu của bọn họ giết chết cái tên Hắc Ma đầu đó không phải sao? Nếu không có anh, người chết đi có lẽ càng nhiều nữa."

"Cảm ơn lời an ủi của nhóc." Harry hình như cười một cái, "Nói thật là, ta cảm thấy nhóc không giống một đứa con nít chút nào, lời nói quá trưởng thành rồi."

Bởi vì tôi căn bản không phải... một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện xẹt ngang qua trong đầu, Alex nghi hoặc nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu đem cái suy nghĩ kỳ lạ này quăng ra sau đầu.

"Có lẽ mọi người nói đúng, ta cũng đã tự trách oán thầm bản thân đủ lâu rồi, cũng là lúc phải làm một cái gì đó..."

Tốt rồi, chỉ cần không cần tiếp tục trưng ra cái bộ mặt tự trách nữa là được, bởi như vậy quá không giống anh...

Đây là điều mà Alex đã nghĩ trước khi chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net