Chương 12: Hermione Granger

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa của toa tàu bị mở ra đột ngột, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của ba đứa trẻ. Dưới sự tò mò và giật mình của mọi người, người bên ngoài lộ ra, đó là một thiếu nữ với mái tóc nâu xù, chúng bồng bềnh đến độ trông cô ấy như một cây nấm khổng lồ vậy.

Đôi mắt sinh động của cô ấy đảo qua ba đứa trẻ bên trong, nói nốt câu hỏi của mình.

"Cho mình hỏi, các cậu có nhìn thấy một con cóc không? Một cậu bạn đã làm lạc mất thú cưng của mình trên tàu, mình đang giúp cậu ấy đi tìm."

"K, không thấy." Ron bối rối lắc đầu. Cậu nhóc tóc đỏ vẫn giữ tư thế giơ đũa phép chỉ vào con chuột già nua trên bàn, rõ ràng bị cô gái nhỏ doạ cho cứng đờ cả người.

"Ồ, cậu đang thi triển thần chú sao? Mình đã xem qua một số tài liệu và được dặn không nên sử dụng trong trường hợp không có người lớn hỗ trợ, nếu có chuyện gì xảy ra e rằng sẽ gây nguy hiểm cho người khác. Mình cảm thấy đó là một lời nhắc nhở rất hữu dụng, đôi khi trẻ con là đối tượng phạm tội khá hi hữu đấy!" Cô gái với mái tóc nâu dài liếc mắt nhìn Ron, cô nàng giương cái cằm nhỏ lên liến thoắng nói.

Điệu bộ đó của cô làm cho cậu bạn tóc đỏ nhớ tới Roslyn vào lần đầu tiên cả hai gặp nhau, hai cô gái nhỏ đều nói chuyện không ngừng. Có điều cô bạn này thì nói không dễ nghe lắm. Ron bị nhắc nhở mà đỏ cả mặt, làn da trắng đặc trưng của gia đình Weasley như dùng thuốc nhuộm, đỏ gần như tóc của cậu ấy.

"Cậu cũng đọc sách trước sao? Mình cũng thế, mình đã đọc toàn bộ số sách được nhắc đến trong thư cú, ngoài ra còn đọc hiểu một số sách được truyền bá trong cộng đồng phù thủy. Như là quyển Hogwarts một lịch sử, thật sự đó là một quyển sách hay. Mình cảm thấy đúng là một sai lầm nếu chưa từng đọc quyển sách ấy, cậu sẽ không hiểu được chuyện gì đang diễn ra với bản thân khi bước chân vào Hogwarts với một cái đầu trống rỗng đâu. Thật tình mình cảm thấy nên đọc thật nhiều sách nhất có thể, ồ, cậu đang đọc tự truyện của Peter Pettigrew sao? Mình chưa từng thấy qua, là một quyển sách mới sao?"

Cậu chàng tóc đen xù dường như cũng bị tốc độ nói chuyện của cô gái nhỏ làm cho hoảng sợ, khi câu hỏi chuyển đến quyển sách trên tay cậu cũng không kịp phản ứng. Mất một lúc mới cứng đờ gật đầu, rồi lại lắc đầu, thật sự thì cậu cũng không biết đây là sách mới hay cũ nữa.

"Vậy sao, nếu thế sau khi cậu đọc xong có thể cho mình mượn không? Mình cảm thấy có chút hứng thú với nội dung của nó." Cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười để lộ hai chiếc răng thỏ xinh xắn, dù khiến cho người đối diện choáng váng vì tốc độ nói của mình. Nhưng nụ cười của cô ấy lại như xoá đi chút ít ác ý của người đối diện, chẳng ai ghét nổi một cô bé với nụ cười đáng yêu đâu.

"Ừm, đây cũng là sách mình mượn của Roslyn thôi." Harry ngập ngừng lên tiếng, cậu chàng rụt rè nhìn sang cô gái mới mái tóc vàng nhạt đang im lặng ngắm nhìn mọi người.

Lúc này ánh mắt của cô bé tóc nâu mới đặt lên trên thiếu nữ còn lại, tầm mắt của hai người chạm vào nhau. Roslyn liền nở một nụ cười tươi roi rói, trong đầu cô lại thầm nghĩ rằng, Hermione hẳn sẽ là khách quen của sạp báo trong tương lai. Còn là khách VIP không chừng nữa.

"Chào cậu, mình là Roslyn Hazard. Đây là sách mình thuê từ sạp báo ở Hẻm Xéo, nếu cậu hứng thú thì sau khi đọc xong mình sẽ gửi cho cậu xem nhé?" Roslyn đặt tay lên ngực lễ phép chào hỏi, ấn tượng của cô từ đầu tới cuối là một cô gái nhỏ hiền lành, dù là đối mặt với Ron thì có chút chủ động hơn. Nhưng đối với Harry và Hermione, cô bạn này là một cô gái ngoan.

"Khụ, hình như mình có chút nóng vội rồi." Hermione từ trong vẻ điềm tĩnh của Roslyn nhận ra bản thân có chút bất lịch sự, đôi má của cô gái tóc nâu đỏ hây hây, cái miệng nhỏ mím lại ho khan. Cô đứng thẳng người, đặt tay lên ngực tự giới thiệu mình với các bạn bên trong toa tàu.

Giọng nói của cô bé không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ, là giọng điệu tự tin của một cô thần đồng đến từ Muggles. Mà dù xuất thân thế nào đi nữa, ai rồi cũng phải công nhận sự thông minh và bản lĩnh của cô ấy. Dù là Slytherin tóc bạch kim nào đó và vị giáo sư độc dược cáu kỉnh cũng vậy, bọn họ trong tương lai cũng phải công nhận thôi.

"Xin lỗi vì đã thất lễ, mình là Hermione Granger đến từ Muggles. Sắp tới sẽ là học viên năm nhất của học viện đào tạo phù thủy Hogwarts. Rất vui được gặp các cậu."

"Mình là Ronald Weasley, cậu có thể gọi mình là Ron. Rất vui được gặp cậu." Ron đã quen với kiểu giới thiệu thế này, ít ra thì đỡ rườm rà hơn cách làm quen của giới quý tộc thuần huyết. Cậu chàng tóc đỏ vẫn hơi mất lòng vì chuyện ban nãy nên giọng điệu ỉu xìu, may mà Hermione không để ý lắm.

"Mình là Harry Potter, mình cũng rất vui vì được gặp cậu." Harry trưng ra một nụ cười đặc trưng của gia tộc Potter, có chút ngốc nghếch nhưng vẫn khiến cho người đối diện cảm thấy thiện cảm.

"Cậu là Harry Potter, đứa trẻ sống sót từ trong tay của Kẻ mà cũng biết là ai đó? Mình đã đọc qua những quyển sách viết về cậu, nghe bảo đó là truyện kể trước khi đi ngủ của nhiều người trong giới phù thủy. Dù còn nhiều chi tiết không đúng thực tế nhưng quả thật câu chuyện về cậu rất thú vị đấy!" Hermione không kiềm được mở to đôi mắt ngắm nhìn chân dung của đứa trẻ trong truyền, cái miệng nhỏ mở ra khép vào liên tục. Cô ấy nói nhiều đến mức Harry chẳng phân biệt nổi, cô bạn đang khen ngợi hay móc mỉa bản thân nữa.

Roslyn cảm thấy giờ giấc hơi sai lệch, thời gian Hermione ở lại toa tàu này lâu rồi, không chừng sẽ lỡ mất cuộc hội ngộ của nhân vật chính và phản diện mở đầu mất. Hệ thống cũng lên tiếng nhắc nhở bước chân của nhóm Slytherin từ xa, cô chỉ đành chen vào tiễn cô gái tóc nâu đi trước. Nếu có thể, sau này sẽ mời chào sách sau.

"Ừm, Hermione này. Mình nghĩ cậu nên đi tìm các giáo sư và nhờ họ giúp cậu tìm về thú cưng, chuyến tàu đã khởi động từ lâu, mình nghĩ cũng sắp đến trường rồi."

"Ồ, đúng vậy. Mình quên mất." Hermione dừng lại, cô gái nhỏ giương giương cái cằm nhỏ, hơi bối rối gật đầu. Cô nghiêng đầu chào tạm biệt ba người rồi rời đi, nghe tiếng bước chân có lẽ hướng về đầu toa tìm giáo sư phụ trách.

Ba đứa trẻ bị bỏ lại bên trong toa nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười, Roslyn nhìn rõ vẻ mặt không biết phải làm sao của Harry và cái bĩu môi càu nhàu của Ron. Hai người bạn có vẻ không ghét Hermione như trong tiểu thuyết, mở đầu của cô bạn thông minh có lẽ sẽ không tệ. Harry trả lại sách cho cô bạn mới quen, cậu ngượng ngùng cảm thấy mình giữ nó hơi lâu rồi. Có điều cô cũng không ngại, còn hứa hẹn lần sau sẽ thuê cả tự truyện của James Potter và Lily Evans cho cậu xem.

"Hứa nhé?" So với sự rụt rè, Harry càng muốn biết hơn về bố mẹ của mình, đôi mắt lục sắc sáng lên trong phút chốc khi nhìn về phía cô.

Roslyn cười hứa hẹn, Ron bên cạnh hơi nhấp môi thông cảm nhìn cậu bạn mới. Trở thành Chúa cứu thế, không tốt đẹp như cậu đã tưởng. Cậu bạn tóc đỏ với giấc mơ trở thành anh hùng suy nghĩ như thế, ngắn ngủi trong phút chốc rồi bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Ba người lại cùng nhau nhìn cánh cửa mới ra, hai người thì tò mò không biết bên ngoài là ai, chỉ có Roslyn bình tĩnh chờ đợi giọng nói trẻ con hống hách vang lên. Nhân vật phản diện đời đầu của Harry Potter, đến giờ lên sóng rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net