Chương 8: Cởi bỏ khúc mắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry bàng hoàng ngôi ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên hoài nghi đây là có phải là cảnh tượng mà mình đang tưởng tượng ra hay không? Draco Malfoy cư nhiên nói xin lỗi với mình? Xin lỗi vì câu nói cách đây bảy năm?

"Ngươi có phỉa là Draco Malfoy không vậy? không phải uống thuốc đa dịch để gạt người đó chứ?" Nghĩ nửa ngày trời, anh chỉ có thể nói ra câu đó, sau đó thành công nhìn thấy gương mặt đen thui của người đối diện.

"Xin lỗi, chỉ là không nghĩ tới ngươi lại nói những câu như vậy với ta." Anh lúng túng quay đầu ho khan hai cái, có chút không tự nhiên mở miệng "Vì ta nghĩ rằng ngươi vô cùng hận ta."

Malfoy hừ một cái – phòng cách điển hình của Slytherin, chỉ từ một từ đơn phát ra từ âm mũi đã có thể nghe thấy sự ghét bỏ vô cùng rõ ràng. "Ta đúng thật là rất ghét ngươi, những mà nói tới hận? Vẫn chưa tới mức đó. Như ta đã nói, chuyện của cha đỡ đầu sai không phải chỉ có mình ngươi, cho nên đừng có trưng ra cái bộ dáng tự ta trừng phạt, không hề giống Harry.Potter ngươi tí nào?"

"Làm sao ngươi biết dáng vẻ chân thật nhất của Harry Potter là gì?" cười nhẹ một tiếng, cả đời này anh gánh trên lưng quá nhiều kỳ vọng, bây giờ ngay cả Malfoy cũng muốn dạy anh cách sống cho bản thân mình sao?

"Đừng quên, hiểu ngươi nhất chính là đối thủ của ngươi, theo những biểu hiện bảy năm ở trường, ta nhận thấy ta vẫn có tư cách nói những câu đó." Vốn là những câu nói khuyên bảo an ủi bị hắn nói thành những câu chỉ thị cao cao tại thượng, Harry nhịn không được mà tiếp tục phân tâm, đây có phải là truyền thống của Slytherin không vậy?

Còn chưa đợi anh nghĩ ra được đáp án, Malfoy đã không kiên nhẫn với tình trạng lơ là của anh, nộ khí sung thiên mà đứng bật dậy.

"Quên đi, ta đối với cuộc sống mà ngươi muốn sống không có hứng thú, đó là sự nghiệp của gia đình tóc đỏ. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, chiến tranh đã kết thúc bảy năm, những người chết đi cũng không thể quay trở về nữa, cho dù ngươi có vui hay buồn, có tiếp thu cái sự thật này hay không. Có ai giống như ngươi cả ngày như con rùa rụt cổ chỉ biết trốn trong thế giới của bản thân mình không? Tự trách tự oán cũng phải có mức độ chứ."

"Ta không có..." dù ngoài miệng thì chối cãi lại, nhưng thực tế có bao nhiêu yếu đuối chỉ có bản thân anh biết.

"Không có thì bình thường lên, nói gì thì nói chúng ta từng đối nghịch nhau, lời nói không có chút giá trị tinh tưởng vậy mà cũng nói ngươi xem ta là tên ngốc chắc? Cho nên phấn chấn lên cho ta, đừng có để ta xem thường ngươi!" cuối cùng Malfoy còn trừng cho anh một cái, xoay người đi ra khỏi cửa.

Mười phút sau, Harry có chút choáng váng đi khỏi Hẻm Xéo, trong đầu vẫn còn chưa tiêu hóa xong những lời nói đó.

"Ngươi không giống Harry Potter một chút nào..."

"Ngươi phấn chấn lên cho ta..."

"Chấp nhận sự thật!"

"Đừng để ta xem thường ngươi!"

Trong những năm nay, những lời khuyên nhủ và an ủi anh nghe nhiều rồi, cả nhà Weasley vốn dĩ xem anh như đứa con thứ bảy mà yêu thương, cho dù anh có chia tay với Ginny, ngay cả trong thời gian cả hai chiến tranh lạnh cũng vậy, còn có Hermione, Neville, Luna... rất rất nhiều bạn bè, viết thư thậm chí đến nhà anh nói trực tiếp, sau này Harry thậm chí còn có thể đọc thuộc những lời nói khuyên nhủ mà Hermione đã chuẩn bị để an ủi anh.

Nhưng lần này không giống vậy, bởi vì người mắng anh không phải bạn, mà là... đối thủ.

Cả đời này ai mà không có cho mình một đối thủ chứ? Khi còn nhỏ thì là Dudley Durley, khi đến trường thì là Draco Malfoy, còn có khi chiến tranh là Voldemort, đều có thể gọi là bè đảng thù địch, nhưng cơ bản bọn họ lại rất khác nhau.

Sự bắt nạt của Dudley dựa trên các điều kiện bất bình đẳng, lúc đó Harry căn bản chưa từng nghĩ đến việc phản kháng, bởi vì cuối cùng kết quả mà mình phải lãnh cũng chả vui vẻ gì, cho nên buông thả cho nó xảy ra tự nhiên. Voldemort chỉ định địch nhân của mình, khoan hãy nói tới những lời tiên tri vè vận mệnh, nhưng thời khắc hắn giết chết cha mẹ anh, thì đã chú định giữa hai người không chết không xong.

Nhưng Draco Malfoy là đối thủ chân chính của anh, khiêu khích lẫn nhau, châm biến lẫn nhau, khi nhìn thấy đối phương sẽ không nhịn được nghiến răng, có thể ngâm mình cả ngày lẫn đêm trong thư viện chỉ để tìm ra những chú ngữ chỉ để chơi khăm lẫn nhau, có thể hạ thấp đối phương thậm chí đánh nhau tới sức cùng lực kiệt. Bản thân mình không biết từ lúc nào đã vô thức so thực lực với hắn, trong Quidditch, trong Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, rất nhiều rất nhiều. Một đối thủ chân chính, còn có thể kích thích đối phương trưởng thành.

Draco Malfoy có một câu nói rất đúng, người hiểu ngươi nhất là đối thủ của ngươi, đồng thời, người có thể kích thích ngươi nhất, cũng đến từ sự khinh thường của đối thủ của ngươi. Người từng ăn miếng trả miếng với ngươi, đột nhiên thể hiện lập trường vô cùng thất vọng với ngươi, khinh bỉ nói là hắn coi thường ngươi, thậm chí khinh thường đối lập với ngươi nữa, chỉ bởi vì tình trạng lạc lối của ngươi. Điều này quả thật còn khắc cốt nghi tâm hơn so với trực tiếp sỉ nhục ngươi trước đám đông.

Bỏi vì đang ở trong trạng thái hoảng hốt, trên đường đi anh đã đụng trúng vai nhiều người, không hề chú ý mọi người xung quanh đều thì thầm với nhau về anh, hiển nhiên là đã nhận ra "Nam hài đại nạn không chết". Đồng thời anh cũng không chú ý tới bên tai mình có một tấm giấy đang bay phất phới, không chút kiên nhẫn đập vào mặt anh.

"Hey!" Khi tấm giấy đó đập thẳng vào mắt anh, Harry cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại, một tay che lại con mắt phải, một tay chụp lấy tờ giấy màu vàng lấp lánh.

__Chuyện của đứa nhỏ đó ta sẽ tiếp tục điều tra, nếu nó quả thật là người thân của cha đỡ đầu ta, vậy thì nó chính là người thân của ta, Malfoy tuyệt đối sẽ không để mặc người thân của mình mà không quan tâm. Cho dù nó không phải, với tình hình tinh thần hiện tại của ngươi, thì ngươi cũng không thích hợp chăm sóc cho nó, nếu ngươi cứ thế mà muốn chết thúi um cả quảng trường Grimmauld, ta không ngại thông qua Bộ Pháp Thuật giúp nó đổi người giám hộ.

"Oh... Tên Malfoy chết tiệt." tấm giấy sau khi đã đọc xong một phút sau đã tự bốc cháy, đống tro cũng theo gió mà biến mất, Harry chỉ có thể cười khổ.

Nếu những lời nói vừa nãy mình còn có thể bỏ lơ, nhưng tấm giấy này đã đánh lên tuyến phòng thủ của anh một đòn nặng nề. Chỉ mới có hai tháng, anh và Alex đã trở thành bạn bè, mặc dù đã quen với việc sống một mình, nhưng sự xuất hiện của Alex không hề khiến anh chán ghét, thậm chí có một chút vui vẻ. Có vẻ người cuối cùng cũng là loài sống theo bầy đàn, rời khỏi bầy đàn quá lâu, thì khi có được một chút ấm áp gia đình thì cũng sẽ vô cùng trân trọng.

Lại phải trở về với sinh hoạt như trước kia sao? Trong ngôi nhà trống trãi chỉ có mỗi mình và Kreacher, cho dù ở thời điểm nào trong ngày, thì không khí trong nhà lúc nào cũng yên lặng đến nõi khiến người ta sợ hãi, thỉnh thoảng lại thắp sáng tất cả các ngọn nến trong nhà ngồi ngây ngốc đến bình minh.

Anh đi vô thức đến tiệm sách, Alex đang đứng ở cửa tiệm, trong tay cầm một chồng sách.

"Nhóc muốn mua hết cái đống này à?" Alex khinh bỉ nhìn chồng sách độc dược tron tay, "thời đại quá lâu rồi, tư tưởng cứng nhắc không chịu cải tiến, đại đa số những thực nghiệm tôi đã làm qua rồi, sử dụng phương pháp của bản thân tôi còn tốt hơn nhiều so với bọn họ."

"Chỉ là để dự phòng mà thôi, ta biết nhóc là một thiên tài, nhưng người dù có lợi hại đến đâu thì cũng có lúc thất thủ." Theo thói quen mà xoa xoa đầu Alex, đột nhiên anh phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã nở nụ cười, ngay cả tâm tình cũng tốt rất nhiều.

"Thất thủ? Đó là lời biện hộ của những người thất bại, tôi không bao giờ..." Vẫn một mực không tán thành cách nói của anh, nhưng y vẫn ngoan ngoãn ôm theo chồng sách đó theo sau, chỉ cách nhau ba bước, nhưng lại ngoài ý muốn khiến Harry cảm thấy rất an tâm.

Được rồi, mình thừa nhận, mình không muốn mất đi cuộc sống hiện tại. Lần đầu tiên, Harry cảmthấy chính mình nên bước ra khỏi quá khứ, đã bảy năm sau chiến tranh, mọi thứ đã dần lắng xuống, cũng là lúc nên để chính mình bắt đầu cuộc sống mới, mặc dù nhận ra có chút muộn, nhưng cuối cùng cũng vẫn hiểu ra.

Cũng có lẽ là vì, cuộc sống bây giờ đã có thứ quan trọng hơn cả hối tiếc nữa rồi. Anh nhìn Alex hai mắt đang phát sáng nhìn chằm chằm vào quầy nguyên liệu độc dược, nhịn không được nở nụ cười.

Sau khi về đến nhà, Harry tâm tình rất tốt để cú mèo giúp mình gửi thư đến hai người bạn tốt, nói về hành trình biến hóa của tâm trạng mình.

Herimone và Ron chắc sẽ vui chết mất, chỉ là nếu Ron biết Malfoy mới là người đem mình mắng tỉnh, có khi nào sẽ buồn bực chết không? Hay là sẽ hối hận vì không sớm bắt lấy Malfoy kéo lại đây mắng mình một trận? Harry không chút gấp gáp sờ tấm da dê trong tay mình, giống như ngày xưa vậy, mỗi năm giáo sư McGonagall đều gửi cho mình một bức thư, hỏi xem mình có nguyện ý tiếp nhận vị trí giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám cho năm sau hay không, có lẽ trong năm nay, anh có thể nghiêm túc mà suy nghĩ một phen. Hogwarts là ngôi nhà đầu tiên của anh, mặc dù mấy năm nay anh chưa từng về đó, nhưng nỗi nhớ của anh không hề giảm. Tháp Gryffindor, Phòng yêu cầu, Tháp thiên văn, căn nhà nhỏ của Hagrid, lễ đường, rừng cấm, thậm chí cả căn hầm của Slytherin, mỗi nơi đều lưu lại ký ức trong anh, lúc trước anh cảm thấy những ký ức này là gánh nặng rất lớn. Nhưng bây giờ, sau khi gỡ bỏ khúc mắc, anh cảm thấy đó chính là mối liên hệ mật thiết giữa anh và Hogwarts.

"Anh ngồi đây ngây ngốc gì vậy?" Vì suy nghĩ quá nhập tâm, nên ngay cả Alex đứng trước mặt mình từ lúc nào cũng không biết.

"Có chuyện gì sao?"

"Kreacher đã làm xong bữa trưa rồi, nếu tai của anh không phải để trang trí thì chắc sẽ nghe được tiếng oán giận của nó." Alex nheo mắt lại, đánh giá anh nửa ngày mới mở miệng nói, "Anh có chút không giống bình thường nha."

"Chỗ nào không giống?"

"Không biết, chỉ là cảm giác, lúc trước là bộ dáng trầm mặc buồn chán, hôm nay... nói chung là không giống." nghiên đầu qua suy nghĩ một chút, lại mở miệng hỏi, "Có liên quan với người đàn ông tóc màu bạch kim đã gặp hôm nay?"

"Có thể nói như vậy." Harry không nghĩ tới ngay cả Alex cũng có thể nhìn ra chính mình không như thường ngày, chẳng lẽ lúc trước anh quả thật là chán nản đến như vậy sao? Hoặc là dùng cách nói của Malfoy... sắp úng đến chết?

"Ông ấy là người thứ năm nhìn ta như nhìn thấy ma vậy, và đặc biệt kà kích động hơn nhưungx người khác, ta lớn lên giống cái người tên Severus Snape đó như vậy sao?"

"... Lại là đọc được trên cuốn <<Danh sách những người nổi tiếng thế kỷ hai mươi>> sao?"

"Đương nhiên, mặc dù trên đó không có hình, nhưng trong buổi tiệc sinh nhật lần trước Ron và Neville mắt chữ A mồm chữ O xoay trái xoay phải nhìn ta, thì dù là tên ngốc cũng biết hiểu là vì sao."

"Được rồi, ta sẽ nói với bọn họ sau này không cần lại làm như vậy... Còn cái người hôm nay, hắn tên là Draco Malfoy, là con nuôi của Snape, cho nên ngươi có thể hiểu là tại sao hắn lại kích động đến như vậy."

"Nhưng điều đó cũng không cần thiết? Không phải nói là lúc ông ấy mất không có con cái nào sao? Làm sao mà có thể liên quan đến tôi được chứ?" Alex có chút không vui cau mày, "Phiền quá đi."

"Hết cách, Malfoy chắc cũng như ta thôi, trong lòng vẫn còn một chút ảo tưởng. Cảm thấy... bởi vì vẫn không tìm được thi thể thì có lẽ vẫn còn hy vọng." Harry Vươn tay vỗ vỗ bả vai của Alex, "Yên tâm đi, hắn cùng lắm chỉ cố chấp một thời gian thôi, sẽ không làm gì đâu."

"Thế nhưng nghe ý của anh, hình như anh đối với người tên Snape này rất ngưỡng mộ, nhưng trong sách nói cả hai là tử địch của nhau, bắt đầu từ khi anh vào học." Alex ngẩng đầu lên, trong mắt có chút tình tự không rõ.

"Lúc đó chúng tôi quả thật là tử địch của nhau, đều không hiểu về nhau... hoặc là nói ta không hiểu ông ấy, còn ông ấy chỉ thông qua ta nhìn thấy người mà ông ấy nghĩ tới. Severus Sanpe vẫn luôn là lão hỗn đản độc miệng, không công bằng, tâm địa ác độc." Nhìn bộ sách của Hoàng Tử Lai được đặt trên bàn, Harry có chút bi thương mà cười.

"Nhưng ông ấy là người dũng cảm nhất mà ta từng thấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net