Tự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao lại là mình?" Harry bất lực nhìn Hermione Granger đang ngồi ở bàn làm việc đối diện, không, bây giờ phải là Weasley, người đang vô cùng nghiêm túc mà nhìn anh.

"Harry, cậu biết định kiến của xã hội phù thủy bây giờ, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để đứa nhóc đó cứ thế mà lưu lạc bên ngoài sao?" Tốt nghiệp đã tám năm, Hermione giờ đã là phó bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, mỗi ánh mắt mỗi lời nói của cô ngày càng có phong thái của giáo sư McGonagall.

Chiến tranh đã kết thúc được tám năm, thế giới phù thủy cuối cùng cũng bình yên sau nhiều cuộc phản công và trấn áp Tử Thần Thực Tử, cái tên Voldemort không còn là cái tên mà tất cả mọi người đều sợ hãi không dám nhắc đến nữa. Cho dù như thế nào đi chăng nữa thì mọi người vẫn còn chút sợ hãi đối với hắn, Hắc Ma Vương một thời.

Nhưng điều không ai ngờ đến đó là sự sợ hãi này lại lan đến cả viện mồ côi, những trải nghiệm thời niên thiếu của Tom. Riddle rất hiển nhiên là đã gây kinh tâm cho đại đa số mọi người, vì họ sợ rằng một ngày nào đó lại có thêm một Hắc Ma Vương đời thứ ba xuất thân tại viện mồ côi.

Đối với cách nói này, Harry đa phần chỉ trợn trắng mắt mà không nói gì, bởi vì con người sẽ luôn muốn trút mọi cảm xúc sợ hãi của mình vào một nơi nhất định nào đó, cho nên hầu hết mọi người đều chọn cách nhận nuôi và hướng đạo những đứa trẻ mồ côi nên sự xuất hiện của viện mồ côi gần như không có. Nhưng Harry lại không nghĩ tới chuyện, có một ngày nhiệm vụ "Hướng đạo và nhận nuôi" lại rơi trên người của anh.

"Mione, mình còn chưa có kết hôn nữa, trên quy định có nói..."

"Được rồi, đừng nói đến các quy định, cậu biết rõ là có rất nhiều gia đình đã tan vỡ sau chiến, người lưu lạc tại thế giới Muggle không ít, ai quan tâm việc cậu đã kết hôn hay chưa? Có khả năng tài chính và có khả năng nhận nuôi là được." Làm phó bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, trình độ Hermione hiểu về các quy tắc quy định vượt qua Harry cả vạn dặm, tất cả các loại lý do thoái thác đều bị cô từ chối, cuối cùng Harry không thể không lấy ra lý do cuối cùng.

"Mình thật sự là không biết nên ở cùng với con nít như thế nào?" Anh nói sự thật, khi còn nhỏ bị nhốt trong tủ chén, đứa "con nít" duy nhất mà anh đã từng tiếp xúc đó là anh họ của mình Dudley, và rất rõ ràng, đó không phải là là mối quan hệ tốt đẹp gì.

Lên tiểu học cũng giống như vậy, bất kỳ ai chơi với Harry đều bị Dudley đánh, lâu dần rồi cũng không còn ai muốn làm bạn với Harry nữa.

"Yên tâm đi, đây không phải là một đứa nhỏ bình thường." Hermione lấy ra thông tin, "Alexander Watson, ra đời chưa bao lâu đã bị ném vào trại trẻ mồ côi Muggle. Hmm..., kinh nghiệm lớn lên khá tệ, bị những đứa trẻ khác cô lập không nói, những người chăm sóc ở đó cũng không thích cậu bé."

"Những đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện lớn lên không phải đều bị đối sử như vậy sao?"

"Nghe này, những điều sau đó mới thú vị, năm tiểu Alex được năm tuổi, bởi vì một lần ma lực bạo loạn mà bị bỏ đói bảy ngày không được ăn cơm, sau đó ngày thứ hai khi người chăm sóc đến xem thì phát hiện cậu bé đã đem cửa sổ đánh vỡ và bỏ chạy. Phải biết là những cô nhi viện này đều ở trên núi, một đứa nhỏ năm tuổi mà có thể chạy xuống quả thật không dễ dàng chút nào." Hermione có chút suy tư khi nhìn vào những tư liệu trong tay mình. "Nếu không phải trên danh sách học sinh năm nhất vẫn còn tên của cậu bé, chỉ sợ là tất cả mọi người đã cho rằng cậu nhóc đã bị những con thú hoang trên núi ăn mất xác rồi."

"Lần trước không phải giáo sư Sprout cố tình thăm dò tình hình của cậu sao?" Harry cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, công bằng mà nói, mặc dù nhà dì đối xử với cậu không tốt, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng, bản thân cũng không có cái suy nghĩ bỏ nhà ra đi. Bời vì đối với một đứa trẻ mà nói, ăn không ngon mặc không ấm không quan trọng, không có nhà để về mới là đáng sợ nhất, năm đó ngay cả Tom Riddle cũng không có cái ý niệm trốn khỏi cô nhi viện, đứa nhỏ này vậy mà đã là được điều đó.

"Đúng, cô ấy ngày hôm trước có đến, nói là tiểu Alex sau khi xuống núi kiếm được một nơi có thể an thân, nói dối mình là đứa nhỏ ở gần đó, kiếm được một công việc phát báo." Hermione mỉm cười, "Đáng tiếc là không thể dò hỏi được cậu bé hiện đang ở đâu, Đứa bé này rất cảnh giác đối với người ngoài, cái gì cũng không chịu nói."

"Điều gì khiến cậu nghĩ là nếu mình đi thì có thể thành công mà đem cậu nhóc trở về? Không lẽ cậu cho rằng mình dỗ con nít rất giỏi đó chứ?" Harry bất lực nhìn Hermione, Hy vọng cô thay đổi ý định.

"Ồ, tin mình đi Harry." Hermione cười cười, "Cậu nhất định sẽ thích cậu bé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net