Phiên ngoại Giám đức hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như những ngày khác, vào 11 giờ tối, Severus Snape kết thúc những cuộc thử nghiệm của một ngày, ghi lại nhưng thông tin và tiến trình cho lần sau, sau đó tắt đèn phòng nghiên cứu đi về phòng ngủ. Lúc này theo lẽ thường người chồng mà y đã cưới được tám năm đã nằm trên giường, tiếp theo hai người sẽ có một hai tiếng vận động trên giường, sau mới nằm trong lòng đối phương chìm vào giấc mộng đẹp.

Nhưng tối hôm nay Harry lại tâm sự trùng trùng ngồi bên giường, vô thức cắn móng tay, chau mày lại, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm xuống nền đất.

"Sao vậy?" Severus có chút lo lắng ngồi bên cạnh chồng mình, vươn tay kéo ra những ngón tay đã bị anh gặm đến không còn dáng vẻ ban đầu nữa. "Hèn gì Evan vẫn không thể bỏ được cái thói quen này, thì ra nó đều được di truyền từ em."

"Severus," Harry vô cùng lo lắng ngẩng đầu lên, "Hôm nay Evan đã hỏi em một vấn đề... Em không biết làm sao trả lời nó nữa."

"Câu hỏi gì? Hỏi em là tại sao những người khác đều có cha mẹ còn nó thì chỉ có hai người cha?" Y chậm rãi cởi áo khoác ra mặc áo ngủ vào, "Chúng ta không phải đã thảo luận qua phương pháp trả lời cho câu hỏi này rồi sao?"

Harry thở dài một hơi, "Nó nếu như hỏi em câu này thì em đã không phiền não như vậy, nhưng mà không phải, nó hỏi em nó được sinh ra bằng cách nào."

Severus ngừng động tác cài khuy áo lại của mình, "Thật hả?"

"Đương nhiên, anh còn nhớ chuyện em đã dẫn nó tới nhà Teddy vào tuần trước chứ?" Harry cười khổ, "Victoria đã mang thai đến tháng thứ năm, Evan vẫn luôn hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải, về nhà còn hỏi em, hai người cha của nó sinh con bằng cách nào nữa chứ."

Trong đầu Severus hiện lên hình ảnh Harry mặc chiếc đầm bầu, một tay chống eo, một tay vuốt ve cái bụng bầu với vẻ mặt đầy yêu thương, y bất giác rùng mình chảy mồ hôi lạnh.

"rus... Severus! Anh có đang nghe em nói không?" Harry có chút không vui đẩy đẩy y, "Chúng ta nên nói như thế nào đây?"

"Nói như thế nào? Nói thật vậy." Y mệt mỏi xoa xoa hai mắt, "Dù gì cũng không thể giấu mãi như thế được."

"Đúng vậy..." Mái tóc loạn cào cào rũ xuống một cách bi ai, "Nói với con mình nó được kết hạt từ một cái cây, quả là một trải nghiệm đặc biệt."

"Đây là cái gì?" Harry hoài nghi không hiểu xoay xoay cái chậu cây trong tay. Lá nhỏ màu xanh ngọc bích, từng từng lớp lớp cánh hoa phát ra màu xanh lam nhàn nhạt, anh chưa từng nhìn thấy loài cây nào kỳ lạ như vậy.

Neville rất hưng phấn lật lật sách giải thích, "Giám đức hoa, mình phát hiện ra nó ở gần cực địa, trên lịch sử thảo dược học một nửa đã cho rằng nó đã tuyệt chủng rồi, nhưng có một số những gia tộc thuần huyết vẫn còn bảo quản lại giống của nó, nhưng lại không có ai biết nên trồng như thế nào. Mình đào được năm hạt giống từ cực địa về, vẫn luôn thử nghiệm để tìm ra cách nuôi dưỡng nó thành công."

Harry càng nghe càng hồ đồ, "Ý cậu là... cái thứ không hề bắt mắt này lại là giống loài trân quý gần như tuyệt chủng?" Anh bị hù cho một cái, nhanh chóng đem chậu cây trả lại chỗ cũ. "Món quà này quá quý, mình không nhận được đâu."

Neville thoải mái vỗ vỗ vai anh, "Trước tiên hãy nghe mình nói hết rồi hãy quyết định. Mình đem hạt giống của nó từ cực địa về sau đó đã dùng nhiều loại phương pháp khác nhau để nuôi, nhưng rất tiếc là có ba cây đã bị khô héo." Cậu ta thở dài một hơi, "Cái thứ này rất khó nuôi, thông thường phải có ánh sáng mặt trời chiếu rọi cả ngày lẫn đêm, mà khi tưới nước thì phai tưới bằng nước đá mới có thể sống, nên đó là lý do tại sao nơi tồn tại cuối cùng của chúng nó lại là bắc cực. Mỗi khi đến mùa hè, mặt trời chỗ đó sẽ không bao giờ lặn." Cậu ta cười cười, "Tóm lại, mình đã tìm được cách nuôi cấy loài cây này rồi, chỉ cần có một cây mẹ là có thể chiết ra rất nhiều cây con, hạt giống còn lại đến từ bắc cực đang nằm trong chậu này của cậu đó."

Harry nhìn chằm chằm cậu cây giám đức hoa với những chiếc lá mỏng manh mềm mại, hiếu kỳ ngẩng đầu lên hỏi, "Hoa này có tác dụng gì vậy?"

Neville có chút ngại ngùng nói, "Nói thật nhé, mình cũng không biết. Trong sách cổ ghi chép lại giám đức hoa, sẽ theo như nhu cầu của người nuôi mà cho kết quả."

Harry chớp chớp mắt, "Ý là nếu mình muốn một cây chổi bay mới, nó có khả năng sẽ mọc ra một cây chổi bay?"

"Là cô ấy, không phải nó. Nhưng trên lý thuyết là vậy chắc không sai đâu, tuần trước mình độc nhiên cần một cây cuốc, vốn định về hẻm xéo mua, kết quả buổi tối đột nhiên trong nhà ấm phát hiện ra một cây." Cậu ta cào cào tóc, "Mặc dù mình cũng không chắc chắn là cái cuốc đó có thực là do cây Giám đức hoa này kết thành hay không..."

Cuối cùng mang theo một tia nghi hoặc, Harry lễ phép nhận cái chậu hoa thần kỳ kia, sau đó trồng trong nhà kính trong vườn của mình.

Đáng tiếc là loài cây mỏng manh yếu ớt đó không thích không khí ở đây, cho dù Harry đã bảo đảm ánh sáng đầy đủ, mỗi ngày còn dùng đá để tưới tiêu cho cô ta, thế mà thân rễ xanh tươi dịu nhẹ đó lại trở nên khô héo đi từng ngày, đến một ngày Neville đột nhiên liên lạc với anh qua lò sưởi.

"Ma lực?" Harry khó mà có thể tin được há hốc, "Mình chưa từng nghe qua có loại hoa nào kỳ lạ đến như vậy!"

Neville ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Mình đã tạo ra những giống lai mới không cần ma lực của chủ nhân, nhưng những cây mà mình đem về từ bắc cực cần có, bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng nguyên bản của bọn họ là nơi không người, nhưng ma lực lại rất dồi dào." Thông qua tầng tầng ngọn lửa tí tách Harry cũng có thể thấy rõ hai hàng chân mày của bạn mình xoắn tít lại với nhau, "Cây mẹ của mình ở bên đây vì không đủ ma lực nên đã héo mất, bây giờ cây của cậu là niềm hy vọng duy nhất của mình. Harry, xin cậu đó."

"Vậy mình đem nó trả về cho cậu..."

"Đừng đừng!" Neville xua tay mãnh liệt, "Giám đức hoa chỉ nhận nơi đầu tiên nó được trồng xuống, bây giờ dọn nhà chỉ khiến cho cô ấy khô héo nhanh chóng hơn..."

Sau khi nghe một đống lý luận thảo dược học Harry có chút chóng mặt, chỉ có thể đầu hàng, "Nói thẳng đi, cậu rốt cuộc muốn mình làm gì?"

"Mỗi ngày cho cô ấy ma lực, hoặc mỗi ngày ngồi bên cô ấy một chút, cô ấy sẽ tự động hút ma lực, nhưng sẽ không hút quá nhiều đâu, chỉ cần đủ để ảo đảm sức sống cho cô ấy cả ngay hôm đó là được." Neville có chút hối hận nhìn bạn mình, "Uhm... Tốt nhất là để giáo sư Snape cũng làm như vậy, Giám đức hoa đã nhận định nhà ấm của hai người, đồng thời cũng sẽ nhận định luôn ma lực của hai người."

Khóe miệng Harry co rút một trận, "Dù gì anh ấy mỗi ngày đều đến nhà ấm để thu thập nguyên liệu độc dược, thì xem như thuận tiện tưới hoa luôn đi. Sau này mình nhớ kỹ mỗi ngày đều đến là được rồi."

"Cảm ơn cậu quá Harry, xem như mình nợ cậu một lần này nhé." Neville có chút cảm động chảy nước mắt.

"Chỉ cần tìm một ngày nào đó mời bọn mình đi ăn cơm là được." Harry cười cười, ngắt kết nối.

Chớp mắt một cái đã mười tháng, bồn Giám đức hoa đã từ từ lớn lên, nảy mầm, ra lá, một nụ hoa màu xanh nhạt nhỏ bé run rẩy trên cành, trong mười tháng này ngày càng phát triển càng to lên, đến những ngày gần đây nó đã to đến nỗi muốn đè bẹp luôn cái cây.

"Cậu có chắc đây là cây Giám đức hoa đóchứ?" Harry hỏi Neville hơn cả trăm lần. "Cô ta rốt cuộc là đang mọc cái gì ra vậy?"

Vào một buổi sáng tháng ba, mọi thứ rốt cuộc cũng có được đáp án.

Khi một tiếng khóc con nít phá hỏng cái không khí yên tĩnh vào sáng sớm, Harry và Severus đồng thời mở to hai mắt.

"Cái gì..." Anh gấp gáp đeo mắt kính lên, cầm lấy đũa phép chạy vội xuống lầu, khi chạy đến nhà ấm cả hai đều bị cảnh tượng bên trong đó dọa cho ngu người.

Bông hoa màu xanh nhạt cuối cùng cũng nở, một em bé hồng hào đang nằm giữa bông hoa, nhắm chặt mắt lớn tiếng gào khóc, bàn tay nhỏ nhắn còn đang nắm lấy một góc hoa, hai chân đạp loạn. Nguyên cả một bông hoa lắc lư qua lại vô cùng dữ dội, dường như muốn đem cái thân cây yếu ớt đó lắc gãy.

Vẫn Harry lấy lại tinh thần phản ứng trước, vươn tay đen đứa nhỏ đang khóc không ngừng ôm lên, đặt vào trong lòng mình không ngừng dỗ nó một lúc lâu. Khi đứa nhỏ ngừng khóc, mở đôi mắt canh thuần khiết nhìn chăm chăm hai người đàn ông đang vô cùng kinh ngạc đứng đực ra đó, Kreacher đã bụp một cái xuất hiện bên cạnh, nói rằng chính ma lực gia tinh đã báo cho nó biết chủ nhân đời sau đã được sinh ra, căn nhà đã tự động chuẩn bị tất cả những nhu yếu phẩm cần thiết cho trẻ em như bình sữa, giường trẻ sơ sinh và cả tả lót vân vân.

Sau đó Harry sững sờ ngu người luôn rồi.

Sau đó Severus mặt đen như đít nồi luôn rồi.

Sau khi thực hiện một đống thần chú kiểm tra và liên lạc qua lò sưởi để thông báo, câu tục ngữ gà bay chó sủa vô cùng thích hợp để diễn tả cảnh tượng này, Harry nhìn đứa con gương mặt vô tội không hiểu gì còn đang thổi bong bóng, nhanh tay điền tên con trai lên hộ khẩu ở bộ pháp thuật. Evan Albus Potter.

"Harry mình quả thật là không hề biết Giám đức hoa còn có thể tạo ra một đứa nhỏ! Đây quả thật là một kỳ tích! Nhất định là bởi vì cậu và giáo sư Snape đều là những vị pháp sư có ma lực vô cùng mạnh...." Neville nhìn chăm chăm vào Evan, ánh mắt cứ như nhìn thấy những tấm biển treo bằng vàng của các loại thảo dược.

"Chúng ta bây giờ phải làm sao đây?" Hai người đàn ông vô cùng mệt mỏi sau khi đã tiễn hết đám người Hermione, Ron, Luna, Minerva, Fillius, Hagrid, George, Ginny, Molly, Arthur,... do nghe được tin tức mà đến thăm, hai người họ giờ đau khắp người, chúng nó đang kêu gào muốn được nghỉ ngơi, nhưng họ vẫn đang đứng bên giường trẻ em, hai mặt nhìn nhau bối rối.

"Sao em vẫn luôn cảm thấy chuyện này không thật chút nào." Harry dịu dàng nhéo nhéo hai má phúng phính trắng nõn, nhìn đứa nhỏ vốn đang ngủ rất ngon lành bây giờ ngân một tiếng như muốn tỉnh lại, anh liền nhanh chóng rụt tay lại, vẻ mặt giống như đã làm sai chuyện nhìn chồng mình cầu cứu.

Khóe miệng Severus co rút một chốc vô cùng đáng nghi, vươn tay dịu dàng chạm vào chiếc mũi của đứa nhỏ.

Lần này Evan cuối cùng cũng bị hai người cha của mình chọc cho tỉnh, không vượt khỏi kỳ vọng lớn tiếng gào lên.

"Kreacher!" Hai người cha tay mới nhận chức tay chân luống cuống chỉ có thể bất đắc dĩ gọi con gia tinh có nhiều kinh nghiệm hơn. Kreacher nhanh chóng xuất hiện với một cái bình sữa trong tay, nhét vào tay Harry sau đó quẳng một ánh nhìn khinh bỉ qua hai người đã lớn mà nghịch ngu nào đó.

Mút sữa trong bình, Evan bé nhỏ cuối cùng cũng yên tĩnh lại, mặc dù trong mắt vẫn còn đỏ, khóe mắt còn lưu lại một chút nước, trên mặt thế mà lại treo lên một nụ cười đáng yêu, cười hì hì nhìn nhìn móng vuốt không chút khách khí lại vươn đến.

"Bah...wow!" Tay nhỏ của nó vẫy vẫy, nắm lấy ngón tay của "cha" mình vươn đến, cười lên thật ngọt ngào.

Cho nên hai người cha cứ thế đứng đó nhìn đứa nhỏ của mình uống xong sữa từ từ chìm vào giấc ngủ, một tay còn nắm chặt lấy góc áo của Harry, một tay nắm lấy ngón tay của Severus, sau đó cả hai nhìn nhau phức tạp một cái.

Thì ra đây chính là cái cảm giác làm cha? Cảm nhận được một sinh mệnh, một sinh mệnh yêu đuối, thuần khiết dựa dẫm hoàn toàn vào ngươi, ngươi có thể dẫn dắt nó, cahưm sóc cho nó, nuôi dạy nó lên người, chuyện này quả thật quá tuyệt vời.

------------------------------------------------------------

"Cũng là nói, cho mãi đến lúc đó ba và cha mới thực sự cảm nhận được cảm giác được làm cha là như thế nào?" Đứa nhỏ Evan đã sáu tuổi mặt đầy hắc tuyến, "Vậy trước đó thì sao hai cha xem con là gì vậy? Một con gấu bông Teddy hủm?"

"E... Thực tế thì, con giống một đoàn thịt tròn tròn dễ thương hơn." Harry ngại ngùng cười cười. "Chúng ta lúc đó không có tí kinh nghiệm nào, lại nói không phải lúc đó con đến quá đột ngột hay sao, ai cũng đều không nghĩ đến trong cái bông hoa đó lại đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ."

Evan ôm lấy em gái còn đang mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì trong lòng. "Em gái cũng đến bằng cách đó sao ạ?"

Harry gật gật đầu, "Sau khi con ra đời cái cây Giám đức hoa đó đã nở qua mấy đợt hoa, chỉ là mấy lần đó đều là đồ dùng trong nhà, mãi cho đến hai năm trước cô ta lại kết ra một bông hoa màu đỏ, cũng mười tháng sau, Michelle ra đời." Anh sờ sờ mái tóc mềm mại của con gái, đứa nhỏ ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt đen láy, nở một nụ cười thật tươi với anh.

Evan xoay đầu qua nhìn cha, "Chúng con đều là nam phù thủy và nữ phù thủy, không phải một loại thực vật đặc biệt đột biến nào đó phải không ạ?"

Cha trừng mắt nhìn nó một cái, "Tin tưởng ta, cậu Evan, nếu trong máu con có một giọt kỳ lạ nào đó không giống với mọi người, ta đã sớm lấy nó ra đi thí nghiệm độc dược rồi."

Evan cười khan một cái lùi lại mấy bước, "Con nói đùa thôi mà." Sau đó vô thức dụi dụi vào người ba nó. "Cái chậu Giám đức hoa có hay không lại... Ba biết đó, lại kết ra một em trai hoặc em gái?"

Harry lắc lắc đầu, "Ai biết? Có lẽ vào một ngày nào đó cả hai chúng ta đều muốn có thêm một đứa nhỏ nữa?" Anh cười cười ôm lấy đứa con gái đang buồn ngủ của mình, "Đến thời gian ngủ trưa rồi, Evan, về phòng ngủ nào con trai."

Sau khi đem hai đứa nhỏ an bài xong, Harry nhẹ tay nhẹ chân đi khỏi phòng con gái, một cánh tay to lớn đột nhiên quấn lấy eo anh. "Em nói xem, có muốn thêm một đứa nhỏ hay không?"

Harry cười lên, nghiêng đầu ngã vào vai chồng mình, "Nếu như có ngày đó, em sẽ vô cùng vui vẻ chào đón đến với gia đình mình." In một nụ hôn lên bên má Severus, "Anh thì sao?"

"Có em, có bọn nhỏ là quá đủ rồi." Severus thấp giọng nói, "Anh chưa từng biết là cuộc sống của mình còn có thể hạnh phúc như vậy, quả thật... không thể tin được."

"Không gấp, anh còn có thời gian hơn trăm năm nữa để tin vào điều đó."

Hai người nhìn nhai cười, sóng vai đi xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net