Chương 7: Ngân hàng phù thủy Gringotts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco Malfoy đang đi trên đường ở Hẻm Xéo, có chút không kiên nhẫn khi nghe thấy tiếng ồn chung quanh. Kỳ nghỉ giáng sinh sắp kết thúc rồi, cơ hồ tất cả những người phù thủy trên đường đều muốn tranh thủ mua đồ trong những ngày nghỉ cuối cùng.

Nếu chỉ đơn giản là mua đồ thì chỉ cần giao cho gia tinh là được, thế nhưng cái lúc yêu tình chết tiệt này lại nói cái gì mà không chấp nhận người đến thay... Draco ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn của ngân hàng Gringotts, nghiến răng kèn kẹt. Bọn hắn nghĩ gia chủ Malfoy rất rảnh đúng không?

"Ngài tiểu Malfoy." Yêu tinh lớn tuổi đứng lên sau quầy và cuối người kính cẩn.

"Yuga, một ngày tốt lành." Con yêu tinh chuyên phụ trách hầm vàng của Malfoy, đã gặp qua ít nhất năm đời gia chủ nhà Malfoy, cho nên Draco đối với nó vẫn có một sự tôn trọng nhất định.

"Hầm vàng nhà Malfoy số 9?"tiếp nhận chìa khóa, con yêu tinh nhận ra hoa văn quen thuộc trên đó, "Mời đi hướng này."

Lấy xong đồ, ngồi qua một đợt xe cút kích điên cuồng, Draco mặt mũi trắng bệch bước xuống xe, gật gật đầu với lão yêu tinh nọ.

Sau này nhất định phải kiến nghị Gringotts cải cách, hắn đã hạ xuống quyết tâm rồi ngay ngày mai sẽ nộp đơn cho Bộ Pháp Thuật.

Chuẩn bị đi vào quán Bar uống một ly để bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy người mà mình... được rồi, không phải ghét nhất, nhưng tuyệt đối nằm trong danh sách năm người đầu tiên mà hắn không muốn thấy nhất.

Potter.

Draco Malfoy có vô vàn lý do chán ghét Harry Potter, không nói đến bảy năm đối lập và cãi vã trong trường, cho dù trong thời gian chiến tranh cả hai đã đứng chung một chiến tuyến, cũng vô pháp giảm đi địch ý giữa bọn họ.

Hắn hận Potter đã ném Severus đang hấp hối một mình tại lều thét, làm cho cuối cùng ngay cả một khối thi thể cũng không có mà chôn, Potter cũng hận hắn, bởi anh cho rằng lời thề bất khả bội giữa mẹ hắn và Severus năm đó đã đẩy anh lên con đường không thể quay đầu.

Buổi tối ngày cử hành lễ từ biệt với Severus Snape, hai người đã cãi nhau ngay trước mộ ông trong rừng cấm, cuối cùng còn vứt luôn cả đũa phép, tay không đánh nhau giống hệt đám Muggle tầm thường. Tiếp đó bản thân hắn mang theo con mắt bị bầm tím cùng với máu mũi be bét, ngồi thẳng trên mặt đất cạnh tên Potter cũng thương tích đầy mặt, lần nói chuyện đó, hắn mãi vẫn không thể quên.

"Potter, ngươi quả thật rất đáng buồn, bởi vì một người đã chết mà đánh nhau, căn bản không có một chút ý nghĩa nào hết. Sự hối hận này của ngươi đã quá muộn rồi, không đáng một đồng tiền."

Ngay khi hắn nghĩ Potter sẽ nhảy dựng lên và sẽ cho hắn thêm một quả đấm, nhưng hắn chỉ nghe một giọng nói bình tĩnh của người bên cạnh.

"Ta biết, ta sớm đã biết hắn sẽ không hiếm lạ với những thứ đó."

"Vậy ngươi đến đây là để biểu diễn sự khoang dung và cao thượng của Cứu Thế Chủ hay sao? Nhưng không có ai nguyện ý làm khán giả của ngươi, ta thì chỉ cảm thấy buồn nôn."

"Ta cũng xem thường bản thân mình." Thanh âm bình tĩnh bắt đầu run rẩy, "Ngươi nói đúng, người cũng không còn nữa, cho dù ta có đau lòng hay đau khổ, hắn cũng không thể nghe được, nhưng ta chỉ muốn đến đây chân chính nói với hắn một lời xin lỗi."

"Xin lỗi? Xin lỗi về việc ngươi nhìn thấy hắn trúng độc chảy máu nhưng lại không cứu sao?" Draco vỗ vỗ đầu gối đứng dậy, "Lời xin lỗi này hắn vĩnh viễn cũng không thể nghe được rồi, bản thân ngươi tự lo liệu đi."

Nói xong hắn xoay người rời khỏi rừng cấm, cái tên Potter này đã chống lại tất cả mọi người kiên trì quyết định chôn Severus Snape tại nơi này, trước khi rời khỏi lâu đài, trước mắt hắn vẫn luôn là hình ảnh Potter quỳ thẳng lưng trước ngôi mộ.

Sau đó nữa, nghe nói sau khi tốt nghiệp Potter đã từ chối lời mời của từ văn phòng Thần Sáng ở Bộ Pháp Thuật, hợp đồng từ đội Quidditch Anh quốc, đem bản thân mình nhốt tại quảng trường Grimmauld và hầu như không chịu gặp ai, lúc đó Draco cũng có chút hối hận, hoài nghi có phải mình đã nói những lời quá nặng hay không, dẫn đến việc Potter hoàn toàn suy sụp? đặc biệt là những năm gần đây, ngay cả gia đình Weasley cũng không liên lạc gì với anh ta, Granger ngày ngày thở dài ở Bộ Pháp Thuật, khiến cho thủ hạ cũng hoảng loạn theo, ngay cả phòng làm việc của mình không cùng một khu với cô ta cũng biết được.

Hôm nay ngẫu nhiên gặp lại ở Gringotts khiến Draco có chút hoảng, cảm giác có vẻ chính mình không nhận ra người đàn ông trước mặt này. Mặc dù dung mạo của anh không có thay đổi gì, ngoại trừ cao hơn so với lúc còn đi học ra, thân thể cũng không đơn bạc như hồi đó nữa. Nhưng những thứ đó đều không quan trọng, thần thái của anh có chút... không giống trước, mặc dù Draco cũng không thể nói rõ rốt cuộc chỗ nào không giống. Dù gì cũng đã bảy năm không gặp, tin tức về Harry.Potter càng ngày càng ít, có vẻ như mọi người dần quên đi nam hài hoàng kim Cứu Thế Chủ này, ngoại trừ một mẩu tin tức cách đây không lâu, hình như còn gây ra một trận náo loạn không nhỏ, là chuyện gì vậy nhể? Lúc đó nhìn thấy đầu đề là về Potter liền cảm thấy phiền liền xua xua tay ra hiệu cho đám gia tinh đem tờ báo đi. Hình như... Potter nhận nuôi một đứa trẻ?

Ah, quả nhiên danh tiếng Cứu Thế Chủ vẫn luôn là đề tài hấp dẫn nhỉ, chỉ là nhận nuôi một đứa cô nhi, cũng có thể làm người khác không thoải mái, truyền thông vẫn cứ luôn nhàm chán như vậy.

Hắn nhìn thấy Potter quả thật đang nắm tay một đứa nhỏ, đứng trước quầy đang nói gì đó với con yêu tinh. Potter mặc một bộ áo choàng màu nâu, cổ áo và tay áo không viền bất kỳ hoa văn nào, đôi giày da rồng có chút không kiên nhẫn nhịp nhịp trên mặt đất.

Còn đứa nhỏ bên cạnh anh... Draco có chút kinh ngạc chớp chớp mắt, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng rất rõ ràng, kiểu áo của y còn tốt hơn gấp mấy lần so với Potter, chất liệu rõ ràng là loại vải mới nhất của cửa hàng phu nhân Malkin, kèm theo công năng của thần chú hồi phục, Draco còn đặt hai cái cho mình.

Sứ mạng anh hùng của Gryffindor tăng cao? Hận không thể cho cả thế giới đến vây xem anh đối xử với đứa cô nhi này tốt như thế nào?

Cái suy nghĩ này xoay một vòng trong đầu của hắn liền lập tức bị đá ra ngoài, hắn biết Potter rất ít đi ra khỏi quảng trường Grimmauld, đây là lần đầu tiên trong vòng hai năm hắn gặp lại anh ở Hẻm Xéo, muốn phô trương cũng không cần làm như vậy.

Trong khi hắn đang suy nghĩ nguyên nhân, Potter cơ hồ đã làm xong mọi việc, quay đầu lại đúng lúc chạm ngay vào ánh mắt của Draco.

Không có mong muốn muốn mở miệng, Potter chỉ nhẹ gật gật đầu, liền dời ánh mắt.

Vốn dĩ an tĩnh vô sự, Draco cũng định rời khỏi, đột nhiên hắn dừng lại, từ từ xoay người, khó mà tin được nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ đang đứng cạnh Potter.

Gương mặt trắng bệch, tóc đen mắt đen, còn có chiếc mũi vô cùng đặc biệt, đôi môi mỏng...

Draco cảm thấy có chút choáng váng, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn, nàm hài đó ngẩng đầu lên không vui trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó xoay người theo sau Potter đi vào hầm.

Merlin ơi... Ngài có thể nói cho con biết đây không phải là ảo giác của con? Mình vừa nhìn thấy phiên bản bị rút nhỏ của cha đỡ đầu?

Có chút hoảng loạn đi khỏi Gringotts, chuyện đầu tiên là đi vào quán cái vạc lủng sử dụng lò sưởi, cũng không qun tâm đến khói bụi và tình hình xung quanh, hắn chỉ muốn xác nhận một chuyện.

"Draco? Sao vậy?" Narcissa kinh ngạc đặt ly hồng trà trong tay xuống, nhìn đứa con loạng choạng vừa bước ra khỏi lò sưởi.

"Mẹ, Con nhớ mẹ và cha còn giữ lại những tấm ảnh hồi còn đi học đúng không?" sau khi nhận được đáp án khẳng định, Draco lập tức gọi gia tinh lấy ba cuốn album lớn ra, gấp gáp lật lật.

Vô số tấm hình, những bữa tiệc, ngày nghỉ, trong lớp học... Ah, là nó.

Mẹ nhỏ hơn cha đỡ đầu một tuổi, cũng là lúc cha đỡ đầu năm hai còn mẹ thì năm nhất, cha thì học năm bảy... Lật từng tấm ảnh, cuối cùng cũng tìm thấy manh mối ở một tấm ảnh chụp tập thể.

"Mẹ, tấm hình này là..." hắn có chút hoài nghi ngẩng đầu.

"Là hình cha con vào năm sáu, Slytherin tiến hành thi đấu cao bố thạch, tấm hình chụp tất cả những người có mặt trong đội." Nói đến những chuyện năm đó, trên mặt Narcissa mang theo nụ cười nhẹ nhàng, "Cha con lúc đó cho rằng cái trò chơi cao bố thạch này quá ấu trĩ nhất quyết không chịu tham gia, kỳ thật ông ấy có chút khiết phích, sợ thua rồi sẽ bị cao bố thạch phun cho cả người toàn nước miếng, nhưng tấm hình này là ông ấy chụp đó, cho nên còn giữ lại một tấm."

"Vậy người ở hàng đầu đứng bên phải là..." Có chút không dám xác nhận tấm hình đang cầm trên tay, lại bị nam hài trong hình trừng mắt một cái.

"Không sai, là Severus, năm đó hắn vừa nhập học, chắc lúc đó vẫn luôn muốn hòa hợp với các bạn học khác, nên hoạt động nào cũng tham gia, lúc đó vẫn còn rất đngs yêu, không giống sau này luôn lén trốn đi một mình nghiên cứu độc dược."

Draco khó có thể tin được mà nhìn vào nam hài trong tấm hình, đó là hình dáng cha đỡ đầu lúc mười một tuổi, đôi mắt đã rất sắc bén, mái tóc đen dài một nửa rơi trên vai, vẫn còn chưa trở nên bóng dầu vì thời gian dài ngâm mình trong việc chế tạo độc dược, ngược lại vô cùng thoải mái. Cái cổ thon dài lộ ra khỏi cổ áo cho thấy lúc đó ông ấy vô cùng gầy yếu, cho dù dáng người rất cao, thì vẫn nhìn ra được đó là một đứa nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ. Nghe nói cha đỡ đầu lúc nhỏ cuộc sống gia đình rất khó khăn, có lẽ như vậy nên từ nhỏ đến lớn ông ấy đều rất gầy.

Nếu so ra, đứa nhỏ bảy tám tuổi ở Gringotts, mặc dù cũng có mái tóc đen, nhưng lại không có để dài, mà bị cắt ngắn nhìn rất thoải mái, ánh mắt cũng không bén nhọn như vậy, điều quan trọng nhất là, tuy rằng không phải rất cường tráng, nhưng thân thể y rất rõ ràng là vô cùng tốt, hoàn toàn không giống với trong hình.

Được rồi, điều này cho thấy có thể loại trừ khả năng uống dược giảm tuổi rồi. Draco tâm tình phức tạp nhìn tấm hình trong tay.

Nhưng sẽ có người lớn lên giống đến mức đó sao? Y rốt cuộc là ai chứ?

Khi Draco quyết tâm trở lại Gringotts một lần nữa, Potter đã ra khỏi hầm, sắc mặt hai người không tốt lắm.

"Malfoy?" có vẻ anh vô cùng kinh ngạc khi thấy Draco trở lại, Potter bối rối chớp chớp mắt.

"Ta có lời muốn nói với ngươi." Nắm chặt nấm đấm đấm vào nhau ba lần – đây là ám hiệu bọn họ phát minh ra trong thời kỳ chiến tranh, đại biểu là chuyện rất quan trọng, Potter quả nhiên không tiếp tục hỏi nữa, và thuận theo hắn ra khỏi Gringotts.

Đi ra khỏi cửa lớn của ngân hàng phù thủy Gringotts, hai người sau lưng hình như nói mấy câu gì đó, sau đó nam hài cầm lấy túi tiền bất lực tránh khỏi, nhìn hướng đi có vẻ như sẽ đến tiệm sách.

Còn Potter lại lặng lẽ trầm mặc đi theo Dracco tiến vào quán bar Cái Vạc Lủng, tìm một chỗ yên tĩnh trong góc ngồi xuống.

"Nhóc đó là ai?" Draco sau khi thi triển một thần chú yên tĩnh xung quanh cả hai liền nhịn không được nữa mở miệng trực tiếp hỏi.

"Alexander.Potter, con nuôi của ta." Potter có vẻ không có hứng thú với đề tài này, ngóc tay nhẹ nhàng sờ quanh miệng ly.

"Đừng có giả điên nữa, ngươi hiểu ý ta!" đem tấm hình giận dữ vỗ mạnh lên mặt bàn, những người trong quán hình như đối mới loại chấn động vừa rồi không hài lòng, lẩm bẩm mắng nhiết gì đó, nhưng hắn bây giờ không rảnh quan tâm những chuyện đó.

Ánh mắt của Potter có chút mơ hồ nhìn tấm hình, hay chính xác hơn là, nhìn vào nam hài đứng ở rìa, người đang không chút kiên nhẫn liếc nhìn anh.

"Lớn lên rất giống nhau, theo như những lý luận của Muggle, trên thế giới này có ít nhất ba người lớn lên giống hệt nhau, đây cũng không phải chuyện gì kỳ lạ."

"Ngươi khẳng định?"

"Sau khi giáo sư qua đời ta từng dùng qua ma pháp kiểm định huyết thống, ngươi cũng biết mà, nhưng kết quả cho ra là thầy ấy không có bất kỳ người thân nào trên đời. Ta khẳng định những thân thích có chung huyết thống của thầy ấy đều đã qua đời, người có huyết thống gần nhất thì cũng chỉ còn con trai của em trai của ba thầy ấy, nhưng bọn họ đều là Muggle. Còn bên mẹ thầy ấy... gia đình Prince đã suy sút, cũng không còn mấy người." Potter hình như có chút khó chịu, ngón tay gõ lên mặt bàn. "Ta rất khẳng định Alex không phải thân thích của giáo sư, còn về vẻ ngoài có lẽ chỉ là một sự trùng hợp."

Ma pháp xuất định huyết thống là phép kiểm tra trực quan chính xác nhất, rất nhiều trường hợp giới quý tộc thường dùng nó để tìm con rơi của mình... Draco co rút khóe miệng, nếu Potter quả thật đã dùng qua ma pháp huyết thống, với trình độ ma pháp của anh thì sao chắc chắn được sẽ không phạm sai lầm.

"Kiểm tra huyết thống cần phải có máu tươi để làm vật dẫn, ngươi làm sao mà có được thứ đó?"

"Lúc ở lều thét, máu của thầy ấy nhuộm lên tay và quần áo của ta, sau khi chiến tranh kết thúc ta vẫn giữ lại bộ quần áo đó, vốn định giữ lại làm kỷ niệm, đến khi ta tìm được ma pháp này." Dáng vẻ kiệt sức của Potter khiến hắn trầm mặc rất lâu.

"Tại sao... nhận nuôi nó?" nữa câu sau đó giữ lại trong lòng không nói ra – Là vì nó lớn lên giống ông ấy sao?

"Ta biết ngươi muốn nói gì." Khó có cơ hội thấy Potter lộ ra nụ cười mỉa mai, "Ta không có tư cách thông qua một người khác có dung mạo giống với giáo sư để tưởng nhớ sau khi hại chết thầy ấy, đúng không?"

"Ý của ta không phải như vậy." Trời ơi, cái loại ngữ khí và câu cú chết tiệt này, Potter rốt cuộc đem những lời nói của bảy năm trước khắc sâu đến như thế nào mới có thể nói ra những lời này?

Năm đó Draco cũng chỉ vừa mới tròn mười tám tuổi, mặc dù đã trải qua sự tàn khốc và đau khổ của chiến tranh, nhưng hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ mới lớn. Còn có lúc đó tội danh Tử Thần Thực Tử của cha mẹ vẫn còn chưa được rửa sạch, lại nhìn thấy cha đỡ đầu vì Potter mà chết tại lều thét, ngay cả thi thể đều không còn, đương nhiên là không thể quan tâm đến tâm tình của "kẻ thù" của mình lúc đó.

Sau này mỗi ngày một trưởng thành, cũng dần dần thấu hiểu những điều mà Potter đã trải qua, hắn bắt đầu hối hận đã vẽ thêm một vết sẹo lên lưng Potterkhi anh đã quá kiệt sức mệt mỏi, lời xin lỗi đã từng muốn thốt ra khỏi miệng nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng được, có lẽ chính mình cũng chưa từng nghĩ rằng anh lại để ý đến những lời nói đó đến như vậy, vẫn luôn để ý cho đến hhiện tại.

"Ta xin lỗi vì những lời nói của mình bảy năm trước." Draco nhắm mắt lại, không thèm nhìn biểu tình kinh ngạc của Potter.

"...Tại sao?"

"Chết tiệt, tiếp nhận lời xin lỗi là được rồi, ta không có hứng thú làm bác sĩ tâm lý của ngươi!" Hắn nổ lực bình phục lại tâm tình của mình – Tại sao Potter lại phiền phức đến vậy? hắn lặng im gần nửa ngày mới mở miệng.

"Cái chết của cha đỡ đầu, không phải là trách nhiệm của mỗi mình ngươi, Voldemort, mẹ ta, kế hoạch của Dumbledore, chính tất cả những thứ đó ép ông ấy bước lên con đường đó. Ta không nên đỗ hết mọi tôi lỗi lên mình ngươi. Mà... Cũng qua nhiều năm rồi, cũng là lúc để mọi thứ qua đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net