Chương 18: Phân loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Danh sách tân học viên rất nhanh đã được kêu lên, từng người, từng nhân vật đã từng xuất hiện trong tiểu thuyết đứng dậy, đội chiếc mũ lên và đến với nhà của họ. Tên của Hermione cũng đã được gọi, cô ấy mất một chút thời gian để mũ Phân loại nên đưa cô ấy đến nhà nào giữa Gryffindor và Ravenclaw, hiển nhiên cô bạn tóc xù có phẩm chất của cả hai nhà.

"Gryffindor!" Mũ Phân loại ré lên, kêu tên của ngôi nhà màu đỏ trong đôi mắt không tin nổi của Ron.

Cậu nhóc tóc đỏ hơi bĩu môi, thì thầm với hai người bạn tốt. "Mình đã mong cô ta sẽ đến Ravenclaw, trời ạ, mình không thể nào tin được Gryffindor sẽ phù hợp với cô nàng mọt sách đó."

"Ron, mình cảm thấy cô ấy rất dũng cảm, rất Gryffindor mà?" Roslyn lên tiếng, muốn kéo lại thiện cảm của hai cô cậu bạn thân trong bộ ba vàng. Cô không muốn có chuyện xảy ra hôm Halloween, như thế quá đáng sợ cho ba đứa trẻ. "Cậu sẽ có can đảm gõ cửa từng toa xe chỉ để giúp người bạn mới quen tìm thú cưng chứ?"

Ron cắn môi, tưởng tượng đến trường hợp đó, và cậu nhóc phải thừa nhận rằng bản thân mình không thể. "Thôi nào, chắc hẳn mình sẽ không để bản thân rơi vào trường hợp đó đâu."

Roslyn cười khúc khích, hiện tại có thể cậu nhóc tóc đỏ vẫn còn rụt rè và sợ hãi, nhưng trong tương lai cậu chính là người đứng ra bao che cho Neville và Harry mỗi khi bị Draco Malfoy gây hấn. Dù sao, Ron vẫn là hình tượng cho một vị anh hùng sẵn sàng xả thân vì vị Vua của mình mà.

"Roslyn Hazard." Tiếng gọi nhàn nhạt của giáo sư McGonagall vang lên, cắt đứt buổi trò chuyện của hai đứa trẻ.

Roslyn ngay lập tức đứng dậy, rời khỏi vị trí của mình, trước khi đi cô còn làm động tác nắm tay cổ vũ với người bạn tóc đỏ. Nhận được nụ cười háo hức của Ron và nụ cười bẽn lẽn của Harry, cô nhanh chóng sải chân đi lên bục. Gật đầu chào hỏi với vị giáo sư nghiêm túc mà vẫn hóm hỉnh, cô ngồi vào ghế, nhìn chiếc mũ cũ kỹ đặt lên trên đầu của mình.

"Ôi chà, xem chúng ta có ai nào? Một Muggle thuần chủng hơn cả thuần chủng sao?" Giọng nói the thé của cái mũ vang lên trong đầu cô, cảm giác vừa giống với cách hệ thống trò chuyện vừa khác lạ. Giống như nó đang đi vào trong tâm trí của cô và làm mình làm mẩy ở bên trong vậy.

"Thưa ngài, cách gọi như thế không dễ nghe đâu." Roslyn lẩm bẩm, trả lời câu chào của nó.

"Ta cũng cảm thấy như thế, và bây giờ, bạn nhỏ muốn đến ngôi nhà nào? Chắc hẳn cưng đã có quyết định của mình rồi phải không?"

Roslyn thở phào, cô còn sợ mũ Phân loại sẽ trực tiếp phân cô đến ngôi nhà bất kỳ nào đó mà chưa hỏi ý kiến của cô. Ít nhất cô muốn được trưng cầu ý kiến trước khi quyết định làm gì đó, như bây giờ chẳng hạn.

"Tôi muốn đến Hufflepuff."

"Ồ, đó là một lựa chọn không tồi. Dạo gần đây thật ít đứa nhỏ tự nguyện đến với Helga, dù cô ấy là một người rất tốt." Chiếc mũ cười khanh khách, cô còn có thể cảm giác được nó đang chuyển động trên đầu của mình.

Vô thức giơ tay để cố định nó lại, cô không để ý đến tiếng xì xào nho nhỏ vang lên bên dưới và ánh mắt lo lắng của mọi người, chiếc mũ quá khổ đã che mất tầm nhìn của cô rồi.

"Đối với tôi, Hufflepuff là lựa chọn tốt nhất hết thảy."

[Ồ, ký chủ, tôi chắc chắn cô sẽ hối hận vì sự lựa chọn ngày hôm nay.] Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, trong tông giọng lạnh băng của nó, cô có thể nghe ra vẻ rèn sắt không thành thép, hận không thể ép cô đi theo khuôn khổ.

"Xem nào, có vẻ người đồng hành của cưng không hài lòng lắm nhỉ?" Tiếng cười của chiếc mũ vọng vào tai của cô, lúc này có hai giọng nói khác nhau vang lên trong đầu cô và điều đó khiến cô khổ sở hơn bao giờ hết.

Thật kỳ quái, Roslyn nhăn mặt.

Cô bỗng nhận ra một chuyện khác, mũ Phân loại nghe được giọng nói của hệ thống?!

"Người đồng hành mà ngài nói là ai vậy?" Cô gái có mái tóc đỏ dài rụt rè lên tiếng, cô nhấp môi mấy cái mới thử thăm dò. Nếu là kết quả mà cô nghĩ tới, thì đêm nay Roslyn nhất định sẽ tính sổ với hệ thống.

"Ta có thể biết hết tất cả, đứa nhỏ à. Dù ta không thể nào định nghĩa thứ đó là gì, nhưng ta biết cưng không phải người nên xuất hiện ở đây." Mũ Phân loại trả lời, không nói rõ ràng nhưng vẫn tát vào mặt cô sự thật đáng sợ. Có vẻ như nó nhận ra cô gái nhỏ đã bị doạ sợ nên chuyển giọng an ủi, vỗ về trái tim rung động dữ dội của cô. "Ta biết cưng không có ác ý với Hogwarts, như thế đã đủ rồi. Nếu sau này cưng có thắc mắc gì, cứ đến tìm ta, ta luôn luôn ở trong ngăn kéo đầy kẹo của Dumbledore, chờ cưng."

Chưa kịp để Roslyn trả lời, chiếc mũ Phân loại đã rung rung vành mũ và hét vang lên tên nhà như cách mà nó đã làm từ đó đến nay. Ngôi nhà lửng sửng sốt khi được gọi tên, thật ra nhận được một học viên mới không có gì bất ngờ cả, nhưng đây lại là một học viên khiến mũ Phân loại băn khoăn. Trước nay nó chỉ khó xử khi lựa chọn giữa các nhà Gryffindor, Slytherin và Ravenclaw, rất hiếm khi kết quả của sự phân xử là Hufflepuff.

Và hôm nay, họ có Roslyn Hazard.

Tiếng vỗ tay vang lên, những học viên áo vàng ngơ ngác nhìn về phía đầu dãy bàn, nhìn thấy vị huynh trưởng Cedric Diggory đang mỉm cười vỗ hai bàn tay vào nhau. Bọn họ như lấy lại tinh thần, tiếng vang cứ thế rồn rã một góc sảnh đường, chào đón học viên mới bằng một màn chào đón nhiệt tình.

Roslyn xấu hổ đứng dậy, nén xuống sự hoảng hốt vừa rồi, cô cúi đầu với giáo sư McGonagall và các vị giáo sư khác đang chăm chú nhìn mình. Cô nhanh chóng đi xuống bục và chạy đến dãy bàn Hufflepuff, nở nụ cười ngại ngùng với người ngồi bên cạnh và lấp chỗ trống. Sau khi gần như chạm mắt với tất cả các thành viên chung nhà, cô mới có thời gian quay đầu lại nhìn sang vị trí của học viên mới đang chờ đợi được gọi tên.

Bắt gặp ánh mắt ấm ức của cậu trai tóc đỏ, cô liền nở nụ cười, vẫy tay chào với cậu. Ron hơi bặm môi, thầm cảm thấy thất vọng khi không được ở chung nhà với cô bạn, nhưng sâu trong lòng cậu nhóc lại thấy yên lòng. Ít nhất cô không chạy vào Slytherin, ừ, như thế đã đủ làm cậu hài lòng rồi.

Vẫy tay chào ngược trở lại, Ron quay sang Harry, người bạn khác của mình, thì thà thì thầm. Mang hết kỳ vọng và nước mắt trưng ra cho cậu bạn xem, mong đợi đối phương sẽ mềm lòng đồng ý với mình. "Cùng nhau vào Gryffindor nhé?"

Harry hơi sững người vì không chú ý, cậu ta vừa mới chạm mắt với giáo sư Snape xong, còn chưa nghe cậu nói cái gì. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xanh long lanh, cậu ta lại vô thức gật đầu đồng ý. Cậu bạn mắt xanh lục không am hiểu cho lắm việc phân loại các nhà thế này, ban nãy Ron và Roslyn đều chưa kịp giải thích cho cậu đã bị người này người kia cản trở. Nên trong đầu, cậu ta chỉ nghĩ ở nhà nào cũng ổn.

So với việc ở nhà khác với những người bạn không quen, Harry chấp nhận đi cùng Ron hơn.

Dù sau này cậu nhóc lại hơi hơi hối hận, cậu ở Gryffindor thật sự là niềm hạnh phúc cho Snape. Vị giáo sư trừ điểm nhà quá thuận tay, quá vui vẻ, thậm chí cậu ta hoài nghi Snape vẫn luôn muốn Potter nhỏ bị phân vào hang sư tử.

Từng người một được kêu tên đi lên, trong ánh mắt thất vọng của Ron, chiếc mũ Phân loại còn chưa chạm vào tóc của thiếu niên bạch kim đã hét vang Slytherin. Điều đó như thể một sự công nhận của cậu trai quý tộc thuần chủng, khi đi qua dãy bàn màu xanh lá, Draco còn nhếch môi cười khinh khỉnh với bộ đôi Harry - Ron.

Làm cậu nhóc tóc đỏ tức sùi bọt mép, nếu không có Harry ngăn cản, cậu đã suýt mắng thành tiếng rồi.

"Harry Potter." Tên của Harry được gọi lên, ngay lập tức mọi âm thanh trong sảnh đường đều lắng xuống.

Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn lên bục, trưng ra đủ loại màu mắt để nhìn cho rõ mặt mũi của "Đứa trẻ sống sót", người vẫn luôn nổi tiếng từ khi còn bé. Không ai bảo ai, bọn họ đều nhận ra mái tóc đen rối nùi và cặp mắt xanh lá của đứa trẻ đang chạy chậm lên bục, đó là mái tóc đặc trưng của gia tộc Potter và đôi mắt của người mẹ huyền thoại.

Roslyn nắm tay dưới bàn, cô cũng như bao người giương mắt nhìn lên trên. Nhưng khác ở chỗ cô không chỉ tập trung nhìn Harry, cô còn nhìn những vị giáo sư bên cạnh. Giáo sư Snape dường như vừa đảo mắt thoáng qua, giống như ông đang nhìn thấy một người khác trong đứa trẻ tóc đen vậy. Giáo sư Filius Flitwick và giáo sư Pomona Sprout giương mắt bình tĩnh, người phụ nữ đầy đặn đặt tay lên ngực thổn thức nhìn đứa trẻ.

Hiệu trưởng Dumbledore vuốt chòm râu dài dưới cằm, từ khoảng cách khá xa nên Roslyn không nhìn thấy khoé miệng dưới râu của ông. Nhưng cô đoán, ông ấy đang cười, nhìn vũ khí đáng sợ nhất mà ông sắp có.

Cô lại nhìn vị giáo sư đang rụt rè ngồi trong một góc, dáng người gầy nhẳng và khô khốc, biểu cảm yếu đuối và nhu nhược. Nhưng cô biết, gã không phải là người như vậy, ít nhất là cái thứ đang trốn sau khăn trùm đầu không hiền lành gì.

"Gryffindor!"

Ngay lúc này, mọi thứ đã dần chuyển động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net