Chương 11: Tự truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Roslyn cảm thấy cực kỳ hoài nghi đối với nội dung bên trong thế giới này, nó dường như có điểm khác với những gì mà cô biết trước đây, hoặc ít nhất là khác với tiểu thuyết mà cô từng đọc. Chẳng lẽ là di chứng đến từ chuyện cô nhờ hệ thống giúp Harry Potter trở nên thông minh hơn à? Nghĩ kỹ thì đúng là cũng có khả năng này, nếu linh hồn bên trong vết sẹo đó tỉnh giấc ít nhiều cũng làm ảnh hưởng đến tính cách của cậu ta, đặc biệt là bản tính Slytherin của gã.

[Này hệ thống, ngươi nghĩ như thế nào?] Roslyn mím môi, nhìn Ron trở nên phấn khích trước vết sẹo của Harry mà đối phương lại đang ngượng ngùng phản ứng lại với những câu khen ngợi vô nghĩa của cậu chàng tóc đỏ.

[...Thú thật thì tôi cũng không rõ.] Hệ thống im lặng một lúc như đang cân nhắc phải nói những gì, rốt cuộc cô lại nghe được một đáp án không hài lòng.

"Roslyn, cậu thấy phải không?" Ron đột ngột quay sang nói chuyện với cô, cắt ngang nỗi nghi ngờ đang dâng lên không ngừng của cô.

"Ờm..." Roslyn nén xuống tất cả suy nghĩ không đâu, cố gắng nhớ lại xem hai tên con trai này đang nói cái gì, và chủ đề đã kéo đến chân trời nào rồi. "Chẳng phải mình đã nói rồi à, mình thấy không những Harry tài giỏi mà cô Lily cũng vậy. Nếu không phải cô ấy sử dụng lời nguyền huyết thống tiêu diệt Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đó và bảo hộ cho Harry thì thế giới phù thủy sẽ không an toàn như bây giờ rồi."

Harry chớp chớp mắt nhìn cô gái ngồi trước mặt mình, lời cô ấy nói khác hẳn với những người khác, khác Ron, khác chủ quán Cái Vạc Lủng cũng khác hoàn toàn với lời của "người kia". Bọn họ chỉ toàn gọi Harry với cái tên Cứu thế chủ, Đứa trẻ không chết, mà chẳng ai nhắc tới người mẹ mà cậu chẳng tài nào nhớ nổi mặt mũi kia, người đã hi sinh mạng sống để bảo vệ cậu. Cô ấy nói như thế làm lòng cậu nhẹ nhõm hơn nhiều, mà sao cô ấy biết về lời nguyền đó vậy?

"Đúng là cậu đã nói thế, nhưng mà sao cậu lại chắc chắn vậy? Harry theo lời tiên đoán khẳng định là người cứu thế giới phù thủy đó, nghe cách cậu nói thì nhẹ nhàng quá cơ." Ron bĩu môi, đúng là cậu ta đã quên mất chuyện mà Roslyn đã nhắc tới trong thư. Nhưng mà cậu vẫn còn đang phân vân mà, cậu không bị mấy lời của cô bạn làm cho lung lay đâu, dù nó đúng thật.

"Nói có sách mách có chứng đó, mình đã đọc qua chuyện đó bên trong quyển nhật ký của Anh hùng Peter Pettigrew đây này!" Roslyn nháy nháy mắt, liếc nhìn lồng thú cưng bên cạnh chỗ ngồi của Ron, hay là giờ này cô vạch mặt nó luôn nhỉ?

"Nhật ký của Peter Pettigrew?!" Hai thiếu niên ngồi ngay trong toa thốt lên ngạc nhiên, đồng tử màu khác nhau cùng nhìn chằm chằm về phía thiếu nữ duy nhất trong toa, tỏ vẻ muốn nhìn trực tiếp xem.

"Xem này, Tự truyện của Peter Pettigrew Accio!" Rút cây đũa phép của riêng mình từ bên trong áo chùng ra, cánh tay nhỏ nhắn vung lên cực kỳ thuận tay hô một câu thần chú mà học viên năm tư của Hogwarts mới được học. 

Trước mặt của cô gái nhỏ tỏa ra một vầng sáng rồi một quyển sách dày xuất hiện trước mặt của cô, trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai người còn lại. Roslyn ôm lấy quyển sách, thu đũa phép về áo chùng của mình, vẻ mặt tự hào hất mặt với Ron và Harry, cô cười hỏi. "Thấy chưa, mình không nói dối mà."

Trái ngược với vẻ mặt khen ngợi tấm tắc của bọn họ trong tưởng tượng của cô, Ron lại bày ra biểu cảm không thể tin được còn Harry thì lại chớp chớp khó hiểu nhìn cậu chàng tóc đỏ bên cạnh cô, như thể đó là một chuyện rất bình thường. Roslyn nghiêng đầu nhìn, sực nhớ ra chương trình học của Hogwarts mà cô đã đọc bên trong tiểu thuyết, cô - một Muggles thuần chủng trước giờ chưa từng biết phép thuật là gì - đã thi triển một loại bùa chú của năm tư mới được học. Hình như không đúng lắm thì phải?

"Ừm, kỳ lắm hả?" Roslyn quay sang nhìn cậu bạn bên cạnh mình, chần chừ hỏi.

"Cậu hỏi mình á hả?" Ron trợn mắt nhìn chằm chằm cô bạn đã bất tỉnh suốt sáu năm qua, lại nhìn Cứu thế chủ ngồi ở đối diện cũng hoang mang nhìn mình, thế là cậu chàng mím chặt môi tự ti lên tiếng. "Nó thật sự rất tuyệt đó, cậu đã sử dụng một loại bùa mà hai ông anh mình còn chưa sử dụng nhuần nhuyễn nữa cơ!"

"Mình xin lỗi, mình chỉ học theo cách mà mình được dạy ở Sạp báo thôi! Mình còn chẳng biết nó có được dạy ở Hogwarts luôn ấy!" Roslyn vội vội vàng vàng giải thích cho cậu bạn hiểu, sợ cậu ấy quá mức tự ti, trở nên nhút nhát thì làm sao! 

"Xin lỗi, giáo viên đến đón mình từ nhà có sử dụng qua rồi, nên mình cũng không bất ngờ lắm." Harry bẽn lẽn giơ tay lên giải thích, cũng muốn làm giảm vẻ mặt thất vọng của cậu bạn cao kều này.

Ron nhìn vẻ mặt của hai cô cậu bạn đang cố gắng an ủi mình, đột nhiên cảm thấy vui vẻ hơn một chút. Cậu gãi gãi dưới mũi, cũng có phải cậu không biết sử dụng câu thần chú nào đâu, cậu còn biết phân loại thảo dược nữa mà! Hơn nữa bọn họ một người là Cứu thế chủ, một người là thần đồng...? Ờm Roslyn chỉ là một Muggles nhưng mà cô ấy học rất nhanh, chữ viết đều học trong hai tuần, sau đó còn đọc được cả sách nhiều chữ cổ nữa, bảo cô ấy là thần đồng cũng đúng.

"Thôi, chúng ta xem quyển sách đó có gì đi." Ron cảm thấy nghĩ quá nhiều quá phiền, liền quyết định lảng sang chuyện khác, cậu chỉ vào quyển sách dày trong tay của cô.

Roslyn đặt quyển sách lên trên cái bàn ở chính giữa, cô lật ra khoảng giữa quyển là câu chuyện của Peter Pettigrew từ khi bắt đầu đi học ở Hogwarts. Cô còn vừa lật vừa cười nói với Harry bên trong này có nhắc đến bố mẹ của Harry này, là ông James Potter và cô Lily Evans ấy. Nhìn đôi mắt màu xanh lục sáng rỡ cả lên khi nghe đến bố mẹ mình, cả Roslyn và Ron đều không nhịn được mà xót thay cho cậu trai này. 

"Đến rồi này, mình đọc được chuyện của cô Lily ở đoạn này, ngày cuối tháng mười của mười năm trước, là cái ngày kia ấy... Đây, các cậu xem xem, mình nói cũng ngượng." Roslyn lật lại lật rốt cuộc đến một trang giấy cũ kỹ thì dừng lại, cô đẩy quyển sách về phía hai cậu trai. Ron nhìn cậu bạn huyền thoại đang phấn khích muốn xem liền đẩy hẳn qua cho cậu ấy, nhận được ánh mắt cảm kích của người đối diện làm cậu ngượng ngùng xoa sau gáy mình.

Nhìn nụ cười có chút ngốc nghếch của cậu ấy làm Roslyn không nhịn được nhoẻn miệng cười theo, cô chọt chọt cánh tay gầy của cậu bạn, liếc nhìn lồng thú cưng im hơi lặng tiếng. "Hôm trước cậu nói được anh Fred và anh George dạy câu thần chú mới mà, có thể thực hành cho mình xem không?"

"Được, mình thực hành trên Scabbers cho cậu xem nhé." Ron vui vui vẻ vẻ gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy mất mặt khi cô bạn trao cơ hội cho mình, cậu cũng không ngu ngốc đến nổi không phân biệt được cái nào là ý tốt cái nào không đâu. Lôi lồng thú cưng bên cạnh ra, vén tấm màn đen qua một lộ ra một con chuột béo núc, già nua tới mức lông cũng sần sùi khô quắt lại. 

Roslyn hai mắt lòe lòe nhìn chằm chằm vào động tác của cậu bạn tóc đỏ, cô lắng nghe giọng nói cao vút đáng yêu của người đối diện, lẩm bẩm một đoạn thơ ngắn mà cậu được dặn đó là một câu thần chú.

"Sunshine, cúc,

bơ êm dịu,

biến con chuột mập mạp ngu ngốc này 

thành màu vàng."*

"Cho tôi hỏi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net