Chương 17: Lần đầu gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm tân sinh mon men theo chân nữ giáo sư đi vào một đại sảnh đường, giống như bên trong tiểu thuyết đã miêu tả. Đó là một căn phòng cực kỳ rộng lớn, bốn bàn ăn nằm dọc theo chiều dài của phòng, những học sinh lớn hơn đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó đảo mắt ngắm ngía đám nghé con mới vào. Trên đỉnh đầu là đèn chùm rực rỡ, chiếu rọi đến tận thanh xà ngang, vài con ma lười biếng nằm dài trên đó, khi chạm mắt với mấy đứa nhỏ còn cười khanh khách.

Phía trong cùng của phòng là một thềm lớn, bàn ăn tròn của các giảng viên xếp theo trật tự, trên đó đều đã đầy đủ người ngồi. Nơi bắt mắt nhất chắc hẳn là bốn cái đồng hồ cát chứa đựng bốn loại đá quý khác nhau: hồng ngọc đại diện cho Griffindor, đá sapphire đại diện cho Ravenclaw, kim cương thay cho Hufflepuff và của Slytherin là ngọc lục bảo. Lúc này chiều cao của bốn cái đồng hồ ngang nhau, vì năm học mới vừa bắt đầu.

Một đám nhỏ đứng lúc nhúc cạnh thềm cao, nhìn giáo sư McGonagall đứng bên cạnh một cái mũ vừa bẩn vừa xấu. Cả đám mơ hồ nhìn nhau, có chút lo lắng, cũng có chút phấn khích vì sắp được phân nhà. Ron ngó cái nón trên bàn, lại nhìn sang Roslyn, cậu nhỏ giọng bảo đừng nói phải vào đấy đánh nhau chứ?

Thiếu nữ bật cười, cô quay sang bẹo má cậu bạn, thầm nghĩ sao đầu óc của Ron kỳ lạ thế, toàn nghĩ ra những cái gì không thôi. Dù đôi khi đó là lời tiên tri cho một tương lai không xa, số lần Ron buộc miệng thành thật cũng không ít. "Không đâu, trông nó cũ như thế, hẳn sẽ không cần đám nhóc chúng ta động tay động chân. Lỡ rách mất thì làm sao?"

"Hừ. Đúng là ngu ngốc." Loáng thoáng đâu đó tiếng hừ mũi của quý tộc bạch kim, giọng nói của cậu ta dù nhỏ thôi nhưng Ron và Roslyn đều nghe rõ mồn một. Thái độ khinh khỉnh của cậu ta đúng là không lệch đi so với nguyên tác chút nào, chỉ mong cậu ta đến cuối cùng vẫn theo phe của Harry.

Roslyn nắm lấy tay của Ron kéo cậu lại, cô không muốn cậu bị các giáo sư chú ý và có cái nhìn xấu, huống chi còn có vị giáo sư rắn độc ghét cay ghét đắng Griffindor trên kia nữa. Cô liếc nhìn cậu nhóc trắng bệch đứng sau lưng Harry Potter, nhướng mày rồi quay lại cậu bạn tóc đỏ đang dẩu môi cạnh mình.

"Ron, mình nghĩ chúng ta chỉ cần chạm vào thôi. Nếu thế thì đâu cần lo lắng đúng không, người nên lo lúc này hẳn phải là các quý tộc bệnh sạch sẽ mới đúng!" Thiếu nữ nghiêng người lại gần Ron giả vờ thì thầm, nhưng tông giọng lại không được nhỏ lắm, rất nhanh đã vào tai những người gần đó. "Thật bất lịch sự, nhưng cái mũ vừa cũ vừa bẩn, quần áo của bọn họ sẽ dơ hết cho xem."

Các bạn nhỏ nhà quý tộc đều nghe thấy, nghĩ tới chuyện phải mang cái món đồ kỳ quái đó lên người, vừa mùi vừa bụi bám lên quần áo, sắc mặt bọn họ đồng loạt thay đổi. Khỏi cần phải nói đến Draco Malfoy, một con chồn trắng như tuyết chỉ hận không thể đắp lên người mình một kết giới giữ gìn sạch sẽ.

Nháy mắt các thành viên Slytherin tương lai đều lo lắng, những người khác thì hơi nhíu mày nhưng lại nhanh chóng bỏ qua. Dính tí bụi cũng không là gì, chỉ cần qua được buổi phân loại là tốt rồi.

Ron thấy mặt mày của kẻ thù trắng xanh liền thấy hả hê trong lòng, nỗi lòng giận dữ vì bị mắng cũng tan thành mây khói. Cậu nhóc đứng thẳng lưng ngóng nhìn giáo sư McGonagall, dường như muốn ngay lập tức nhìn thấy bộ dáng thảm thương của Draco. Đột nhiên cậu chạm phải tầm mắt của một vị giáo sư, ánh mắt đó vừa lạnh lùng vừa tràn ngập chán ghét, suýt thì cậu đã nghĩ đối phương muốn giết mình.

Cả người run rẩy, đứa nhỏ rút lại mắt, bối rối siết chặt lấy tay của hai người bạn tốt, muốn tìm kiếm chút điểm tựa cho sự gan dạ của mình. Bấy giờ cậu mới phát hiện Harry bên cạnh đang phân tâm, đôi mắt ngọc lục bảo xinh đẹp cứ nhìn đăm đăm về một hướng. Ron tò mò, theo quán tính nhìn theo, ấy vậy mà lại lần nữa nhìn thấy mắt của vị giáo sư kia đâm đến đằng này. Harry quen ngài ấy sao? Đúng là các giáo sư có khả năng biết cậu ấy, nhưng sao Harry lại biết nhỉ? Nghe cậu ấy nói trước đó chỉ sống cùng Muggles thôi mà?

Chưa kịp để Ron lên tiếng hỏi han cậu bạn mới quen của mình thì giọng nói của McGonagall vang lên, cậu còn chưa nghe rõ bà ấy nói gì thì một tiếng ca cất vang. Đó là một giọng ca tệ hại và âm điệu kinh hoàng nhất mà cậu đã từng nghe, trong một thoáng Ron đã nghĩ, dù có là tiếng hét của Percy khi cặp song sinh trêu chọc cũng dễ nghe hơn nhiều.

"Ờ này ta dẫu không xinh

Nhưng mà chớ xét ngoại hình

Xét về thông minh, sắc xảo

Đố nón nào qua mặt ta

Các người cứ đội nón hoa

Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích

Không sao, ta đây chấp hết

Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra

Ta đọc được từ trong óc

Hãy chải đầu và vuốc tóc

Đặt lên, ta nói cho nghe

Người nào vô Gryffindor

Cái lò luyện trang dũng cảm

Người nào vô Hufflepuff

Nơi đào tạo kẻ kiêng trung

Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

Đáng tin, đúng người chín trực

Ai vào Ravenclaw được

Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

Vừa ham học lại chân thành

Hoặc Slytherin cũng thế

Dạy cho ta đa mưu túc trí

Làm sai miễn đạt mục tiêu

Hãy đội lên! Hãy đội nào!

Đừng sợ sệt, nghe ta nói

Nghe ta nói, ta phân loại

Ngươi là ai, ở nhà nào

Hãy bình tĩnh, đội lên nào

Trong vành nón như tay ấm."

(Harry Potter, J.K.Rowling, Lý Lan dịch.)

Khi bài hát đã kết thúc rồi đám nhóc mới loạng choạng mà tỉnh táo lại, bọn nó ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện có một vài đàn anh đàn chị đã bịt tai lại, phía dãy bàn ăn trông có vẻ lộn xộn nhất cũng tháo nút bịt tai ra. Có hai thiếu niên với mái tóc đỏ rực và gương mặt y hệt nhau cười dí dỏm, né tránh ánh mắt không hài lòng của giáo sư McGonagall mà khoe ra đồ bịt tai tự chế về phía đám nhóc tân sinh. Ron nhận ra anh trai mình, cậu nhóc bĩu môi, oán giận cặp song sinh, các anh trai và bố mẹ đã giấu diếm chuyện này. Nếu biết trước cậu cũng sẽ thủ một cặp bịt tai.

"Hoá ra chúng ta chỉ cần đội lên thôi." Đứa nhỏ nào đó thì thào, thầm thở phào vì không phải đánh nhau với một con quỷ khổng lồ nào cả.

Ron lấy lại suy nghĩ liền phát hiện Harry cũng đã thu mắt lại, cậu nhóc tóc đen mắt xanh cúi đầu, che hết mọi biểu cảm của cậu. Đầu cậu vốn đã lâu chưa đau nhói như vậy, hiện tại bỗng dưng lên cơn, khó hiểu là ban nãy vẫn còn yên ổn. Do bài hát quái gở của chiếc nón đó? Harry cảm thấy không đúng, là một lý do khác, liên quan đến vết sẹo trên trán của cậu.

Ban nãy lúc nhìn thấy giáo sư Snape, cậu đã cảm thấy may mắn, thật tốt khi nhìn thấy một người mà mình biết ở nơi này. Đến từ thế giới Muggles hoàn toàn không biết gì về phù thủy và trường Hogwarts, từng bước đi hiện tại của cậu đều như giẫm lên mây, khó mà biết được bên dưới là mặt đất hay hố sâu. Từ nhỏ đã nghe gia đình dì và họ hàng nói xấu bố mẹ, Harry giả vờ như mình ngoan ngoãn vô hại nhưng toàn bộ tâm trí đều như kêu gào, đừng nói xấu họ, nói xấu người mà cậu thương yêu.

Harry không thể nhớ được mặt mũi của hai người ấy, không thể nhớ được khoảnh khắc một nhà ba người hạnh phúc, hơi ấm từ vòng tay của mẹ và tiếng cười vui vẻ của bố. Chỉ có vết sẹo trên trán đôi khi nhức nhối cùng với lời kể của người họ hàng xấu tính nhắc cho cậu nhớ, khiến cho cậu để ý và mong được biết đến họ nhiều hơn.

Khoảnh khắc dự định của cậu đi vào bế tắc thì người đó xuất hiện. Người đàn ông đứng tuổi với mái tóc đen óng bóng bẩy như ướt nước, bộ áo chùng đen tuyền với chất vải đắc đỏ mà nhà Dursley không thể ngó đến, lịch sự gõ cửa. Khi cậu loay hoay mở cửa ra, đập vào mắt là dáng người cao nhòng, tưởng chừng như một bức tường đen ngòm và một đôi mắt đen thẫm chứa đựng vô vàn cảm xúc mà một đứa nhỏ mười một tuổi - Harry không thể hiểu được.

Chỉ là những cảm xúc đó rất nhanh đã biến mất, chỉ còn lại đôi mắt lạnh lẽo như một loài động vật máu lạnh tăm tia con mồi, cũng giống với ánh mắt chán ghét do nhìn phải kẻ thù. Harry đã bị người đàn ông với vẻ ngoài nhầy nhụa đó doạ như thế.

Mọi thứ sau đó diễn ra nhanh chóng đến mức đầu óc sáng sủa của cậu cũng phải mờ mịt, người đó sau khi xác định thoáng qua bối cảnh trong căn nhà nhỏ đã nổi giận. Dù cái cau mày của hắn không thay đổi, dù vẻ khinh bỉ và ghét cay ghét đắng của hắn trước sau không khác gì, cậu vẫn cảm nhận được người đàn ông này đã giận. Dì Petunia bối rối khi chạm mặt với người đàn ông, bà cẩn thận hơn so với bất kỳ lúc nào mà cậu nhìn thấy, gọi tên người lạ mặt này.

"Snape, phải Severus Snape không?"

Hoá ra người đó gọi là Snape. Harry nghĩ như thế trong khi nhìn một nhà ba người Dursley co rúm lại khi bị đôi mắt đen sẫm đó quét qua, khác xa với thái độ phách lối trước mặt Harry. Đứa trẻ mắt xanh kiềm nén sợ hãi, ngẩng đầu nhìn rõ nhân dạng của người lạ mặt.

Cái mũi khoằm nhọn khiến gương mặt to ra trông thấy, đôi mắt sâu đen tựa như một cái đầm lầy đòi mạng, mí mắt có một vệt thâm đen do lâu ngày không nghỉ ngơi đầy đủ. Cái mái tóc dài chấm vai của hắn loè loè phản chiếu ánh đèn điện trong phòng khách, chất tóc bết đến mức cậu sợ phải vắt được ra nước. Khuôn miệng cong xuống khiến mặt hắn trông càng dữ hơn, cằm nhọn vừa phải và cần cổ giấu sau cổ cáo cao, hàng cúc dài từ cổ đến tận thắt lưng chứng tỏ sự nghiêm khắc và gò bó của người này.

Harry chỉ nghe tiếng rít lên chói tai của người đàn ông, hắn mắng vào mặt dì Petunia, hắn đã nói cách đối xử của dì ấy thật kinh khủng. Đó là lần đầu tiên có người nói cách sống của cậu hiện tại là tệ hại, cậu không đáng phải chịu những điều như thế. Những lời người đàn ông gọi là Snape rất khó nghe, không dùng bất cứ từ ngữ thô tục nào vẫn có thể mắng đến mức thằng anh họ hư hỏng của Harry bật khóc, dượng tức đến tái xanh mặt mà da mặt dì Petunia lại càng trắng hơn.

Snape ra lệnh cho cậu vào phòng mang đồ theo rời khỏi nơi này, Harry không biết người đàn ông sẽ mang mình đi đâu, cũng không hiểu thái độ của hắn. Nhưng cậu đã nghe qua một cái tên quen thuộc xen lẫn trong lời mắng, Lily, hắn đã gọi tên mẹ của cậu.

Đứa nhóc mắt xanh nắm lấy vạt áo, không nói lời nào tránh đi tầm mắt của gia đình Dursley, cậu ngoan ngoãn dắt theo vị "cứu tinh" đi vào trong "căn phòng" của bản thân. Khi nhìn thấy căn phòng ộp ẹp dưới chân cầu thang, Harry lại lần nữa nhìn thấy lửa trong đôi mắt đen của người đàn ông. Thế nhưng lần này hắn chỉ tặc lưỡi đầy vẻ khó chịu, ra lệnh cho cậu nhanh chóng gom đồ rồi xoay người đến phòng khách.

Ấy thế mà hắn lại không mắng cậu câu nào.

Khi ấy, Harry đã nghĩ rằng Snape là người tốt. Hắn biết mẹ của cậu, biết được sự tồn tại của cậu, hiểu được hoàn cảnh khó khăn của cậu, hắn không mắng, không đánh, không lớn tiếng với Harry. Như thế đã đủ để cậu có cảm tình với người lạ mặt này.

Sau đó Harry được Snape mang đi, hắn dùng một phép thuật thần kỳ đưa cậu rời khỏi ngôi nhà ở từ bé đến lớn, lần nữa chạm chân xuống đất là trước cửa một ngôi nhà đẹp đẽ một cách u ám. Bên trong nhà đang đợi cậu là một ông cụ với chòm râu dài thật dài, đôi mắt hiền từ của ông nằm sau cặp kính tròn lặng lẽ quan sát cậu. Đứa trẻ nhỏ đứng yên, chần chờ nhìn sắc mặt của những người đó, tự hỏi, điều gì đang đợi mình đây?

Cái đầu tóc đo đỏ xuất hiện trong tầm mắt của Harry thu hút sự chú ý của cậu, Ron cúi người thỏ thẻ hỏi. "Harry, cậu sao thế?"

"Mình không sao, chỉ là lời ca của cái nón hơi chói tai, mình không chịu được." Harry rời khỏi hồi tưởng, mỉm cười nhìn thấy nét quan tâm trong đôi mắt xanh như bầu trời của cậu bạn mới quen. Cậu nhóc cứu thế chủ lắc đầu, nắm ngược lại tay cậu bạn như một lời an ủi.

"Ồ, vậy là tốt rồi." Ron gật gù, thẳng lưng lên nom theo dòng người nhìn ra đằng trước, đã có bốn năm tân sinh được gọi tên phân nhà.

Băn khoăn về vị giáo sư đen nhẻm và cậu bạn cứu thế chủ cũng bị Ron ném ra sau đầu, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người cậu nhóc ngồi phía trên cao cùng cái mũ xấu xí. Harry thôi suy nghĩ linh tinh, cũng nương theo Ron mà hóng hớt cảnh tượng kỳ lạ mà tương lai cậu sẽ còn gặp mãi này. Roslyn nghe hệ thống nói về sự kỳ lạ của cả hai, cũng chỉ nghĩ, Harry bị Snape hù doạ thần hồn nát thần tín mà thôi.

Ai mà ngờ được, một yêu cầu thay đổi tình tiết của cô sẽ gây ra hiệu ứng cánh bươm bướm lớn đến như vậy?

Nhưng mà, đó cũng là chuyện về sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net